Thám Hoa - Khương Đường
Chương 36: Trả y lại cho ta
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Tống Thanh nhìn chằm chằm Tống Lễ Khanh, mặc dù y giả bộ ung dung, nhưng làm sao có thể che giấu được bóng tối trong mắt và tinh thần suy sụp?
Hắn biết, Tống Lễ Khanh ép dạ cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục), từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tỏ ra bất bình trước mặt hắn.
Quân Kỳ Ngọc có thành kiến với y, sao có thể đối tốt với y đây?
“Thật không? Để cha nhìn con xem.”
Tống Thanh bóp nhẹ cánh tay y, lòng liền hơi chùng xuống, cánh tay Tống Lễ Khanh gầy đến mức một tay Tống Thanh là có thể nắm gọn, chiếc áo vốn vừa vặn nay rộng thùng thình, bây giờ đến cả quần áo cũng không che nổi nữa!
Tống Thanh chinh chiến cả một đời, bỗng nhiên đau lòng đến viền mắt đỏ au.
“Lễ Khanh……Có phải con bị bệnh không? Hả? Sao lại gầy như vậy?”
Tống Thanh lo lắng hỏi, rất sợ y không nói thật.
Tống Lễ Khanh chỉ có thể nửa thật nửa giả che giấu.
“Con có bị bệnh, nhưng giờ khỏe rồi, cha……”
“Đợi đã!”
Tống Thanh nắm lấy bàn tay đang giấu trong ống tay áo của y.
Khoảnh khắc Tống Thanh nâng tay Tống Lễ Khanh lên, nhìn cẩn thận, móng tay bong tróc và vết thương đóng vảy kia, khiến Tống Thanh có cảm giác như bị ai đó đâm vào tim.
“Chuyện……Chuyện này là sao? Là…… Là thái tử?”
“Không phải! Là do con không cẩn thận bị thương.”
Tống Lễ Khanh chối, nhưng không giấu được chột dạ.
Tống Thanh hiểu rõ.
“Lễ Khanh……Con vì cha, vì tiền đồ của Tống gia, ủy thân làm một Hoàng thái tử phi, mọi người đều cho rằng con bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, nhưng từ khi vào phủ Kỳ Lân, con không có lấy một ngày vui vẻ, đúng không? Ta vốn tưởng một ngày nào đó thái tử điện hạ sẽ phá giải hiểu lầm với con, không ngờ lại đổi lấy loại chà đạp như vậy! Cha chỉ cần con nói một câu thôi, con có đồng ý về nhà với cha không?”
Tống Lễ Khanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, ông thà làm trái lời hoàng đế.
Nhưng về nhà mình thì thế nào?
Vốn dĩ y cũng sắp chết rồi!
Vì thời gian ngắn ngủi còn lại, mà đánh đổi cả gia tộc sao?
“Cha, người đừng kích động……Con đã là người của Kỳ Ngọc, là họa hay phúc, kiếp này con cũng chỉ có một mình hắn.”
Tống Thanh nhìn y lắc đầu: “Con……Đây tuyệt đối không phải là lời trong lòng con.”
Tống Lễ Khanh hổ thẹn cúi thấp đầu, đúng, y hổ thẹn.
“Người….Người coi như con mê muội, nuôi phải một đứa con trai bất hiếu đi.”
Tống Thanh giơ tay lên, nhưng không hạ xuống được, cuối cùng bất lực rủ xuống.
“Lúc ta vừa mới đưa con về nhà, con cũng gầy y như bây giờ, nhỏ tí xíu, rõ ràng đói đến xanh xao vàng vọt, cho con ăn, con còn giấu một nửa ở dưới gối, lo không có bữa sau, một đứa trẻ nhỏ như vậy trong lòng đã cất giấu ưu lo, cha nhỏ của con còn lo con không lớn được, ha ha, giờ vất vả lắm mới trưởng thành, kim bảng đề danh…… Lễ Khanh, con quá mức hiểu chuyện.”
Nói xong, Tống Thanh dứt khoát kiên quyết đứng trước mặt Quân Kỳ Ngọc.
“Thái tử điện hạ.”
Quân Kỳ Ngọc vẫn luôn nhìn hai cha con họ nhỏ giọng thì thầm, nhìn vẻ mặt tức giận của Tống thanh, hơn phân nửa là Tống Lễ Khanh cáo trạng châm ngòi.
“Tướng quân có gì chỉ giáo?”
Tống Thanh nhìn thẳng hắn, chất vấn: “Lễ Khanh vào phủ Kỳ Lân, có phải vi phạm chuyện gì không? Hay là phạm sai lầm gì không thể tha thứ? Điện hạ phải giày xéo y đến gầy trơ cả xương! Vết thương chồng chất?”
“Tống tướng quân đang hưng sư vấn tội sao?” Quân Kỳ Ngọc liếc mắt nhìn Tống Lễ Khanh nói, “Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, Tống Lễ Khanh bị bệnh, lẽ nào cũng là lỗi của ta? Ta mời tất cả ngự y trong Thái Y viện, sai bọn họ hết lòng chữa trị, hiện tại đã khỏi hẳn…Tống Lễ Khanh cáo trạng với ngươi thế nào, ta còn bị oan đây!”
“Xin hỏi lúc Lễ Khanh bị bệnh, điện hạ ở đâu?”
“Ta ở……” Quân Kỳ Ngọc dừng một chút, “Ta không ở bên cạnh y, nhưng ta đã phái mấy người hầu chăm sóc y, thái y cũng chưa bao giờ rời khỏi người.”
“Y là người bên gối ngài đó! Lúc y cận kề cái chết, lẽ nào ngài không nên tự mình chăm sóc y sao?” Tống Thanh cả giận nói.
Quân Kỳ Ngọc lạnh mặt, nói: “Tống tướng quân không phải không biết chuyện Bùi Tinh Húc cầu hôn ngay trước mặt mọi người, đó là tát vào mặt vào mặt của ta! Y và Bùi Tinh Húc làm ra chuyện bất chính như vậy, ta là thái tử Cảnh Quốc, tức giận mấy ngày cũng không có quyền sao?”
Tống Thanh không hiểu ngọn nguồn, á khẩu không trả lời được, tức giận đến ngực phập phồng.
“Được……Được, điện hạ là trữ quân, không sai gì cả.”
Quân Kỳ Ngọc hừ một tiếng.
“Tống tướng quân ở Tây Vực chiếu cố ta rất nhiều, lại có tình cảm thầy trò, ta nể mặt tướng quân, mới không để chuyện xấu của y lan truyền ra ngoài.”
Tống Thanh chán nản xua tay.
“Thôi, nếu điện hạ đã bất mãn với Lễ Khanh như vậy, vậy thì ngài trả y lại cho ta đi……”
Choang ——
Một tiếng động lớn cắt ngang lời nói của Tống Thanh, cũng cắt ngang vũ nhạc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về một phía, Huyền Đế mới vừa rồi còn tốt đẹp, uống rượu mua vui nằm gục xuống bàn, vô thanh vô tức, rượu rơi xuống đất cách đó hai thước.
Quân Kỳ Ngọc kinh ngạc trong nháy mắt, là người đầu tiên phản ứng.
“Phụ hoàng!”
Quân Kỳ Ngọc nâng Huyền Đế dậy, thấy máu chảy ra từ miệng ông, đầu óc hắn bỗng trống rỗng.
Trong tâm trí của Quân Kỳ Ngọc, Huyền Đế uy phong lẫm liệt vĩnh viễn sẽ là cửu ngũ chí tôn không bao giờ ngã, đừng nói là hộc máu hôn mê, bị bệnh cũng cực ít.
Quân Kỳ Ngọc phản nghịch, là bởi vì hắn cảm thấy hắn không bao giờ có thể vượt qua ngọn núi lớn Huyền Đế.
Thế nhưng Huyền Đế lại trọng thương hôn mê ngay trong bữa tiệc Vạn Thọ! Điện Thái Hòa lập tức loạn cả lên, thái giám cung nữ la hét.
“Có thích khách!”
“Hộ giá!”
Cận vệ của Huyền Đế sớm đã lao vào, cầm đao vây quanh mọi người.
Quân Kỳ Ngọc kiểm tra mạch của Huyền Đế, mạch đập yếu ớt, mắt hắn đầy đề phòng nhìn quét qua mọi người!
“Mau truyền thái y!” Quân Kỳ Ngọc hạ lệnh nói, “Cấm tất cả mọi người ra vào điện Thái Hòa, người vi phạm giết chết bất luận tội!”
Mọi người đều im lặng, không dám lộn xộn.
Thái y tới rất nhanh, một đám người bắt đầu lúng ta lúng túng chẩn trị.
Quân Kỳ Ngọc túm lấy một lão thái y, tức giận thúc giục: “Nói mau, phụ hoàng thế nào?”
Tống Lễ Khanh ngăn Quân Kỳ Ngọc lại.
Tống Lễ Khanh nhỏ nhẹ nói: “Đợi đã! Kỳ Ngọc, vào nội điện đi, đề phòng ngộ nhỡ……”
“Nói bậy nói bạ! Phụ hoàng sẽ không sao hết!”
Quân Kỳ Ngọc vùng ra khỏi y, nhưng Tống Lễ Khanh nói mấy câu nhắc nhở hắn, đầu óc Quân Kỳ Ngọc bình tĩnh lại, nghĩ đến dụng ý của Tống Lễ Khanh.
Huyền Đế là trụ cột của Cảnh Quốc, nếu thực sự có tin dữ, Cảnh Quốc chẳng khác nào sụp đổ một nửa, không nói những sứ thần nước láng giềng có mặt, ngay cả những vương hầu tướng lĩnh, tất cả đều mang dã tâm trong lòng, một khi tin tức truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ sinh ra đại loạn!
“Vào……Vào nội điện!”
Mọi người giương mắt nhìn Huyền Đế được đưa vào trong điện, không biết là lo cho thánh thể hay là mong chờ, không thể biết được.
Nội điện yên tĩnh hơn nhiều, thái y nhanh chóng cho câu trả lời.
“Hoàng thượng bị trúng độc hôn mê.”
“Trúng độc?” Quân Kỳ Ngọc nghi ngờ nói, “Tất cả đồ ăn thức uống của phụ hoàng đều dùng ngân châm kiểm tra trước, làm sao có thể trúng độc được?”
Lão thái y không dám nói bậy, chỉ nói: “Tề thái y đi theo Biển thần y, hắn tinh thông chuyện này……”
Tề Mạc đáp: “Trên đời có loại kỳ độc, gặp ngân châm không đen, ngân châm cũng không phải không có sai sót. Muốn tìm nguồn gốc của thuốc độc, e rằng phải kiểm tra hết tất cả những món ăn mà hoàng thượng vừa mới dùng qua, mới có thể biết được.”
“Được, dựa theo lời Tề Mạc nói đi kiểm tra…… Tề Mạc, ngươi mau giải độc cho phụ hoàng!”
Tề Mạc mặt đầy lúng túng.
“Không biết loại thuốc độc, thần không dám dùng thuốc bừa bãi.”
Quân Kỳ Ngọc vò đầu bứt tai, chỉ có thể chờ kết quả kiểm tra của thái y.
Tống Lễ Khanh từ xa nhìn môi Huyền Đế bắt đầu chuyển sang màu tím, máu phun ra từ miệng đã có màu đen.
“Kỳ Ngọc.” Tống Lễ Khanh nói, “Tất cả rượu và đồ ăn trong bữa tiệc đều đến từ Ngự Thiện Phòng, mọi người đều ăn. Trước mặt nhiều người như vậy, nếu có người muốn hạ độc một mình, nhất định phải là thân cận bên cạnh.”
Quân Kỳ Ngọc chợt thông suốt.
“Đúng! Bắt đại thám giái, và tất cả cung nữ thái giám hầu hạ phụ hoàng lại!”
Tống Lễ Khanh vội nói lại: “Ý của ta là, bắt đầu kiểm tra thứ mà chỉ có hoàng thượng mới ăn trước….Hộp đào mừng thọ kia.”
Tất cả đồ ăn trên bàn tiệc của Huyền Đế được bê vào, một đám thái y bận rộn dùng chuột bạch thử từng món một.
Kết quả muôn miệng một lời: “Không có.”
“Đào mừng thọ thì sao?”
Quân Kỳ Ngọc nói chuyện có chút run rẩy, bởi vì hộp đào mừng thọ kia, là hắn tặng cho Huyền Đế.
“Cũng không có.”
“Đều không có độc?!” Quân Kỳ Ngọc không dám tin, tức giận nói, “Đám lang băm các ngươi! Phụ hoàng bị người khác ám hại, ngay cả nguồn gốc thuốc độc cũng không tìm ra? Các ngươi còn có ích lợi gì nữa hả?! Đi, bắt toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh phụ hoàng vào thiên lao, dùng trọng hình tra khảo!”
Tống Lễ Khanh ngập ngừng, muốn ngăn Quân Kỳ Ngọc lại.
Nhưng y biết, lúc này Quân Kỳ Ngọc đang lo lắng cho phụ hoàng hắn, đã đánh mất hết lý trí, không nghe vào lời khuyên.
Nếu cha y bị người khác hại chết, y cũng sẽ đào ba thước đất tìm hung thủ.
Mấy chục cung nữ thái giám bị lôi vào thiên lao, kêu la thảm thiết, xin tha không ngừng.
Quân Kỳ Ngọc suy sụp ngồi xuống, nhìn thái y dùng một số phương pháp giải độc thông thường, nhưng không có tiến triển gì, Huyền Đế không những không giải được độc, ngược lại ấn đường càng ngày càng đen, mạch đập hơi thở càng ngày càng yếu.
“Phụ hoàng……”
Quân Kỳ Ngọc bất lực, càng nghĩ càng nôn nóng.
“Điện hạ, tìm được nguồn gốc của thuốc độc rồi!”
Tề Mạc hét lên, chỉ vào một lồng chuột bạch, chuột bạch trong lồng đó đều hộc máu chết hết, bên cạnh chính là hộp đào mừng thọ.
“Là…… Đào mừng thọ!” Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng hơi thả lỏng, “Tề Mạc, ngươi mau kiểm tra xem đó là độc gì, nếu ngươi cứu được phụ hoàng, muốn thưởng tước vị gì ta cũng ban cho ngươi!”
“Thần nhất định sẽ dốc hết sức lực.”
Mắt phượng Quân Kỳ Ngọc chợt ngưng lại, nghĩ tới gì đó, đi thẳng ra cung điện, cưỡi lên hãn huyết bảo mã của hắn, phóng như bay ra khỏi cung, trở về phủ Kỳ Lân.
Cửa Hành Lạc Trai bị đá văng ra.
Hồ Nô Nhi tắm gội xong, đang xông hương cho quần áo, thì nghe thấy “rầm” một tiếng, bị tóm lấy cổ, ấn lên tường.
“Tiện nhân ——”
Hắn đối mặt với Quân Kỳ Ngọc đang lửa giận ngút trời, Hồ Nô Nhi bị siết đến không thở được, mặt đỏ bừng, thêm giây nữa là nghẹt thở mà chết.
Quân Kỳ Ngọc ném hắn xuống đất.
“Khụ khụ……”
Hồ Nô Nhi che cổ ho khan.
“Nói, tại sao ngươi lại hạ độc phụ hoàng của ta?” Quân Kỳ Ngọc hung tợn hỏi, “Ở Tây Vực, gia tha tiện mạng cho ngươi, để ngươi sống đến ngày hôm nay, sủng ái ngươi. Ở phủ Kỳ Lân, ngươi còn nở mày nở mặt hơn cả Hoàng thái tử phi! Gia ban cho ngươi còn chưa đủ nhiều sao?”
Hồ Nô Nhi mặt đầy kinh ngạc và sợ hãi, khóc lóc ôm chân Quân Kỳ Ngọc.
“Gia…… Ngài đang nói gì vậy? Gì mà hạ độc hoàng thượng…… Ta không biết gì hết! Ân huệ của gia đối với Hồ Nô Nhi, Hồ Nô Nhi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, sao lại có thể hại phụ hoàng ngài chứ?”
***
Tống Thanh nhìn chằm chằm Tống Lễ Khanh, mặc dù y giả bộ ung dung, nhưng làm sao có thể che giấu được bóng tối trong mắt và tinh thần suy sụp?
Hắn biết, Tống Lễ Khanh ép dạ cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục), từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tỏ ra bất bình trước mặt hắn.
Quân Kỳ Ngọc có thành kiến với y, sao có thể đối tốt với y đây?
“Thật không? Để cha nhìn con xem.”
Tống Thanh bóp nhẹ cánh tay y, lòng liền hơi chùng xuống, cánh tay Tống Lễ Khanh gầy đến mức một tay Tống Thanh là có thể nắm gọn, chiếc áo vốn vừa vặn nay rộng thùng thình, bây giờ đến cả quần áo cũng không che nổi nữa!
Tống Thanh chinh chiến cả một đời, bỗng nhiên đau lòng đến viền mắt đỏ au.
“Lễ Khanh……Có phải con bị bệnh không? Hả? Sao lại gầy như vậy?”
Tống Thanh lo lắng hỏi, rất sợ y không nói thật.
Tống Lễ Khanh chỉ có thể nửa thật nửa giả che giấu.
“Con có bị bệnh, nhưng giờ khỏe rồi, cha……”
“Đợi đã!”
Tống Thanh nắm lấy bàn tay đang giấu trong ống tay áo của y.
Khoảnh khắc Tống Thanh nâng tay Tống Lễ Khanh lên, nhìn cẩn thận, móng tay bong tróc và vết thương đóng vảy kia, khiến Tống Thanh có cảm giác như bị ai đó đâm vào tim.
“Chuyện……Chuyện này là sao? Là…… Là thái tử?”
“Không phải! Là do con không cẩn thận bị thương.”
Tống Lễ Khanh chối, nhưng không giấu được chột dạ.
Tống Thanh hiểu rõ.
“Lễ Khanh……Con vì cha, vì tiền đồ của Tống gia, ủy thân làm một Hoàng thái tử phi, mọi người đều cho rằng con bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, nhưng từ khi vào phủ Kỳ Lân, con không có lấy một ngày vui vẻ, đúng không? Ta vốn tưởng một ngày nào đó thái tử điện hạ sẽ phá giải hiểu lầm với con, không ngờ lại đổi lấy loại chà đạp như vậy! Cha chỉ cần con nói một câu thôi, con có đồng ý về nhà với cha không?”
Tống Lễ Khanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, ông thà làm trái lời hoàng đế.
Nhưng về nhà mình thì thế nào?
Vốn dĩ y cũng sắp chết rồi!
Vì thời gian ngắn ngủi còn lại, mà đánh đổi cả gia tộc sao?
“Cha, người đừng kích động……Con đã là người của Kỳ Ngọc, là họa hay phúc, kiếp này con cũng chỉ có một mình hắn.”
Tống Thanh nhìn y lắc đầu: “Con……Đây tuyệt đối không phải là lời trong lòng con.”
Tống Lễ Khanh hổ thẹn cúi thấp đầu, đúng, y hổ thẹn.
“Người….Người coi như con mê muội, nuôi phải một đứa con trai bất hiếu đi.”
Tống Thanh giơ tay lên, nhưng không hạ xuống được, cuối cùng bất lực rủ xuống.
“Lúc ta vừa mới đưa con về nhà, con cũng gầy y như bây giờ, nhỏ tí xíu, rõ ràng đói đến xanh xao vàng vọt, cho con ăn, con còn giấu một nửa ở dưới gối, lo không có bữa sau, một đứa trẻ nhỏ như vậy trong lòng đã cất giấu ưu lo, cha nhỏ của con còn lo con không lớn được, ha ha, giờ vất vả lắm mới trưởng thành, kim bảng đề danh…… Lễ Khanh, con quá mức hiểu chuyện.”
Nói xong, Tống Thanh dứt khoát kiên quyết đứng trước mặt Quân Kỳ Ngọc.
“Thái tử điện hạ.”
Quân Kỳ Ngọc vẫn luôn nhìn hai cha con họ nhỏ giọng thì thầm, nhìn vẻ mặt tức giận của Tống thanh, hơn phân nửa là Tống Lễ Khanh cáo trạng châm ngòi.
“Tướng quân có gì chỉ giáo?”
Tống Thanh nhìn thẳng hắn, chất vấn: “Lễ Khanh vào phủ Kỳ Lân, có phải vi phạm chuyện gì không? Hay là phạm sai lầm gì không thể tha thứ? Điện hạ phải giày xéo y đến gầy trơ cả xương! Vết thương chồng chất?”
“Tống tướng quân đang hưng sư vấn tội sao?” Quân Kỳ Ngọc liếc mắt nhìn Tống Lễ Khanh nói, “Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, Tống Lễ Khanh bị bệnh, lẽ nào cũng là lỗi của ta? Ta mời tất cả ngự y trong Thái Y viện, sai bọn họ hết lòng chữa trị, hiện tại đã khỏi hẳn…Tống Lễ Khanh cáo trạng với ngươi thế nào, ta còn bị oan đây!”
“Xin hỏi lúc Lễ Khanh bị bệnh, điện hạ ở đâu?”
“Ta ở……” Quân Kỳ Ngọc dừng một chút, “Ta không ở bên cạnh y, nhưng ta đã phái mấy người hầu chăm sóc y, thái y cũng chưa bao giờ rời khỏi người.”
“Y là người bên gối ngài đó! Lúc y cận kề cái chết, lẽ nào ngài không nên tự mình chăm sóc y sao?” Tống Thanh cả giận nói.
Quân Kỳ Ngọc lạnh mặt, nói: “Tống tướng quân không phải không biết chuyện Bùi Tinh Húc cầu hôn ngay trước mặt mọi người, đó là tát vào mặt vào mặt của ta! Y và Bùi Tinh Húc làm ra chuyện bất chính như vậy, ta là thái tử Cảnh Quốc, tức giận mấy ngày cũng không có quyền sao?”
Tống Thanh không hiểu ngọn nguồn, á khẩu không trả lời được, tức giận đến ngực phập phồng.
“Được……Được, điện hạ là trữ quân, không sai gì cả.”
Quân Kỳ Ngọc hừ một tiếng.
“Tống tướng quân ở Tây Vực chiếu cố ta rất nhiều, lại có tình cảm thầy trò, ta nể mặt tướng quân, mới không để chuyện xấu của y lan truyền ra ngoài.”
Tống Thanh chán nản xua tay.
“Thôi, nếu điện hạ đã bất mãn với Lễ Khanh như vậy, vậy thì ngài trả y lại cho ta đi……”
Choang ——
Một tiếng động lớn cắt ngang lời nói của Tống Thanh, cũng cắt ngang vũ nhạc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về một phía, Huyền Đế mới vừa rồi còn tốt đẹp, uống rượu mua vui nằm gục xuống bàn, vô thanh vô tức, rượu rơi xuống đất cách đó hai thước.
Quân Kỳ Ngọc kinh ngạc trong nháy mắt, là người đầu tiên phản ứng.
“Phụ hoàng!”
Quân Kỳ Ngọc nâng Huyền Đế dậy, thấy máu chảy ra từ miệng ông, đầu óc hắn bỗng trống rỗng.
Trong tâm trí của Quân Kỳ Ngọc, Huyền Đế uy phong lẫm liệt vĩnh viễn sẽ là cửu ngũ chí tôn không bao giờ ngã, đừng nói là hộc máu hôn mê, bị bệnh cũng cực ít.
Quân Kỳ Ngọc phản nghịch, là bởi vì hắn cảm thấy hắn không bao giờ có thể vượt qua ngọn núi lớn Huyền Đế.
Thế nhưng Huyền Đế lại trọng thương hôn mê ngay trong bữa tiệc Vạn Thọ! Điện Thái Hòa lập tức loạn cả lên, thái giám cung nữ la hét.
“Có thích khách!”
“Hộ giá!”
Cận vệ của Huyền Đế sớm đã lao vào, cầm đao vây quanh mọi người.
Quân Kỳ Ngọc kiểm tra mạch của Huyền Đế, mạch đập yếu ớt, mắt hắn đầy đề phòng nhìn quét qua mọi người!
“Mau truyền thái y!” Quân Kỳ Ngọc hạ lệnh nói, “Cấm tất cả mọi người ra vào điện Thái Hòa, người vi phạm giết chết bất luận tội!”
Mọi người đều im lặng, không dám lộn xộn.
Thái y tới rất nhanh, một đám người bắt đầu lúng ta lúng túng chẩn trị.
Quân Kỳ Ngọc túm lấy một lão thái y, tức giận thúc giục: “Nói mau, phụ hoàng thế nào?”
Tống Lễ Khanh ngăn Quân Kỳ Ngọc lại.
Tống Lễ Khanh nhỏ nhẹ nói: “Đợi đã! Kỳ Ngọc, vào nội điện đi, đề phòng ngộ nhỡ……”
“Nói bậy nói bạ! Phụ hoàng sẽ không sao hết!”
Quân Kỳ Ngọc vùng ra khỏi y, nhưng Tống Lễ Khanh nói mấy câu nhắc nhở hắn, đầu óc Quân Kỳ Ngọc bình tĩnh lại, nghĩ đến dụng ý của Tống Lễ Khanh.
Huyền Đế là trụ cột của Cảnh Quốc, nếu thực sự có tin dữ, Cảnh Quốc chẳng khác nào sụp đổ một nửa, không nói những sứ thần nước láng giềng có mặt, ngay cả những vương hầu tướng lĩnh, tất cả đều mang dã tâm trong lòng, một khi tin tức truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ sinh ra đại loạn!
“Vào……Vào nội điện!”
Mọi người giương mắt nhìn Huyền Đế được đưa vào trong điện, không biết là lo cho thánh thể hay là mong chờ, không thể biết được.
Nội điện yên tĩnh hơn nhiều, thái y nhanh chóng cho câu trả lời.
“Hoàng thượng bị trúng độc hôn mê.”
“Trúng độc?” Quân Kỳ Ngọc nghi ngờ nói, “Tất cả đồ ăn thức uống của phụ hoàng đều dùng ngân châm kiểm tra trước, làm sao có thể trúng độc được?”
Lão thái y không dám nói bậy, chỉ nói: “Tề thái y đi theo Biển thần y, hắn tinh thông chuyện này……”
Tề Mạc đáp: “Trên đời có loại kỳ độc, gặp ngân châm không đen, ngân châm cũng không phải không có sai sót. Muốn tìm nguồn gốc của thuốc độc, e rằng phải kiểm tra hết tất cả những món ăn mà hoàng thượng vừa mới dùng qua, mới có thể biết được.”
“Được, dựa theo lời Tề Mạc nói đi kiểm tra…… Tề Mạc, ngươi mau giải độc cho phụ hoàng!”
Tề Mạc mặt đầy lúng túng.
“Không biết loại thuốc độc, thần không dám dùng thuốc bừa bãi.”
Quân Kỳ Ngọc vò đầu bứt tai, chỉ có thể chờ kết quả kiểm tra của thái y.
Tống Lễ Khanh từ xa nhìn môi Huyền Đế bắt đầu chuyển sang màu tím, máu phun ra từ miệng đã có màu đen.
“Kỳ Ngọc.” Tống Lễ Khanh nói, “Tất cả rượu và đồ ăn trong bữa tiệc đều đến từ Ngự Thiện Phòng, mọi người đều ăn. Trước mặt nhiều người như vậy, nếu có người muốn hạ độc một mình, nhất định phải là thân cận bên cạnh.”
Quân Kỳ Ngọc chợt thông suốt.
“Đúng! Bắt đại thám giái, và tất cả cung nữ thái giám hầu hạ phụ hoàng lại!”
Tống Lễ Khanh vội nói lại: “Ý của ta là, bắt đầu kiểm tra thứ mà chỉ có hoàng thượng mới ăn trước….Hộp đào mừng thọ kia.”
Tất cả đồ ăn trên bàn tiệc của Huyền Đế được bê vào, một đám thái y bận rộn dùng chuột bạch thử từng món một.
Kết quả muôn miệng một lời: “Không có.”
“Đào mừng thọ thì sao?”
Quân Kỳ Ngọc nói chuyện có chút run rẩy, bởi vì hộp đào mừng thọ kia, là hắn tặng cho Huyền Đế.
“Cũng không có.”
“Đều không có độc?!” Quân Kỳ Ngọc không dám tin, tức giận nói, “Đám lang băm các ngươi! Phụ hoàng bị người khác ám hại, ngay cả nguồn gốc thuốc độc cũng không tìm ra? Các ngươi còn có ích lợi gì nữa hả?! Đi, bắt toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh phụ hoàng vào thiên lao, dùng trọng hình tra khảo!”
Tống Lễ Khanh ngập ngừng, muốn ngăn Quân Kỳ Ngọc lại.
Nhưng y biết, lúc này Quân Kỳ Ngọc đang lo lắng cho phụ hoàng hắn, đã đánh mất hết lý trí, không nghe vào lời khuyên.
Nếu cha y bị người khác hại chết, y cũng sẽ đào ba thước đất tìm hung thủ.
Mấy chục cung nữ thái giám bị lôi vào thiên lao, kêu la thảm thiết, xin tha không ngừng.
Quân Kỳ Ngọc suy sụp ngồi xuống, nhìn thái y dùng một số phương pháp giải độc thông thường, nhưng không có tiến triển gì, Huyền Đế không những không giải được độc, ngược lại ấn đường càng ngày càng đen, mạch đập hơi thở càng ngày càng yếu.
“Phụ hoàng……”
Quân Kỳ Ngọc bất lực, càng nghĩ càng nôn nóng.
“Điện hạ, tìm được nguồn gốc của thuốc độc rồi!”
Tề Mạc hét lên, chỉ vào một lồng chuột bạch, chuột bạch trong lồng đó đều hộc máu chết hết, bên cạnh chính là hộp đào mừng thọ.
“Là…… Đào mừng thọ!” Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng hơi thả lỏng, “Tề Mạc, ngươi mau kiểm tra xem đó là độc gì, nếu ngươi cứu được phụ hoàng, muốn thưởng tước vị gì ta cũng ban cho ngươi!”
“Thần nhất định sẽ dốc hết sức lực.”
Mắt phượng Quân Kỳ Ngọc chợt ngưng lại, nghĩ tới gì đó, đi thẳng ra cung điện, cưỡi lên hãn huyết bảo mã của hắn, phóng như bay ra khỏi cung, trở về phủ Kỳ Lân.
Cửa Hành Lạc Trai bị đá văng ra.
Hồ Nô Nhi tắm gội xong, đang xông hương cho quần áo, thì nghe thấy “rầm” một tiếng, bị tóm lấy cổ, ấn lên tường.
“Tiện nhân ——”
Hắn đối mặt với Quân Kỳ Ngọc đang lửa giận ngút trời, Hồ Nô Nhi bị siết đến không thở được, mặt đỏ bừng, thêm giây nữa là nghẹt thở mà chết.
Quân Kỳ Ngọc ném hắn xuống đất.
“Khụ khụ……”
Hồ Nô Nhi che cổ ho khan.
“Nói, tại sao ngươi lại hạ độc phụ hoàng của ta?” Quân Kỳ Ngọc hung tợn hỏi, “Ở Tây Vực, gia tha tiện mạng cho ngươi, để ngươi sống đến ngày hôm nay, sủng ái ngươi. Ở phủ Kỳ Lân, ngươi còn nở mày nở mặt hơn cả Hoàng thái tử phi! Gia ban cho ngươi còn chưa đủ nhiều sao?”
Hồ Nô Nhi mặt đầy kinh ngạc và sợ hãi, khóc lóc ôm chân Quân Kỳ Ngọc.
“Gia…… Ngài đang nói gì vậy? Gì mà hạ độc hoàng thượng…… Ta không biết gì hết! Ân huệ của gia đối với Hồ Nô Nhi, Hồ Nô Nhi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, sao lại có thể hại phụ hoàng ngài chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương