Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 201: Tiểu Bạch Kiểm Mạc Vân Tô



- Thất Tinh Tháp rốt cục ở đâu?

Cùng theo Dương Bằng du lãm Thất Tinh Tông, trừ một ít cấm địa ra, những nơi còn lại trong khắp tông môn đều được Bạch Nhạc dạo qua một lần, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.

Nhắc tới điểm này, trên mặt Dương Bằng bất giác chớp qua một tia ngạo nghễ:

- Ha ha, Bạch huynh, ngươi đây là có điều không biết! Ta mạn phép tạm thời bảo mật, đến lúc bóc mở đảm bảo dọa ngươi hơi nhảy.

Mấy ngày nay ở chung, Dương Bằng càng lúc càng phát hiện Bạch Nhạc yêu nghiệt, thật không dễ dàng mới có một chuyện làm khó được Bạch Nhạc, tự nhiên đắc ý vô cùng.

Bật cười, Bạch Nhạc cũng không mấy để tâm:

- Vậy được, chẳng qua chúng ta cũng dạo được kha khá rồi, kế tiếp đi đâu?

Nói đến đây, Dương Bằng không khỏi đau đầu:

- Vốn ta định để lão đầu tử gặp ngươi một phen, nhưng ngươi rốt cuộc không phải đệ tử Thất Tinh Tông, lão đầu tử xưa nay sẽ không phá hoại quy củ tông môn, ta cũng hết cách.

- Là ta vô duyên, không trách được người khác.

Lắc đầu, Bạch Nhạc lại không có vẻ gì là thất vọng.

Nghĩ thôi cũng biết, Tinh Hà lão tổ địa vị cao quý, mọi hành động đều sẽ dẫn phát người ta liên tưởng này kia, trừ người như Dương Bằng ra, kẻ khác dù có là trưởng lão trong môn phái muốn gặp Tinh Hà lão tổ đều không dễ dàng, nếu tùy tiện để cho người ngoài như mình thấy được Tinh Hà lão tổ, sợ rằng trên dưới Thất Tinh Tông đều sẽ có ý kiến.

Đương nhiên, bọn hắn không dám cả gan có ý kiến với Tinh Hà lão tổ, nhưng phần nhân quả này quá nửa sẽ rơi trên đầu hắn, như vậy chưa hẳn đã là chuyện tốt.

- Đi, đi, đi! Lão đầu tử cũng chẳng có gì hay, ta dẫn ngươi đi gặp mấy vị thiên tài Thất Tinh Tông, nhân khi Thất Tinh Tháp còn chưa bóc mở, chúng ta thống ẩm một phen.

Nhất thời, Dương Bằng cũng không nghĩ ra chuyện gì khác để làm, bèn trực tiếp lôi kéo Bạch Nhạc đi tìm người uống rượu.

Ở bên ngoài, Dương Bằng ngày ngày kêu lên quảng giao bằng hữu thiên hạ, ở trong Thất Tinh Tông lại càng không cần phải nói, tùy tiện với ai đều có thể xưng huynh gọi đệ.

Dù có người nhìn hắn không vừa mắt, nhưng nể mặt Tinh Hà lão tổ, ai nấy đều không tiện làm khó hắn.

Không chút khoa trương mà nói, ở trong Thất Tinh Tông, Dương Bằng chính là đệ nhất hoàn khố.

Dương Bằng la hét một trận, chỉ sau hai canh giờ ngắn ngủi đã tụ tập hơn mười người bài bố tiệc rượu trên một nơi đỉnh núi, rượu ngon thức ăn ngon không ngừng được đám tạp dịch Thất Tinh Tông dâng lên.

Trong đám người được mời tới không chỉ có cường giả Linh Phủ Cảnh, mà còn có đệ tử ngoại môn Dẫn Linh Cảnh, trước không nói thực lực thế nào, được cái người nhiều, khung cảnh có vẻ vô cùng náo nhiệt! Quả nhiên ấn chứng lời tự trào của Dương Bằng, quản ngươi là ai, chỉ cần có thể khiến hắn nhìn thuận mắt, hắn liền dám kết giao bằng hữu với ngươi.

- Bạch huynh đệ, vị Mạc sư đệ này được xưng là đệ nhất soái ca bản tông. Tới tới tới, Mạc sư đệ, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Bạch Nhạc, Bạch huynh đệ, người vừa làm ra cống hiến to lớn cho chính đạo chúng ta trong trận chiến Thanh Châu Thành.

Dương Bằng nói chuyện đã có chút lắp bắp, nhưng nội dung muốn chuyển đạt lại vẫn rất rõ ràng.

Thuận theo ánh mắt Dương Bằng, Bạch Nhạc rất dễ dàng liền thấy được đối phương, chính như Dương Bằng nói, dung mạo đối phương tuấn dật vượt xa người thường, quả thực xứng với hai tiếng soái ca.

- Nghe danh Bạch huynh đã lâu, tại hạ Mạc Vân Tô.

Hơi hơi ôm quyền, Mạc Vân Tô mỉm cười mở miệng nói.

- Bạch huynh đệ, ta nói cho ngươi biết, đừng để vẻ ngoài của hắn lừa, gia hỏa này tuy nhìn giống một tên tiểu bạch kiểm, nhưng thực lực lại cực mạnh, trong đệ tử bản tông, tuyệt đối được xếp vào top mười! Một tay Loạn Ly Tiên không biết đánh bại bao nhiêu cao thủ.

Thấy Bạch Nhạc và Mạc Vân Tô hành lễ chào hỏi, Dương Bằng lại không ngừng dỡ đài:

- Còn nữa, ngươi tuyệt đối đừng để gia hỏa này nhìn thấy Thanh Nhã tỷ và tiểu Nhan, tên tiểu bạch kiểm này nổi danh không biết xấu hổ, rất giỏi câu dẫn nữ nhân.

- . . .

Nửa đoạn trước nghe còn lọt tai, nhưng nghe đến nửa đoạn sau, Mạc Vân Tô không khỏi cười khổ, nói:

- Dương sư huynh, ngươi đừng giễu cợt ta, con người ta tuy thiên tính phong lưu, nhưng không phải loại người hạ lưu kia.

- Ha ha!

Bật cười ha hả, Dương Bằng không chút để ý khoát tay nói:

- Ta chỉ đang nhắc nhở Bạch huynh đệ cẩn thận thôi, lại không nói ngươi hạ lưu, ha ha.

- Phong lưu hay là hạ lưu, ai có thể nói được rõ ràng? Ta vừa nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm này liền phát bực, Dương sư huynh, sao ngươi gọi cả hắn tới đây?

Trong lúc nói chuyện, một giọng nữ đột nhiên vọng tới, xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử váy xanh đang từ từ đi tới.

- Hà Tương Tư, ta đâu có chọc ngươi?

Nghe được lời này của đối phương, Mạc Vân Tô hiển nhiên có chút giận, nhịn không được mở miệng nói.

- Chọc ta, ngươi có gan đấy ư?

Hừ lạnh một tiếng, Hà Tương Tư chế nhạo nói.

- Được rồi, được rồi, Hà sư muội, hai người các ngươi đừng có vừa thấy mặt liền nháo lên, cho ta chút mặt mũi được không?

Đứng chắn giữa hai người, Dương Bằng quay sang Bạch Nhạc giải thích nói:

- Bạch huynh đệ, vị này chính là Hà Tương Tư, Hà sư muội, là mỹ nữ nổi danh của Thất Tinh Tông chúng ta.

- Gặp qua Bạch huynh đệ!

Khẽ gật đầu, chỉ cần không đối mặt với Mạc Vân Tô, Hà Tương Tư phảng phất như biến thành một vị nữ tử ôn nhu, xinh đẹp xuất trần.

- Gặp qua Hà tiên tử!

Ánh mắt dừng lại mấy giây trên thân đối phương, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.

Nếu lấy dung mạo mà luận, đối phương quả thực không dưới Tô Nhan, thậm chí so với mị ý của Tô Nhan thì có một loại phong vận khác, tiếng kêu tiên tử này, vô luận thế nào cũng hoàn toàn xứng đáng.

- Thế nào, ta đã nói rồi, Bạch huynh đệ không phải người thường có thể so được, dù đối mặt với Hà tiên tử của chúng ta, lại vẫn không chút dọa người.

Bạch Nhạc nói chuyện rất khách khí, nhưng thực ra, ai nấy đều thấy được, trong ánh mắt Bạch Nhạc nhìn về phía Hà Tương Tư không hề có chút tà niệm nào.

Nghe được lời này của Dương Bằng, chúng nhân theo đó cười vang.

Ở đây toàn là đệ tử Thất Tinh Tông, bọn hắn có một quy tắc ngầm, vô luận là ai, chỉ cần lần đầu tiên nhìn thấy Hà Tương Tư mà vẫn giữ được bình tĩnh, không có chút nào thất thố, bọn hắn liền nguyện ý tự phạt ba chén!

Lúc này chúng nhân thấy Dương Bằng giải thích quy tắc cho Bạch Nhạc, ai nấy đều tự giác bưng chén nhận phạt.

Nghe thế, Bạch Nhạc không khỏi có chút dở khóc dở cười, chỉ là từ điểm này có thể nhìn ra, quan hệ ngày thường của đám này có vẻ rất không sai.

Cũng như Mạc Vân Tô, Hà Tương Tư không phải bình hoa, đằng sau dung mạo xinh đẹp kia là thực lực rất đáng sợ, dù là Mạc Vân Tô cũng không nguyện trêu chọc nàng, không phải là vì cái gọi là trai hiền không đấu với nữ, mà là Mạc Vân Tô thật không làm gì được đối phương.

So với người khác, hai đối tượng này mới là thiên tài Thất Tinh Tông mà Dương Bằng thực sự muốn giới thiệu cho Bạch Nhạc.

Trên thực tế, lần này hai người cũng sẽ xông Thất Tinh Tháp.

Vài chén xuống bụng, chúng nhân dần quen thuộc với nhau.

Từ trong miệng người khác, Bạch Nhạc biết được, Hà Tương Tư và Mạc Vân Tô vốn là bằng hữu vô cùng tốt, thậm chí trưởng bối tông môn còn có ý tác hợp bọn hắn thành đạo lữ.

Chỉ là, Mạc Vân Tô thiên tính phong lưu, thường thường trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn khiến một vị tiểu sư muội của Hà Tương Tư thương tâm gần chết, tự sát thân vong.

Từ đó về sau, hai người triệt để trở mặt, nếu không có Dương Bằng đứng giữa, căn bản sẽ không ngồi chung một bàn.

Từ điểm này cũng có thể thấy được nhân duyên của Dương Bằng trong chúng nhân tốt đến thế nào.

Nếu nói, trước kia Bạch Nhạc còn không có ấn tượng gì với cái gọi là thiên tính phong lưu của Mạc Vân Tô, nhưng vừa nghe nói thế, ấn tượng trong lòng đối với Mạc Vân Tô lập tức kém đi mấy phần, vô luận vì nguyên nhân gì, bởi vì trêu hoa ghẹo nguyệt mà hại người ta tự sát, thực sự khó có hảo cảm cho được.

- Bạch huynh đệ, nghe nói lần này ngươi đến cũng là vì Thất Tinh Tháp?

Bên này Bạch Nhạc còn nghĩ đến chuyện Mạc Vân Tô, bên kia Mạc Vân Tô đã chủ động đi tìm tới.

- Ừm!

Khẽ gật đầu, chỉ là thái độ Bạch Nhạc hiển nhiên đã nhạt hơn khi nãy mấy phần.

Mạc Vân Tô lại tựa hồ không nhận ra điểm này, tự nhiên mở miệng nói:

- Không dối gạt ngươi, lần này Hà sư muội kích ta đáp ứng, lúc bước vào Thất Tinh Tháp, ta và nàng đồng thời vứt bỏ lệnh bài thân phận, cũng như người ngoài, phải tự mình đối mặt với nguy hiểm trong Thất Tinh Tháp.

Thoáng ngừng một lát, Mạc Vân Tô tiếp tục nói:

- Nói ra lời này tựa hồ có chút giao thiển ngôn thâm, nhưng ngươi đã là bằng hữu của Dương huynh, ta nói thế chắc cũng không tính quá mức mạo muội!

Nói đến đây, Mạc Vân Tô khẽ khom lưng, nhẹ giọng nói tiếp:

- Cả đời Mạc Vân Tô ta, điều không nguyện nhất là thiếu nợ nhân tình người khác, nhưng vô luận thế nào, chuyện trước đây là ta có lỗi với Hà sư muội, nàng tính tình chấp ảo, tâm địa lại rất tốt. Nếu để mặc nàng đấu khí với ta, sợ rằng tới trong Thất Tinh Tháp sẽ gặp nguy hiểm.

- Vậy nên, ta muốn nhờ ngươi đồng hành với nàng. . . Nếu thật gặp phải nguy hiểm nào đó mà không cách nào chống đỡ, còn mong ngươi tống nàng đi ra! Mạc mỗ tất có hậu báo!

Nói tới chỗ này, Mạc Vân Tô đột nhiên hướng về phía Bạch Nhạc khom lưng cúi người.

Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:

- Mạc huynh nói vậy là cho rằng ta nhất định không cách nào xông qua Thất Tinh Tháp?

Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô hơi ngớ, có chút lúng túng nói:

- Mạc mỗ không phải ý này!

- Mạc huynh, nếu thật áy náy với chuyện trước đây, vậy cũng nên tạ lỗi với vị sư muội đã chết đi sư kia, chứ không phải với Hà cô nương.

Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:

- Nếu ngươi thật sợ Hà cô nương gặp nguy hiểm, sao không trực tiếp nhận thua, kiên trì mang lệnh bài thân phận vào Thất Tinh Tháp? Hoặc là, dứt khoát buông bỏ cơ hội xông vào Thất Tinh Tháp lần này, nếu ngươi buông bỏ, đoán rằng Hà cô nương cũng sẽ không kiên trì mạo hiểm làm gì?

- . . .

Lời này nhất thời khiến cho sắc mặt Mạc Vân Tô vô cùng khó coi.

Khẽ phất tay áo, Bạch Nhạc thản nhiên nói:

- Vừa nãy Mạc huynh có nói một câu rất đúng, giao thiển ngôn thâm, ngươi ngay cả ta là người thế nào đều không làm rõ ràng, liền chạy tới nói với ta cái gì mà tất có hậu báo, ngươi không thấy quá hoang đường à?

- Bạch huynh đệ, sợ là ngươi có chút hiểu lầm với ta, việc này. . .

Mạc Vân Tô còn muốn nói tiếp, lại bị Bạch Nhạc trực tiếp ngắt lời:

- Mạc huynh không cần giải thích với ta, ta có hiểu lầm với ngươi hay không, cái đó không quan trọng! Mạc huynh, mời về cho.

- . . .

Huýt một phát mũi dính đầy bụi ở chỗ Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô thở dài một tiếng, lập tức xoay người rời đi.

Gần như ngay khi Mạc Vân Tô vừa rời đi, Hà Tương Tư liền cũng tới:

- Bạch huynh đệ, Mạc Vân Tô nói gì với ngươi?

Thoáng trầm mặc một lúc, mặc dù có bất mãn với Mạc Vân Tô, nhưng Bạch Nhạc rốt cục không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, bèn lắc lắc đầu nói:

- Không có gì, chỉ là tán gẫu mấy câu thôi! Nhưng mà, việc ngày xưa, tiểu đệ cũng hơi có nghe thấy, Hà tiên tử đấu khí với người thế này, thực sự không đáng, còn mong Hà tiên tử nghĩ lại.

….
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...