Thám Tử Của Quỷ
Chương 18: Phương Pháp Chữa Bệnh Của Trần Thăng
Buổi sáng hôm sau, Trần Thăng tới bệnh viện gặp An Kỳ. Hai người đi tới phòng bệnh của Trương Quốc Huy:"Cô Nhàn, đây là Trần Thăng. Anh ấy học về Tâm lý học. Hôm nay anh ấy đến xem bệnh cho chú Huy."Đỗ Mỹ Nhàn cũng đang rất lo lắng. Sau nhiều ngày điều trị mà bệnh của Trương Quốc Huy cũng không có tiến triển gì, mà càng ngày càng tệ hơn. Bà ta nắm chặt tay Trần Thăng nói:"Mong cậu giúp đỡ!"Trần Thăng khẽ vỗ tay bà ta, từ tốn nói:"Tôi sẽ cố hết sức."Trần Thăng tới gần giường bệnh. Hắn quan sát người đàn ông này. Ông ta khoảng ngoài sáu mươi, hai mắt đã có chút trắng mờ. Thần trí mơ hồ, miệng luôn miệng gọi tên Bích Ngọc. Bích Ngọc ở bên cạnh không ngừng khóc, nhưng cũng chỉ Trần Thăng là nghe thấy. Sau một hồi thăm khám, Trần Thăng dừng lại nói:"Bệnh nhân đã trải qua cú sốc quá lớn nên bây giờ rất khó để ông ấy trở nên bình thường trong một thời gian ngắn. Tôi sẽ thử xem sao."Đỗ Mỹ Nhàn như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi:"Có cách gì? Cậu mau nói xem!"Trần Thăng nhìn Đỗ Mỹ Nhàn. Đây là người phụ nữ bất hạnh, con chết, chồng bệnh nặng. Trong lòng hắn hiện lên chút thương cảm:"Chúng ta sang phòng khác nói chuyện!"Khi vừa vào phòng, Trần Thăng còn chưa kịp ngồi xuống, Đỗ Mỹ Nhàn đã vội vàng hỏi:"Cậu Trần, cậu có thể nói rồi chứ!"An Kỳ ở bên cạnh thấy vậy liền tới đỡ bà ta:"Dì Nhàn, dì cứ ngồi xuống đã, từ từ nói."Trần Thăng suy nghĩ một lúc rồi nói:"Hiện tại, mấu chốt là cái chết của Bích Ngọc là bị sát hại. Khi chết không có người bên cạnh khiến bệnh nhân quá thương tâm, đau lòng, hối hận, không thể chấp nhận được sự thật này. Tôi đề nghị tìm một người giả làm Bích Ngọc, từ từ làm cho bệnh nhân quên đi là Bích Ngọc đã chết. Kéo ông ta về trạng thái bình tâm đã. Sau đó chúng ta mới tạo ra một cái chết từ từ, dai dẳng vì bị bệnh. Khi đó bệnh nhân có cơ hội ở bên cạnh, chăm sóc cho con gái mình, ở bên Bích Ngọc trong thời khắc cuối cùng khiến ông ta dễ chấp nhận hơn, có cơ hội khỏi bệnh cao hơn."An Kỳ thấy phương pháp này cũng có tính khả thi, nàng nói:"Biện pháp này cũng là một cách, để em bàn lại với các bác sĩ khác xem nên tiến hành ra sao. Nhưng vấn đề bây giờ là tìm ai đóng giả Bích Ngọc."Nói đến đây thì An Kỳ cảm thấy chột dạ. Trần Thăng và Đỗ Mỹ Nhàn đang nhìn chằm chằm nàng. Đỗ Mỹ Nhàn cầm tay nàng nói:"An Kỳ, mong con giúp dì. Con là chị em tốt của Bích Ngọc. Hai đứa cũng trạc tuổi nhau, dáng người, gưong mặt có chút hao hao giống nhau."Trần Thăng nghe tới đây thì vô cùng ngạc nhiên. Hắn chỉ biết gia đình hai bên có quen biết, không ngờ An Kỳ và Bích Ngọc cũng thân thiết như vậy. An Kỳ nghe vậy, nàng lưỡng lự một chút, sau đó gật đầu đồng ý:"Dì Nhàn, dì yên tâm. Con sẽ giúp chú Huy bình phục lại." Đang đi trong hành lang bệnh viện, Trần Thăng bất ngờ gặp Đinh Hạo. Đinh Hạo cũng đã nhìn thấy hắn. Trần Thăng chủ động đến chào hỏi:"Cảnh sát Đinh, chúng ta lại gặp nhau rồi."Đinh Hạo nhìn chằm chằm Trần Thăng, đây là kẻ tình nghi mà hắn luôn theo dõi nhưng vẫn không tìm được điểm khả nghi nào. Đinh Hạo hỏi:"Trần Thăng, anh làm gì ở đây."Trần Thăng biết việc mình đến gặp gia đình Bích Ngọc sớm muộn gì Đinh Hạo cũng biết. Đã chuẩn bị xong lý do thì hắn cứ thuận thế mà làm. Trần Thăng cười nói:"Một người bạn nhờ tôi tới thăm bệnh cho một bệnh nhân bị mắc bệnh tâm lý."Đinh Hạo nghe thấy vậy. Hắn chợt nghĩ đến ba của Bích Ngọc, bèn hỏi:"Bệnh nhân đó tên gì?"Trần Thăng giả bộ như không biết gì, không nhanh không chậm nói:"Bác ấy tên Huy, bị bệnh nặng lắm."Đinh Hạo sắc mặt khẽ biến. Hắn nhìn Trần Thăng như cố muốn thấy được điều gì đó nhưng không được. Trần Thăng cũng vô cùng tự nhiên. Hắn chào tạm biệt Đinh Hạo rồi ra về. Đinh Hạo đi đến thăm Trương Quốc Huy nhưng Đỗ Mỹ Nhàn vẫn ngăn lại, không cho hắn vào thăm. Đinh Hạo đành buồn bã ra về. Lúc từ thang máy bước ra, hắn bất ngờ gặp An Kỳ:"Đinh Hạo, anh đến thăm chú Huy sao?"Đinh Hạo gật đầu. Bất chợt hắn nhớ đến điều gì đó, bèn nói:"An Kỳ, có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một chút!"Hai người đi tới căn tin ngồi nói chuyện. Đinh Hạo hỏi thăm tình hình của Trương Quốc Huy. An Kỳ cũng không giấu hắn. Nhớ tới Trần Thăng, Đinh Hạo liền hỏi:"An Kỳ, hôm nay có người tới thăm khám cho bác Huy sao?"An Kỳ không biết tại sao Đinh Hạo lại biết chuyện này, nhưng nàng cũng thành thật:"Đúng vậy, tôi có nhờ một người bạn đến xem qua tình trạng cho chú Huy. Người đó cũng đã đưa ra một phương pháp, chúng tôi thấy rất khả thi."Đinh Hạo nhìn nàng hồ nghi:"Người cô nói tới là Trần Thăng sao?"An Kỳ nghe vậy rất ngạc nhiên:"Đúng là Trần Thăng. Anh biết Trần Thăng sao?"Đinh Hạo cũng không ngờ An Kỳ lại quen biết Trần Thăng, bèn nói:"Chắc cô không biết, Trần Thăng chính là nghi phạm trong vụ án của Bích Ngọc."An Kỳ kinh ngạc nàng lấy tay che miệng:"Trần Thăng giết Bích Ngọc? Chuyện này là không thể nào!"Đinh Hạo thấy biểu hiện này của nàng. Hắn rất hồ nghi, tại sao An Kỳ lại có thể khẳng định rằng chắc chắn Trần Thăng không giết Bích Ngọc, bèn hỏi:"Tại sao vậy? Cô quen Trần Thăng, vậy có khi nào Trần Thăng thông qua cô biết được Bích Ngọc không."An Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói:"Lúc tôi quen Trần Thăng được khoảng ba năm thì Bích Ngọc vẫn đang ở nước ngoài. Khi cô ấy về, Trần Thăng cũng đã ra nước ngoài. Nếu họ quen nhau ở đâu đó thì có thể, còn thông qua tôi thì không. Gần đây tôi mới gặp lại Trần Thăng. Nó xảy ra sau chuyện của Bích Ngọc."Đinh Hạo cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn luôn cố tìm mối liên hệ của Bích Ngọc và Trần Thăng để từ đó tìm ra manh mối nhưng thực tế đã chứng tỏ, ngoài lần vô tình gặp ở nhà hàng thì họ không có bất kỳ mối liên hệ gì. Vậy chẳng lẽ Trần Thăng thực sự không phải là hung thủ. Nhưng hiện tại không có bất kì manh mối nào khác. Đinh Hạo chào tạm biệt An Kỳ rồi rời khỏi.Lúc này, ở gần một bãi biển hoang vắng Trần Văn Bân đang nói chuyện với Phan Chánh Hiệp:"Bên ông sắp xếp đến đâu rồi?"Phan cục nhìn ra phía biển, khẽ nói:"Chúng tôi đã rút một nửa số quân, nhưng đúng như dự đoán, Dương Thế Khôn vẫn rất cẩn thận. Sắp tới có lẽ sẽ thu về tiếp một nửa."Trần Văn Bân khẽ cau mày, mọi việc nằm trong dự đoán nên ông ta cũng không vội:"Dương Thế Khôn là kẻ xảo quyệt. Sau vụ vừa rồi chắc chắn hắn sẽ cẩn thận hơn. BX11 trên thị trường hiện nay đang tiêu thụ rất tốt. Dương Thế Khôn sẽ sớm đỏ mắt thôi. "Phan cục cũng cảm thấy tiếc cơ hội vừa qua, suýt chút nữa là đã bắt được Dương Thế Khôn rồi. Ông ta thầm than:"Mong là như vậy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương