Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 228: Ai Có Thể Chứng Minh



- Phốc!

Vẻn vẹn chỉ thoáng chốc ngưng trệ, đối với Bạch Nhạc mà nói, lại đã đủ rồi!

Một kiếm một mạng!

Đối với đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đã bị dọa cho sợ mất mật này, giờ đây Bạch Nhạc quả thực không khác gì sát thần, khiến bọn hắn đến cả nửa điểm dư địa để đánh trả cũng không có.

Phải biết, Bạch Nhạc không hề phải chịu ảnh hưởng từ linh lực xung kích.

Mỗi lần linh lực xung kích chẳng qua chỉ kéo dài chừng trăm nhịp thở, nhưng trăm nhịp thở này đối với Bạch Nhạc mà nói thì cũng đã đủ rồi.

Gần như đồng thời điểm đợt linh lực xung kích tiêu tán, Bạch Nhạc ném ra kiếm trong tay, đâm thủng lưng tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông sau cùng cách đó mấy chục thước!

Giờ đây, xung quanh nơi lối vào đã nằm đầy thi thể, màu máu tràn khắp như tu la địa ngục.

Hô!

Thở ra một hơi trọc khí, đi tới bên cạnh thi thể tên đệ tử ma đạo cuối cùng, bạt kiếm ra, ma khí trên thân Bạch Nhạc theo đó lập tức tán đi, cảm giác mệt mỏi chợt xông lên trong đầu, mặc kệ vết máu chung quanh, đặt mông ngồi bệt xuống.

Tổng cộng mười hai tên cường giả Huyết Ảnh Ma Tông Linh Phủ hậu kỳ, lại bị Bạch Nhạc đồ sát sạch sẽ chỉ trong chưa đến một khắc đồng hồ ngắn ngủi!

Chiến tích như thế, nếu truyền đi ra, e là đủ để chấn kinh khắp toàn Thanh Châu!

Thậm chí chính bản thân Bạch Nhạc, bây giờ hồi tưởng lại cũng không khỏi có chút sau sợ.

Lúc giết người, huyết khí cuộn trào, căn bản không nghĩ gì cả, nhưng giết xong hồi thần lại, Bạch Nhạc mới hiểu được, lần này nhất thời kích động ra tay, thật đã triệt để làm lớn chuyện.

Dương Bằng bị hắn bức ra Thất Tinh Tháp, ắt sẽ truyền đi tin tức ở chỗ này, còn cả đám đệ tử chính đạo trốn lên tầng thứ ba nữa!

Bọn hắn điều biết được cục diện mình phải đối mặt vừa rồi!

Không chút khoa trương mà nói, đây căn bản chính là tử cục.

Một khi mình sống sót rời khỏi đây, ắt sẽ trở thành nghi điểm cực lớn, nếu không thể giải thích rõ ràng, sợ rằng lúc ly khai Thất Tinh Tháp cũng chính là tử kỳ của hắn.

Ngồi bệt dưới đất, đầu óc Bạch Nhạc cấp tốc xoay chuyển, lại nhất thời không nghĩ ra được lý do hợp lý nào để giải thích.

Trầm tư suốt nửa canh giờ, Bạch Nhạc vẫn chưa tìm ra cách gì hay, được cái trạng thái đã khôi phục lại phần nào.

Tùy theo công pháp huyền môn cũng bước đến Linh Phủ trung kỳ, thực lực Bạch Nhạc đề thăng hết sức rõ ràng, trận ác chiến vừa rồi gần gần chỉ khiến hắn có chút mệt mỏi rã rời, trên thực tế lại không phải chịu thương tổn nào đáng kể cả.

Đứng thẳng người dậy, Bạch Nhạc giống như một con ong mật chăm chỉ, lục soát thi thể đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông một lượt, thu lại toàn bộ túi trữ vật, lại không cố được đi xem, vội tức tốc đến thẳng lối vào tầng thứ ba.

Việc này rốt cục nên xử lý thế nào, hiện tại Bạch Nhạc còn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng chuyện nên làm vẫn cứ phải tiếp tục làm, bất kể thế nào cũng không thể lãng phí cơ hội xông Thất Tinh Tháp này được.

Nếu mình thật có thể xông qua Thất Tinh Tháp, vận khí tốt giành được truyền thừa lợi hại nào đó, cùng lắm thì cứ nói mình có thiên phú dị bẩm, giữa lúc sinh tử bất ngờ đốn ngộ, ngộ ra thần thông ghê gớm nào đó, nhờ thế mới giết chết được đám người kia?

... ... ...

- Chuyện gì thế, các ngươi cuống cuồng chạy trốn cái gì?

Tầng thứ ba Thất Tinh Tháp!

Đám đệ tử chính đạo đào tẩu đi nhân lúc người Huyết Ảnh Ma Tông vây công Bạch Nhạc, mới vừa bước vào tầng thứ ba không lâu liền đụng tới đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông!

Tức thì, đám đệ tử chính đạo này bị dọa nhảy dựng.

Nghĩ đến hành vi bội tín bội nghĩa, ném bỏ Bạch Nhạc một mình chạy trốn đến đây, bọn hắn không khỏi có chút chột dạ, nhất thời ấp úng nói không ra lời.

Nhận ra dị dạng của đám người này, mấy tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông không khỏi phát nộ, trực tiếp động thủ đánh đập tra khảo, mới từ trong miệng đối phương bức hỏi ra được một ít tin tức!

Biết Bạch Nhạc còn đang huyết chiến với mười mấy tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng đấm chết nhát này lại ham sống sợ chết trốn đi, chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông không khỏi giận tím gan, hận không thể trực tiếp làm thịt đám trời đánh này cho xong.

Đương nhiên, tức thì tức, nhưng đối phương dù sao cũng là người chính đạo, sợ chết mà chạy, rốt cục không phải tử tội, dù tức, cùng lắm cũng chỉ đạp hai đạp trút giận mà thôi, chứ thật muốn đi giết người, vậy lại không được.

Hỏng bét nhất chính là, Thất Tinh Tháp này chỉ cho lên chứ không cho xuống, đi lên dễ dàng, song muốn lui về tầng bên dưới lại không có cửa!

Rõ ràng nơi đây chính là lối vào tầng tiếp theo, lại không thấy có bất kỳ lối nào để đi xuống.

... ... ... ...

Chủ phong Thất Tinh Tông!

Dương Bằng toàn thân bê bết máu được truyền tống ra khỏi tháp, rơi xuống trên quảng trường, Tinh Hà lão tổ khẽ phất tay áo, lập tức liền có một cỗ linh lực nhu hòa nâng dậy Dương Bằng, trực tiếp đưa đến trước mặt Tinh Hà lão tổ.

Nhét một viên đan dược chữa thương vào trong miệng Dương Bằng, tử tế thăm dò một phen, thấy Dương Bằng không chịu thương thế nào trí mạng, lúc này Tinh Hà lão tổ mới thở phào một hơi.

- Lão tổ!

Bỗng đột nhiên, hai mắt Dương Bằng phiếm hồng, phốc một tiếng, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Tinh Hà lão tổ:

- Mong lão tổ làm chủ cho chúng ta! Đám người Huyết Ảnh Ma Tông căn bản chỉ muốn giết người, bọn hắn canh giữ ở lối vào tầng thứ hai, công khai đồ lục đệ tử chính đạo. . .

Lời này của Dương Bằng không phải chỉ mỗi Tinh Hà lão tổ nghe được, chúng nhân tại trường cũng đều nghe thấy rõ ràng.

Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về phía Dương Bằng.

- Chuyện gì xảy ra, ngươi cứ từ từ, nói cho rõ ràng.

Khoát tay, Tinh Hà lão tổ bình tĩnh hỏi.

Bị Tinh Hà lão tổ ảnh hưởng, Dương Bằng dần dần hồi thần lại, chỉnh lý ngôn từ một phen, sau đó mới chậm rãi kể lại toàn bộ đầu đuôi sự thể.

Khẩu tài của Dương Bằng vốn không sai, một hơi kể lại sự tình, rất nhanh liền điều động tình tự đám đông xung quanh.

Nghe thấy đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia cố ý lên kế hoạch canh chừng ở lối vào để giết người, tất cả người chính đạo tại trường không khỏi tức tối chửi rủa.

Đợi Dương Bằng kể đến đoạn Bạch Nhạc một thân một mình đi đến, trong tình huống đối phương nguyện ý nhường đường, lại vẫn kiên trì muốn dẫn theo người chính đạo đối kháng đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, cho dù ai cũng đều không khỏi sinh ra cảm phục đối với Bạch Nhạc.

Nhưng mà, ai cũng không ngờ, tình hình tiếp sau đó lại bất ngờ nghịch chuyển, bởi vì một câu khiêu khích ly gián của đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, đám người chính đạo này lại trực tiếp ném bỏ Bạch Nhạc, bội tín bội nghĩa, hi sinh Bạch Nhạc để một mình đào tẩu.

Dù là trưởng lão các tông phái khác đều không giấu được vẻ lúng túng.

Bằng tâm mà luận, hành vi như thế, bọn hắn không phải không thể hiểu được, nhưng hiểu là một chuyện, đặt ra ngoài sáng để nói lại là chuyện khác.

Nghe được đến thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc cường hành bức ép Dương Bằng bóp nát lệnh bài thân phận lui ra Thất Tinh Tháp, một mình đối mặt với hơn mười tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, chúng nhân đều không khỏi động dung!

Lòng dạ và khí độ như thế, quả thực khiến người cảm thán.

Đáng tiếc. . . Dù là ai cũng đều rõ ràng, Bạch Nhạc kia hẳn là chết chắc.

Một mình đối mặt hơn mười tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vây công, ngay cả Lý Phù Nam hay Văn Trạch sợ rằng chưa chắc đã có thể thoát thân, huống hồ Bạch Nhạc chỉ có tu vi Linh Phủ trung kỳ.

- Đợi chút!

Đột nhiên, chợt có người cười lạnh mở miệng nói:

- Dương Bằng, những gì ngươi nói chẳng qua là lời từ một phía! Người khác đúng là ham sống sợ chết, nhưng ai có thể chứng minh ngươi không ham sống sợ chết, dù sao Bạch Nhạc cũng chết chắc rồi, ngươi rốt cục là bị hắn bức đi ra, hay là chính ngươi ham sống sợ chết nên mới trốn đi ra, ai có thể chứng minh?

Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...