Thám Hoa - Khương Đường
Chương 115: Quân lão ma
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Hai năm sau, kinh thành Cảnh Quốc.
Ngồi trong xe ngựa là một nam tử răng trắng môi đỏ, khuôn mặt hồng hào, tướng mạo anh tuấn đến mức khiến những cô gái qua đường phải đỏ mặt, ngồi bên cạnh là một đứa bé mặc hoa phục trắng nõn.
Người đi đường ai tinh mắt cũng có thể nhận ra đây là xe ngựa của Tống phủ, tân quý trong triều, hiện tại ở kinh thành có hai Tống phủ, một văn một võ đều là người có địa vị cao, để phân biệt, phủ đệ của Tống Thanh gọi là Đại tướng quân phủ.
Xe ngựa này là của quý phủ tiểu Tống đại nhân, ngồi bên trong là Tống Lễ Khanh và phiên vương Tống Quan Sinh, tể tướng và phiên vương trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay.
Tống Lễ Khanh kể chuyện sinh động như thật: “…… Ngọn lửa kia cháy suốt ba ngày ba đêm, tro bụi bị gió thổi bay mấy chục dặm. Mọi thứ trong vương thành Lâu Lan đều bị lửa thiêu đốt, chỉ còn đống gạch đổ nát, ngay cả vàng bạc cũng bị nung chảy hết.”
Đứa bé chỉ khoảng năm tuổi, nhưng rất chăm chú lắng nghe, quên ăn cả kẹo hồ lô trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, giống như nghe hiểu mọi chuyện.
“Người cũng chết hết ạ?” Quan Sinh mở to mắt băn khoăn hỏi.
“May mắn đa số người trong thành đều sống sót, bọn họ mất nhà cửa, dự định muốn gây dựng lại, nhưng có một chuyện kỳ lạ xảy ra, nguồn nước quanh thành Lâu Lan giống như bị trận hỏa hoạn bốc hơi sạch, khô cạn theo thời gian, không có nước thì làm sao sinh sống được? Người dân Lâu Lan mất hết hy vọng, đành phải bỏ quê hương tìm mảnh đất khác.”
Quan Sinh chững chạc đàng hoàng nói: “Chắc chắn là Lâu Lan đã làm chuyện gì đó đến ông trời cũng không chấp nhận được nên bị trừng phạt.”
Tống Lễ Khanh nhéo mũi Quan Sinh.
“Con thì biết gì mà trời phạt hay không trời phạt, ai dạy con?”
Quan Sinh không nói, chỉ tò mò hỏi tiếp: “Sau đó thì sao ạ?”
“Không có sau đó nữa.” Tống Lễ Khanh nghĩ một lúc nói, “Ta nghe Tô Chiêu thúc thúc của con nói……Là vị thương nhân Tây Vực, Tô Chiêu thúc thúc giấu con đi hồi đó ấy, con còn nhớ hắn không?”
Quan Sinh gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Con nhớ cái quỷ, lúc đó con mới lớn có từng này.” Tống Lễ Khanh khoa tay múa chân nói, “Làm gì đã có ký ức.”
“Con nhớ thật mà, thúc ấy còn cho con chơi một chiếc nhẫn đá quý, bảo con ngoan ngoãn không được khóc.” Quan Sinh thúc giục nói, “Sau đó Lâu Lan thế nào ạ, cha người mau nói đi.”
Tống Lễ Khanh bất đắc dĩ, Quan Sinh mở mang trí óc sớm, không khéo nhớ thật.
“Sau đó có người đầu cơ đi qua di tích vương thành Lâu Lan, đào được một khối vàng nóng chảy lớn, giàu rồi phát tài, tiếp đó mọi người thi nhau đi Lâu Lan đào vàng, đào được rất nhiều kho báu ở trong đó. Nhưng những người từng đến Lâu Lan, bắt đầu bị lở loét khắp người mà không rõ nguyên nhân, chữa cũng không được. Bọn họ nói, đây là vương tộc Lâu Lan đã chết nguyền rủa người tham lam, từ đó không ai dám đi nữa. Bây giờ, e rằng di tích đã bị gió cát chôn vùi, biến thành sa mạc, ngay cả lạc đà già dặn có kinh nghiệm đi vào cũng chưa chắc đã đi ra được.”
Quan Sinh nghe xong khao khát nói: “Con cũng muốn đi.”
Tống Lễ Khanh hù dọa cậu bé: “Con không sợ đỉnh đầu mọc sẹo, mông lở loét à?”
“Đó là đất phong của con, lời nguyền rủa vô hiệu với con.”
Lâu Lan quốc biến mất trong dòng chảy lịch sử, nhưng mảnh đất kia được Quân Kỳ Ngọc ban cho Quan Sinh.
Đó cũng là lời hứa trước kia của Quân Kỳ Ngọc với Lâu Lan Vương.
“Cha thượng triều vất vả rồi, nào, ăn xâu kẹo hồ lô đi ạ.”
Giọng điệu như đang dỗ Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng, trái cây chua ngọt được bao phủ bởi một lớp đường mỏng, đầy hương vị.
“Con cũng ăn đi.” Tống Lễ Khanh nói rồi đưa xâu kẹo hồ lô qua.
Quan Sinh mặt đầy chán ghét nói: “Con không thích ăn mấy thứ dành cho trẻ con này.”
Tống Lễ Khanh: “……”
“Cha ăn từ từ thôi, kẻo lại bị sặc giống như lần trước.” Quan Sinh còn rất không yên tâm dặn dò nói, “Còn nữa, mỗi ngày chỉ được phép ăn một xâu thôi, thằng nhóc nhà bên cạnh chúng ta ăn nhiều kẹo hồ lô quá, sâu hết răng rồi.”
“Dạ dạ dạ.”
Tống Lễ Khanh vâng dạ nghe theo.
Những lời này vốn phải do người làm cha như y nói mới đúng.
“Cha, khi nào thì con có thể đến đất phong của mình?”
“Chờ đến lúc con cao hơn ta.”
Quan Sinh luôn có mấy câu hỏi kỳ quái, Tống Lễ Khanh cũng học được cách qua loa lấy lệ với nó.
Có điều Quan Sinh càng ngày càng khó lừa, một đứa nhóc bé xíu, cả thần cả quỷ đều không sợ, còn ra vẻ đạo lý.
Bọn họ trở lại Tống phủ, từ sáng sớm Tiểu Địch đã đứng dựa ở tường chờ, nhìn thấy bọn họ, lập tức bước lên đón, ngồi xổm xuống muốn bế Quan Sinh.
Quan Sinh vươn một tay ra: “Địch tỷ xin tự trọng, đệ không còn là một đứa bé ba tuổi nữa.”
Tiểu Địch bị từ chối, trợn trừng mắt, nhưng cũng quen rồi.
“Tiểu quỷ, đệ có mười tuổi thì thế nào?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Quan Sinh khoanh tay nói.
Tiểu Địch không chịu thua: “Vậy nếu ta là nam thì sao?”
Quan Sinh nhăn mặt nhỏ: “Nam nam càng không thể thân.”
Tiểu Địch cười ha ha, cười đến Quan Sinh bực mình, đi thư phòng không muốn để ý đến nàng nữa.
Tiểu Địch đuổi theo sau Tống Lễ Khanh lải nhải không ngừng: “Tên tiểu quỷ này sao không giống một đứa trẻ tí nào? Công tử, khi còn bé ngài cũng chững chạc như thế à?”
Tống Lễ Khanh “ừm” một cái, nói: “Chắc là khá hơn nó một chút. Ai…Đứa nhỏ này từ nhỏ đã kỳ quái, thậm chí ta còn nghi ngờ có phải Mạnh Bà quên cho nó uống canh rồi không.”
Quan Sinh trưởng thành sớm, nói chính xác là hoàn toàn khác một đứa trẻ, ngôn hành cử chỉ đều giống như người lớn.
Được cái là Tống Lễ Khanh không cần phải lo lắng nuôi dạy cậu bé, cậu bé tự khắc bồi dưỡng, ngược lại cậu bé còn chăm sóc Tống Lễ Khanh nhiều hơn.
“Công tử công tử, phủ Ninh Quốc công gửi bái thiếp* đến, nói muốn đưa cháu gái nhỏ đến thăm, nô tỳ nghĩ ông ta muốn gả cháu gái nhỏ cho ngài đó.” Tiểu Địch cười khúc khích nói.
(*) Bái Thiếp (拜帖): thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.
Tống Lễ Khanh nhận lấy bái thiếp, chưa kịp xem đã cất vào trong ngăn bàn.
“Lát nữa ta viết thư từ chối sau.”
Tiểu Địch lại nói: “Còn có Khánh Quốc công, sai một bà mai chặn cửa nhà chúng ta từ sáng sớm.”
Tống Lễ Khanh ấn ấn huyệt thái dương, đang không biết xử lý như thế nào, Quan Sinh không biết nghe tin từ đâu, lách người qua khe cửa.
Vừa bước vào cậu bé đã lôi một đống đồ từ trong ngăn kéo ra, ném trên mặt bàn.
“Đây là chuyện lớn đời người, vô cùng quan trọng, cha, con đến duyệt giúp cha.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Lễ Khanh và Tiểu Địch, Quan Sinh thật sự chọn một cái trong số đó.
“Người này không được, gia cảnh tầm thường, phụ thân mới là quan tứ phẩm, còn không có tước vị……Người này cũng không được, trong nhà có ba đệ đệ không nên thân, thành hôn xong chẳng phải nuôi cả à?…..Người này càng không được, bức chân dung này trông xấu xí chết đi được… Nhà này, nhà này là một nam nhân, cha, hắn nói nguyện ý tam thư lục lễ cưới người!”
Tống Lễ Khanh càng nghe càng thấy hoang đường, véo lỗ tai nhỏ của cậu bé kéo khỏi ghế.
“Chuyện cưới gả là do cha mẹ quyết định, lúc nào thì cha mẹ kết hôn, con trai làm chủ thế? Con thông minh lanh lợi như thế, để ta tìm một nhà tốt gả con đi nhé.”
Tiểu Địch cười nghiêng ngả.
“Ai bảo cha quá được ưa chuộng với cả tham ăn chứ?”
Trong thư phòng tràn ngập tiếng cười, một tên hạ nhân đến bẩm báo.
“Đại nhân, hắn, vị kia lại đến……”
Tống Lễ Khanh còn chưa kịp nói gì, Quan Sinh đã dựng ngược lông mày, như gặp đại địch!
“Quân lão ma!”
***
Hai năm sau, kinh thành Cảnh Quốc.
Ngồi trong xe ngựa là một nam tử răng trắng môi đỏ, khuôn mặt hồng hào, tướng mạo anh tuấn đến mức khiến những cô gái qua đường phải đỏ mặt, ngồi bên cạnh là một đứa bé mặc hoa phục trắng nõn.
Người đi đường ai tinh mắt cũng có thể nhận ra đây là xe ngựa của Tống phủ, tân quý trong triều, hiện tại ở kinh thành có hai Tống phủ, một văn một võ đều là người có địa vị cao, để phân biệt, phủ đệ của Tống Thanh gọi là Đại tướng quân phủ.
Xe ngựa này là của quý phủ tiểu Tống đại nhân, ngồi bên trong là Tống Lễ Khanh và phiên vương Tống Quan Sinh, tể tướng và phiên vương trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay.
Tống Lễ Khanh kể chuyện sinh động như thật: “…… Ngọn lửa kia cháy suốt ba ngày ba đêm, tro bụi bị gió thổi bay mấy chục dặm. Mọi thứ trong vương thành Lâu Lan đều bị lửa thiêu đốt, chỉ còn đống gạch đổ nát, ngay cả vàng bạc cũng bị nung chảy hết.”
Đứa bé chỉ khoảng năm tuổi, nhưng rất chăm chú lắng nghe, quên ăn cả kẹo hồ lô trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, giống như nghe hiểu mọi chuyện.
“Người cũng chết hết ạ?” Quan Sinh mở to mắt băn khoăn hỏi.
“May mắn đa số người trong thành đều sống sót, bọn họ mất nhà cửa, dự định muốn gây dựng lại, nhưng có một chuyện kỳ lạ xảy ra, nguồn nước quanh thành Lâu Lan giống như bị trận hỏa hoạn bốc hơi sạch, khô cạn theo thời gian, không có nước thì làm sao sinh sống được? Người dân Lâu Lan mất hết hy vọng, đành phải bỏ quê hương tìm mảnh đất khác.”
Quan Sinh chững chạc đàng hoàng nói: “Chắc chắn là Lâu Lan đã làm chuyện gì đó đến ông trời cũng không chấp nhận được nên bị trừng phạt.”
Tống Lễ Khanh nhéo mũi Quan Sinh.
“Con thì biết gì mà trời phạt hay không trời phạt, ai dạy con?”
Quan Sinh không nói, chỉ tò mò hỏi tiếp: “Sau đó thì sao ạ?”
“Không có sau đó nữa.” Tống Lễ Khanh nghĩ một lúc nói, “Ta nghe Tô Chiêu thúc thúc của con nói……Là vị thương nhân Tây Vực, Tô Chiêu thúc thúc giấu con đi hồi đó ấy, con còn nhớ hắn không?”
Quan Sinh gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Con nhớ cái quỷ, lúc đó con mới lớn có từng này.” Tống Lễ Khanh khoa tay múa chân nói, “Làm gì đã có ký ức.”
“Con nhớ thật mà, thúc ấy còn cho con chơi một chiếc nhẫn đá quý, bảo con ngoan ngoãn không được khóc.” Quan Sinh thúc giục nói, “Sau đó Lâu Lan thế nào ạ, cha người mau nói đi.”
Tống Lễ Khanh bất đắc dĩ, Quan Sinh mở mang trí óc sớm, không khéo nhớ thật.
“Sau đó có người đầu cơ đi qua di tích vương thành Lâu Lan, đào được một khối vàng nóng chảy lớn, giàu rồi phát tài, tiếp đó mọi người thi nhau đi Lâu Lan đào vàng, đào được rất nhiều kho báu ở trong đó. Nhưng những người từng đến Lâu Lan, bắt đầu bị lở loét khắp người mà không rõ nguyên nhân, chữa cũng không được. Bọn họ nói, đây là vương tộc Lâu Lan đã chết nguyền rủa người tham lam, từ đó không ai dám đi nữa. Bây giờ, e rằng di tích đã bị gió cát chôn vùi, biến thành sa mạc, ngay cả lạc đà già dặn có kinh nghiệm đi vào cũng chưa chắc đã đi ra được.”
Quan Sinh nghe xong khao khát nói: “Con cũng muốn đi.”
Tống Lễ Khanh hù dọa cậu bé: “Con không sợ đỉnh đầu mọc sẹo, mông lở loét à?”
“Đó là đất phong của con, lời nguyền rủa vô hiệu với con.”
Lâu Lan quốc biến mất trong dòng chảy lịch sử, nhưng mảnh đất kia được Quân Kỳ Ngọc ban cho Quan Sinh.
Đó cũng là lời hứa trước kia của Quân Kỳ Ngọc với Lâu Lan Vương.
“Cha thượng triều vất vả rồi, nào, ăn xâu kẹo hồ lô đi ạ.”
Giọng điệu như đang dỗ Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng, trái cây chua ngọt được bao phủ bởi một lớp đường mỏng, đầy hương vị.
“Con cũng ăn đi.” Tống Lễ Khanh nói rồi đưa xâu kẹo hồ lô qua.
Quan Sinh mặt đầy chán ghét nói: “Con không thích ăn mấy thứ dành cho trẻ con này.”
Tống Lễ Khanh: “……”
“Cha ăn từ từ thôi, kẻo lại bị sặc giống như lần trước.” Quan Sinh còn rất không yên tâm dặn dò nói, “Còn nữa, mỗi ngày chỉ được phép ăn một xâu thôi, thằng nhóc nhà bên cạnh chúng ta ăn nhiều kẹo hồ lô quá, sâu hết răng rồi.”
“Dạ dạ dạ.”
Tống Lễ Khanh vâng dạ nghe theo.
Những lời này vốn phải do người làm cha như y nói mới đúng.
“Cha, khi nào thì con có thể đến đất phong của mình?”
“Chờ đến lúc con cao hơn ta.”
Quan Sinh luôn có mấy câu hỏi kỳ quái, Tống Lễ Khanh cũng học được cách qua loa lấy lệ với nó.
Có điều Quan Sinh càng ngày càng khó lừa, một đứa nhóc bé xíu, cả thần cả quỷ đều không sợ, còn ra vẻ đạo lý.
Bọn họ trở lại Tống phủ, từ sáng sớm Tiểu Địch đã đứng dựa ở tường chờ, nhìn thấy bọn họ, lập tức bước lên đón, ngồi xổm xuống muốn bế Quan Sinh.
Quan Sinh vươn một tay ra: “Địch tỷ xin tự trọng, đệ không còn là một đứa bé ba tuổi nữa.”
Tiểu Địch bị từ chối, trợn trừng mắt, nhưng cũng quen rồi.
“Tiểu quỷ, đệ có mười tuổi thì thế nào?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Quan Sinh khoanh tay nói.
Tiểu Địch không chịu thua: “Vậy nếu ta là nam thì sao?”
Quan Sinh nhăn mặt nhỏ: “Nam nam càng không thể thân.”
Tiểu Địch cười ha ha, cười đến Quan Sinh bực mình, đi thư phòng không muốn để ý đến nàng nữa.
Tiểu Địch đuổi theo sau Tống Lễ Khanh lải nhải không ngừng: “Tên tiểu quỷ này sao không giống một đứa trẻ tí nào? Công tử, khi còn bé ngài cũng chững chạc như thế à?”
Tống Lễ Khanh “ừm” một cái, nói: “Chắc là khá hơn nó một chút. Ai…Đứa nhỏ này từ nhỏ đã kỳ quái, thậm chí ta còn nghi ngờ có phải Mạnh Bà quên cho nó uống canh rồi không.”
Quan Sinh trưởng thành sớm, nói chính xác là hoàn toàn khác một đứa trẻ, ngôn hành cử chỉ đều giống như người lớn.
Được cái là Tống Lễ Khanh không cần phải lo lắng nuôi dạy cậu bé, cậu bé tự khắc bồi dưỡng, ngược lại cậu bé còn chăm sóc Tống Lễ Khanh nhiều hơn.
“Công tử công tử, phủ Ninh Quốc công gửi bái thiếp* đến, nói muốn đưa cháu gái nhỏ đến thăm, nô tỳ nghĩ ông ta muốn gả cháu gái nhỏ cho ngài đó.” Tiểu Địch cười khúc khích nói.
(*) Bái Thiếp (拜帖): thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.
Tống Lễ Khanh nhận lấy bái thiếp, chưa kịp xem đã cất vào trong ngăn bàn.
“Lát nữa ta viết thư từ chối sau.”
Tiểu Địch lại nói: “Còn có Khánh Quốc công, sai một bà mai chặn cửa nhà chúng ta từ sáng sớm.”
Tống Lễ Khanh ấn ấn huyệt thái dương, đang không biết xử lý như thế nào, Quan Sinh không biết nghe tin từ đâu, lách người qua khe cửa.
Vừa bước vào cậu bé đã lôi một đống đồ từ trong ngăn kéo ra, ném trên mặt bàn.
“Đây là chuyện lớn đời người, vô cùng quan trọng, cha, con đến duyệt giúp cha.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Lễ Khanh và Tiểu Địch, Quan Sinh thật sự chọn một cái trong số đó.
“Người này không được, gia cảnh tầm thường, phụ thân mới là quan tứ phẩm, còn không có tước vị……Người này cũng không được, trong nhà có ba đệ đệ không nên thân, thành hôn xong chẳng phải nuôi cả à?…..Người này càng không được, bức chân dung này trông xấu xí chết đi được… Nhà này, nhà này là một nam nhân, cha, hắn nói nguyện ý tam thư lục lễ cưới người!”
Tống Lễ Khanh càng nghe càng thấy hoang đường, véo lỗ tai nhỏ của cậu bé kéo khỏi ghế.
“Chuyện cưới gả là do cha mẹ quyết định, lúc nào thì cha mẹ kết hôn, con trai làm chủ thế? Con thông minh lanh lợi như thế, để ta tìm một nhà tốt gả con đi nhé.”
Tiểu Địch cười nghiêng ngả.
“Ai bảo cha quá được ưa chuộng với cả tham ăn chứ?”
Trong thư phòng tràn ngập tiếng cười, một tên hạ nhân đến bẩm báo.
“Đại nhân, hắn, vị kia lại đến……”
Tống Lễ Khanh còn chưa kịp nói gì, Quan Sinh đã dựng ngược lông mày, như gặp đại địch!
“Quân lão ma!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương