Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 236: Mạc Huynh, Ngươi Tới Để Ăn Xin Đấy À?



Nét mặt tuy vẫn có vẻ khó coi, nhưng thực ra, trong lòng Bạch Nhạc lại triệt để thở phào một hơi.

Chỉ cần lời giải thích này qua mặt được Văn Trạch, chuyện này tính là triệt để đi qua, chí ít trong ngắn hạn sẽ không cần lo lắng có người hoài nghi.

- Giờ phải làm sao? Chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này?

Không muốn tiếp tục chủ đề kia, Bạch Nhạc lập tức mở miệng lảng sang chuyện khác.

Kiếm phù hay không kiếm phù, thật ra Lý Phù Nam không quá để ý, cùng lắm chỉ có thể nói Bạch Nhạc vận khí tương đối tốt, có thể đáp lên quan hệ với Đạo Lăng Thánh Nữ mà thôi, chẳng có nửa điểm quan hệ gì tới hắn cả.

Nghe được Bạch Nhạc nhắc tới tình cảnh hiện tại, nét mặt Lý Phù Nam lập tức hiện vẻ nghiêm túc:

- Theo như ngươi nói, linh lực xung kích ảnh hưởng không lớn tới ngươi, chỉ cần có thể tham ngộ ra huyền cơ trong mưa kiếm đầy trời này, ngươi liền có thể bước lên tầng tiếp theo.

Khẽ gật đầu, điểm này Bạch Nhạc tự nhiên hiểu được, trước đó hắn đã thử qua, linh lực xung kích tuy càng lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là cảnh giới Nhập Vi biến hóa, nếu không phải kết hợp với mưa kiếm đầy trời kia, Bạch Nhạc tuyệt sẽ không nhếch nhác đến vậy.

- Vậy thì chúng ta chia ra tham ngộ ảo diệu trong mưa kiếm thần bí, không cần phải nói gì thêm! Chẳng qua, ta nghĩ ba người chúng ta nên lập trước một hiệp nghị quân tử, vô luận ai tham ngộ ra trước, hai người còn lại đều không được ngấm ngầm ra tay cản trở.

Quay lưng, Lý Phù Nam trầm giọng nói.

Lời này nghe qua có vẻ rất công đạo, nhưng trên thực tế lại là kết quả lâm thời sau khi Lý Phù Nam nhìn thấy Bạch Nhạc.

Đạo lý rất đơn giản, từ thái độ giữa Văn Trạch và Bạch Nhạc có thể nhìn ra được, bởi vì Bạch Nhạc quen biết Đạo Lăng Thánh Nữ, Văn Trạch và Bạch Nhạc có mối quan hệ rất tốt, cả hai tự nhiên sẽ hình thành liên hệ đồng minh.

Giờ Mạc Vô Tình không có mặt ở đây, thế cục ngược lại có chút bất lợi đối với Lý Phù Nam, giờ trước một bước nói rõ ra, cũng là để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện!

Vô luận là Bạch Nhạc hay Văn Trạch đều không ngốc, đầu óc khẽ chuyển liền nghĩ thông then khớp trong đó.

Liếc nhìn Lý Phù Nam một cái, trong mắt Văn Trạch không chút che giấu vẻ khinh thường:

- Nhìn ngươi kìa! Chúng ta đều là người trong tu hành, đều có tôn nghiêm và phách lực của người tu hành, ngươi tưởng ai cũng như đám ma tu kia?

- Lý sư huynh yên tâm, phần tôn nghiêm này, ta tin tưởng cả ba chúng ta đều có! Huống hồ, đây mới chỉ là tầng thứ năm thôi. . . Dù chúng ta tâm không bàng vụ tập trung tham ngộ, sợ rằng cũng chưa hẳn có thể xông qua Thất Tinh Tháp.

Nhìn vào Lý Phù Nam, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.

Đặc biệt là nửa câu, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức liền khiến cả ba bất giác trầm mặc.

Đúng vậy, giờ mới chỉ là tầng thứ năm mà thôi!

Thời gian chỉ còn lại vẻn vẹn hơn một ngày, nhưng độ khó ở mỗi tầng đều đề thăng gấp bội, trong tình cảnh như thế, dù toàn lực ứng phó, lại có ai dám chắc nhất định có thể xông qua Thất Tinh Tháp?

Từ khi Thất Tinh Tháp xây thành tới bây giờ, mới có mấy người thông qua? Tuy ba người bọn hắn đều tính là thiên kiêu, nhưng ai dám chắc nhất định có thể thắng được các đời thiên tài đi trước?

Chỉ là, nghĩ đến Mộng Vân Chân, trong lòng Bạch Nhạc khó tránh khỏi dâng lên cảm giác vô lực.

Thực lực càng mạnh, hắn liền càng cảm nhận được rõ ràng chênh lệch giữa mình và Vân Mộng Chân.

Nếu vứt bỏ Thông Thiên Ma Công không tính, hiện tại bản thân hắn ngay cả Vân Mộng Chân lúc chín tuổi đều không bằng.

Oanh!

Giữa lúc ba người còn đang trầm mặc suy tư, lại một đợt linh lực xung kích đánh tới.

Nháy mắt, mưa kiếm đầy trời bất thần trút xuống, nếu lơ là uy hiếp từ mưa kiếm này, đây không nghi ngờ là màn cảnh tượng vô cùng huyễn lệ.

Trên thực tế, mặc dù trước đó Bạch Nhạc đã từng đối mặt qua một đợt mưa kiếm đổ ập xuống, nhưng khi ấy mọi chuyện diễn ra quá gấp, căn bản không kịp có thời gian tử tế quan sát, lúc này ngẩng đầu nhìn lên mưa kiếm tràn ngập thiên địa hung hãn trút xuống, trong lòng chấn động khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung.

Mỗi một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống đều là do tinh quang ngưng tụ mà thành, nếu chỉ riêng từng thanh, tự nhiên không tính là gì, nhưng một khi tụ tập, lại huyễn lệ lóa mắt không gì sánh bằng!

Thẳng đến lúc này, Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được, mấy ngôi sao trên trời kia thực ra chính là cội nguồn lực lượng của Thất Tinh Tháp!

Tầng thứ năm, trên trời có năm ngôi sao!

Chỉ nháy mắt thất thần, lập tức liền khiến Bạch Nhạc chịu thiệt, mưa kiếm trút xuống trước mặt không quản ngươi có cảm thấy nó huyễn lệ loá mắt hay không, thoáng chốc, trên thân Bạch Nhạc đã chịu mấy vết chém, máu tươi ùn ùn trào ra.

Coong!

Bị đau, lúc này Bạch Nhạc mới hồi thần, kiếm trong tay bất ngờ vung lên, hóa thành một phiến nhỏ kiếm ảnh, vững vàng bảo vệ bản thân.

Cùng lúc, linh lực xung kích cũng theo tới, tuy vẫn là cảnh giới Nhập Vi, lại khiến linh lực trong người Bạch Nhạc suýt chút thì hỗn loạn.

Chẳng qua, cũng may trước đó Bạch Nhạc đã triệt để cải biến linh lực trong cơ thể, rất nhanh liền dần thích ứng được.

Đây chính là lợi ích nhờ việc tiêu tốn một ngày triệt để cải biến phương thức vận hành trong cơ thể.

So với Lý Phù Nam và Văn Trạch tận khi vào đây mới bắt đầu vội vàng tham ngộ, hiện tại Bạch Nhạc lại đã tham ngộ thông thấu cả rồi.

Rất nhanh, Bạch Nhạc thậm chí đã có thể phân tâm đi quan sát tình hình của bọn Lý Phù Nam.

Văn Trạch không có gì để nói cả, tu hành cũng là kiếm đạo, mũi kiếm chỉ tới đâu, nơi ấy hóa thành một phiến nhỏ tử mang, phòng thủ rất vững chắc, chỉ lấy kiếm đạo mà luận, thực lực Văn Trạch tuyệt đối không kém thua Bạch Nhạc, mưa kiếm tuy lợi hại, nhưng muốn đả thương đến hắn gần như là điều không thể.

Song vấn đề ở chỗ, lúc Văn Trạch ứng phó linh lực xung kích lại không được dễ dàng như vậy, mỗi đợt linh lực xung kích đánh tới, linh khí trong cơ thể hắn đều sẽ xuất hiện một tia hỗn loạn, thế nên kiếm thế cũng theo đó bị ảnh hưởng, cứ phải đánh ra mấy kiếm mới có thể hoãn thần lại được.

Hơn nữa, Bạch Nhạc có thể nhìn ra, Văn Trạch cũng đã sắp nhập môn cảnh giới Nhập Vi, cứ tiếp tục với tiến độ này, không bao lâu nữa liền sẽ bước vào cảnh giới Nhập Vi, khi ấy, mưa kiếm và linh lực xung kích khó mà tạo thành uy hiếp cho hắn.

Bên phía Lý Phù Nam lại là một bức tình cảnh hoàn toàn khác.

Lý Phù Nam đi con đường tu pháp, một thân thủ đoạn toàn ở trên đạo pháp, thân thể lại tương đối yếu.

Điều này đồng nghĩa với tỉ lệ sơ sót càng lớn, chỉ cần bị một hai đạo mưa kiếm đột phá đạo pháp phong tỏa rơi lên thân mình, liền sẽ khiến hắn hứng chịu tổn thương cực nặng.

Khi trước Bạch Nhạc từng thấy qua Hà Tương Tư, tự nhiên rõ ràng, ở trong Thất Tinh Tháp, linh lực xung kích ảnh hưởng tới tu pháp giả lớn đến mức nào.

Mới ở tầng thứ hai, ảnh hưởng từ linh lực xung kích đã đủ khiến cho Hỏa Lăng của Hà Tương Tư tán loạn, càng đừng nói tới đây đã là tầng thứ năm.

Nhưng rõ ràng trình độ khống chế đối với đạo pháp của Lý Phù Nam mạnh hơn Hà Tương Tư rất nhiều.

Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên!

Chỉ có hiểu được cực sâu Hàn Sơn Quyết, mới có thể đạt tới hiệu quả thế này.

Giờ đây, Bạch Nhạc thấy được rõ ràng, bên người Lý Phù Nam được bao phủ bởi một tầng hàn khí dày đặc, mưa kiếm trút về phía hắn bị hàn khí trực tiếp phong bế, căn bản không thể cận thân.

Chỉ khi linh lực xung kích đánh tới mới sẽ khiến hàn khí có điều suy giảm, nhưng Lý Phù Nam phản ứng cực nhanh, không đợi mưa kiếm mất đi khống chế tiếp tục rơi xuống, hắn đã kịp thời ra tay, lần nữa ổn định cục diện.

Hơn nữa, so với Văn Trạch, khả năng khống chế linh lực của Lý Phù Nam càng thêm thuần thục, một khi bước vào cảnh giới Nhập Vi, trong ba người, Lý Phù Nam rất có thể mới là phía ứng đối nhẹ nhàng nhất.

Có lẽ chính bởi lý do này, cho nên Lý Phù Nam mới tự tin tuyên bố muốn lập hiệp nghị quân tử với hai người Bạch Nhạc, nhằm ước thúc đối phương không được xuống tay ngáng chân.

Thấy rõ trạng thái hai người, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút cảm thán.

Quả nhiên đây mới thực sự là chỗ đáng sợ của thiên tài?

Tuy mình đã chiếm trước tiện nghi, nhưng rốt cuộc chỉ có thể miễn cưỡng ngang hàng với đối phương mà thôi!

Hít sâu một hơi, trong lòng Bạch Nhạc bất giác sinh ra một tia ngạo ý!

Dù cùng đứng trên điểm khởi đầu thì đã sao? Chẳng lẽ mình sẽ thua bởi bọn hắn ư? Nói câu không dễ nghe, nếu ngay cả Lý Phù Nam và Văn Trạch đều không sánh bằng, hắn còn tư cách gì đuổi theo bước chân Vân Mộng Chân?

Chớp mắt, Bạch Nhạc thu hồi tâm thần, toàn lực ứng phó và tham ngộ đợt linh lực xung kích kết hợp mưa kiếm tiếp theo.

... ... ... . ..

Ùng ùng!

Ma khí trong cơ thể ma khí chợt nổ bung, tóe bắn tràn ra, nghênh đỡ linh lực xung kích, Mạc Vô Tình cũng theo đó mở mắt ra.

Ma khí đỏ ngòm, như huyết nguyệt trong đêm tối, xúc mục kinh tâm!

- Thì ra ma khí còn có thể thao túng tinh tế đến vậy. . . Bạch Nhạc, hi vọng ngươi chạy xa chút, đừng để ta dễ dàng đuổi được!

Trong mắt chớp qua sát khí lạnh như băng, Mạc Vô Tình bất thần đứng dậy, rảo bước đi tới lối vào tầng thứ năm!

Giống như Bạch Nhạc, nháy mắt khi vừa bước vào tầng thứ năm, Mạc Vô Tình lập tức đụng phải linh lực xung kích, tức thì, cảnh mưa kiếm đầy trời trực tiếp dọa cho Mạc Vô Tình chảy một thân mồ hôi lạnh!

Kiếm trong tay cuốn lên một mảnh gió xoáy màu máu, lao thẳng đến mưa kiếm trước mặt!

Mưa kiếm khủng bố rơi trên gió xoáy màu máu, lập tức phát ra từng hồi tiếng va chạm thanh thúy, chỉ là không đợi Mạc Vô Tình kịp thở phào một hơi, linh lực xung kích đã lần nữa đánh tới, gió xoáy màu máu thật không dễ dàng mới ngưng tụ lại được bỗng chốc sụp đổ.

Khắc sau, Mạc Vô Tình bị mưa kiếm đập mặt đánh mộng.

Không có gió xoáy màu máu, chỉ bằng thanh kiếm trong tay, há có thể ngăn trở được mưa kiếm đầy trời này. Thoáng chốc, trên thân đã liên tiếp chịu hơn mười kiếm, cũng may cường độ thân thể ma tu vượt xa đệ tử chính đạo, bằng không chỉ với lần này cũng đủ khiến Mạc Vô Tình bị thương nặng.

- Phốc, ha ha ha, Mạc huynh, ngươi tới ăn xin đấy à?

Tùy theo đợt linh lực xung kích kết thúc, tiếng cười đáng hận của Bạch Nhạc lập tức vang lên.

Bộ quần áo bảnh bao trên thân Mạc Vô Tình đã bị mưa kiếm cắt cho rách nát tả tơi, thế còn chưa hết, trên người còn có từng đạo vết thương đỏ lòm, nhếch nhác vô cùng.

Đương sơ Bạch Nhạc không thấy được bộ dạng chật vật của Văn Trạch và Lý Phù Nam, giờ vừa khéo bắt được cảnh này của Mạc Vô Tình, há lý nào lại không bỏ đá xuống giếng.

Nghe được tiếng kêu của Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình đột nhiên cả kinh, vô thức siết chặt kiếm trong tay!

Giương mắt nhìn lên, lúc này hắn mới phát hiện, không chỉ Bạch Nhạc, Văn Trạch và Lý Phù Nam cũng đang ở cách đó không xa.

Chỉ là so với hắn, trạng thái ba người rõ ràng tốt hơn nhiều.

Trong lòng lộp bộp một tiếng, Mạc Vô Tình ý thức được, sợ rằng lần này mình nguy to.

Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...