Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 209: Ngu Kiếm Chấn Tứ Phương



- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng để cho Mạc sư huynh ra tay!

Bạch Nhạc trào phúng Mạc Vô Tình, rốt cục chọc giận đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, lập tức liền có một tên hán tử như tháp sắt đứng ra, râu tóc dựng lên, chỉ vào Bạch Nhạc mắng.

Khóe mắt liếc qua liền có thể nhìn ra, đối phương đã đi con đường luyện thể đến tận cùng, dù là Thu Hoằng Kiếm, sợ rằng đối phương cũng dám lấy thân thể ngạnh kháng.

Đối thủ như thế, có lẽ không phải quá mạnh, nhưng tất khó chơi mười phần.

Giản đơn mà nói, hắn muốn thắng Bạch Nhạc không dễ dàng, nhưng Bạch Nhạc muốn thắng hắn, khả năng sẽ càng khó.

- Đã vậy, còn mong Diêm sư đệ giáo huấn cuồng đồ này một phen.

Gật đầu, Mạc Vô Tình trực tiếp đồng ý với nhân tuyển này.

- Bạch tiểu tử, nhớ kỹ, ta là Phi. . .

Đối phương mới đang báo danh, lại bị Bạch Nhạc không chút khách khí ngắt lời.

- Tôm tép nhãi nhép, không cần báo danh làm gì, trí nhớ ta không tốt, không nhớ được.

- . . .

Câu này vừa ra, đừng nói đối phương, dù là Hà Tương Tư cũng không khỏi đau đầu. Gia hỏa Bạch Nhạc này không khỏi quá kiêu ngạo, cứ phải đắc tội chết đối phương mới chịu.

- A a a!

Gầm lên một tiếng giận dữ, hán tử như tháp sắt kia chợt như đạn pháo, hung hăng đụng tới Bạch Nhạc.

Chỉ với động tác xông đâm này, lại khiến Hà Tương Tư bất giác nhướng mày.

Đối phương ngay cả ma khí đều không dùng, chỉ đơn thuần bằng vào sức mạnh thân thể liền đã đủ có thể khai sơn phá thạch, nếu thật bị đụng trúng, bằng vào thực lực Linh Phủ sơ kỳ của Bạch Nhạc, sợ rằng sẽ bị đụng chết tươi.

Coong!

Mũi kiếm phát ra một tiếng rền vang, Bạch Nhạc phát sau mà tới trước, tinh chuẩn đâm lên thân đối phương.

Nhưng mà, Thu Hoằng Kiếm xưa nay chém sắt như chém bùn, rơi trên thân đối phương lại ngay cả làn da đều không thể đâm phá, dưới áp lực cường đại, thân kiếm bị uốn cong, phảng phất nếu cứ cường hành đâm tiếp, Thu Hoằng Kiếm liền sẽ đứt đoạn.

- Hay lắm!

Nháy mắt, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bạo phát ra từng hồi tiếng hoan hô.

Thật sự là vừa nãy Bạch Nhạc quá kiêu ngạo, trực tiếp kích lên phẫn hận trong lòng những người này.

Trong tiếng hoan hô, Hà Tương Tư không khỏi có chút lo lắng, lại bó tay hết cách không làm được gì.

Vốn nàng chỉ muốn mang theo Bạch Nhạc đi qua một chuyến cho có, tất cả mọi chuyện đều sẽ do nàng giải quyết, lại không ngờ, Huyết Ảnh Ma Tông cường hãn vượt xa dự liệu của nàng, nếu không phải Bạch Nhạc ra tay, sợ rằng giờ đây nàng đã bị Mạc Vô Tình bắt lại.

Thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc chẳng những không lùi bước, ngược lại chủ động kéo trách nhiệm lên người mình.

Vô luận biểu hiện của Bạch Nhạc có cuồng vọng đến đâu, trong lòng Hà Tương Tư đều hiểu được, hắn là vì cứu nàng mới liều mạng như vậy. Không phải nàng không tin tưởng thực lực Bạch Nhạc, chỉ là, rốt cuộc tu vi Bạch Nhạc quá thấp, đối phương lại có được một thân công phu khổ luyện, phảng phất như sinh ra là để khắc chế Bạch Nhạc vậy.

Dù là Mạc Vô Tình, khắc này khóe miệng cũng hiện đầy vẻ khinh miệt, tựa hồ sớm đã đoán ra kết cục.

Chỉ có bản thân Bạch Nhạc là không giận không vui, thậm chí ngay cả biểu tình đều không chút biến hóa.

Từ lúc đối phương ra tay, Bạch Nhạc cũng đã đoán được kết quả này, căn bản không có bất kỳ một chút kinh hoảng nào, mượn lấy lực phản chấn từ mũi kiếm uốn cong, cả người như chim yến bay lên, nhẹ nhàng hóa giải sạch sẽ lực đạo kia.

So với người khác, Bạch Nhạc rất không để công phu khổ luyện này vào trong mắt.

Cũng là thủ đoạn tôi thể, nhưng loại pháp môn không não này, làm sao có thể so được với Thông Thiên Ma Thể? Nếu không phải cố kỵ thân phận, dù thật cứng đối cứng với đối phương, Bạch Nhạc cũng tự tin chiến thắng.

Huống hồ, khác với Thông Thiên Ma Thể, loại thủ đoạn này của đối phương rất nặng nề, gần như không chút linh hoạt đáng nói, nhìn như hung mãnh, trên thực tế lại không có gì uy hiếp.

Nếu toàn lực ra tay, phút chốc Bạch Nhạc liền có thể đánh gục đối phương, chỉ là bây giờ, phiền phức duy nhất chính là, cần phải dùng một loại phương thức hợp lý để đánh bại đối phương.

Một hơi liên tục đâm ra hơn mười kiếm, Bạch Nhạc cũng theo đó thối lui hơn mười bước, phảng phất chỉ cần đối phương tiến thêm một bước, hắn nhất định phải lùi một bước để hóa giải lực lượng khủng bố kia.

- Tiểu súc sinh, ngươi có gan thì đừng chạy!

Trừng mắt nhìn, hán tử như tháp sắt kia nhịn không được chửi ầm lên.

Trong mắt chớp qua tinh mang khiếp người, Bạch Nhạc lạnh lùng nói:

- Ta lại muốn xem xem ngươi có thể ngăn cản được mấy kiếm!

Nháy mắt khi vừa dứt lời, kiếm trong tay Bạch Nhạc đã đâm tới đối phương.

Ngu Kiếm!

Thoáng giao phong ngắn ngủi, trong lòng Bạch Nhạc liền đã có định kế.

Đối mặt với loại đối thủ như chụp lên mai rùa kiểu này, Linh Tê Kiếm Quyết rất khó thủ thắng, nhưng Ngu Kiếm không ngừng súc thế, ngược lại có khả năng triệt để đánh gục đối phương.

Quan trọng nhất là, sau khi súc thế, căn bản không ai đoán được một kích sau cùng sẽ mạnh đến cỡ nào, nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ, thậm chí có thể lợi dụng Thông Thiên Ma Thể ăn gian chút, vậy lại càng khó lường.

Khoái kiếm!

Trước đó một kiếm cường hành cứu ra Hà Tương Tư từ trong tay Mạc Vô Tình, Mạc Vô Tình cũng đã kiến thức được sự tinh diệu của Linh Tê Nhất Kiếm, mà giờ đây, Ngu Kiếm vừa triển khai, lại khiến Mạc Vô Tình lần nữa chấn kinh.

Quá nhanh!

Kiếm nhanh thế này, dù là hắn nếu không dùng tu vi cường ép, ứng phó lên đều hơi có chút vướng tay, càng đừng nói Diêm sư đệ, thậm chí đến cả kiếm thế đều nhìn không rõ.

Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, như cuồng phong bạo vũ trút thẳng xuống.

Mỗi một kiếm Bạch Nhạc đều vừa chạm tức lui, dù mỗi kiếm đều không thể thương tổn được đối phương, nhưng cũng đánh cho đối phương tối tăm mặt mũi, mặc ngươi có bao nhiêu khí lực, đều không khỏi sinh ra cảm giác ứng phó không xuể.

Mỗi lần hắn còn chưa kịp phản kích, đối phương đã thu kiếm trở về, nhưng còn chưa kịp thở dốc, chớp mắt đã thấy kiếm tiếp theo trút đến, bực không thể tả.

- A!

Phẫn nộ gầm lên, hắn căn bản không để ý Bạch Nhạc có xuất kiếm hay không, cứ thế hung hãn gánh lấy công kích từ Bạch Nhạc, vung lên quyền đầu nện về phía Bạch Nhạc.

Chỉ là so với cách đánh vụng về của hắn, Bạch Nhạc lại quá linh hoạt, xê dịch mấy bước, trong thời gian ngắn hắn làm sao mà bắt được.

Từ bên ngoài nhìn vào, lúc này Bạch Nhạc hệt như là hồ điệp xuyên hoa, chẳng những nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra công kích từ đối phương, kết hợp với kiếm trong tay không ngừng phản kích, trước nay đều chưa từng đình chỉ.

Thoáng chốc, tâm tình Mạc Vô Tình không khỏi trầm xuống.

Bạch Nhạc đã dần dần khống chế nhịp điệu chiến đấu, trong khi đó Diêm sư đệ càng đánh càng loạn, cứ tiếp tục thế này, kết quả không cần nói cũng biết.

Gần như đồng thời, trải qua thời gian dài súc thế, Bạch Nhạc rốt cục tích lũy kiếm thế Ngu Kiếm đến cực đại, trong mắt chớp qua tinh mang, kiếm thế đột nhiên tăng vọt!

Tới như lôi đình, cuốn như sóng biển.

Nháy mắt đó, thậm chí không ai thấy được rõ ràng một kiếm như lôi đình kia.

Hán tử tháp sắt kia càng không thấy được gì, chỉ đột nhiên cảm nhận được nguy cơ đáng sợ, thậm chí không đợi hắn làm ra phản ứng, kiếm kia đã trực tiếp đâm xuyên mắt trái.

Tức thì, máu tươi bắn tung.

Miệng hét thảm một tiếng, cả người trùng trùng ngã lăn trên đất, bàn tay gắt gao che mắt, nhưng mạt huyết tuyến kia lại rõ ràng nói cho chúng nhân tại trường biết, kiếm vừa rồi, Bạch Nhạc đã chọc mù mắt hắn.

Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...