Thám Tử Của Quỷ

Chương 3: Kẻ Giết Người



Sau khi đưa Minh Nguyệt về nhà, Trần Thăng bắt taxi ra về. Cô gái trong nhà hàng vẫn bám theo hắn từ lúc hắn ở bảo tàng cho tới khi đến nhà Minh Nguyệt. Giờ cô ta lại ngồi cạnh hắn trên taxi, khoanh hai tay, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Trần Thăng vô cùng tức giận với hành động của cô gái này nhưng hiện tại đang trên Taxi nên hắn cũng không có biểu hiện gì. Hắn vừa trò chuyện với tài xế vừa ngã người trên ghế. Hai tay hắn dang ngang vươn qua ghế bên cạnh, tay hắn đặt lên vai cô gái. Cô gái tức giận, má nàng phụng phịu muốn hất tay hắn ra nhưng không được. Trần Thăng cảm thấy buồn cười hắn khẽ vươn vai lười biếng, tay hắn hạ xuống đặt lên đùi cô gái. Cô gái khẽ giật mình, ngồi nhích sang, ép sát vào cửa kính. Nhớ lại lúc ở sự kiện, nàng nghi ngờ Trần Thăng có thể thấy mình nên nàng quơ tay trước mặt hắn. Trần Thăng vẫn tự nhiên như thường. Hắn không có bất kì biểu hiện gì, vẫn vui vẻ trò chuyện với tài xế.

Khi nghe tài xế giới thiệu về một nhà hàng nổi tiếng, hắn ghé đầu ra phía cửa kính xem, khiến cho mặt hắn áp sát với gương mặt cô gái. Môi hai người sắp chạm phải nhau. Cô gái rụt đầu lại, nhắm mắt. Trần Thăng cũng dừng lại cách nàng khoảng một cm, khoé miệng hắn cười lạnh. Ngay sau đó hắn lại ngả người về vị trí cũ, vui vẻ nói chuyện với tài xế. Cô gái cũng ngồi ngay ngắn lại nhìn Trần Thăng khẽ nói:

"Đồ dê xồm!"

Lời nói của cô gái cũng chỉ mình Trần Thăng nghe thấy, nhưng hắn coi như không nghe thấy. Hắn nhìn về cửa kính phía hắn, ngắm nhìn thành phố hoa lệ trong màn đêm.

Chung cư nơi Trần Thăng sống là khu chung cư sang trọng. Khi quyết định về nước hắn đã chọn chung cư này là nơi ở của mình. Thấy Trần Thăng về, bảo vệ chung cư chào hỏi hắn:

"Chào thầy Trần."

Hắn cũng lịch sự chào hỏi lại. Khi hắn bước vào thang máy, cô gái trong nhà hàng vẫn bám sát theo hắn. Trần Thăng coi như không thấy. Hắn nhìn bảng báo nhảy số tầng, miệng ngâm nga bài hát, có vẻ rất thưởng thức. Thang máy dừng lại, Trần Thăng đi về hướng nhà của mình. Đèn hành lang bỗng tối lại, chớp nháy liên tục. Trần Thăng làm ngơ. Hắn bình tĩnh đi, mở cửa vào nhà.

Sau khi vào nhà hắn ngả người trên ghế nghỉ ngơi. Cô gái cũng ngồi cạnh Trần Thăng. Căn hộ của Trần thăng rất rộng lớn, khoảng gần hai trăm mét vuông. Cách bài trí trong nhà hắn vô cùng trang nhã. Cô gái đi lại xung quanh ngắm nhìn những vật dụng, mô hình, tranh ảnh trong phòng khách của hắn. Trần Thăng bật tivi, coi như không thấy nàng. Cô gái lại gần Trần Thăng, nhìn hắn, đánh giá:

"Căn hộ được đó, không ngờ anh cũng rất biết hưởng thụ."

Trần Thăng thầm cười. Hắn tắt tivi, đứng lên đi về phía máy quay đĩa. Hắn lấy ra một chiếc đĩa nhạc lớn bật lên. Tiếng nhạc du dương, trầm bổng làm người ta cảm thấy say lòng. Trần Thăng lấy ra chai rượu mà hắn mua ở nước ngoài, rót vào ly, vừa uống vừa nghe nhạc và ngắm nhìn bức tranh trên tường. Đây là tác phẩm của một hoạ sĩ nổi tiếng mà hắn mua được. Cô gái thấy vậy đứng trước bức tranh làm một vài động tác kì quái:

"Kẻ giết người, anh thật biết ra vẻ."

Lúc này, Trần Thăng cũng không giả vờ nữa. Hắn tắt nhạc, nhìn về phía cô gái nói:

"Cô nhộn vậy đủ chưa?"

Cô gái đang làm động tác kì quái, bỗng dừng lại. Nàng rất ngạc nhiên, nhanh chóng trở lại trạng thái thanh lịch như lần đầu Trần Thăng gặp:

"Anh thấy được tôi?"

Sau đó cô gái đưa tay quơ quơ trước mắt Trần Thăng. Trần Thăng tức giận nắm lấy tay nàng, chuỗi hạt đeo trên tay hắn phát sáng:

"Cô nói ai là kẻ giết người?"

Mặt cô gái trở nên dữ tợn, nàng dùng hai tay bóp cổ Trần Thăng. Trần Thăng cũng không nhường nhịn, hắn quăng cô nàng ra sau ghế sopha. Một trận đánh nảy lửa diễn ra, một số đồ vật trong căn phòng bị hất tung lên. Trần Thăng liên tục tung những cú đấm, đá về phía cô gái. Kết thúc cuộc chiến,quần áo hắn xộc xệch, đầu tóc rối bù nhưng cô gái càng đáng thương hơn. Quần áo nàng rách vài chỗ, tóc rối mù, mũi nhỏ máu, má hơi sưng lên ,trông rất buồn cười. Trần Thăng nhìn nàng. Hắn nhịn cười. Hai người cùng ngồi trên ghế nghỉ mệt.

Cô gái đã chịu bình tĩnh nói chuyện, Trần Thăng cũng không làm quá nữa. Hắn đứng lên rót một cốc nước uống. Sau khi vận động, cơ thể hắn vô cùng mệt mỏi. Nhìn cô gái co ro trên ghế, hai tay cố che chắn phần váy bị rách, Trần Thăng cũng lịch sự cởi áo vét đưa cho cô. Rồi hắn ngồi xuống nhìn cô gái, bình tĩnh nói:

"Giờ cô có thể nói cho tôi biết cô là ai và chuyện gì đã xảy ra với cô."

Cô gái sợ hãi, cơ thể khẽ run lên khi hồi tưởng về chuyện đã qua. Qua lời kể của cô gái, đại khái hắn có thể hiểu, cô gái này tên Bích Ngọc. Tối hôm đó tại nhà hàng, cô gái đã đợi rất lâu nhưng bạn trai cô ta đã không đến. Cô ta gọi điện thoại nhưng không liên lạc được nên cô ta cũng thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng.

Khi cô ta đi ngang qua một ngõ hẻm thì một bóng đen bịt mặt kéo lấy cô ta, đẩy cô ta vào tường và bóp cổ khiến cô ta tử vong. Câu chuyện của cô gái này rất mơ hồ, có vài điểm cô ta nói không rõ vì tối hôm đó cô ta có uống say. Trần Thăng cũng chưa nghĩ nhiều đến vấn đề khác hỏi trực tiếp vào vấn đề hắn quan tâm:

"Vậy tại sao cô lại nói người đã hại cô là tôi? Cô không nhìn thấy hắn mà."

Bích Ngọc ngước lên nhìn Trần Thăng, nàng nhìn sâu vào mắt hắn. Trần Thăng cũng không lảng tránh ánh mắt của nàng:

"Khi ở trong nhà hàng tôi đã thấy anh đeo chiếc vòng này. Kẻ hại tôi cũng có chiếc vòng tương tự. Vì vậy mấy ngày nay tôi vẫn quanh quẩn nơi nhà hàng và hôm nay gặp được anh."

Trần Thăng nhìn vào chiếc vòng trên tay mình. Đây là chiếc vòng nhà Phật hắn được tặng. Có rất nhiều chiếc giống như vậy, chỉ là chiếc của hắn hơi đặc biệt một chút. Hắn chỉ vào chiếc vòng trên tay, lớn tiếng nói:

"Chiếc vòng này rất bình thường, rất nhiều nơi bán nó. Cô có biết hôm nay cô suýt nữa hại chết tôi và Minh Nguyệt không. Minh

Nguyệt là đồng nghiệp tốt của tôi, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương."

Bích Ngọc cũng biết nàng đuối lý. Mắt nàng rưng rưng, nức nở:

"Hôm đó gặp anh, rồi gặp nạn cách đó không xa. Tôi không cho rằng đó là sự trùng hợp."

Trần Thăng chống tay, hắn cảm thấy đau đầu. Trước nước mắt của phụ nữ, hắn lại trở mềm yếu. Hắn dỗ dành cô gái, ân cần hỏi:

"Vậy bây giờ cô có dự tính gì không?"

Bích Ngọc ngước nhìn lên, gương mặt nàng trở nên thanh tỉnh:

"Tôi muốn tìm ra kẻ đã hại mình nhưng không biết đi đâu tìm hắn."

Trần Thăng biết nếu không giúp Bích Ngọc tìm ra được hung thủ, cô sẽ không thể siêu thoát. Hắn nhìn cô, từ tốn nói:

"Tôi sẽ giúp cô."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...