Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 622: Làm Gì Tới Lượt Ngươi
“Sao ta nói chuyện mà không dùng não hả, rõ ràng là ta đang tạo cơ hội cho các người mà, cô nên cảm ơn ta mới đúng. Người trong lòng cô là Tô đại nhân bên cạnh này, không phải là đại tướng quân gì đó. Bọn ta đều biết hết rồi, các cô đừng giả vờ nữa”. Vương gia Bắc Hạ nói: “Lục hoàng tử, người vẫn nên bớt nói lại thì hơn”. Lục hoàng tử không biết vô tình hay cố ý mà vẫn cứ nói: “Người trong hành cung Dạ Lương bọn ta đều biết chuyện này, còn bên Đại Sở, có lẽ vẫn chưa biết, công chúa nói xem có đúng không?” Quả thật, chuyện của nàng và Tô Vũ trong khoảng thời gian ở hành cung Dạ Lương đã chẳng còn là bí mật. Khi ấy Tô Vũ bị thương nặng, nàng hoàn toàn không có tâm tư giữ khoảng cách với hắn. Nếu Lục hoàng tử đã biết thì không có gì phải che giấu nữa nhưng điều đó không có nghĩa hắn ta muốn nói gì thì nói. Vương gia Bắc Hạ giải vây: “Lục hoàng tử uống nhiều quá rồi”. Tô Vũ híp mắt, mặc dù Lục hoàng tử có vẻ đã say nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo. Lục hoàng tử tặc lưỡi một cái: “Công chúa, dù gì bây giờ cô cũng đã tự do, cuối cùng cũng có thể đi tìm tình yêu đích thực của mình nhưng… không biết sau khi Đại Sở phát hiện quan hệ giữa hai người thì sẽ thế nào đây! Đại tướng quân gì kia cũng thật đáng thương, tất cả mọi người đều nghĩ công chúa có tình cảm sâu đậm với hắn ta, thật ra hắn ta mới là người thừa…” Thẩm Nguyệt đặt đũa xuống, qua làn khói trắng bốc lên từ trong nồi, nàng nhìn Lục hoàng tử nói: “Ngươi thử nói thêm một chữ xem”. Thẩm Nguyệt vừa định uống chút rượu, Tô Vũ đã đè lại, lấy ly rượu ra khỏi tay nàng: “Hắn uống say thì thôi, nàng cũng muốn như hắn sao. A Nguyệt, nơi này là biệt cung”. Lục hoàng tử nói: “Cô thấy chưa, hắn cũng không ngại ta nói thế, vậy ta nói một chút thì có làm sao”. Thẩm Nguyệt vô thức rút tay ra khỏi tay Tô Vũ: “Biệt cung cũng tốt, ta đã muốn đánh hắn từ lâu rồi, hắn tưởng ta không dám đánh à”. Thẩm Nguyệt đứng lên, Tô Vũ vội vàng kéo nàng lại: “Đêm nay nàng không nên uống rượu”. Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, rõ ràng nàng rất thích hắn nắm tay mình nhưng trong lòng vẫn không thể thản nhiên chấp nhận. Sớm chiều thay đổi, đêm dài lắm mộng, quả nhiên không sai. Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi kể từ đêm bên nhau trong Viện Thái Học sau cung yến. Nàng cần chút thời gian để bình tâm lại, để suy nghĩ cẩn thận là nên thấu hiểu Tô Vũ thế nào. Nàng không muốn khăng khăng đẩy hắn ra xa nhưng cũng không thể thân thiết được như trước. Thẩm Nguyệt nói: “Chàng đừng quản có được không, để ta đánh hắn”. Tô Vũ buông tay nói: “Vậy nàng đánh đi”. Lục hoàng tử vẫn rất đắc ý, chẳng ngờ Thẩm Nguyệt lại đi đến túm lấy cổ áo mình rồi kéo ra ngoài. Lục hoàng tử vẫn còn cảm thán: “Tĩnh Nguyệt công chúa, hành hung người khác không phải chuyện tốt...” Thẩm Nguyệt giơ tay ném hắn ta ra ngoài cửa rồi từ từ tới gần Lục hoàng tử, dần cho hắn ta một trận. Lục hoàng tử thấy Thẩm Nguyệt đi đến chỗ mình thật thì kêu oai oái, hai người lăn lộn trong nền tuyết, chẳng ai nhường ai, lăn qua lộn lại như trẻ con. Lục hoàng tử không thể so được với Thẩm Nguyệt về sức lực và chiêu thức, cuối cùng bị nàng đè xuống đất, Thẩm Nguyệt đánh một cú khiến hắn ngơ ngác. Lục hoàng tử có bao giờ bị đánh như vậy đâu, ai ngờ bây giờ lại bị phụ nữ đánh vào mặt như thế. Chỉ là hắn ta còn chưa kịp đánh trả thì đã bị Thẩm Nguyệt đã túm lấy cổ áo rồi xách lên, sau đó áp sát, ánh mắt nàng sắc bén, toàn thân dính tuyết làm tôn lên sự lạnh lùng quyết tuyệt trên gương mặt xinh đẹp. Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Lục hoàng tử, miệng gằn từng chữ: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám chọc vào hắn, giễu cợt hắn, ta sẽ khiến ngươi khóc lóc quay về Dạ Lương”. Lục hoàng tử ngây ngốc, bị Thẩm Nguyệt đẩy xuống đất. Lục hoàng tử hoàn hồn, nằm trong tuyết nhưng lại bật cười: “Tĩnh Nguyệt công chúa chỉ lớn hơn ta một chút nhưng đúng là có cá tính, không thể phủ nhận là cô rất đẹp. Cô và hắn không thể công khai, danh chính ngôn thuận ở bên nhau, chẳng bằng theo ta đi! Dù sao bây giờ cô cũng độc thân, ta không ngại cô từng gả cho người khác”. Tô Vũ nghe thế, sắc mặt trở nên lạnh băng, nhưng thái độ vẫn thản nhiên như không có gì, tay nâng ly trà nhấp một hớp, vẻ mặt xa cách đó như đang nói: Làm gì tới lượt ngươi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương