Thám Tử Của Quỷ
Chương 15: Sự Bất Đắc Dĩ Của Trần Thăng.
Mấy ngày nay, Trần Thăng luôn nghĩ cách để có thể lấy được kết quả xét nghiệm máu của Lâm. Cảnh sát theo dõi hắn cũng nhiều hơn làm Trần Thăng vô cùng khó chịu. Trần Thăng quyết định chưa hành động gì vội. Hắn đến trường giảng dạy bình thường. Khi rảnh, hắn hẹn với Mỹ Sa đi chơi. Trong khu vui chơi giải trí, hai người đang sánh bước cùng nhau. Từ hôm ở nhà ba hắn trở về, Mỹ Sa rất lo lắng cho hắn:"Tony, anh cãi nhau với ba là vì em sao. Nếu vì em mà hai cha con anh bất hoà, em thực không muốn!"Trần Thăng mỉm cười, Mỹ Sa là cô gái rất quan tâm tới cảm nhận của hắn:"Không phải vì em đâu. Anh với ba cũng chẳng có chuyện gì lớn cả."Mỹ Sa dường như vẫn không yên tâm:"Nhưng hôm đó em thấy anh…"Trần Thăng cắt ngang lời nàng, chỉ vào tàu lượn, nói:"Chúng ta chơi trò kia đi, rất thú vị."Nhìn tàu lượn là Mỹ Sa đã thấy chóng mặt rồi. Nàng tính từ chối, nhưng Trần Thăng đã kéo nàng theo:"A...a…..a...a….a…"Rất nhiều tiếng hét vang lên của mọi người, trong đó có của Mỹ Sa và Trần Thăng. Đã lâu rồi, Trần Thăng không thấy sảng khoái như vậy. Hắn hét càng lớn hơn:"A...a….a….a………"Sau khi chơi vài lượt, hai người đi tới một nhà hàng đồ biển ăn. Mỹ Sa rất thích ăn đồ biển. Khi Trần Thăng tới, phục vụ ở đây đã nhận ra hắn:"Ngài Trần, hân hạnh được đón tiếp ngài!"Trần Thăng nhìn nhân viên phục vụ nói:"Đưa chúng tôi tới nơi chọn hải sản."Phục vụ tươi cười dẫn hắn đi. Trần Thăng chọn được một con cua hoàng đế 4 kg và một con tôm hùm bông 1.5 kg. Sau khi chọn món chế biến và rượu. Hắn cùng Mỹ Sa ra bàn chờ đợi. Hắn nhìn Mỹ Sa nói:"Anh nhớ khi còn ở nước S, chúng ta hay cùng nhau đi ăn hải sản."Mỹ Sa nhìn hắn cười ngọt ngào, nàng trêu ghẹo hắn:"Đúng vậy, khi đó anh Trần rất ga lăng, luôn lột vỏ tôm và lấy thịt cua cho em. Hôm nay không biết anh Trần còn như xưa không?"Trần Thăng khẽ cười. Hắn hiểu Mỹ Sa đang cảm thấy không yên tâm sau chuyện của An Kỳ và ở nhà hắn. Hắn đứng lên, làm dáng vẻ như phục vụ ở nhà hàng:"Rất hân hạnh được phục vụ cô, tiểu thư Mỹ Sa."Mỹ Sa cười tươi. Dù sau này có ra sao, nàng vẫn trân trọng thời khắc hạnh phúc này.Trần Thăng cùng Mỹ Sa dùng bữa với nhau rất vui vẻ. Họ ôn lại những kỉ niệm vui khi còn ở nước S. Họ cùng nhau đạp xe trong công viên, cùng nhau đi leo núi, ngắm hoàng hôn và bình minh. Cùng nhau đi dạo trên những bãi biển cát vàng lấp lánh hay lặn xuống ngắm những dãy san hô, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào,... Thỉnh thoảng Trần Thăng còn làm một số động tác, khiến Mỹ Sa cười thật tươi. Mỹ Sa xinh đẹp Trần Thăng biết điều đó, nhưng hắn càng yêu nụ cười của nàng hơn. Đôi lúc hai người lại cụng ly, chúc nhau những lời chúc tốt đẹp.Đinh Hạo đang ở bên ngoài nhà hàng theo dõi Trần Thăng. Chứng kiến cảnh Trần Thăng và bạn gái trong lòng hắn lại quặn đau. Hắn nhớ là mình chưa từng cho Bích Ngọc sự hạnh phúc ngọt ngào như vậy. Phần lớn cuộc hẹn của hai người hắn thường đến trễ, có khi hắn còn cho nàng leo cây, có khi thì hủy hẹn đột xuất khiến Bích Ngọc rất giận nhưng nàng vẫn tha thứ cho hắn. Chỉ tiếc là lần này nàng ra đi sẽ không trở lại nữa. A Cường ở bên cạnh vừa vội ăn, vừa nói:"Anh Hạo, có cần theo dõi tiếp nữa không. Trần Thăng thực không có vấn đề gì."Đinh Hạo buồn bực nhìn hắn:"Lo ăn đi, mai về đội báo cáo!"Sau khi đưa Mỹ Sa về, Trần Thăng cũng quay trở lại căn hộ của mình. Khi về đến nơi hắn đã thấy Bích Ngọc đang ngồi trên ghế. Tâm trạng nàng dường như rất tệ, như sắp khóc. Trần Thăng tiến lại gần, ngồi cạnh nàng ân cần hỏi thăm:“Bích Ngọc, đã xảy ra chuyện gì vậy?”Bích Ngọc ôm lấy Trần Thăng, sụt sùi:“Ba tôi hồi phục rất tốt, nhưng hình như tâm lý của ông có vấn đề. Đôi mắt thất thần, ngơ ngác, không nói chuyện với ai, chỉ thờ thẫn gọi tên tôi. Tôi không biết làm sao để giúp ba cả.”Trần Thăng ôm lấy nàng quan tâm hỏi:“Bác sĩ nói sao, có điều trị được không?“Bích Ngọc nghe đến đây thì càng khóc to hơn:“Họ nói chờ ba tôi ổn định sẽ điều trị tâm lý, nhưng điều trị tâm lý mấy hôm nay không có tiến triển gì. Ba tôi vẫn như vậy. Trần Thăng, chẳng phải anh học Tâm lý học sao. Anh giúp ba tôi đi!”Sắc mặt Trần Thăng khẽ cau lại. Hắn từ tốn nói:“Bích Ngọc, ở bệnh viện đã có bác sĩ lo. Tôi không có quyền chữa trị cho bệnh nhân. Tôi không thể giúp cô được.”Bích Ngọc rời khỏi lòng Trần Thăng, Nàng nắm lấy bả vai hắn gào lên:“Anh lúc nào cũng nói sẽ giúp tôi nhưng tôi chẳng thấy anh làm được gì cả. Giờ ba tôi bị bệnh, nhờ anh giúp đỡ anh cũng không chịu giúp. Trần Thăng, anh thật tồi tệ!”Nàng vừa nói hai tay vừa đấm vào ngực hắn. Trần Thăng để cho nàng đánh. Sau đó hắn ôm chặt nàng vào lòng, dỗ dành:“Bích Ngọc, đừng khóc nữa. Tôi biết lỗi rồi. Tôi sẽ giúp cô, nhưng tôi chỉ cố hết sức thôi. Bác sĩ cũng không có cách mà.”Trần Thăng phải dỗ dành rất lâu Bích Ngọc mới bình tâm trở lại. Thấy tâm trạng của nàng còn chưa tốt, hắn nói:"Hay chúng ta đi shopping đi. Tâm trạng của cô sẽ tốt lên".Bích Ngọc ở trong lòng hắn khẽ vỗ vào ngực hắn:"Hứ, Anh chỉ giỏi dùng chiêu này thôi."Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Thực ra Trần Thăng thực không muốn để cảnh sát thấy mình đi lại xung quanh người nhà của Bích Ngọc, vì hắn đang là nghi phạm của vụ án. Nhưng Bích Ngọc đã nhờ cậy cộng thêm việc của Lâm, Trần Thăng bắt buộc phải xuất hiện ở bệnh viện. Mà để tiếp cận gia đình Bích Ngọc hay lấy được kết quả xét nghiệm thì không thể nào không có liên quan đến An Kỳ, vì An Kỳ là bác sĩ điều trị của Trương Quốc Huy. Trần Thăng cảm thấy vô cùng đau đầu nhưng đành cắn răng.Hôm nay, An Kỳ đến thăm khám cho Trương Quốc Huy, thì đã thấy Trần Văn Bân ở đó. Nàng để ý thấy Trần Văn Bân rất hay đến đây thăm Trương Quốc Huy. Nàng nghĩ mối quan hệ của họ chắc phải rất tốt. Nhưng khi nàng hỏi Đỗ Mỹ Nhàn thì bà nói, từ sau hôm Trương Quốc Huy phẫu thuật mới gặp và nghe thấy tên ông ta lần đầu tiên. Ông ta tự nhận có quen biết với Trương Quốc Huy nhưng Trương Quốc Huy chưa bao giờ nhắc ông ta với Đỗ Mỹ Nhàn. Nàng cảm thấy thật kì lạ, con người này cứ như từ trên trời rơi xuống vậy. Nhưng ông ta cũng không có hành vi gì khả nghi, còn rất tốt, trả chi phí chữa trị cho Trương Quốc Huy, thuê y tá chăm sóc. Nàng không nghĩ ông ta sẽ có ý với Đỗ Mỹ Nhàn mà cố tình tiếp cận. Mọi việc thật kỳ lạ. Từ khi nghe ông ta nhắc đến chuyện hôn ước, nàng vô cùng đề phòng người này, chỉ sợ ông ta mà thích nàng rồi làm hoà được với ba nàng thì chuyện năm xưa được nhắc lại. Nàng sẽ gặp rắc rối. Vì vậy nàng cố gắng lảng tránh ông ta. Sau khi An Kỳ thăm khám xong cho Trương Quốc Huy, Đỗ Mỹ Nhàn vội hỏi:"An Kỳ, Quốc Huy có tiến triển gì không?"An Kỳ nhìn sâu vào mắt Đỗ Mỹ Nhàn. Nàng thành thật trả lời:"Về mặt sức khỏe thì đã tốt nhưng tinh thần bác ấy chưa ổn. Để cháu đi nói chuyện lại với bác sĩ Tâm lý, xem còn cách nào khác không."Tay Đỗ Mỹ Nhàn run lên,bà ngồi xuống ghế,ôm mặt khóc.Trần Văn Bân thấy vậy, liền nói:"Bác sĩ Triệu, mong cô giúp đỡ."An Kỳ gật đầu. Đó là trách nhiệm của nàng:"Tôi sẽ cố gắng hết sức."Trần Văn Bân tiễn nàng ra ngoài cửa. Thực ra ông ta cũng nhìn ra, tình trạng của Trương Quốc Huy vô cùng xấu vì trước đây ông ta cũng công tác trong ngành y. Nhưng đó đã là chuyện rất lâu về trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương