Thái Hậu Mười Lăm Tuổi (Tập 2 )

Phần 2 - Chương 02 + 03



Chương 2: Tắm hoa táo

Rí rách roạt roạt – tiếng nước khua trong phòng thật thanh thúy dễ nghe.

Trong hoàng cung, Xuân Yến đã đặc biệt sai người làm một cái bể bơi nhỏ, Xuân Yến, Xuân Hoa và một con nhóc ba tuổi đang chơi đùa đến quên ngày tháng trong bể nước.

“Ha ha ha.”

Con bé đứng trên đùi mẹ hai mắt sáng ngời, đôi tay xinh xinh trắng múp khoa khoa trong làn nước đùa nghịch với những đóa hoa thả bồng bềnh trong đó, bắn tung tóe khắp nơi.

Xuân Hoa tiện tay với lấy một đóa hoa, xé nhỏ ra, nhét vào tay nó, nhăn mặt dặn:

“Cẩn thận một chút, khéo ngã xuống là uống no nước đó.”

Con bé dường như không nghe thấy lời mẹ, tiếp tục vươn tay đuổi theo mấy bông hoa.

Nhìn thấy mẹ con muội muội tình cảm vui vẻ, Xuân Yến nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình, cười nhẹ:

“Hoa Hoa, vào cung mấy ngày rồi, cảm thấy thế nào?”

“Thích!” Không mất nửa giây suy nghĩ nàng trả lời thật nhanh.

“Quả nhiên rất giống trên TV, ngọc dịch quỳnh tương, cẩm y ngọc thực, chả phải làm gì cơm đến há mồm, ta có thể ở trong này cả đời không ra ngoài! Hơn nữa, càng thích hơn, là bể bơi hoa táo, nhìn da tỷ xem, trắng nõn bóng loáng, cứ như ngọc ý, chăm sóc quá tốt! Mềm mềm trơn nhẵn, mỗi lần nhìn thấy ta nhịn không được chỉ muốn sờ một cái!”

Dứt lời, nói thật làm thật, nàng vươn tay sờ nắn khắp da mặt tỷ tỷ.

“Muội muội, muốn ăn đậu hũ của ta hả?” Xuân Yến cười khẽ, chụp lấy tay nàng.

“Ai…” Hoa Hoa luyến tiếc rụt tay lại. “Chỉ duy nhất có một thứ ta thấy không ổn, là…”

Ngoái ngoái nhìn nhìn một lúc, không thấy bóng thân dài dài gầy gầy kia nàng mới yên tâm ôm một cục oán giận ném ra:

“Yến tử, ta thấy cũng lạ, sao Hòn đá nhỏ của tỷ cứ như âm hồn không tan ý! Dường như bất luận chúng ta ở đâu, vừa quay đầu lại đã có thể nhìn thấy bóng hắn! Tỷ biết không, nhiều lần ta bị dọa tí chết!”

Xuân Yến cũng đưa mắt nhìn theo, ảm đạm cười, lơ đễnh nói:

“Không sao đâu. Dần dần sẽ quen!”

“Quen? Làm sao mà quen được?”

Xuân Hoa bất lực bất mãn bó tay thở dài:

“Biết làm sao được, một người sống đó! Ngày nào cũng như con ma ám theo, còn chẳng thèm nói lấy một tiếng, y như quỷ, cũng chỉ có tỷ là chịu được như thế!”

“Không chịu thì làm thế nào?” Xuân Yến cười cười. “Dù sao cũng chỉ có mấy ngày thôi, nhẫn đi.”

“Đúng thế! Những ngày cẩm y ngọc thực này cũng chỉ còn vài ngày nữa, cho nên chúng ta nhất định phải hưởng thụ hưởng thụ!” Hoa Hoa cười, quay xuống nhìn con gái: “Búp bê, đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng ngươi được tới Hoàng cung, cho nên, nhất định phải chơi cho thật đã. Biết không?”

“A a…” Con bé nhét đóa hoa vào miệng, ngây ngô cười.

Hoa Hoa nhíu mày lôi đóa hoa trong miệng nó ra mắng:

“Thật là không dạy nổi ngươi. Chỉ biết ăn!”

Quay đầu lại nàng nói với Xuân Yến:

“Đúng rồi, tỷ có phát hiện ra không? Sáng nay khi chúng ta chơi ở ngự hoa viên, Hòn đá nhỏ đó sắc mặt hơi lạ?”

“Có. Hình như Lý gia tiểu công tử có nói gì đó với hắn, sau đó mới như vậy.”

“Sau đó, buổi chiều, và cho tới bây giờ cũng không thấy hắn xuất hiện!” Hoa Hoa vừa nói vừa ngạc nhiên. “Phá lệ đó!”

“Không xuất hiện càng tốt chứ sao!”

“Tốt tất nhiên là tốt, nhưng bị săm soi một thời gian rồi, giờ đột nhiên không thấy hai con mắt đấy, lại thấy hơi không quen!” Hoa Hoa nhíu mày.“Trời đất,  đúng là quỷ quái!”

Xuân Yến phì cười:

“Thực không biết nên nói như thế nào với ngươi!”

“Chẳng qua,” Hoa Hoa nghĩ nghĩ, “Yến tử, tỷ chắc chắn không biết, ánh mắt hắn nhìn tỷ thực không bình thường đâu!”

“Hắn? Ai?” Xuân Yến chớp chớp măt không hiểu.

“Còn có thể là ai? Hòn đá nhỏ nhà tỷ đó!” Hoa Hoa nói như là một chuyện rất hiển nhiên.

“Không bình thường là sao?”

“Thì là… thì là…” Hoa Hoa cố gắng nhớ lại ánh mắt của Phượng Dật, sau cùng nghĩ vẫn không ra nên dùng từ gì để miêu tả. “Không nói được! Dù sao cũng là không bình thường.”

“Đúng rồi!” Hai mắt nàng sáng rực, “Giống như… giống như ánh mắt của đám nam sinh trước kia vẫn theo đuổi tỷ đó! Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn giống… Ai nha, thực khó diễn tả!”

Nhẹ nhẹ cọ cọ chân tỷ tỷ dưới nước, nàng cười hề hề thần bí:

“Tỷ nói xem, không phải hắn thích tỷ chứ?”

“Hắn… thích ta?” Xuân Yến sửng sốt ngỡ ngàng, lập tức cười đến vui, hai tay vuốt vuốt xoa ngực. “Hoa Hoa, ngươi nghĩ hắn điên sao?”

Hoa Hoa chớp chớp mắt:

“Nói cũng không đúng…”

“Cho dù hắn bị ngược đãi đến phát điên, cô nương ta cũng không phải nữ vương biến thái đâu!” Xuân Yến cười nhạt. “Hậu cung này, đợi bốn năm, ta chán lắm rồi! Một hai tháng nữa ta còn tạm thời có thể chịu được, nhưng nếu cứ thế mà sống cả đời ở đây, ta muốn điên luôn! Thà tự sát còn hơn!”

“Đúng vậy đúng vậy, muội mới đến có mấy ngày đã bị đám quy tắc phiền phức trong này hành đến khó chịu rồi. Cười cũng không được cười to. Thật là bội phục tỷ, làm sao có thể ở đây đến bốn năm.”

“Đó là ngươi còn chưa thấy được một năm hậu cung của bốn năm trước gà bay chó sủa!” Xuân Yến cảm khái. “Một đám nữ nhân, vì tranh sủng, cái gì cũng có thể làm! Phượng Huyền lão tử kia coi như có tâm, trước khi chết lôi hết cả đám tới Thái miếu tụng kinh cầu phúc cho lão, ta mới có được ba năm thanh tịnh!”

“Thanh tịnh ấy, chờ tới khi tiểu tử kia nạp phi, chắc chắn sẽ biến mất luôn!” Hoa Hoa tiếp lời, lại cọ cọ chân tỷ tỷ. “Yến tử, dù sao ngươi cũng không phải lo quản sự, không bằng tìm một cơ hội chúng ta đi chơi đi!”

“Đi chơi?” Hai mắt Xuân Yến sáng rực.

“Đúng thế đúng thế!” Hoa Hoa kích động, “ta rất nhớ tiệm đậu phụ mới mở đầu ngõ Cố phủ, còn có hàng bánh nướng áp chảo của Vương đại ca phía bên kia đường nữa.”

“Mứt quả! Mứt quả!” Con bé con cũng không chịu kém giơ cái tay bám đầy hoa lên huơ huơ xen mồm vào.

Hoa Hoa cốc vào đầu nó một cái:

“Tiểu nha đầu lừa đảo. Chơi đi!”

“Tiểu nha đầu lừa đảo. Chơi đi!”

“Hu hu… mứt quả…” Con bé ôm đầu thấp giọng nức nở.

“Đúng vậy, thật nhớ tất cả mọi thứ ở bên ngoài,” Xuân Yến nhắm hai mắt, dường như đang nhớ lại. Tính từng ngày, nàng đã không ra khỏi cung tới hai tháng nay, thật là khó chịu!

“Nhưng…” Nhớ tới Phượng Dật giờ đang miễn cưỡng chấp chính, nàng lắc đầu: “Quên đi, nói sau đi. Không thấy tiểu tử kia vẫn chưa thể chấp chính ổn được ngay sao? Huống hồ giờ mà đi ra ngoài, có khi hắn lại nghi ta thông đồng với ai bên ngoài, mưu đồ gây rối nữa! Nhịn đi, dù sao thì cũng sẽ không lâu nữa đâu!”

“Tỷ không muốn gặp lại Hắc Vô Thường kia sao?” Hoa Hoa cổ động. “Sau lần đi ăn cá nướng đó, ta nhận ra hắn ta có hảo cảm sâu sắc với tỷ đó! Tỷ không định cố gắng không nghĩ bắt lấy hắn chứ?”

“Thật ra ta vẫn muốn! Nhưng thời cơ không tới, chờ cho qua chuyện này đã rồi nói sau. Người ta đang chuẩn bị võ cử đó, từ giờ tới đó còn không đến nửa tháng, khẳng định giờ hắn không thể ra ngoài được!”

Nhớ lại hôm đó khi hắn tự tay nướng cá ình, lại cởi áo che nắng ình, lòng nàng cảm thấy ngọt ngào. Ai như xú tiểu tử Phượng Dật kia, đi quấy rối, không chỉ xen vào phá tan buổi đi chơi của nàng, lại còn ném nàng xuống nước, hại nàng bị ốm một trận gần chết!

Nàng chỉ biết, chỉ cần dây quan hệ với người họ Phượng, chắc chắn là chuyện không tốt!

“Thật là không ra chơi?” Hoa Hoa liếc liếc.

“Thật không ra!” Xuân Yến bình tĩnh.

“Đừng như thế mà.” Hoa Hoa kéo kéo cánh tay nàng, “Yến tử, chúng ta lén ra ngoài, một chút thôi sẽ quay về thật nhanh, chỉ một canh giờ thôi, được không?”

“Không được!”

“Được mà được mà!”

“Thật là không được!”

Còn chưa quyết xong được kết quả, đã nghe thấy tiếng bước chân náo loạn, Thu Dung sắc mặt kinh hoảng  lảo đảo chạy vào:

“Thái hậu, biên quan tám trăm dặm báo!”

Chương 3:  Đừng. Hắc Vô Thường

Đêm dài yên tĩnh, trong Ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, các đại thần đều tập trung ở đại đường, cúi đầu không dám nói gì, không khí đặc quánh nghiêm trọng.

Hoàng thượng, phía nam, Diệp quốc thừa dịp quân ta chưa chuẩn bị, dẫn binh bất ngờ đánh tới. Đã công hãm bốn thành nơi biên cảnh. Quân ta lương thảo thiếu sẵn, sau đó lại thua trận, đã mất quân tâm! Mong Hoàng thượng nhanh chóng tìm đối sách, để trùng chấn uy danh Phượng Tường! Bộ binh thượng thư quỳ xuống gào thật to, kích động đến run rẩy cả người.”

“Thiếu lương thảo? Tại sao lại có thể như thế?” Xuân Yến lo sợ. “Ba tháng trước không phải ai gia mới sai người đưa một trăm vạn lượng quân phí ra đó sao? Làm sao đã dùng hết rồi?”

“Cái này… bộ binh thương thư tần ngần muốn nói lại thôi.”

Xuân Yến sầm mặt, lạnh lùng ra lệnh:

“Đã xảy ra chuyện gì? Nói!”

“Thái hậu…” Ông ta ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ khó xử.

Xuân Yến hiểu ngay lập tức:

“Không cần nói nữa, khẳng định là có người tự nuốt quân lương, ở giữa kiếm lời nhét tiền túi riêng đúng không?”

Bộ binh thượng thư cam chịu, không nói câu nào.

Xuân Yến nổi giận bừng bừng:

“Nói! Là ai lớn mật như thế? Hắn không biết quân lương là để cho quân đội bảo vệ đất nước dùng sao? Tiền đó cũng dám tự nuốt. Chán sống rồi hả???”

“Cái này…” Hộ bộ thượng thư lần khân không dám nói.

Xuân Yến bực mình hết cả kiên nhẫn, ép hỏi:

“Nói mau! Rốt cuộc là ai? Có ai gia ở đây, làm sao phải sợ ai ăn thịt ngươi!”

“Là… là… là bào đệ (em trai ruột) của Hộ bộ thượng thư, giám quân Nam Cung Viễn.” Bộ binh thượng thư nơm nớp lo sọ.

Nam Cung Viễn? Cùng họ với mình sao? Nghe cái tên quen quen, Xuân Yến hơi ngẩn ra, nghĩ lại một lúc. Nếu không phải vừa nghe được người ta nói đây là bảo đệ của hộ bộ thượng thư, nàng thực còn quên luôn mình có một thân thúc thúc (ông chú ruột), có điều nàng chưa từng để hắn vào mắt.

“Thì ra là hắn!” Xuân Yến cười lạnh liên tục.

Hừ! Ông chú này, nói chuyện cũng chưa từng nói với hắn mấy câu, mà hắn đã dám mượn oai nàng tác quai tác quái!

“Thái hậu…” Bộ binh thượng thư bị cái cười lạnh của nàng dọa ất vía, lo lắng gọi khẽ.

Không thèm để ý tới ông ta, nàng quay sang Phượng Dật:

“Hoàng thượng, việc này, ngươi thấy thế nào?”

Hắn liếc nhìn nàng một cái, quay đi chỗ khác:

“Mẫu hậu, vị này là người nhà Nam Cung, lại là bề trên của người, nhi thần không tiện quyết định. Trừng phạt thế nào xin tùy người định đoạt!”

Ngẫm lại cũng thật là, bây giờ, ai cũng kiêng kị nàng, tự nhiên cũng không dám động vào người nhà Nam Cung. Trừ nàng!

Nghĩ một lúc, nàng dõng dạc hạ lệnh:

“Tuyền lệnh ai gia, sai người lập tức bắt giam Nam Cung Viễn, phế chức vụ, bỏ lĩnh hầu. Khi khai chiến, hắn là kẻ lâm trận bỏ chạy, giết không tha! Ngầm chiếm quân phí, phải hoàn trả gấp đôi! Nếu không bắt được, xử ngay tại chỗ! Người nhà của hắn, phế làm thứ dân! Nam tử trong mười năm không được vào triều làm quan, nữ tử không được gả vào nhà quan!”

Ngoan! Quá ngoan! Người nào nghe cũng hít một hơi khí lạnh, đã có thể đoán được tương lai mờ mịt của một nhà Nam Cung Viễn, không khỏi thầm kêu may mắn khi mình chưa đụng vào Nam Cung Xuân Yến, lại càng may khi không phải là đối thủ của nàng.

Thực vừa lòng với hiệu quả của câu nói của mình, Xuân Yến lại tươi cười, nhìn về phía Phượng Dật:

“Hoàng thượng, trừng phạt này, người vừa lòng chứ?”

Phượng Dật cũng kinh ngạc vô cùng với quyết đoán của nàng, sau một lúc mới trấn tĩnh được:

“Mẫu hậu,… dường như hơi quá nghiêm khắc!”

“Có lẽ!” Xuân Yến nói thản nhiên vẻ chẳng quan tâm, dù sao người bị phạt cũng không phải nàng! “Đây gọi là giết một người răn trăm người, cũng là cảnh cáo hậu nhân không thể noi theo hắn, ỷ vào quyền lực sau lưng mà làm bậy làm xằng, nếu không kết cục của ngươi chỉ có thảm hại!”

Phượng Dật rốt cuộc cũng gỡ được ánh mắt khỏi Xuân Yến, mặt đầy khiếp sợ. Lại mất một lúc sau mới chậm chậm há miệng nói được:

“Mẫu hậu anh minh quyết đoán, quân pháp bất vị thân, đúng là nhi thần nên học theo.” Giọng nói tràn đầy bội phục.

“Hoàng thượng,” Xuân Yến vuốt cằm, “còn lại là nhiệm vụ của người!”

“Hoàng thượng,” Xuân Yến vuốt cằm, “còn lại là nhiệm vụ của người!”

“Nhiệm vụ gì?” Phượng Dật ngẩn người.

“Từ khi tiên hoàng băng hà, nước láng giềng đều biết tân đế Phượng Tường ta cơ thể suy yếu, ai gia buông rèm chấp chính, vẫn mơ mộng công thành đoạt đất, đã nhiều lần phái quân xâm lấn lãnh thổ nước ta. Thật may là quân đội của ta anh dũng chống lại, song phương đều có những thắng bại nho nhỏ, nếu tính tổng quát, thì ba năm qua chưa từng bị mất một ngọn cỏ một cái cây. Nhưng lúc này, thế cân bằng này đã bị đánh vỡ, bên ta tất nhiên cũng nên dùng thế công mới đáp trả.” Xuân Yến nói mấy câu, tả qua tình thế một lượt, nhìn hắn: “Hoàng thượng đã nghĩ ra cách gì đối phó chưa?”

Phượng Dật không thèm nghĩ, thản nhiên trả lời:

“Nhi thần ngu dốt…”

Xuân Yến vừa nghe được bốn tiếng này, nhíu mày ngắt lời hắn:

“Ngươi nghĩ gì thì cứ nói hết đi! Hoàng thượng người là vua một nước, sau này quốc gia đại sự phải do người quyết định, không thể buông bỏ trách nhiệm như thế!”

Nghe những lời này, bao gồm cả Phượng Dật, tất cả văn võ đại thần đều không che giấu được ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng: “Thái hậu… thật sự là trao trả quyền lực sao?”

Phượng Dật ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời:

“Theo ý nhi thần, lúc này ở biên cảnh cần nhất là ổn định dân chạy loạn, sau đó triệu tập quân đội ở các châu huyện phụ cận thành đại quan tiếp viện, ngay tại chỗ thu mua lương thực, tạm thay cho lương thảo cấp thiếu. Mà bị người ta đánh úp, có nghĩa tướng thủ thành đã lơ là nhiệm vụ, phải chịu trách nhiệm. Nhi thần đề nghị, phải thay võ tướng phụ trách thủ thành.”

“Ngô hoàng anh minh!” Đám đại thần vừa nghe lời này, đều vui mừng mà nước mắt vòng quanh, quỳ rạp xuống ào ào hô vang.

Hắn vừa nghe, lòng mở cờ vui sướng, quay đầu nhìn sang Xuân Yến, mong được nghe nàng khen.

Không phụ kỳ vọng của hắn, Xuân Yến vừa lòng gật đầu:

“Cách này của Hoàng thượng rất tốt, lo lắng chu toàn.”

“Bất quá,” lời vừa chuyển, nàng nghiêm mặt, “Người có nghĩ tới không, mấy năm chinh chiến liên tục, hàng hăm đều có quân phí khổng lồ cần chi, quốc khố thì vẫn trống rỗng, mà trong dân gian đang vì thuế tô nặng nề, dân chúng từ lâu đã khổ không thể nói, tăng thuế không phải là việc một minh quân nên làm. Còn nữa, muốn Nam Cung Viễn nhả ra chỗ quân phí đã ngầm chiếm, nhất thời việc này không thể làm xong ngay được. Chúng ta gom góp số ngân lượng khổng lồ ấy từ đâu đây?”

“Cái này…” Phượng Dật bí rồi. Thực sự hắn chưa từng nghĩ đến việc này.

Sắc mặt vui mừng của các đại thần bên dưới cũng bị sự lo lắng thay thế, khe khẽ thầm thì.

“Thái hậu, Hoàng thượng, Lại bộ nguyện quyên mười vạn lượng cho quân ta mua thêm lương thảo.” Đột nhiên lại bộ thượng thư bước ra lớn tiếng.

Ngay sau đó, hộ bộ thượng thư cũng đứng ra, nói to không kém:

“Hộ bộ cũng quyên mười vạn lượng.”

Lễ bộ, binh bộ, hình bộ, công bộ thượng thư cũng theo sau, đứng ra oai phong lẫm liệt nguyện cống hiến mười vạn lượng.

“Tốt lắm, xem ra mọi người thực sự đã đoàn kết một lòng!” Xuân Yến vừa lòng gật đầu. ”Nhưng bấy nhiêu đó cũng chỉ thêm được sáu mươi vạn lượng, như muối bỏ biển, không đủ để giải quyết tình thế khẩn cấp trước mắt.”

Lại quay sang Phượng Dật:

“Hoàng thượng, chỗ tiền còn lại nên làm sao bây giờ?”

Phượng Dật nhíu mày suy nghĩ, vẫn bất lực lắc đầu:

“Nhi thần ngu dốt, xin mẫu hậu chỉ giáo.”

Nghe cách nói của nàng, dường như có biện pháp, quần thần cũng vội quỳ xuống, cao giọng hô:

“Xin Thái hậu chỉ giáo!”

Xuân Yến quệt quệt miệng, cười nhạt:

“Ở  Phượng Tường ta có bao nhiêu người cơ trí, các ngươi đều chờ ta tìm cách. Ai gia chỉ là một tiểu nữ tử, có thể có biện pháp gì hay!”

“Thái hậu trí tuệ hơn người, ngay cả Tiên đế cũng ban khen không ngớt miệng, ngay cả nam tử chúng ta cũng không thể bằng được!” Tả tướng nhanh mồm nhanh miệng.

“Đúng vậy, Thái hậu là tấm gương của nữ tử Phượng Tường, tất nhiên thông minh cơ trí không kém bậc tu mi,” đến lượt hữu tướng vỗ mông ngựa.

“Nói thật dễ nghe!” Xuân Yến cười khẽ, khen nhiều thế? Không phải muốn lợi dụng nàng sao!

“Ai gia không có biện pháp tốt gì, chỉ có một suy  nghĩ.” Nàng cười thần bí.

“Xin Thái hậu chỉ giáo!” Tả hữu cứ như một con rô bốt, tiếp tục gào lên.

Là các ngươi muốn ta nói đó nha!

Xuân Yến đảo tròng mắt, tầm mắt dừng trên Thái thiếu tự Phùng Tranh:

“Phùng đại nhân, ai gia còn nhớ, nhiều năm trước lệnh lang nhậm mệnh mua hàng hóa cho phủ nội vụ đúng không?” Nàng vẫn nhẹ nhàng thản nhiên, như thể đang nói chuyện nhà vậy.

Nhìn nụ cười xấu xa của nàng, Phùng Tranh bất giác đổ mồ hôi lạnh, đáy lòng cũng dâng lên một sự cảm xấu…

“Thưa Thái hậu. Dạ… đúng…”

Kém tắm! Mới thế đã bị dọa cho toát mồ hôi? Xuân Yến cười lại càng đến là ôn nhu, cứ như chồn thấy gà con, nhẹ nhàng và dịu dàng:

“Ai cũng biết, lệnh lang chăm lo cho cái ăn của cả Hoàng cung, củi gạo mắm muối, dấm trà cơm canh, thịt bò rau dưa, hoa quả điểm tâm, không một cái gì là không lo tới. Có lẽ mỗi tháng tiền bỏ vào túi riêng cũng đến mấy vạn lượng. So với hắn, nhà các ngươi cứ cố đi!”

Mồ hôi lạnh càng toát ra nhiều hơn, thông minh như lão, làm sao không hiểu được ý tứ của nàng. Phùng Tranh quỳ sụp xuống:

“Vi thần nguyện cống hiến cho đại quân Phượng Tường… một vạn lượng.”

“Hử?” Xuân Yến hơi liếc mắt qua. “Chỉ một vạn lượng thôi sao?”

Toàn thân lão ta ướt đẫm mồ hôi lạnh:

“Mười… mười vạn lượng.”

Xuân Yến không thèm nhìn, chỉ nhẹ nhàng:

“Xem ra ai gia nên cắt chức con trai ngươi, cho hắn một chức vị khác xứng đáng hơn!”

“Năm mươi vạn lượng!” Phùng Tranh tuyệt vọng kêu to. Thằng con trai không nên thân của lão, khó khăn lắm mới được Hoàng thượng nể mặt cha mà ban ột chức quan, mới vừa ngoan ngoãn một tí, làm sao có thể buông bỏ được.

Giờ mới chịu nói! Nói sớm một chút phải hơn không? Lãng phí nước bọt của nàng! Xuân Yến hài lòng, lại chuyển ánh mắt dịu dàng tới một đại thần khác đang sợ phát run:

“Tống đại nhân, thân là tổng quản phủ nội vụ, ngươi…”

“Thần nguyện quyên góp năm mươi vạn lượng!” Người vừa được nàng ưu ái gọi chức vụ không nói hai lời không nửa giây đắn đo, hùng dũng dâng tiền!

“Tốt lắm!” Xuân Yến cười đến là đắc ý. Nếu ai cũng biết điều như ông ta thì thật tốt.

“Tốt lắm!” Xuân Yến cười đến là đắc ý. Nếu ai cũng biết điều như ông ta thì thật tốt.

Kế tiếp!

“Vương đại nhân…”

“Thần cũng xin quyên năm mươi vạn lượng!”

Lần này, chỉ cần nhắc tên thôi, không cần nàng phí nước bọt nói thêm nửa lời, Vương đại nhân liền ngoan ngoãn tiếp lời.

Ngoan ngoãn? Còn có thủ đoạn bức người ta quyên tiền như thế sao? Một đám người trợn mắt há mồm đứng xem.

Nhưng, cũng rất nhiều người đang sợ hãi than thầm, bọn họ cũng không thể không bội phục thủ đoạn inh của Xuân Yến một vạn lần. Ít nhất bọn họ cũng không nghĩ ra!

Xuân Yến hưởng thụ ánh mắt của mọi người, đắc ý nói:

“Tốt lắm, xem ra vì giang sơn Phượng Tường ta, các vị đại nhân đều tận tâm tận lực. Ai gia cũng không thể không ngó đến, sẽ quyên ra tất cả trang sức, cùng với mấy chục vạn lượng trong quốc khố tròn thành một trăm vạn lượng thêm tiền mua lương thảo. Tổng cộng là ba trăm vạn lượng, hơn nữa, còn có của Nam Cung Viễn nhả ra, cũng đủ để trường kỳ kháng chiến.

Lại quay sang nhìn Phượng Dật,:

“Hoàng thượng, người xem đủ chưa?”

“Hử? Cái gì?” Phượng Dật không hiểu ý, xấu hổ thu lại ánh mắt.

“Nãy giờ ai gia nói nhiều thế, ngươi không nghe cái gì sao?” Nụ cười tươi tắn trên môi nàng biến mất, nàng trách cứ.“Ách…” Bị người ta bắt được dạ xấu hắn chỉ có thể cười trừ. “Mẫu hậu quyết định tất nhiên là tốt nhất, nhi thần không có ý gì khác!”

Hắn không thể nói với nàng, lúc nãy hắn bận ngắm bộ dáng khôn khéo quyết đoán của nàng, không ngờ mê mẩn chẳng biết gì nữa!

Ai! Đám tả hữu thừa tướng đều lắc đầu. Xem ra Hoàng thượng vẫn không xong! Cũng may nhờ Thái hậu chủ trì đại cục, nếu không không biết vương triều Phượng Tường đã rớt tới tận xó nào rồi!

Xuân Yến cũng bó tay gục đầu xuống:

“Mới giải quyết được một chuyện mà thôi. Còn chuyện của tướng lĩnh, xin Hoàng thượng chú tâm.”

“Nhi thần đã biết.” Hắn cúi đầu.

“Ừ.” Xuân Yến gật gật đầu, hỏi lại:

“Như vậy, Hoàng thượng người cho rằng nên cắt cử vị đại thần đáng tín nhiệm nào đảm nhiệm chức đại kiến quân?”

Không dám trì hoãn thêm, hắn trầm ngâm, thầm liệt một danh sách võ tướng trong triều.

Còn đang suy nghĩ, một lão tướng khôi ngô, râu tóc đã bạc một nửa bước ra, đan tất điểm, tiếng nói như chuông vang:

“Hoàng thượng, lão thần nguyện xin đi giết giặc!”

“Tiết đại nhân?” Phượng Dật nhìn xuống, cả kinh.

Tiết đại nhân? Cái tên này khiến Xuân Yến kinh ngạc một chút, nhìn về phía trung niên nam tử đang quỳ gối, đây chính là thống lĩnh đề đốc cửu môn quân tuần bổ ngũ doanh Tiết Phóng? Cha của Hắc Vô Thường?

Nhìn kỹ lại, khuôn mặt cái mũi ánh mắt cũng thật giống. Hơn nữa phụ tử hai người cũng tráng kiện, cương nghị như nhau.

Đây mới thực sự là nam nhân chân chính! Làng lẩm bẩm, nước miếng vô thức suýt rớt ra ngoài!

“Tiết đại nhân quan năm chinh chiến sa trường, lập vô số kỳ công, là thần võ đại tướng quân số một của Phượng Tường ta, uy danh vang xa khắp trong ngoài đất nước. Lúc trước đóng ở biên quan, thậm chí không cần giao chiến, địch nhân vừa nghe danh hào của ngài liền bỏ chiến mà chạy. Lần này có thể được Tiết tướng quân xuất binh, nhất định có thể thu hồi lại thành trì đã mất.” Hữu thừa tướng công tâm bình luận.

“Đúng vậy đúng vậy!” Những người khác cũng gật đầu theo.

Phượng Dật cũng xoa xoa cằm:

“Một khi đã như vậy, trẫm phong ngươi làm Trấn Nam đại nguyên soái, dẫn mười vạn binh, tiếp viện đại quân ta. Thế nào?”

Tiếp Phóng kích động dập đầu:

“Tạ ơn Hoàng thượng, vi thần lĩnh chỉ!”

“Mẫu hậu…” Vừa mới chuyển hướng nhìn Xuân Yến xin ý kiến của nàng, Phượng Dật thấy nàng hai mắt sáng ngời nhìn Tiết Phóng, lại còn không ngừng nuốt nước miếng.

Tức rồi! Làm sao hắn quên được hắc y nam tử từ đó tới giờ vẫn đầu mày cuối mắt với nàng lại là con trai của người này chứ!!! Hắn nhớ rõ lắm, hôm câu cá đó, gã đã ném cho hắn một ánh mắt khiêu khích!

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho họ có cơ hội ở cạnh nhau! Lòng hắn đã hạ quyết tâm!

“Tiết đại nhân, trẫm nghe nói lần trước hội thi võ ven hồ lần trước, lệnh công tử đã đạt hạng nhất?” Bày ra một bộ mặt tươi cười ôn hòa, Phượng Dật nhẹ nhàng hỏi.

“Chỉ là mấy tiểu hài tử chơi đùa với nhau mà thôi, không đáng nhắc tới!”

Tiết Phóng cười ha ha, lơ đễnh trả lời, nhưng vẻ mặt ấy đã vẽ rõ sự tự phụ và kiêu ngạo của một người cha.

“Không.” Hắn từ tốn lắc đầu, đỉnh đỉnh nói: “Tục ngữ có câu hổ phụ vô khuyển tử, trẫm tin tưởng lệnh công tử cũng là nhân trung chi long. Trẫm muốn phong lệnh công tử làm tướng quân tiên phong, cùng ngươi lĩnh quân ra biên giới giết giặc, không biết có được không?”

Không ngờ Hoàng thượng lại nói ra cái yêu cầu này, Tiết Phóng nhất thời ngây ngẩn cả người, ngu ngơ nói:

“Nhưng tiểu nhi tử còn chưa lấy được công danh…”

“Thì sao? Ra chiến trường có được công huân, có thể sánh với công danh trên tràng thí võ sao?” Phượng Dật vẫn rất thản nhiên.

“Thật không?” Tiết Phóng vui sướng lắm, không chối nữa, dập đầu tạ ơn:

“Đa tạ thánh thượng ân điển, lão thần thay mặt tiểu nhi tử tạ ơn!”

“Phụ tử Tiết đại nhân vì bảo vệ giang sơn Phượng Tường ta đã rất tận tâm tận lực. Là trẫm nên cảm ơn mới đúng.” Phượng Dật vẫn cười nhàn nhạt.

Tốt! Đã xong! Thở ra một hơi, coi như đã vứt được tảng đá to tướng kia.

Quay lại nhìn Xuân Yến vẫn còn đang bận nuốt nước miếng, da đầu hắn nổi đầy gân xanh.

Hít sâu một hơi, cố nén phẫn nộ, hắn lễ phép hỏi:

“Mẫu hậu, nhi thần an bài như vậy, người có vừa lòng không?”

“A? Vừa. Vừa lòng! Cứ như thế đi!”

Xuân Yến vẫn chưa hoàn hồn, cuống quít nói, rất sợ bị người khác phát hiện ra mình thất thố.

Sau một nén nhang, nàng mới biết được, chính vì một câu này của nàng mà nàng và Hắc Vô Thường vĩnh viễn không có cơ hội.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...