Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch)

Chương 18: Sứ Giả (Phần Ii)



Trong lòng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng tiệc thì vẫn phải ăn.

Vào lúc không khí bữa ăn còn vui vẻ, tứ hoàng tử không nhắc đến sự việc trao đổi khoáng sản, gã cũng không tiện nói thêm cái gì.

Khi hoàng tử dặn dò cô hầu gái đem điểm tâm đến, Petrov mới hỏi một câu thăm dò:

- Điện hạ, theo như luật lệ từ trước, hôm nay đã đến ngày trao đổi khoáng sản, nhưng thần không thấy khoáng sản được chất đống sẵn ở ngoài bến thuyền.

Roland đặt đũa xuống, gật đầu:

- Bất hạnh thay, mấy ngày trước mỏ khai thác phía bắc bị sập, cả tháng nay người của ta đang cố gắng khôi phục lại việc khai thác. Hơn nữa vẫn chưa dọn dẹp xong chỗ đất đá tại khu mỏ, với tiến độ này, e rằng việc khai thác phải dời đến sang năm.

Sập mỏ khai thác sao? Petrov sững sờ, sao lại trùng hợp như vậy? Nhưng gã cũng mau chóng nhận ra, đối phương không cần thiết phải lừa gạt mình. Chỉ cần đến khu mỏ quan sát là nắm được tình hình thực tế, nếu thật sự là nói dối thì sẽ không khác gì tự tát vào mặt mình.

- Vậy... Còn hai tháng trước?

- Không nhiều lắm, theo như lệ cũ, có bấy nhiêu đá đó không đủ nuôi dân chúng của ta.- Roland nhấn mạnh lại chữ “lệ cũ”.

- Sứ giả, chắc ngươi vẫn nhớ Tháng của Quỷ của hai năm về trước chứ?

Petrov đương nhiên vẫn nhớ rõ, đợt rét kéo dài gần bốn tháng đã khiến một phần năm dân số của thị trấn Bentham chết vì đói, nguyên nhân là do thị trưởng Reynolds tham lam vô độ. Giới quý tộc cũng có người phản đối, thậm chí có người yêu cầu xử phạt Reynolds. Nhưng cuối cùng sự việc chìm vào trong im lặng, bởi vì tên kia là chồng của thứ nữ nhà công tước.

Bây giờ bị hoàng tử khơi gợi lại việc này, trong lòng Petrov dâng lên cảm giác bất an.

- Lần này thậm chí còn nguy hiểm hơn. - Roland thở dài.

- Nếu như giao dịch giống như trước, e rằng chỉ có thể đổi lấy chút lúa mạch đủ dùng cho hai tháng. Dân chúng của ta không chịu nổi qua mùa đông. Ngài sứ giả à, phải hủy bỏ phương thức giao dịch cũ thôi.

Petrov kinh ngạc không nói lên lời, cũng không biết nên cãi lại thế nào. Gãkhông phải là nhà ngoại giao chuyên nghiệp, đứng trước một lí do rõ ràng như vậy, hắn không tìm ra được giải pháp, chỉ có thể tìm cách trì hoãn:

- Điện hạ, thần cảm thấy vô cùng đáng tiếc với sự việc đó, bi kịch lần này sẽ không bao giờ tiếp diễn. Thần cũng sẽ thuyết phục sáu nhà quý tộc để cho thị trấn Bentham mượn một tháng lương thực, đợi đến năm sau khi khôi phục lại việc khai thác, người dân của ngài có thể dần dần hoàn lại.

- Nếu như ta bán cho thị trấn Willow, thì đâu cần dần dần trả nợ.

- Nhưng mà…

- Không có nhưng nhị gì cả. - Roland cắt lời.

- Họ đồng ý dùng những đồng Rồng Vàng để đổi lấy khoáng sản, đồng thời bán lúa mạch, sữa, bánh mì, mật ong theo giá thị trường. Tóm lại là những thứ có thể dùng Rồng Vàng mua được thì họ đều bán. Nói một cách khác, sứ giả, cho dù ngươi có đồng ý cho mượn một tháng lương thực, chưa chắc năm nhà còn lại đã đồng ý với quyết định đó. Theo như ta biết, công tước Ryan đâu phải một người dễ dàng thỏa hiệp.

Petrov trầm mặc, tứ hoàng tử nói không sai, không chỉ năm nhà còn lại, đến cả cha của mình gã còn khó thuyết phục. Muốn tiếp tục có thể độc quyền, thì chỉ còn cách thay đổi phương án giao dịch, nhưng hắn không hề nắm quyền hành trong tay. Tuy nói rằng bản thân là sứ giả, nhưng thực chất chỉ là một kẻ đưa tin. Có lẽ công tước không muốn bất cứ ai có bất kỳ thỏa thuận nào với thị trấn Bentham. Cho dù đối tượng là lãnh chúa trước đây hay tứ hoàng tử. Vì vậy, công tước phân công những người khác nhau đến mỗi năm, và những người này sẽ không bao giờ nắm quyền trong gia tộc.

Dù kết quả thế nào, hắn cũng phải thử một phen. Nghĩ đến đây, Petrov đành giở ra chiêu bài cuối cùng,

- Ba phần. – Gã giơ ba ngón tay.

- Thành Epopee đưa ra giá thấp hơn thị trường ba phần để thu mua khoáng sản. Thần nghĩ giá này cao hơn giá mà thị trấn Willow đưa ra.

Roland vẫy tay.

- Đúng là cao hơn, nhưng vẫn là câu hỏi cũ, lời của ngươi có phải là quyết định nhất trí của cả sáu gia tộc không?

- Ngày mai thần sẽ trở về Epopee, sau khi đi đến thỏa thuận, thần sẽ mang một hợp đồng mới đến.

- Nhưng dân chúng của ta không đợi được lâu như vậy. Ngươi nên biết rằng, bình thường giới quý tộc muốn đi đến được thỏa thuận nhất trí cần rất nhiều thời gian.

- Điện hạ, việc hợp tác với pháo đài sẽ là lựa chọn tốt hơn cho ngài và thần dân của ngài. Thị trấn Willow quá xa, tuy rằng đến đó cũng có thể tránh được Tháng của Quỷ.

Nói đến đây Petrov liền cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

- Nhưng trên đường đi… e rằng gặp nhiều nguy hiểm.

Chúa ơi, mình đang làm gì thế này. Nói thẳng thừng như vậy là có ý muốn uy hiếp hoàng tử sao?

- Ha ha ha.

Ngoài dự đoán của gã, Roland không hề bực bội mà chỉ cười lớn.

- Ngài sứ giả, ngươi đã hiểu nhầm rồi, ta không hề có ý định đến thị trấn Willow.

- Ý của ngài là…

- Đương nhiên ta cũng không muốn đến pháo đài.

Roland nghiêm túc nhìn về phía sứ giả.

- Ta không đi đâu cả.

Petrov hoài nghi liệu có phải lỗ tai mình đã nghe nhầm không.

May thay, hoàng tử cũng không để sự im lặng lạ lùng này kéo dài lâu hơn nữa, hắn tiếp tục giải thích :

- Mùa đông này ta sẽ ở lại thị trấn Bentham, thị trấn này sẽ trở thành đường biên giới mới của vương quốc Graycastle. Đừng tỏ ra kinh ngạc như vậy, ta không nói đùa đâu, đợi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi tham quan bức tường thành mới của nơi này, chính là ở dưới chân núi North Slope.

- Tường thành sao?

- Đúng vậy, nối liền sông Redwater và núi North Slope, cao mười hai mét, rộng bốn mét. Còn nữa, chúng ta có thể ở lại Bentham đây để ngăn ngừa lũ thú quỷ.

Petrov cảm thấy như não mình đang tê liệt, vị sứ giả lần trước không hề nhắc đến chuyện xây tòa thành. Không đúng, lúc đó lãnh chúa của nơi này vẫn là người của pháo đài, sao có thể có quyền điều người đi xây thành chứ? Cũng có nghĩa là tứ hoàng tử đến nơi này mới bắt đầu xây dựng? Nếu là như vậy thì mới chỉ được ba tháng, làm sao có thể xây dựng kịp?

- Khoan đã... Điện hạ mới vừa nói cái gì tới? Cao mười hai mét, rộng bốn mét, lại còn nối liền giữa núi North Slope và sông Redwater?

Petrov tính nhẩm một hồi, tòa thành có quy mô như vậy cần vài năm mới có thể hoàn thành, trước tiên cần rất nhiều thợ cắt gọt đẽo mài đá! Thị trấn Bentham không phải là Graycastle, cư dân nơi đây chỉ biết làm chuyện bốc vác mà thôi.

Khi gã còn chưa kịp tiêu hóa thông tin này, Roland liền nói thêm một câu khiến gã chết khiếp.

- Còn về việc bán khoáng sản, từ năm sau, ta đồng ý giảm giá thành xuống 50%. Nhưng không bán tất cả cho pháo đài Epopee. Vì các ngươi cũng đâu cần nhiều khoáng sản như vậy. Ta nghĩ so với những khoáng sản thô lợi nhuận thấp thì các ngươi sẽ thích thú hơn với một số thành phẩm kim loại, ví dụ như cuốc, xẻng.

Nói đến đây hắn liền dừng lại trong giây lát, dường như đang đợi Petrov hiểu được những hàm nghĩa mình muốn nói.

- Còn về đá quý thô sẽ được bán theo hình thức đấu giá, ai đưa ra giá cao nhất thì sẽ được mua. Tuy rằng ta cũng muốn chế tác đá quý để bán được với giá tốt, nhưng đáng tiếc là trước mắt thị trấn Bentham chưa có năng lực làm được như vậy.

- Vậy tại sao ngài có thể có đủ năng lực để xây một tòa thành trong vài tháng?

Petrov thầm nghĩ, hơn nữa hoàngtử có ý gì khi nói không cần nhiều khoáng sản. Sản lượng hàng năm chỉ hơn một ngàn đồng Rồng Vàng, cho dù có thể nâng cao được sản lượng, thì thiệt hại cũng gấp bội. Hai ngàn đồng Rồng Vàng là quá vô lý, suy nghĩ của hoàng tử liệu có ngông cuồng thái quá không!

Gã cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, cố gắng duy trì chút lịch sự còn sót lại:

- Thần đã ghi nhớ những điều ngài nói, thưa điện hạ. Sau khi trở về thần sẽ lập tức thương lượng với cả sáu gia tộc. Chỉ là, về bức tường thành mà ngài nhắc đến… thần muốn nhìn thấy nó.

- Đương nhiên là được. - Roland mỉm cười.

- Nhưng đừng vội vàng như vậy, sau khi thưởng thức điểm tâm đi cũng chưa muộn mà, đúng không ngài sứ giả?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...