Thám Tử Của Quỷ

Chương 1: Cô Gái Trong Nhà Hàng.



Năm 20xx, nước M có tổng thống da màu đầu tiên trong lịch sử của mình. Năm đó cũng là năm nước ta hoàn tất quá trình phân giới, cắm mốc biên giới đất liền với nước T.

Trong năm đó có một tin gây chấn động cả nước. Ông chủ của tập đoàn HD, Trần Văn Bân chính là một trong những nhà khoa học tham gia vào sự kiện nước M rải chất độc D trong chiến tranh. Nguồn tin được tung ra từ cơ quan truyền thông có tiếng nói trong nước. Theo cơ quan này, người tố cáo không tiết lộ tên tuổi. Nhưng qua việc xác minh thông tin gửi đến, xác nhận mọi tài liệu đều là thật.

Việc Trần Văn Bân có bị bắt giữ hay không?

Liệu đây có phải là tội ác chiến tranh hay không?

Mọi việc đang được dư luận hết sức quan tâm. Giá cổ phiếu của tập đoàn HD liên tục lao dốc. Trước những thông tin này, đại diện của tập đoàn HD chưa có bất kì phản hồi nào với dư luận.

Đó đã là chuyện của ba tháng trước. Khi mọi chuyện đã qua, Trần Thăng không thể quên được cái ngày định mệnh đó.

Buổi sáng tấp nập, thành phố CM vẫn nhộn nhịp như bao ngày vốn có của nó. Sau khi ăn xong bữa sáng với bánh mì và sữa, Trần Thăng đi bộ tới nơi làm việc. Trên đường đi, hắn gặp một bà cụ đang loay hoay không biết làm sao để qua đường. Hắn xỏ túi xách vào tay theo tư thế như phụ nữ đeo túi xách, đi đến dìu bà cụ qua đường. Điều kì lạ là trong mắt người qua đường chỉ thấy tư thế đeo túi xách của hắn hơi lạ, mà không ai thấy được bà cụ. Đi sang tới bên kia đường, bà cụ cảm ơn hắn nhưng hắn cũng chẳng đoái hoài gì đến mà đi thẳng. Tại trường đại học X, nơi làm việc của Trần Thăng, những sinh viên và đồng nghiệp đi qua đều chào hỏi hắn:

"Chào buổi sáng, thầy Trần."

"Chào buổi sáng, thầy Trần."

……

"Chào buổi sáng, Tony."

Hắn cũng lịch sự chào hỏi lại. Đến trường Trần Thăng cũng không có tiết dạy ngay nhưng theo thói quen, hắn vẫn đến trước một tiếng đồng hồ. Ngồi nhâm nhi ly cafe, Trần Thăng dựa người trên ghế. Minh Nguyệt, giảng viên của khoa cũng vừa tới. Trần Thăng đặt ly cafe lên bàn, tươi cười chào hỏi:

"Ms Nguyệt, bộ mỹ phẩm cô đặt đã về rồi. Tôi có đem cho cô đây."

Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ, chạy tới ôm lấy bộ mỹ phẩm vào lòng, không quên đặt lên má Trần Thăng một nụ hôn. Nàng hét lên sung sướng:

"Bộ mỹ này đã hết hàng. Không ngờ thầy có cách lấy được. Tối nay tôi sẽ dùng nó trong đám cưới bạn tôi."

Bị hôn bất ngờ Trần Thăng cũng ngẩn người ra, hắn lau vội vết son trên má, không ngừng cười khổ:

"Không có gì, nhớ chuyển khoản là được."

Bất chợt Trần Thăng cảm thấy sau lưng có chút lạnh. Hắn nhìn ra phía cửa. Cả người như chết lặng. Minh Nguyệt thấy biểu hiện lạ của Trần Thăng cũng quay lại nhìn về phía cửa. Khi nhận ra người tới, nàng vỗ vỗ vai Trần Thăng rồi nhón chân rời đi:

"Ok, sẽ chuyển đủ."

Trần Thăng cũng đâu còn tâm trạng gì vui nữa. Hắn vội vàng chạy ra cửa, khuôn mặt rạng rỡ, chào đón người tới:

"Mỹ Sa, tới sớm vậy?"

Mỹ Sa, bạn gái quen ba năm của Trần Thăng. Nhìn thấy cảnh vừa rồi, nàng giận dữ, giọng nói có chút hờn dỗi:

"Tôi không tới sớm sao thấy được cảnh thân mật của anh."

Trần Thăng cười khổ. Hắn vội kéo nàng lại đặt lên ghế ngồi, nắm tay nàng, dỗ dành:

"Anh mua hộ Ms Nguyệt bộ mỹ phẩm. Nàng vui quá nên làm vậy, em đừng giận."

Mỹ Sa rụt tay lại quay đầu về hướng khác, hừ nói:

"Không phải là tại anh thường ngày hay trêu hoa ghẹo nguyệt sao."

Trần Thăng nắm lấy vai nàng ôm nàng vào lòng dỗ dành, hắn giơ hai ngón tay lên cao:

"Anh không có, anh thề với trời."

Mỹ Sa như bị lời nói của Trần Thăng thuyết phục. Nàng rất giận nhưng lần nào cũng bị chiêu này của Trần Thăng dỗ dành. Trong lòng tự khinh bỉ mình quá mềm lòng, luôn bị lời nói của Trần Thăng mê hoặc:

"Anh lần nào cũng dùng chiêu này."

Biết Mỹ Sa đã bị thuyết phục, Trần Thăng cũng không dây dưa chủ đề này nữa. Hắn nghiêm túc hỏi:

"Hôm nay em tới đây có chuyện gì vậy?"

Vừa nói Trần Thăng vừa rót một ly trà đặt trước mặt Mỹ Sa. Nàng cầm ly trà lên nhâm nhi, hương trà làm nàng cảm thấy tỉnh táo. Nàng nhìn Trần Thăng nói:

"Cuối tuần này, bên Bảo tàng có triển lãm. Đây là thiệp mời."

Cầm tấm thiệp trên tay, Trần Thăng nhìn nội dung trên thiệp. Hắn cảm thấy chủ đề lần này rất thú vị "Di chứng của chiến tranh-Nỗi đau người ở lại". Hắn quay sang vui vẻ nói với Mỹ Sa:

"Anh sẽ tới đúng giờ."

Sau khi tiễn Mỹ Sa về, Trần Thăng cũng lên giảng đường để giảng bài. Trên giảng đường thì thầm âm thanh to nhỏ của mấy nữ sinh viên:

"Thầy Trần đẹp trai quá."

"Ta nghe nói thầy là Việt kiều đó, sống ở nước ngoài từ nhỏ, mới về nước không lâu."

"Ta còn nghe nói thầy có hai bằng thạc sĩ về tâm lý học và hoá học của đại học Y bên nước S ."

….

"Siêu đẹp trai!"

"Vừa đẹp trai, lại tài giỏi nữa!"

Những lời nữ sinh bên dưới nói Trần Thăng không hề nghe thấy. Hắn vẫn say sưa giảng bài. Bộ dáng lúc giảng bài của hắn rất nghiêm túc, được một lúc hắn nhìn về bên dưới đặt câu hỏi:

"Phần tiếp theo của bài giảng này có liên quan một chút tới câu hỏi về nhà của tiết trước. Thầy mời một em đứng lên trả lời."

Sinh viên bên dưới im lặng. Một số người lấy sách che mặt , một số người cúi đầu thấp xuống bàn, dường như không có ai muốn xung phong trả lời. Thấy vậy Trần Thăng không đợi nữa mà gọi đại một bạn nữ hàng thứ ba từ dưới lên. Nữ sinh viên ấp a ấp úng, không biết trả lời làm sao, đành nói đại:

"Về trường hợp của tiết trước, theo tâm lý học đối với hành vi như vậy của phạm nhân thì..thì.. thì đem đi xử bắn ạ."

Cả giảng đường cười ầm lên. Trần Thăng đang uống nước cũng bị sặc, phun nước ra. Hắn lấy ra khăn tay, vừa lau nước trên mặt vừa sửng sốt hỏi:

"Em nói cái gì cơ?"

Nữ sinh viên đỏ mặt , đứng chết lặng,ấp a ấp úng không biết nói gì. Có một nam sinh thấy vậy nghĩa khí giải vây:

"Thầy ơi, bạn đó không có học lớp này."

Trần Thăng nghe thấy vậy thì bừng tỉnh. Hắn ngô nghê hỏi:

"Ồ, vậy là em rất thích Tâm lý học sao?"

Nữ sinh văn vê góc áo, không biết trả lời sao. Một nam sinh khác vừa cười vừa nói to:

"Bạn ấy đến học là vì thầy đó ạ."

Cả giảng đường cười ầm lên. Trần Thăng nghe tới đây thì cũng hiểu ra. Hắn gọi một nam sinh trả lời rồi tiếp tục giảng bài.

Buổi sáng nay hắn có ba tiết. Vừa về tới văn phòng, hắn ngã xuống ghế sopha, tay nới lỏng cà vạt nghỉ ngơi. Minh Nguyệt cũng ở đây từ trước, nàng đem một ly trà đặt trên bàn, ngồi cạnh hắn cười nói:

"Tony, trông mệt mỏi quá."

Trần Thăng nhìn nàng. Minh Nguyệt là người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ. Từ khi hắn vào làm ở đây, nàng đã có ý với hắn. Nhưng trong lòng hắn chỉ có Mỹ Sa, nên cũng không tỏ ra quá thân mật với nàng. Hắn bâng quơ nói:

"Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò."

Minh Nguyệt cười rộ lên. Đúng lúc này một giảng viên nam bước vào, thấy cảnh này vị giảng viên đó không vui.

"Chào thầy Đào"

"Chào thầy Đào"

Vị giảng viên họ Đào cũng đạm mạc chào lại, rồi đi về phía vị trí bàn làm việc của mình. Trần Thăng biết, nam giảng viên họ Đào này có ý với Minh Nguyệt nhưng nàng đã từ chối. Nên hắn cũng hiểu tại sao người này luôn nhìn hắn với ánh mắt ghen tị. Trần Thăng khẽ thở dài, chốn văn phòng là nơi lắm thị phi. Một lúc sau Trưởng khoa cũng tới, đây chính là người đã mời Trần Thăng về trường này giảng dạy. Trưởng khoa vừa tới đã gọi Trần Thăng vào phòng:

"Tony, bên bảo tàng G cuối tuần này có tổ chức triển lãm. Đây là thiếp mời, cậu đi thay tôi đi."

Trần Thăng cầm thiếp mời lên. Nó giống với tấm thiệp mà Mỹ Sa đưa cho hắn. Hắn đặt lại tấm thiếp xuống bàn nói:

"Giáo sư, thiệp này tôi có rồi."

Giáo sư thấy vậy rất ngạc nhiên, sau đó cũng nhanh hiểu ra. Ông ta biết bạn gái Trần Thăng chính là giám đốc của Bảo tàng G. Giáo sư ngồi xuống ghế, nói với Trần Thăng:

"Vậy cậu gọi Minh Nguyệt vào đây."

Trần Thăng đi ra cửa, thò đầu ra ngoài gọi với:

"Ms Nguyệt, giáo sư gọi."

Minh Nguyệt vội vã chạy vào. Giáo sư đưa cho nàng thiệp nói:

"Cuối tuần này, tôi có việc bận. Cô cùng cậu ấy đi dự triển lãm của bảo tàng G."

Trần Thăng nghe vậy không có ý kiến. Minh Nguyệt thì vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói mình sẽ đến đúng giờ.

Như thường lệ hàng ngày, Trần Thăng lại đi bộ về nhà. Hôm nay hắn không có hẹn với ai. Chung cư nơi hắn ở cách trường khoảng một con phố nên hàng ngày hắn vẫn đi bộ tới trường. Khi đi ngang qua một con phố, hắn thấy một hồn ma hung ác đang đi theo một cô gái trẻ. Hắn cũng đi theo cô gái.

Khi đi qua một con hẻm hoang vắng, hồn ma đang định đưa tay xiết cổ cô gái. Trần Thăng vội đẩy hồn ma vào trong con hẻm. Cô gái cảm thấy có một cơn gió ở sau lưng, nàng quay lại nhưng không thấy ai, nên tiếp tục đi về phía trước. Con quỷ khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía Trần Thăng đầy giận dữ:

"Ngươi là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của ta?".

Trần Thăng nhìn hắn, tay Trần Thăng đeo chuỗi hạt nhà Phật phát sáng nhẹ trong bóng đêm, từ tốn nói:

"Ta không biết đã xảy ra chuyện gì với ngươi nhưng ngươi làm vậy sẽ không được siêu thoát đâu."

Mặt con quỷ càng biến dị, càng trở nên đáng sợ và hung ác. Nó giận dữ tấn công Trần Thăng, vừa đánh vừa gầm lên giận dữ:

"Ả bán đứng ta. Tố cáo ta buôn ma túy với cảnh sát, hại chết ta. Ta muốn ả phải chết."

Ban đầu Trần Thăng chỉ kiên trì chống đỡ. Hắn cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao hồn ma này lại trở thành ác linh như vậy. Nếu có thể, hắn sẽ tìm cách giúp hồn ma này có thể bình tâm, siêu thoát. Nhưng vừa nghe được lý do từ miệng của con quỷ này hắn lại cảm thấy tức giận. Tay hắn vung mạnh một quyền, đấm bay con quỷ:

"Vậy là ngươi không đúng rồi."

Trần Thăng xông vào ép chặt con quỷ vào tường. Hắn tung cú đấm liên tiếp vào nó cho đến khi nó tan biến hoàn toàn. Sau đó hắn "phi" một cái vào chỗ con quỷ vừa tan biến tức giận nói:

"Cái thứ như ngươi, chết trăm lần vẫn chưa hết tội, xuống địa ngục đi."

Xong chuyện ở đây, Trần Thăng lên đường trở về nhà. Trải qua một buổi tối không mấy vui vẻ, Trần Thăng cũng không còn tâm trạng về nhà nấu ăn nữa. Hắn ghé qua nhà hàng hắn hay ăn. Tới nơi hắn chọn chiếc bàn quen thuộc mà hắn vẫn hay ngồi. Nữ nhân viên phục vụ nhận ra hắn là khách quen, tươi cười tiến đến chào hỏi:

"Ngài Trần, buổi tối vui vẻ."

Vừa nói nàng vừa đưa thực đơn đến đặt trước mặt hắn. Trần Thăng cầm thực đơn lên, hắn nhìn lướt qua. Thấy có mấy món mới, hắn liền gọi thử. Hắn cũng không quên gọi loại rượu yêu thích của mình.

Nữ nhân viên phục vụ rất chuyên nghiệp, ghi chép rồi xin phép rời đi. Trần Thăng ngả người trên ghế, đôi mắt hắn lim dim thưởng thức bản nhạc trong nhà hàng. Đó là một bản nhạc nhẹ không lời, nghe rất hay và thư giãn. Tiếng nhạc làm Trần Thăng cảm thấy vô cùng thoải mái, xua tan đi sự bực bội và mệt mỏi của hắn.

Trong lúc Trần Thăng đang say sưa trong tiếng nhạc, một cô gái trẻ xinh đẹp tiến lại gần hắn. Nàng ăn mặc rất thời thượng. Váy trắng vai trần, bó eo tôn lên dáng của nàng. Mái tóc dài suôn mượt, khẽ uốn nhẹ kết hợp với đôi bông tai xanh nước biển và lối trang điểm tinh tế làm Trần Thăng cũng phải đứng mình mất mấy giây:

"Xin lỗi, không biết ngài có thể nhường bàn này cho tôi không?"

Giọng cô gái trong trẻo cất lên.

Trần Thăng sống ở nước ngoài từ nhỏ. Hắn chịu ảnh hưởng của văn hoá và sự giáo dục tiến bộ. Cách ứng xử trước nay của hắn đều thể hiện sự lịch lãm. Hắn biết khi nào nên và không nên từ chối một người phụ nữ, nhất lại là một người phụ nữ xinh đẹp. Lần này hắn lại đưa ra lời từ chối:

"Xin lỗi, không được. Đây là chỗ quen thuộc của tôi."

Cô gái nghe thấy vậy khuôn mặt thoáng có chút thất vọng. Nhưng cô gái cũng không bỏ cuộc. Nàng cầm lấy khuỷu tay Trần Thăng nài nỉ, giọng như muốn khóc:

"Xin anh, hôm nay là kỉ niệm ba năm ngày tôi và bạn trai quen nhau. Lần đầu cùng đi ăn, chính thức hẹn hò là tại cái bàn này."

Trần Thăng cảm thấy vô cùng sửng sốt. Hắn sợ nhất là thấy phụ nữ khóc, nhất lại là một người con gái xinh đẹp. Đến lúc này thì hắn cũng đầu hàng, nhưng hắn cũng tò mò hỏi cô gái:

"Ngày quan trọng như vậy sao cô không đặt bàn trước?"

Cô gái dường cũng nghĩ tới Trần Thăng sẽ hỏi như vậy. Nàng cúi đầu, thấp giọng nói:

"Bạn trai tôi là người bận rộn. Anh ấy mới vừa đồng ý tức thì."

Trần Thăng nghe đến đây cũng hiểu được vài phần. Hắn cũng không hỏi gì thêm, đứng lên nhường lại bàn cho cô gái. Rồi hắn ra hiệu với phục vụ là mình chuyển bàn. Cô gái cũng ngồi xuống và gọi phục vụ tới.

Hôm nay Trần Thăng cũng không vội, hắn vừa thưởng thức món ăn vừa nghe nhạc. Món ăn mới của nhà hàng này quả rất ngon. Thịt tôm săn chắc, được nêm nếm gia vị, dùng với nước sốt mà đầu bếp đặc chế, vị rất ngon. Cộng thêm dùng với loại rượu mà phục vụ giới thiệu khiến hương vị của nó được nâng lên một tầng cao mới. Thỉnh thoảng hắn có để ý tới cô gái ngồi ở chiếc bàn mà hắn vừa nhường lại. Cô ta cứ một quãng thời gian lại liếc nhìn đồng hồ. Phục vụ tới hỏi đã dọn món lên được chưa. Cô gái áy náy ra hiệu đợi chút nữa.

Đến khi Trần Thăng dùng xong món tráng miệng cuối cùng. Chiếc bàn đó vẫn lẻ bóng một mình cô gái. Đến lúc này, hắn cũng có thể nhìn ra được bạn trai của cô gái này chắc chắn sẽ không đến nhưng cô ta vẫn cứ ngốc nghếch chờ đợi. Trước đây hắn có xem một bộ phim Hàn, nói về định luật "3-6-9". Ở mỗi thời điểm ba năm, sáu năm, chín năm các cặp đôi yêu nhau đều sẽ có sự chán nản với đối phương và sinh ra rạn nứt tình cảm. Hắn học về tâm lý cũng không thể lý giải được điều đó. Hắn không biết cô gái này có thuộc trường hợp đó không. Sau khi uống xong ly rượu cuối cùng, hắn cũng thanh toán và rời khỏi.
Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...