Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chương 25: Chỉ xem một cái thôi
Mùi hương quen thuộc và dễ chịu tràn ngập chóp mũi nàng, gần đến mức nàng có thể cảm nhận rõ nhịp tim hỗn loạn của A Trì.
Thanh Hòa hiếm khi gần gũi với người khác như vậy, từ khi sinh ra, nàng đã vĩnh viễn cách biệt với mẹ, từ nhỏ được ma ma nuôi dưỡng, vài năm trước ma ma qua đời, lại thêm một người có thể gần gũi với nàng ra đi.
Cũng may người đang ôm nàng không phải người ngoài nên nàng không nảy sinh cảm giác chán ghét, lòng bàn tay vốn lạnh giá cũng dần ấm lên.
Thân thể của A Trì thực ấm áp, giống như mặt trời nhỏ treo trên bầu trời.
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, vạn vật mới có thể sinh trưởng một cách trật tự.
Thanh Hòa giống như một ngọn cỏ nhỏ được "hắn" chiếu sáng, gió táp mưa sa, lửa rừng thiêu đốt cũng không cháy hết được.
"Gặp ác mộng sao?"
Thanh âm ôn hòa truyền vào trong lòng Trì Hành, nàng không nỡ buông tay, giả vờ như chưa tỉnh, cũng không nói lời nào, vòng tay ôm eo nàng ấy lại siết chặt thêm một chút.
Cảm nhận được tâm ý của "hắn", Thanh Hòa lặng lẽ nhếch môi, cằm nhọn tựa lên vai của vị tiểu tướng quân.
Bầu trời đổ mưa, những giọt mưa chảy dài theo ô cửa sổ hoa văn nhưng không một ai để ý.
Sau nửa chén trà, tâm trạng hoảng hốt, lo âu của Trì Hành dần bình ổn lại nhờ hơi ấm lan tỏa từ cơ thể người trong lòng.
Nàng mơ thấy ác mộng.
Nàng mơ thấy Uyển Uyển chết.
Chết ở trong ngực nàng, đôi môi không còn màu máu mấp máy nói những lời mà dù cố gắng thế nào nàng cũng không nghe rõ, trước khi nhắm mắt, trong ánh mắt vẫn nở nụ cười hiền hòa, nhẹ nhàng như mọi khi.
Nàng không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì, trong lòng vô cớ cảm thấy đau đớn.
"Thanh Hòa tỷ tỷ..."
"A Trì, đừng sợ."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh xoa dịu trái tim đang run rẩy của Trì Hành, nàng nghĩ, Uyển Uyển luôn luôn là như vậy, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Dù đáng sợ, nhưng trái tim của nàng ấy vẫn rất mềm mại.
Được nàng đơn giản trấn an, chút lo lắng còn sót lại trong lòng tiểu tướng quân tan biến thành mây khói, nụ cười lại nở trên môi, nhất thời quên mình, áp má vào cần cổ trắng ngần của thiếu nữ nhẹ nhàng cọ xát.
Sau đó, nàng bị đẩy ra một cách vô tình.
Thanh Hòa nhìn nàng ấy bằng ánh mắt cưng chiều, không thể chối cãi, chính là Trì Hành đang chơi xấu, không chịu thừa nhận mình ăn đậu hũ cô nương nhà người ta, nàng đưa tay vỗ trán: "Kìa, ngủ lâu quá, đầu óc choáng váng rồi sao."
Làm cho người ta không thể giận nổi nàng ấy.
Nụ cười của nàng vẫn không phai: "A Trì, đại sư bá đã đồng ý bồi bổ sức khỏe cho ta rồi."
Chỉ một câu này, tinh thần của Trì Hành lập tức phấn chấn: "Đại sư bá? Tỷ đang nói Khương thần y sao?"
"Ừm." Thanh Hòa liếc nhìn nàng, tầm mắt nhìn lướt qua ngực của tiểu tướng quân: "Sao ngươi còn chưa đứng dậy?"
"Đứng dậy liền đây." Trì Hành vội vàng xốc chăn mỏng, đứng dậy, cúi người đi ủng.
Nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng ấy, ánh mắt Thẩm Thanh Hòa chớp động, kế hoạch đã gác lại lại lần nữa hiện lên trong đầu nàng.
Bước ra khỏi cửa, mái hiên che nắng, gió xuân mơn man làn tóc rối bên tai, ngón tay lướt nhẹ qua cần cổ màu hồng nhạt, nàng khẽ thở dài.
Sống lâu trăm tuổi, nếu được lựa chọn, ai lại không muốn sống lâu trăm tuổi? Nhưng "sống lâu trăm tuổi" thực sự của nàng chính là cùng A Trì ân ái không rời, ở bên nhau đến già.
"Tuổi còn nhỏ mà đã mang nhiều tâm sự là không tốt đâu."
Khương Tinh ngẩng đầu nhìn mây mù xa xa: "Muốn thu hoạch thì phải cày cấy trước, cày cấy xong thì phải im lặng chờ đợi. Với tài trí của ngươi, người ta hẳn là đã sớm rơi vào tay ngươi rồi. Nếu đã rơi vào tay ngươi [1], ngươi còn lo gì người nọ không thông suốt?"
[1]: Câu gốc là "rơi vào Ngũ Chỉ Sơn", ẩn dụ cho việc bị khống chế hoàn toàn.
Nàng chỉ ra mưu tính của Thanh Hòa chỉ bằng một câu nói, Thanh Hòa không cảm thấy bất mãn, khiêm tốn tiếp thu lời dạy bảo: "Đại sư bá nói phải."
"Đại sư bá!"
Tiểu tướng quân mặc một bộ quần áo mới, phóng khoáng, ung dung chạy ra khỏi nhà tre. Vừa nhìn thấy Khương Tinh, liền gọi thân mật hơn cả người thân.
Khương Tinh ngồi dưới gốc cây đào, nghiêng đầu cười với nàng: "Ai là đại sư bá của ngươi?"
"Ai đồng ý thì là người đó." Nói xong, Trì Hành rất nhanh thu lại ý cười: "Làm phiền đại sư bá quan tâm hàn tật của Uyển Uyển."
Khương thần y nhướng mày, có phần khâm phục bản lĩnh dạy dỗ người của sư điệt mình.
Nhưng mà Trì Hành gọi nàng là "Đại sư bá" cũng không sai, nàng nhảy xuống nói: "Trì Hành, đi theo ta."
Nói ra được họ tên của mình, Trì Hành ngạc nhiên vì nàng có thể nói ra thân phận của mình một cách dễ dàng, vô thức nhìn về phía Thanh Hòa.
Thanh Hòa khẽ lắc đầu.
"A Hành, còn không mau lại đây?"
"Đến ngay đây!"
Lúc đi ngang qua, nàng nhẹ giọng nói: "Thanh Hòa tỷ tỷ, ta đi một chút rồi về ngay."
***
Trong nhà tre, cửa sổ mở to, gió nhẹ mưa phùn thổi vào, Khương Tinh nhẹ nhàng chỉnh trang lại y phục, ngồi trên ghế gỗ lê, nhíu mày nhìn chằm chằm tiểu tướng quân gần nửa khắc.
Trì Hành không hiểu sao mình lại bị nhìn chằm chằm, không dám hỏi, chỉ biết ngậm miệng làm người câm.
Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng lá tre, tiếng nào cũng lọt vào trong tai.
Hồi lâu, Khương Tinh hài lòng nói: "Không tệ, đêm nay giờ Tý tới tìm ta."
Mãi đến khi nàng rời đi, Trì Hành vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không khỏi chửi thầm: Chẳng lẽ vị đại sư bá này đến từ đạo quán sao?
Nàng vô tình đoán ra được sự thật, nhưng không ngờ rằng sau giờ Tý, còn có nhiều sự thật hơn đang chờ đợi nàng.
Mây tan mưa tạnh, bầu trời xuất hiện những vì sao lấp lánh, trăng e ấp nhô lên.
Sao và trăng đối diện nhau không nói nên lời, hai người đi dưới trăng cũng không nói lời nào.
"Đại sư bá..."
"Đừng vội, lên đến đỉnh núi rồi nói sau."
Khuya rồi không ngủ mà chạy đi leo núi, Trì Hành đầy bụng thắc mắc, nhấc chân đuổi theo.
Đứng trên đỉnh núi, gió đêm lay động mái tóc dài, Khương Tinh trầm mặc hồi lâu, cười nhẹ: "Có phải rất hoang mang không, rõ ràng là thân nữ nhi, nhưng từ khi sinh ra lại phải giả làm nam nhi?"
Trì Hành đột nhiên muốn rút đao!
Tay sờ vào sau lưng không thấy gì, hoảng hốt nhận ra "Vãn Tinh" không ở bên mình.
Nàng buộc chính mình phải bình tĩnh lại, khí chất còn sắc bén hơn ánh đao, mặt mày lạnh lùng, mỗi một câu nói ra đều lạnh thấu tâm can:
"Đại sư bá nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ 'Trì tam công tử' ta đây tính tình tốt đến mức ngài quên mất thân phận của ta sao? Hay là ta gọi ngài là đại sư bá, ngài liền quên thân phận của mình?"
"Thân phận của mình ta không bao giờ quên, hơn nữa ta cũng biết ngươi là ai." Khương Tinh duỗi tay trái ra, nhờ ánh trăng sao le lói, có thể thấy những đường vân trên lòng bàn tay nàng rối loạn, như có một sức mạnh vô cùng to lớn đã phá vỡ mệnh lý [2] của nàng.
[2]: Mệnh lý là xem hay dự đoán vận mệnh của con người có thể thể xảy ra trong tương lai.
Trì Hành không hiểu nhiều về lĩnh vực này, nhưng nhìn thoáng qua vẫn nhận ra — đây là dấu hiệu của phản phệ.
Nàng nhíu mày.
"Ngươi nhìn thấy chưa? Đây là trời phạt, mười bốn năm trước suýt nữa giết chết ta."
Ánh mắt Khương Tinh sáng ngời: "Người giúp ngươi che giấu thiên cơ, cải trang thành nam nhân, ngươi còn không nhìn ra là ai sao?"
Nàng lấy từ trong ngực ra một tấm bảng gỗ nhỏ có hình mặt mèo, Trì Hành nhìn thấy liền hét lên: "Là ngài sao!?"
Về vấn đề này, trong lòng nàng tồn tại vô số nghi vấn: Tại sao vừa mới sinh ra cha đã tuyên bố với mọi người rằng nàng là nam tử? Tại sao ngày thứ hai sau khi sinh, trong cung lại phái ngự y đến bắt mạch cho nàng? Tại sao cha luôn dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc hơn để yêu cầu nàng?
"Tại sao chứ?"
"Để giữ cho ngươi sống."
Trì Hành tiến lên một bước, nhìn vào những đường chỉ tay hỗn loạn của nàng: "Nhưng ngài suýt chút nữa đã chết, vì muốn ta sống mà ngay cả chết ngài cũng không sợ, các người rốt cuộc đang mưu đồ gì?"
Khương Tinh khép lòng bàn tay lại, che giấu trong tay áo.
Giọng nàng mơ hồ, như từ rất xa vọng lại: "Mỗi người có một số mệnh, hiện tại vẫn chưa đến lúc ngươi hiểu."
Sắc mặt tiểu tướng quân lạnh lùng: "Vậy ngài nói cho ta biết, hiện tại ta có thể hiểu được cái gì?"
"Tô Giới là nhị sư muội của ta, ta quả thực là đại sư bá của ngươi. Ta, Tô Giới, Đường Cửu, Hành Lâu, chúng ta là sư tỷ muội thân thiết nhất. A Hành, ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng ta."
"Ta tin ngài là đại sư bá của ta, lúc ngài lấy ra tấm bảng gỗ mặt mèo đó ta đã tin. Sư phụ đã nói, đó là tín vật quan trọng nhất của sư môn. Hơn nữa cha đã từng nhắc về ngài với ta, nếu không phải là ngài thì ta cũng sẽ không làm Trì tam công tử mười bốn năm."
Nàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu: "Được rồi, ta không hỏi thêm nữa, hỏi cũng vô ích."
Nàng vốn tính lạc quan, luôn hướng đến những điều tốt đẹp trong thế gian, nụ cười trên mặt luôn rạng rỡ, tươi sáng, không phải là người hay để tâm những chuyện vụn vặt, tự tìm phiền não cho bản thân, cũng chính vì vậy mà nàng trở thành "mặt trời nhỏ" trong lòng Thanh Hòa.
Chuyện bí mật của mình không cần phải làm khó người đã liều mạng để giúp mình, nếu không có sự cho phép của cha mẹ, nàng tuyệt đối không thể cải trang thành nam tử.
Muốn biết nội tình, thay vì hỏi đại sư bá, chi bằng về nhà hỏi cha mẹ, nhưng dù có hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời tử tế.
Đến lúc nàng nên biết, muốn giấu cũng không giấu được.
Trong lòng nàng thông suốt, nhanh chóng gác lại chuyện của mình: "Sư bá, hàn tật của Uyển Uyển..."
"Đó không phải là hàn tật, mà là hàn độc."
"Hàn độc!?" Trì Hành cao giọng: "Sao có thể là hàn độc? Là ai hại Uyển Uyển?"
"A Hành, nếu muốn nhanh chóng nhìn rõ con đường phía trước, ngươi phải nhanh chóng trưởng thành. Không chỉ chúng ta cần ngươi, Thanh Hòa còn cần ngươi hơn."
Cuộc trò chuyện tối hôm đó kết thúc tại đây.
Câu nói khuyên nhủ cuối cùng đó vẫn luôn quanh quẩn bên tai Trì Hành, lặp đi lặp lại, ám ảnh trong giấc mơ của nàng suốt mấy đêm.
Mặt trời mọc từ phía đông, Trì Hành đã luyện đao được một canh giờ.
Nàng cố gắng phấn đấu để trở nên mạnh mẽ hơn, mỗi đao vung ra đều có cảm giác như đang chém vào kẻ thù, hận thù đến tận xương tủy, lòng đầy sát khí.
Liễu Cầm Liễu Sắt cùng nàng luyện võ, giao thủ chưa đến vài chục hiệp đã bị ép lui, hai người tránh né mũi nhọn, không dám đấu tiếp nữa.
Thanh Hòa đứng dưới mái hiên chăm chú nhìn hồi lâu, nhìn thấy Khương Tinh đi về phía mình, nàng hỏi: "Sư bá đã nói với 'hắn' sao?"
Biết nàng thông minh, Khương Tinh hất nhẹ ống tay áo: "Đúng vậy, nàng cần có động lực."
Muốn trưởng thành, cần phải có động lực.
A Hành không quan tâm lắm đến chuyện của bản thân, nhưng lại rất quan tâm đến vị thanh mai nhà bên này.
"Vãn Tinh" chém vào không trung, lưỡi đao mang theo sức mạnh vô tiền khoáng hậu. Nhát chém cuối cùng của "Liệt Diễm Thập Tam Đao" giáng xuống, khiến y phục bên trong của Trì Hành thấm đẫm mồ hôi, chống đao thở hổn hển.
Đáng ghét! Rốt cuộc là ai đã hại Uyển Uyển?
"A Trì."
Chưa kịp lau mồ hôi trên đầu, Thanh Hòa đã lấy khăn lụa thay "hắn" lau mồ hôi nóng trên trán, nhẹ nhàng nói: "Nghỉ ngơi một lát đi."
"Ừ!" Nụ cười của tiểu tướng quân vẫn tươi tắn và ngây thơ như vậy.
Khương Tinh cách đó không xa nhìn thấy, mỉm cười, quay vào trong phòng chơi thảo dược.
Nàng đang nghĩ cách hóa giải hàn độc trong cơ thể Thanh Hòa, mà mấy ngày nay Thanh Hòa cũng đang điều chế thuốc.
Khương Tinh vô tình nhìn thấy đống dược liệu được đặt cùng một chỗ, Khương Tinh cười thầm.
"Sư bá, đây là chuyện giữa ta và A Trì."
"Được rồi, các ngươi muốn nháo thế nào thì tùy. Nhưng mà..." Nàng mỉm cười và nói, "A Hành còn nhỏ, ngươi kiềm chế chút."
Lời nàng nói có chút ý tứ "già mà không đứng đắn", mặt Thanh Hòa không đổi sắc, hỏi lại: "Sư bá cho rằng ta muốn làm gì?"
Sư điệt này!
Khương Tinh thông cảm mà nhìn người vừa ăn xong lại đi luyện đao kia, nghĩ thầm: Ngày tháng sau này, A Hành phải sống thế nào đây?
Giấu quỹ đen thôi cũng khó.
Thanh Hòa rất cảm kích sự tinh tế và chu đáo của tiểu tướng quân, dù biết được sự thật từ sư bá nhưng vẫn không hỏi han về hàn độc trong cơ thể nàng.
Gia đình quyền quý nào ở Thịnh Kinh mà không có bí mật khó nói? Những chuyện dơ bẩn đó, nàng vốn không muốn nhắc đến với A Trì.
Nhà ai cũng có chuyện vô nhân đạo, ngay cả Trì gia cũng có thể đang che giấu một bí mật động trời không phải sao?
So với giải độc, nàng càng muốn biết đến cùng A Trì có phải là nữ tử hay không.
Vân ti thảo (cỏ mây), điệp mê hoa (?), kết hợp cùng mười hai loại thảo dược khác, trải qua chín ngày bào chế, thành phẩm là những phiến hương thơm ngát. Khi rảnh rỗi, Thanh Hòa đã đặt cho nó một cái tên giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
"Điệp Hương" thường được sử dụng để an thần và tỉnh táo, nhưng nếu kết hợp với rượu, hiệu quả sẽ cao gấp hai mươi đến ba mươi lần so với các loại thuốc mê trên thị trường. Đây là thành quả nghiên cứu của Thanh Hòa trong những ngày rảnh rỗi khi sống trong hậu viện.
Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu, "Điệp Hương" bốc lên, mùi rượu lan tỏa, người ta thường không phân biệt được thật giả.
Điều Thanh Hòa muốn, chính là Trì Hành không phân biệt được thật giả.
Luyện đao xong, tiểu tướng quân đổ mồ hôi đầm đìa, vội vã xách nước chạy về phòng tắm.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi một chút đi."
Đau lòng nàng say mê chế thuốc, đã nửa canh giờ trôi qua mà không uống lấy một ngụm nước, Liễu Sắt bưng đến một chén trà thơm.
Được nàng nhắc nhở, Thanh Hòa mới cảm thấy khát nước, nước trà làm thấm cổ họng, làm ẩm đôi môi, nhìn phiến hương chưa hoàn thành, trong lòng thầm hiểu không thể nóng vội.
Nàng muốn mọi thứ phải được rõ ràng.
Nếu A Trì là nam tử, vậy mọi chuyện vẫn như cũ. Xác định được Trì gia trung thành, tảng đá trong lòng nàng cũng có thể buông xuống.
Nếu A Trì là nữ tử...vậy nàng cần phải suy nghĩ nhiều hơn.
Nàng không thích suy nghĩ lung tung, một mình vướng víu tại chỗ, dập tắt những ý tưởng mơ hồ trong đầu, uống cạn nửa chén trà, cúi đầu tiếp tục bào chế thuốc.
Thay vì chờ đợi chân tướng đến với mình, chi bằng chủ động tấn công, đi vén màn sự thật!
Có thể khiến nàng mất ăn mất ngủ, ngoại trừ tiểu tướng quân, Cầm Sắt không nghĩ ra ai có khả năng như vậy.
Chỉ là, tiểu thư bào chế thuốc rốt cuộc là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn dùng thuốc với tiểu tướng quân sao?
Ba khắc sau, Trì Hành sảng khoái bước ra khỏi nhà tre, đổ nước tắm, rồi đặt thùng gỗ về vị trí cũ.
Sau khi rửa tay lần nữa, nàng thong dong đi đến: "Uyển Uyển, tỷ đang bận gì vậy?"
Nàng vừa mới tắm xong, toàn thân thoang thoảng mùi thơm tươi mát, Thanh Hòa khẽ hé môi: "Ngươi đoán xem."
"Ta đoán không được."
Từ nhỏ nàng đã không có hứng thú với những thảo dược này, ngoài việc có thể phân biệt các loại thảo dược dùng để chữa trị vết thương ngoài da thường dùng trong hành quân đánh giặc, nếu bắt nàng nói ra công dụng nào khác, quả thực là đang làm khó nàng.
Biết Uyển Uyển sẽ không trả lời câu hỏi của nàng, nàng cũng không có hứng thú, ngồi trên ghế gỗ cách đó vài bước, nàng lặng lẽ quan sát, không làm phiền nàng ấy.
Hai người đã sớm quen với hình thức ở bên nhau mà không nói gì.
Cảnh xuân tươi đẹp, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thanh Hòa đặt dược liệu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn vị tiểu tướng quân đang ngủ ngon lành trên bàn.
Nàng cười thật khẽ, dứt khoát ngồi xuống bàn đối diện, gối đầu lên cánh tay, ngắm nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của tiểu tướng quân đang ngủ say.
Liễu Cầm Liễu Sắt không dám làm phiền hai người họ.
Năm tháng tĩnh lặng, không nhanh không chậm, chín ngày sau, phiến hương đã được hoàn thành.
Buổi tối, Thanh Hòa lười biếng nằm nghỉ dưới gốc cây đào, Liễu Cầm ở bên cạnh đọc binh thư cho nàng nghe.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, Khương Tinh đang chờ xem náo nhiệt.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, dùng xong bữa tối, Trì Hành sảng khoái ra ngoài lán tre vung đao nửa canh giờ, tra đường đao vào vỏ, nàng đứng trên khoảng đất trống hít thở gió mát, đợi mồ hôi chảy xuống rồi mới về phòng tắm rửa.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tiểu tướng quân lau khô tóc, mặc áo trong, lơ đễnh lật xem cuốn sách tiểu sử danh tướng để ở đầu giường.
Nàng không thích những thoại bản tình ái mà nam nữ trẻ tuổi đương thời ưa chuộng, đọc nhiều nhất là câu chuyện về những anh hùng bảo vệ quốc gia.
Trở thành danh tướng là một trong số ít khát vọng của nàng trong cuộc đời này.
Nhưng tối nay, ôm trong lòng quyển sách bản thân yêu thích nhất là "Khương Công truyện", hiếm khi nàng lại đọc không vào.
Thở dài một hơi.
Cuốn sách tiểu sử được nàng cẩn thận cất đi.
Sư bá nói như vậy là có ý gì? Người duy nhất có thể cứu được Uyển Uyển chỉ có ta, ta nên làm thế nào để cứu tỷ ấy đây?
Thuốc không có ở đây thì ở đâu?
Uyển Uyển thoạt nhìn không để tâm, nhưng bị hàn độc hành hạ hơn mười năm, ai mà không muốn mau chóng khỏi bệnh?
Rốt cuộc là ai đã làm hại tỷ ấy? Cái chết của mẹ Uyển Uyển có liên quan đến chuyện này không?
Nghĩ đến đây, ngực nàng như thắt lại, còn buồn phiền thêm.
Đang chuẩn bị luyện tập tâm pháp nội công, tiếng chuông trong trẻo vang vọng cùng tiếng gió đêm lọt vào tai.
Tiếng chuông?
Nàng chợt giật mình: "Uyển Uyển!"
Chưa kịp xỏ giày vào, Trì Hành đã cầm đao lao ra ngoài!
"Uyển Uyển——"
Cửa bị đẩy ra, mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt, xuất phát từ bản năng được rèn luyện từ nhỏ, tay cầm đao của Trì Hành siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, không chịu khuất phục trước sự tàn phá khô héo như đang ăn mòn tâm trí của dược hiệu.
Nàng nghiến răng không chịu thua, Thanh Hòa thở dài: "A Trì, ta ở đây."
Giọng nói quen thuộc như gợn sóng vỗ vào tâm hồn, nhìn thấy nàng bình an vô sự, Trì Hành bỗng dưng buông xuôi không chống cự nữa, ngón tay cầm đao buông lỏng, cam chịu ngã vào vòng tay đầy hương thuốc của thiếu nữ.
"A Trì......" Thanh Hòa nhẹ nhàng gọi.
Vẻ mặt hai người Cầm Sắt trở nên kỳ lạ, theo lời dặn của nàng ra ngoài canh gác.
Hai tỷ muội nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một suy đoán đáng kinh ngạc: Tiểu thư sẽ không...
Trời ạ, vội vàng quá rồi!
Thanh Hòa thừa nhận bản thân thiếu kiên nhẫn, hàn độc đã xâm nhập sâu vào lục phủ ngũ tạng, tuổi thọ của nàng không giống người thường, không còn nhiều thời gian để lãng phí, càng không có kiên nhẫn ngốc nghếch chờ đợi số phận ban xuống lòng nhân từ.
Những gì nàng muốn, nàng sẽ không từ thủ đoạn mà lấy được.
Mà Trì Hành là giới hạn cuối cùng của nàng.
Giới hạn cuối cùng có nghĩa là liều chết để bảo vệ.
Nàng muốn đảm bảo an toàn cho người này.
Cũng muốn phải rõ ràng, minh bạch để gửi gắm nỗi nhớ nhung.
Nàng có thể chờ, nhưng sự chờ đợi của nàng phải dựa trên việc biết "hắn" là ai.
Cố gắng hết sức di chuyển người đã hoàn toàn hôn mê lên giường, Thanh Hòa mệt mỏi đến mức sắc mặt trắng bệch, ngồi ở mép giường nhìn hồi lâu, tim đập hỗn loạn.
Hỗn loạn đến mức nàng hít một hơi thật sâu, dùng đôi tay run rẩy cởi đai lưng quanh eo tiểu tướng quân, nàng thầm nghĩ: Mình chỉ nhìn một cái thôi.
***
Lời của editor: Mấy chương trước mình không biết tuổi của Khương Tinh nên để xưng hô là "bà", đọc đến sau này mới biết Khương Tinh chỉ mới hơn 30 tuổi nên từ bây giờ mình đổi lại xưng hô là "nàng" nha.
Thanh Hòa hiếm khi gần gũi với người khác như vậy, từ khi sinh ra, nàng đã vĩnh viễn cách biệt với mẹ, từ nhỏ được ma ma nuôi dưỡng, vài năm trước ma ma qua đời, lại thêm một người có thể gần gũi với nàng ra đi.
Cũng may người đang ôm nàng không phải người ngoài nên nàng không nảy sinh cảm giác chán ghét, lòng bàn tay vốn lạnh giá cũng dần ấm lên.
Thân thể của A Trì thực ấm áp, giống như mặt trời nhỏ treo trên bầu trời.
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, vạn vật mới có thể sinh trưởng một cách trật tự.
Thanh Hòa giống như một ngọn cỏ nhỏ được "hắn" chiếu sáng, gió táp mưa sa, lửa rừng thiêu đốt cũng không cháy hết được.
"Gặp ác mộng sao?"
Thanh âm ôn hòa truyền vào trong lòng Trì Hành, nàng không nỡ buông tay, giả vờ như chưa tỉnh, cũng không nói lời nào, vòng tay ôm eo nàng ấy lại siết chặt thêm một chút.
Cảm nhận được tâm ý của "hắn", Thanh Hòa lặng lẽ nhếch môi, cằm nhọn tựa lên vai của vị tiểu tướng quân.
Bầu trời đổ mưa, những giọt mưa chảy dài theo ô cửa sổ hoa văn nhưng không một ai để ý.
Sau nửa chén trà, tâm trạng hoảng hốt, lo âu của Trì Hành dần bình ổn lại nhờ hơi ấm lan tỏa từ cơ thể người trong lòng.
Nàng mơ thấy ác mộng.
Nàng mơ thấy Uyển Uyển chết.
Chết ở trong ngực nàng, đôi môi không còn màu máu mấp máy nói những lời mà dù cố gắng thế nào nàng cũng không nghe rõ, trước khi nhắm mắt, trong ánh mắt vẫn nở nụ cười hiền hòa, nhẹ nhàng như mọi khi.
Nàng không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì, trong lòng vô cớ cảm thấy đau đớn.
"Thanh Hòa tỷ tỷ..."
"A Trì, đừng sợ."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh xoa dịu trái tim đang run rẩy của Trì Hành, nàng nghĩ, Uyển Uyển luôn luôn là như vậy, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Dù đáng sợ, nhưng trái tim của nàng ấy vẫn rất mềm mại.
Được nàng đơn giản trấn an, chút lo lắng còn sót lại trong lòng tiểu tướng quân tan biến thành mây khói, nụ cười lại nở trên môi, nhất thời quên mình, áp má vào cần cổ trắng ngần của thiếu nữ nhẹ nhàng cọ xát.
Sau đó, nàng bị đẩy ra một cách vô tình.
Thanh Hòa nhìn nàng ấy bằng ánh mắt cưng chiều, không thể chối cãi, chính là Trì Hành đang chơi xấu, không chịu thừa nhận mình ăn đậu hũ cô nương nhà người ta, nàng đưa tay vỗ trán: "Kìa, ngủ lâu quá, đầu óc choáng váng rồi sao."
Làm cho người ta không thể giận nổi nàng ấy.
Nụ cười của nàng vẫn không phai: "A Trì, đại sư bá đã đồng ý bồi bổ sức khỏe cho ta rồi."
Chỉ một câu này, tinh thần của Trì Hành lập tức phấn chấn: "Đại sư bá? Tỷ đang nói Khương thần y sao?"
"Ừm." Thanh Hòa liếc nhìn nàng, tầm mắt nhìn lướt qua ngực của tiểu tướng quân: "Sao ngươi còn chưa đứng dậy?"
"Đứng dậy liền đây." Trì Hành vội vàng xốc chăn mỏng, đứng dậy, cúi người đi ủng.
Nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng ấy, ánh mắt Thẩm Thanh Hòa chớp động, kế hoạch đã gác lại lại lần nữa hiện lên trong đầu nàng.
Bước ra khỏi cửa, mái hiên che nắng, gió xuân mơn man làn tóc rối bên tai, ngón tay lướt nhẹ qua cần cổ màu hồng nhạt, nàng khẽ thở dài.
Sống lâu trăm tuổi, nếu được lựa chọn, ai lại không muốn sống lâu trăm tuổi? Nhưng "sống lâu trăm tuổi" thực sự của nàng chính là cùng A Trì ân ái không rời, ở bên nhau đến già.
"Tuổi còn nhỏ mà đã mang nhiều tâm sự là không tốt đâu."
Khương Tinh ngẩng đầu nhìn mây mù xa xa: "Muốn thu hoạch thì phải cày cấy trước, cày cấy xong thì phải im lặng chờ đợi. Với tài trí của ngươi, người ta hẳn là đã sớm rơi vào tay ngươi rồi. Nếu đã rơi vào tay ngươi [1], ngươi còn lo gì người nọ không thông suốt?"
[1]: Câu gốc là "rơi vào Ngũ Chỉ Sơn", ẩn dụ cho việc bị khống chế hoàn toàn.
Nàng chỉ ra mưu tính của Thanh Hòa chỉ bằng một câu nói, Thanh Hòa không cảm thấy bất mãn, khiêm tốn tiếp thu lời dạy bảo: "Đại sư bá nói phải."
"Đại sư bá!"
Tiểu tướng quân mặc một bộ quần áo mới, phóng khoáng, ung dung chạy ra khỏi nhà tre. Vừa nhìn thấy Khương Tinh, liền gọi thân mật hơn cả người thân.
Khương Tinh ngồi dưới gốc cây đào, nghiêng đầu cười với nàng: "Ai là đại sư bá của ngươi?"
"Ai đồng ý thì là người đó." Nói xong, Trì Hành rất nhanh thu lại ý cười: "Làm phiền đại sư bá quan tâm hàn tật của Uyển Uyển."
Khương thần y nhướng mày, có phần khâm phục bản lĩnh dạy dỗ người của sư điệt mình.
Nhưng mà Trì Hành gọi nàng là "Đại sư bá" cũng không sai, nàng nhảy xuống nói: "Trì Hành, đi theo ta."
Nói ra được họ tên của mình, Trì Hành ngạc nhiên vì nàng có thể nói ra thân phận của mình một cách dễ dàng, vô thức nhìn về phía Thanh Hòa.
Thanh Hòa khẽ lắc đầu.
"A Hành, còn không mau lại đây?"
"Đến ngay đây!"
Lúc đi ngang qua, nàng nhẹ giọng nói: "Thanh Hòa tỷ tỷ, ta đi một chút rồi về ngay."
***
Trong nhà tre, cửa sổ mở to, gió nhẹ mưa phùn thổi vào, Khương Tinh nhẹ nhàng chỉnh trang lại y phục, ngồi trên ghế gỗ lê, nhíu mày nhìn chằm chằm tiểu tướng quân gần nửa khắc.
Trì Hành không hiểu sao mình lại bị nhìn chằm chằm, không dám hỏi, chỉ biết ngậm miệng làm người câm.
Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng lá tre, tiếng nào cũng lọt vào trong tai.
Hồi lâu, Khương Tinh hài lòng nói: "Không tệ, đêm nay giờ Tý tới tìm ta."
Mãi đến khi nàng rời đi, Trì Hành vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không khỏi chửi thầm: Chẳng lẽ vị đại sư bá này đến từ đạo quán sao?
Nàng vô tình đoán ra được sự thật, nhưng không ngờ rằng sau giờ Tý, còn có nhiều sự thật hơn đang chờ đợi nàng.
Mây tan mưa tạnh, bầu trời xuất hiện những vì sao lấp lánh, trăng e ấp nhô lên.
Sao và trăng đối diện nhau không nói nên lời, hai người đi dưới trăng cũng không nói lời nào.
"Đại sư bá..."
"Đừng vội, lên đến đỉnh núi rồi nói sau."
Khuya rồi không ngủ mà chạy đi leo núi, Trì Hành đầy bụng thắc mắc, nhấc chân đuổi theo.
Đứng trên đỉnh núi, gió đêm lay động mái tóc dài, Khương Tinh trầm mặc hồi lâu, cười nhẹ: "Có phải rất hoang mang không, rõ ràng là thân nữ nhi, nhưng từ khi sinh ra lại phải giả làm nam nhi?"
Trì Hành đột nhiên muốn rút đao!
Tay sờ vào sau lưng không thấy gì, hoảng hốt nhận ra "Vãn Tinh" không ở bên mình.
Nàng buộc chính mình phải bình tĩnh lại, khí chất còn sắc bén hơn ánh đao, mặt mày lạnh lùng, mỗi một câu nói ra đều lạnh thấu tâm can:
"Đại sư bá nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ 'Trì tam công tử' ta đây tính tình tốt đến mức ngài quên mất thân phận của ta sao? Hay là ta gọi ngài là đại sư bá, ngài liền quên thân phận của mình?"
"Thân phận của mình ta không bao giờ quên, hơn nữa ta cũng biết ngươi là ai." Khương Tinh duỗi tay trái ra, nhờ ánh trăng sao le lói, có thể thấy những đường vân trên lòng bàn tay nàng rối loạn, như có một sức mạnh vô cùng to lớn đã phá vỡ mệnh lý [2] của nàng.
[2]: Mệnh lý là xem hay dự đoán vận mệnh của con người có thể thể xảy ra trong tương lai.
Trì Hành không hiểu nhiều về lĩnh vực này, nhưng nhìn thoáng qua vẫn nhận ra — đây là dấu hiệu của phản phệ.
Nàng nhíu mày.
"Ngươi nhìn thấy chưa? Đây là trời phạt, mười bốn năm trước suýt nữa giết chết ta."
Ánh mắt Khương Tinh sáng ngời: "Người giúp ngươi che giấu thiên cơ, cải trang thành nam nhân, ngươi còn không nhìn ra là ai sao?"
Nàng lấy từ trong ngực ra một tấm bảng gỗ nhỏ có hình mặt mèo, Trì Hành nhìn thấy liền hét lên: "Là ngài sao!?"
Về vấn đề này, trong lòng nàng tồn tại vô số nghi vấn: Tại sao vừa mới sinh ra cha đã tuyên bố với mọi người rằng nàng là nam tử? Tại sao ngày thứ hai sau khi sinh, trong cung lại phái ngự y đến bắt mạch cho nàng? Tại sao cha luôn dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc hơn để yêu cầu nàng?
"Tại sao chứ?"
"Để giữ cho ngươi sống."
Trì Hành tiến lên một bước, nhìn vào những đường chỉ tay hỗn loạn của nàng: "Nhưng ngài suýt chút nữa đã chết, vì muốn ta sống mà ngay cả chết ngài cũng không sợ, các người rốt cuộc đang mưu đồ gì?"
Khương Tinh khép lòng bàn tay lại, che giấu trong tay áo.
Giọng nàng mơ hồ, như từ rất xa vọng lại: "Mỗi người có một số mệnh, hiện tại vẫn chưa đến lúc ngươi hiểu."
Sắc mặt tiểu tướng quân lạnh lùng: "Vậy ngài nói cho ta biết, hiện tại ta có thể hiểu được cái gì?"
"Tô Giới là nhị sư muội của ta, ta quả thực là đại sư bá của ngươi. Ta, Tô Giới, Đường Cửu, Hành Lâu, chúng ta là sư tỷ muội thân thiết nhất. A Hành, ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng ta."
"Ta tin ngài là đại sư bá của ta, lúc ngài lấy ra tấm bảng gỗ mặt mèo đó ta đã tin. Sư phụ đã nói, đó là tín vật quan trọng nhất của sư môn. Hơn nữa cha đã từng nhắc về ngài với ta, nếu không phải là ngài thì ta cũng sẽ không làm Trì tam công tử mười bốn năm."
Nàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu: "Được rồi, ta không hỏi thêm nữa, hỏi cũng vô ích."
Nàng vốn tính lạc quan, luôn hướng đến những điều tốt đẹp trong thế gian, nụ cười trên mặt luôn rạng rỡ, tươi sáng, không phải là người hay để tâm những chuyện vụn vặt, tự tìm phiền não cho bản thân, cũng chính vì vậy mà nàng trở thành "mặt trời nhỏ" trong lòng Thanh Hòa.
Chuyện bí mật của mình không cần phải làm khó người đã liều mạng để giúp mình, nếu không có sự cho phép của cha mẹ, nàng tuyệt đối không thể cải trang thành nam tử.
Muốn biết nội tình, thay vì hỏi đại sư bá, chi bằng về nhà hỏi cha mẹ, nhưng dù có hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời tử tế.
Đến lúc nàng nên biết, muốn giấu cũng không giấu được.
Trong lòng nàng thông suốt, nhanh chóng gác lại chuyện của mình: "Sư bá, hàn tật của Uyển Uyển..."
"Đó không phải là hàn tật, mà là hàn độc."
"Hàn độc!?" Trì Hành cao giọng: "Sao có thể là hàn độc? Là ai hại Uyển Uyển?"
"A Hành, nếu muốn nhanh chóng nhìn rõ con đường phía trước, ngươi phải nhanh chóng trưởng thành. Không chỉ chúng ta cần ngươi, Thanh Hòa còn cần ngươi hơn."
Cuộc trò chuyện tối hôm đó kết thúc tại đây.
Câu nói khuyên nhủ cuối cùng đó vẫn luôn quanh quẩn bên tai Trì Hành, lặp đi lặp lại, ám ảnh trong giấc mơ của nàng suốt mấy đêm.
Mặt trời mọc từ phía đông, Trì Hành đã luyện đao được một canh giờ.
Nàng cố gắng phấn đấu để trở nên mạnh mẽ hơn, mỗi đao vung ra đều có cảm giác như đang chém vào kẻ thù, hận thù đến tận xương tủy, lòng đầy sát khí.
Liễu Cầm Liễu Sắt cùng nàng luyện võ, giao thủ chưa đến vài chục hiệp đã bị ép lui, hai người tránh né mũi nhọn, không dám đấu tiếp nữa.
Thanh Hòa đứng dưới mái hiên chăm chú nhìn hồi lâu, nhìn thấy Khương Tinh đi về phía mình, nàng hỏi: "Sư bá đã nói với 'hắn' sao?"
Biết nàng thông minh, Khương Tinh hất nhẹ ống tay áo: "Đúng vậy, nàng cần có động lực."
Muốn trưởng thành, cần phải có động lực.
A Hành không quan tâm lắm đến chuyện của bản thân, nhưng lại rất quan tâm đến vị thanh mai nhà bên này.
"Vãn Tinh" chém vào không trung, lưỡi đao mang theo sức mạnh vô tiền khoáng hậu. Nhát chém cuối cùng của "Liệt Diễm Thập Tam Đao" giáng xuống, khiến y phục bên trong của Trì Hành thấm đẫm mồ hôi, chống đao thở hổn hển.
Đáng ghét! Rốt cuộc là ai đã hại Uyển Uyển?
"A Trì."
Chưa kịp lau mồ hôi trên đầu, Thanh Hòa đã lấy khăn lụa thay "hắn" lau mồ hôi nóng trên trán, nhẹ nhàng nói: "Nghỉ ngơi một lát đi."
"Ừ!" Nụ cười của tiểu tướng quân vẫn tươi tắn và ngây thơ như vậy.
Khương Tinh cách đó không xa nhìn thấy, mỉm cười, quay vào trong phòng chơi thảo dược.
Nàng đang nghĩ cách hóa giải hàn độc trong cơ thể Thanh Hòa, mà mấy ngày nay Thanh Hòa cũng đang điều chế thuốc.
Khương Tinh vô tình nhìn thấy đống dược liệu được đặt cùng một chỗ, Khương Tinh cười thầm.
"Sư bá, đây là chuyện giữa ta và A Trì."
"Được rồi, các ngươi muốn nháo thế nào thì tùy. Nhưng mà..." Nàng mỉm cười và nói, "A Hành còn nhỏ, ngươi kiềm chế chút."
Lời nàng nói có chút ý tứ "già mà không đứng đắn", mặt Thanh Hòa không đổi sắc, hỏi lại: "Sư bá cho rằng ta muốn làm gì?"
Sư điệt này!
Khương Tinh thông cảm mà nhìn người vừa ăn xong lại đi luyện đao kia, nghĩ thầm: Ngày tháng sau này, A Hành phải sống thế nào đây?
Giấu quỹ đen thôi cũng khó.
Thanh Hòa rất cảm kích sự tinh tế và chu đáo của tiểu tướng quân, dù biết được sự thật từ sư bá nhưng vẫn không hỏi han về hàn độc trong cơ thể nàng.
Gia đình quyền quý nào ở Thịnh Kinh mà không có bí mật khó nói? Những chuyện dơ bẩn đó, nàng vốn không muốn nhắc đến với A Trì.
Nhà ai cũng có chuyện vô nhân đạo, ngay cả Trì gia cũng có thể đang che giấu một bí mật động trời không phải sao?
So với giải độc, nàng càng muốn biết đến cùng A Trì có phải là nữ tử hay không.
Vân ti thảo (cỏ mây), điệp mê hoa (?), kết hợp cùng mười hai loại thảo dược khác, trải qua chín ngày bào chế, thành phẩm là những phiến hương thơm ngát. Khi rảnh rỗi, Thanh Hòa đã đặt cho nó một cái tên giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
"Điệp Hương" thường được sử dụng để an thần và tỉnh táo, nhưng nếu kết hợp với rượu, hiệu quả sẽ cao gấp hai mươi đến ba mươi lần so với các loại thuốc mê trên thị trường. Đây là thành quả nghiên cứu của Thanh Hòa trong những ngày rảnh rỗi khi sống trong hậu viện.
Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu, "Điệp Hương" bốc lên, mùi rượu lan tỏa, người ta thường không phân biệt được thật giả.
Điều Thanh Hòa muốn, chính là Trì Hành không phân biệt được thật giả.
Luyện đao xong, tiểu tướng quân đổ mồ hôi đầm đìa, vội vã xách nước chạy về phòng tắm.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi một chút đi."
Đau lòng nàng say mê chế thuốc, đã nửa canh giờ trôi qua mà không uống lấy một ngụm nước, Liễu Sắt bưng đến một chén trà thơm.
Được nàng nhắc nhở, Thanh Hòa mới cảm thấy khát nước, nước trà làm thấm cổ họng, làm ẩm đôi môi, nhìn phiến hương chưa hoàn thành, trong lòng thầm hiểu không thể nóng vội.
Nàng muốn mọi thứ phải được rõ ràng.
Nếu A Trì là nam tử, vậy mọi chuyện vẫn như cũ. Xác định được Trì gia trung thành, tảng đá trong lòng nàng cũng có thể buông xuống.
Nếu A Trì là nữ tử...vậy nàng cần phải suy nghĩ nhiều hơn.
Nàng không thích suy nghĩ lung tung, một mình vướng víu tại chỗ, dập tắt những ý tưởng mơ hồ trong đầu, uống cạn nửa chén trà, cúi đầu tiếp tục bào chế thuốc.
Thay vì chờ đợi chân tướng đến với mình, chi bằng chủ động tấn công, đi vén màn sự thật!
Có thể khiến nàng mất ăn mất ngủ, ngoại trừ tiểu tướng quân, Cầm Sắt không nghĩ ra ai có khả năng như vậy.
Chỉ là, tiểu thư bào chế thuốc rốt cuộc là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn dùng thuốc với tiểu tướng quân sao?
Ba khắc sau, Trì Hành sảng khoái bước ra khỏi nhà tre, đổ nước tắm, rồi đặt thùng gỗ về vị trí cũ.
Sau khi rửa tay lần nữa, nàng thong dong đi đến: "Uyển Uyển, tỷ đang bận gì vậy?"
Nàng vừa mới tắm xong, toàn thân thoang thoảng mùi thơm tươi mát, Thanh Hòa khẽ hé môi: "Ngươi đoán xem."
"Ta đoán không được."
Từ nhỏ nàng đã không có hứng thú với những thảo dược này, ngoài việc có thể phân biệt các loại thảo dược dùng để chữa trị vết thương ngoài da thường dùng trong hành quân đánh giặc, nếu bắt nàng nói ra công dụng nào khác, quả thực là đang làm khó nàng.
Biết Uyển Uyển sẽ không trả lời câu hỏi của nàng, nàng cũng không có hứng thú, ngồi trên ghế gỗ cách đó vài bước, nàng lặng lẽ quan sát, không làm phiền nàng ấy.
Hai người đã sớm quen với hình thức ở bên nhau mà không nói gì.
Cảnh xuân tươi đẹp, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thanh Hòa đặt dược liệu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn vị tiểu tướng quân đang ngủ ngon lành trên bàn.
Nàng cười thật khẽ, dứt khoát ngồi xuống bàn đối diện, gối đầu lên cánh tay, ngắm nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của tiểu tướng quân đang ngủ say.
Liễu Cầm Liễu Sắt không dám làm phiền hai người họ.
Năm tháng tĩnh lặng, không nhanh không chậm, chín ngày sau, phiến hương đã được hoàn thành.
Buổi tối, Thanh Hòa lười biếng nằm nghỉ dưới gốc cây đào, Liễu Cầm ở bên cạnh đọc binh thư cho nàng nghe.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, Khương Tinh đang chờ xem náo nhiệt.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, dùng xong bữa tối, Trì Hành sảng khoái ra ngoài lán tre vung đao nửa canh giờ, tra đường đao vào vỏ, nàng đứng trên khoảng đất trống hít thở gió mát, đợi mồ hôi chảy xuống rồi mới về phòng tắm rửa.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tiểu tướng quân lau khô tóc, mặc áo trong, lơ đễnh lật xem cuốn sách tiểu sử danh tướng để ở đầu giường.
Nàng không thích những thoại bản tình ái mà nam nữ trẻ tuổi đương thời ưa chuộng, đọc nhiều nhất là câu chuyện về những anh hùng bảo vệ quốc gia.
Trở thành danh tướng là một trong số ít khát vọng của nàng trong cuộc đời này.
Nhưng tối nay, ôm trong lòng quyển sách bản thân yêu thích nhất là "Khương Công truyện", hiếm khi nàng lại đọc không vào.
Thở dài một hơi.
Cuốn sách tiểu sử được nàng cẩn thận cất đi.
Sư bá nói như vậy là có ý gì? Người duy nhất có thể cứu được Uyển Uyển chỉ có ta, ta nên làm thế nào để cứu tỷ ấy đây?
Thuốc không có ở đây thì ở đâu?
Uyển Uyển thoạt nhìn không để tâm, nhưng bị hàn độc hành hạ hơn mười năm, ai mà không muốn mau chóng khỏi bệnh?
Rốt cuộc là ai đã làm hại tỷ ấy? Cái chết của mẹ Uyển Uyển có liên quan đến chuyện này không?
Nghĩ đến đây, ngực nàng như thắt lại, còn buồn phiền thêm.
Đang chuẩn bị luyện tập tâm pháp nội công, tiếng chuông trong trẻo vang vọng cùng tiếng gió đêm lọt vào tai.
Tiếng chuông?
Nàng chợt giật mình: "Uyển Uyển!"
Chưa kịp xỏ giày vào, Trì Hành đã cầm đao lao ra ngoài!
"Uyển Uyển——"
Cửa bị đẩy ra, mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt, xuất phát từ bản năng được rèn luyện từ nhỏ, tay cầm đao của Trì Hành siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, không chịu khuất phục trước sự tàn phá khô héo như đang ăn mòn tâm trí của dược hiệu.
Nàng nghiến răng không chịu thua, Thanh Hòa thở dài: "A Trì, ta ở đây."
Giọng nói quen thuộc như gợn sóng vỗ vào tâm hồn, nhìn thấy nàng bình an vô sự, Trì Hành bỗng dưng buông xuôi không chống cự nữa, ngón tay cầm đao buông lỏng, cam chịu ngã vào vòng tay đầy hương thuốc của thiếu nữ.
"A Trì......" Thanh Hòa nhẹ nhàng gọi.
Vẻ mặt hai người Cầm Sắt trở nên kỳ lạ, theo lời dặn của nàng ra ngoài canh gác.
Hai tỷ muội nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một suy đoán đáng kinh ngạc: Tiểu thư sẽ không...
Trời ạ, vội vàng quá rồi!
Thanh Hòa thừa nhận bản thân thiếu kiên nhẫn, hàn độc đã xâm nhập sâu vào lục phủ ngũ tạng, tuổi thọ của nàng không giống người thường, không còn nhiều thời gian để lãng phí, càng không có kiên nhẫn ngốc nghếch chờ đợi số phận ban xuống lòng nhân từ.
Những gì nàng muốn, nàng sẽ không từ thủ đoạn mà lấy được.
Mà Trì Hành là giới hạn cuối cùng của nàng.
Giới hạn cuối cùng có nghĩa là liều chết để bảo vệ.
Nàng muốn đảm bảo an toàn cho người này.
Cũng muốn phải rõ ràng, minh bạch để gửi gắm nỗi nhớ nhung.
Nàng có thể chờ, nhưng sự chờ đợi của nàng phải dựa trên việc biết "hắn" là ai.
Cố gắng hết sức di chuyển người đã hoàn toàn hôn mê lên giường, Thanh Hòa mệt mỏi đến mức sắc mặt trắng bệch, ngồi ở mép giường nhìn hồi lâu, tim đập hỗn loạn.
Hỗn loạn đến mức nàng hít một hơi thật sâu, dùng đôi tay run rẩy cởi đai lưng quanh eo tiểu tướng quân, nàng thầm nghĩ: Mình chỉ nhìn một cái thôi.
***
Lời của editor: Mấy chương trước mình không biết tuổi của Khương Tinh nên để xưng hô là "bà", đọc đến sau này mới biết Khương Tinh chỉ mới hơn 30 tuổi nên từ bây giờ mình đổi lại xưng hô là "nàng" nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương