Thái Tử, Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn
Chương 7: Thái Tử Trong Miệng Các Ngươi Cũng Là Do Ta Quản
Tuy những người này kiêu ngạo, nhưng cũng không dám lấy hoàng đế làm nền. Nhưng khi nhìn Lương quản gia ngày thường khách khách khí khí với bọn họ hiện tại cũng chưa nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau thiếu niên thoạt nhìn gầy trơ xương này, lại nhớ đến động tĩnh của phủ Thái Tử ngày hôm qua …… “Ngươi là Thái Tử Phi?” Thái Tử Phi? Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn về phía Tạ Dao. Tạ Dao cũng không sợ bọn họ nhìn, thậm chí còn vô cùng thích ý mà uống mấy ngụm trà, ăn mấy quả nho to. Thật ra y chỉ cần một ít hơi nước để bớt giận mà thôi. Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy Tạ Dao cực kỳ kiêu ngạo, căn bản không để bọn họ vào mắt! Tạ Dao ăn đủ uống đủ rồi mới nhìn về phía những tiểu ngũ tiểu lục nào đó, thời điểm tức giận không chú ý, lúc này vừa thấy, lại có rất nhiều người. Ít nhất cũng phải 40 người. Thái Tử chỉ có một, cứ tính mỗi ngày luân phiên, một tháng cũng không đủ a. Tạ Dao không khỏi có điểm đồng tình với Thái Tử, liền cảm thấy Thái Tử cùng với nghề nghiệp kia giống nhau. Cũng không biết nguyên văn lúc Thái Tử già có tinh tẫn nhân vong hay không. “Nói đến ta đúng là không quen biết các ngươi, các ngươi đều là ai vậy, tới, cùng bổn Thái Tử Phi giới thiệu.” Có người gấp không chờ nổi mà nhảy ra, ý đồ khiến cho Tạ Dao nhận rõ sự thật, nâng cằm lên kiêu ngạo như khổng tước dường như nắm trong lòng bàn tay lai lịch của chính mình. “Ta là người của Nhị hoàng tử, bút trướng ngày hôm nay, ta nhất định sẽ bẩm báo với Nhị hoàng tử! Ta sẽ khiến cho ngươi chỉ làm Thái Tử Phi được một ngày liền xuống đài!” Mắt Tạ Dao trợn trắng, “ Có năng lực như vậy, sao ngươi không lên trời luôn đi? Hoàng đế cũng chưa có phế nam Thái Tử Phi ta, năng lực của ngươi so với hoàng đế còn lớn hơn? Ngươi muốn khiêu chiến với hoàng đế hay không a?” Đề tài bị kéo đến hoàng đế, vị người của Nhị hoàng tử kia tự nhiên không dám lớn tiếng nữa, còn muốn nói thêm một chút, thì Tạ Dao đã chỉ đến bên kia. “Người đứng ở kia.” Cho dù vị tiểu công tử kia không muốn đi, nhưng cũng bị thị vệ giải đi. Tô Nguyên Tĩnh thực sự rất tò mò, “Bãi đầu là có ý gì a?” Lý Dục Hi, “Đem đầu của ngươi xuống rồi vắt nó hai lần.” Tô Nguyên Tĩnh, “……” Chung quy liền cảm thấy chỉ số thông minh bị mạo phạm. Tiếp theo Tạ Dao liền được mở mang kiến thức, nào là thứ nữ của phủ Tể tướng, người của hoàng tử ba, bốn, năm, sáu, con vợ lẽ của nhà quốc công vân vân... Tạ Dao không thể không cảm thán, nam nhân, quan lại thế gia ở cổ đại cũng thật biết sinh con a! Người được chia thành ba phần, đầu tiên ở bên trái là đám người ương ngạnh, kiêu ngạo nói chính mình là ai, còn bên phải là con vợ lẽ của một vị đại thần nào đó. Cũng không phải không có con vợ cả, nhưng chỉ có hai ba người ít ỏi. Tạ Dao nhìn về phía nhóm người ở trung gian, nói “ Sao vậy, tiếp tục đi.” Lương quản gia nói: “Thái Tử Phi, những người này đều là những tùy tùng do các công tử tiểu thư mang tới.” Tạ Dao, “……” Hoá ra còn muốn giúp đỡ dưỡng người không phải của mình? Nhìn những người được gọi là tùy tùng đó, tuy không được quốc sắc thiên hương, nhưng khi đặt vào trong đám người cũng vô cùng xuất chúng. “Tất cả đều là?” Khoé miệng Tạ Dao co giật mãnh liệt, trong lòng không khỏi phun trào. Vị Thái Tử điện hạ này nhất định là ngại mình quá nhiều tiền! Không có tiền mà đòi học người chơi gái! “Đúng vậy.” Lương quản gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng cung kính, hỏi gì đáp nấy. Tạ Dao hít sâu một hơi, nghĩ đến việc thiếu hụt tài chính, không có khả năng tăng thu, chỉ có thể tiết kiệm. Đỡ đầu, Tạ Dao nói: “Nơi nào đưa tới thì đưa về nơi đó đi.” Tùy tùng nào đó cũng là một người điêu ngoa, không có bản lĩnh, tính tình cũng nóng nảy thật đúng là lăn lộn ngoài đời không nổi, dù sao có rất nhiều chuyện mà chủ tử yêu cầu đều cần các nàng đi làm. “Dựa vào cái gì! Dựa vào ngươi là Thái Tử Phi, cũng không thể đối sử với chúng ta như vậy!” Tạ Dao cười lạnh, “Chỉ bằng ta là Thái Tử Phi của các ngươi, chủ nhân của phủ Thái Tử.” Đột nhiên Tạ Dao duỗi tay sang một bên, lập tức tên hạ nhân lanh lợi kia liền đem cây gậy dài để vào trong tay Tạ Dao. Một đống hạ nhân nhìn thấy cây gậy dài, nhịn không được nuốt nước miếng. Vị Thái Tử Phi này chính là sẽ thật sự động thủ…… Có người nhịn không được nói: “Thái Tử Phi thì thế nào, Thái Tử cũng chưa quản chúng ta, ngươi tính là cái gì?” Tạ Dao lạnh lùng cười, “Chỉ bằng việc Thái Tử trong miệng các ngươi cũng là do ta quản.” Chính miệng Thái Tử đã nói, trừ bỏ thư phòng không thể quản thì cái gì cũng đều có thể quản. Tô Nguyên Tĩnh khiếp sợ nhìn về phía Lý Dục Hi, “Biểu đệ?!” Lý Dục Hi, “……” “Ngươi muốn thế nào? Chúng ta đều là……” “ Dạ dạ dạ, các ngươi đều là do các Vương gia, hoàng tử, đại thần đưa tới, nếu như các ngươi đã không đem chính mình trở thành người của phủ Thái Tử, thì tại sao bổn Thái Tử Phi còn phải lãng phí tiền bạc vào cung của các ngươi!” Bỗng nhiên hai tròng mắt Tạ Dao trở nên sắc bén, khí chất trên người bắt đầu biến đổi! Lực công kích tăng thêm mười phần! “Còn không mau về nhà liếm chân cho chủ tử các ngươi đi?!” Tùy tùng của công tử tiểu thư nào đó không nghĩ tới vị Thái Tử Phi mới đến này sẽ bá đạo dũng mãnh như vậy, “Ngươi dám?” Tạ Dao nói: “Vì sao lại không dám? Lương quản gia, gọi người tới, đem những con sâu mọt ăn không, uống không lại còn không làm việc này quăng ra ngoài cho ta. Phủ Thái Tử ta nghèo, nuôi không nổi những con sâu này.” Khóe miệng Tô Nguyên Tĩnh giật giật, tuy rằng hắn cũng biết phủ Thái Tử rất nghèo, nhưng đem nghèo nói đúng lý hợp tình, thanh lệ thoát tục như thế, cũng chỉ có vị Thái Tử Phi trước mắt này. Nghe thấy Tạ Dao nói, Lương quản gia vô cùng phối hợp, lập tức kêu người tới thanh tràng*, động tác cực nhanh, dường như là đã chờ từ lâu. *thanh tràng: đuổi người khác đi cho trống chỗ.(Truyện chỉ đăng tại w.a.t.t.p.a.d và Mangatoon. Edit: Nắng).Tạ Dao có chút hoài nghi, nhưng khi nhìn về phía Lương quản gia, Lương quản gia lại tỏ vẻ rất vô tội, bộ dáng giống như một chút cũng không hiểu. Những tiểu cô nương tiểu công tử tóc tai bù xù này đương nhiên là không muốn từ bỏ, ở trong phủ Thái Tử ăn ngon sống tốt ngẫu nhiên còn là một nơi để làm chủ tử đến nghiện, khóc thiên thưởng địa la lối om sòm chính là để không phải rời đi. Trong miệng còn kêu chủ tử nhà hắn sẽ không bỏ qua cho Thái Tử, vân vân, Tạ Dao nghe thấy không có kiên nhẫn mà đào đào lỗ tai. “Dừng.” Hạ nhân của phủ Thái Tử nói dừng là dừng, người bị lôi kéo không hề phòng bị mà bị vứt trên mặt đất, trong lúc nhất thời, các loại tiếng kêu đau đớn vang lên. Hạ nhân được huấn luyện bài bản, Tạ Dao tỏ vẻ vô cùng vừa lòng. Nhưng mà những tùy tùng nào đó lại cho rằng Tạ Dao đã bỏ cuộc, sôi nổi đắc ý nhìn y. Thái Tử Phi thì thế nào, bất quá chỉ là người tồn tại trên danh nghĩa của phế Thái Tử mà thôi! Nếu không phải vị phế Thái Tử kia còn có giá trị lợi dụng, thì bọn họ cũng sẽ không phải đến loại địa phương quỷ quái này! Tạ Dao nói: “Chung quy các ngươi nói chủ tử của các ngươi có cỡ nào lợi hại, so với Thái Tử còn lợi hại hơn, vậy tại sao lại không thấy chủ tử của các ngươi tới làm Thái Tử a?” “Cứ tính Thái Tử không quyền không thế, tóm lại vẫn là hoàng đế…… Nhi tử của bệ hạ, hắn thân phong là Thái Tử. Ngươi cảm thấy thân là nhi tử của bệ hạ, hay là chủ tử đại thần của các ngươi không liên quan?” Tuy rằng tàn khốc, hoàng quyền ở cổ đại chính là như vậy, không xem mạng người ra gì, tùy ý giẫm đạp. Nhưng Tạ Dao không thể không thích ứng, bằng không người chết chính là y. Tô Nguyên Tĩnh nhìn Tạ Dao với vẻ mặt cổ quái, nói “Điện hạ, người không nói cho hắn biết vị trí Thái Tử này, là tiên hoàng phong sao?” “Việc này không phải mọi người đều biết sao?” Lý Dục Hi nhàn nhạt nói, cũng không bất ngờ khi Tạ Dao không biết. Tô Nguyên Tĩnh, “……” Hình như là như vậy, không nghĩ tới thế nhưng kiến thức của vị Thái Tử Phi này lại hạn hẹp như thế. Lúc này tùy tùng mới luống cuống, tuy rằng Tạ Dao nói không xuôi tai, nhưng tất cả đều là lời nói thật. Hoàng đế cũng sẽ không bởi vì mấy người hạ nhân bọn họ bị ném ra khỏi phủ Thái Tử mà đẩy Thái Tử xuống. Huống chi, Thái Tử chỉ là gãy chân, tính cách trở nên có chút âm lãnh mà thôi. Thứ nhất hắn không bạo ngược lạm sát kẻ vô tội, thứ hai cũng không phạm phải sai lầm to lớn nào, thậm chí lúc trước gãy chân còn lập được rất nhiều công lao hiển hách…… Tưởng tượng như vậy, mặt các tùy tùng càng trở nên trắng bệch. Tạ Dao nhìn sắc mặt bọn họ liền biết những người này sẽ không giãy giụa nữa, đang chuẩn bị tiếp tục phân phó, thì một âm thanh nhút nhát sợ sệt vang lên. “Thái Tử Phi điện hạ, ta nguyện ý lưu lại phủ Thái Tử, trở thành người của phủ Thái Tử.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương