Thần Ma Cửu Biến

Chương 81: Hoàng Kim Quyền áo nghĩa: Kim chung tráo vs Thiết giáp chân thân



"Chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Tầng thứ năm Thiết Giáp Chân Thân không chỉ gia tăng mấy lần phòng ngự cho ta, mà còn gia tăng cả công kích vật chất, hiện tại bên nào ta cũng đều mạnh hơn ngươi."

Tình hình chiến đấu lập tức biến đổi, có vẻ có chút khó bề phân biệt, chỉ là cục diện trước mắt rõ ràng có xu hướng thiên về Thiết Nhân Vương, nếu Lý Dục muốn cục diện hòa nhau, cũng phải cầm ra điểm mấu chốt của bản thân.

Gấp mấy lần phòng ngự, gấp mấy lần vật chất công kích? Lúc trước Trương Hiểu Vũ còn có thể so sánh với Thiết Nhân Vương, cho dù kém cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng mà hiện tại hoàn toàn không có tư cách so sánh với hắn.

Lý Dục hừ lạnh một tiếng, kim quang trên người đột ngột đại thịnh: "Đừng tưởng rằng chỉ vẹn vẹn có một mình ngươi che giấu thực lực, vừa rồi ta chỉ dùng năm phần thực lực, muốn tới thì sẽ tới!" Khí thế mạnh mẽ từ trên người Lý Dục lộ ra, không giống với khí phách cao quý của Tiêu Liệt, linh khí cao quý của Tiêu Linh, khí phách thuần túy của La Nguyên Phách, của Lý Dục là nhuệ khí không gì sánh kịp.

Lúc trước công kích hung mãnh như vậy mà chỉ là kết quả dưới sự ẩn dấu thực lực của hai người, thật bất khả tư nghị, một năm thời gian có thể tiến bộ đến trình độ này sao?

Vừa rồi Thiết Nhân Vương bay lui ra ngoài hai mươi bước, vừa vặn là khoảng cách công kích tốt nhất của hắn, chân trái nâng lên dẫm trên mặt đất, thân hình trong nháy mắt xẹt qua một quyền đánh trúng ngực Lý Dục.

Hmm!

Lý Dục há miệng phát ra âm thanh, hai chân lún vào mặt đất thật sâu, đón đỡ một quyền của đối phương.

Trong chốc lát, mặt đất chung quanh hơn mười mét phập phồng như sóng biển, mà hai người đang đứng trên sóng biển để quyết đấu.

Kim quang và hắc quang đồng thời đại thịnh, Thiết Nhân Vương một quyền đánh trúng, nương theo cỗ lực đạo phản chấn bay lui ra ngoài, vững vàng rơi trên mặt đất.

Lý Dục ánh mắt như điện, quát: "Bạo cho ta!" Vừa dứt lời, mặt đất vốn phập phồng đột ngột nổ tung, sau đó an tĩnh lại.

"Kế tiếp đến phiên ta công kích." Lý Dục rút hai chân từ lòng đất lên, tay phải nắm lại, kim sắc quang mang ở trên quyền phong tỏa ra, tựa như nắm tay được làm từ hoàng kim.

Là Hoàng Kim Quyền, Trương Hiểu Vũ đã từng chứng kiến Lý Đức sử dụng qua một chiêu này, phi thường cường hãn, không biết ở trên tay Lý Dục thi triển ra sẽ có uy lực như thế nào.

Nắm tay màu vàng phá vỡ không khí, một quyền đảo ở trên người Thiết Nhân Vương.

"Thiết Giáp Chân Thân ngăn cản cho ta!" Thiết Nhân Vương cơ thể trước ngực khua lên, diện mạo dữ tợn.

Màu vàng và màu đen rung động ở nắm tay, dưới sự tiếp xúc giống như một tảng đá cực lớn rơi vào hồ nước yên tĩnh, từng vòng rung động không ngừng tỏa ra.

Tạp sát, sườn núi của một tòa núi nhỏ gần đó bị gọt ra, bay lên cao gần mười thước, hướng chỗ La Nguyên Phách rơi xuống.

Hừ, La Nguyên Phách hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ cái đầu cự lang màu đen.

Trong mắt cự lang màu đen hiện lên hung quang, há mồm phun ra một hỏa cầu màu đỏ cực lớn, đem non nửa khối triền núi oanh tạc thành ba khối, mang theo hỏa diễm hướng về ba phía khác bay đi.

Không biết là có cố ý hay không, một khối trong đó hướng Ngọc Liên Công Chúa Tiêu Linh bay tới, bởi vì trên mặt bị hỏa cầu thiêu đốt, trông giống như một khỏa lưu tinh từ trên trời giáng xuống, ô ô phụt ra hỏa diễm.

Báo tuyết không đợi chủ nhân phân phó, giương trảo chém ra một trảo mang lớn mấy thước, đem một phần của sườn núi cắt thành thành phấn vụn, rơi đầy đất.

Một khối khác xẹt qua những người đang xem chiến, hướng tới chỗ Trương Hiểu Vũ.

"Phong Lôi Chưởng!" Một cự chưởng lập loè lôi quang lăng không đánh vỡ nó.

Ồ, ánh mắt La Nguyên Phách và Tiêu Linh đồng thời rơi vào người Trương Hiểu Vũ, nhìn thấy đối phương trẻ tuổi như vậy, rõ ràng còn là một thiếu niên, đều hơi hơi kinh ngạc.

Rống, một khối hỏa diễm cự thạch cuối cùng chưa đến gần đến Tiêu Liệt hai mươi thước đã bị tiếng rống kinh khủng của Sư Hổ Thú chấn thành phấn vụn.

Mặc dù ba người đều chưa từng tự động thủ, nhưng đã gián tiếp biểu lộ chiến ý của mình.

Trước ngực Thiết Nhân Vương hiện lên một tầng quang mang màu đen, thân hình nhịn không được bay ra ngoài.

"Thiết Nhân Vương, không thể ngờ được thực lực ngươi cũng tiến triển rất nhanh, đã có tư cách chiến cùng ta một trận." Lý Dục mở miệng nói, lúc này thực lực hai bên không chia trên dưới, mà kế tiếp mới là quyết đấu chân chính. Chính thức quyết đấu cùng lúc vừa rồi hoàn toàn không thể so sánh nổi, bởi vì lúc chiến đấu không chỉ có ba quyền là giải quyết xong, tối thiểu cũng hơn mười quyền, mấy trăm quyền, thậm chí hơn một ngàn quyền, khi đó chính là thời khắc khảo nghiệm hai người.

Cũng không có nói nhiều, hai người dừng lại một lát, sau một khắc cũng không biết ai khởi động bước chân trước, giống như hai thanh đao nhọn xông lên đụng vào nhau, bắt đầy chiến đấu kinh tâm động phách.

Tiếp của nhau một quyền, hai người không lùi mà tiến tới, quấn vào nhau, từ mặt đất tới giữa không trung, lại từ giữa không trung rơi xuống hố sâu trước kia lưu lại, đánh đến hôn thiên ám địa, đá vụn văng tung tóe, cát bay đá chạy.

"Lý Dục, nhận của ta một Cuồng Sư Toái Giáp Quyền." Thiết Nhân Vương rống lên một tiếng dữ dội, hai đấm đều xuất ra, hướng Lý Dục đánh tới.

Lý Dục thân hình chợt lóe, lách ra, lúc chiến đấu chính thức chỉ có ngốc tử mới cố ý để cho đối phương đánh trúng mình.

Oanh, sườn núi một tòa núi nhỏ chia năm xẻ bảy, mơ hồ có một đầu sư tử do bụi đất hội tụ thành ngửa mặt lên trời rít gào.

"Hoàng Kim Quyền!"

Có qua có lại, Lý Dục trên nắm tay phải kim sắc quang mang đại phóng, hướng Thiết Nhân Vương phía dưới đánh qua, trong chốc lát giữa không trung giống như xuất hiện một mặt trời nhỏ màu vàng, đại bộ phận nhịn không được nhắm mắt lại.

"Thiên!"

Chờ tia sáng tán đi, mảnh đất trước mặt đã bị đánh ra một cái quyền ấn lớn tám thước, bên trong đen sì một mảng, sâu không lường được, rõ ràng bị quyền kình áp súc đến tầng sâu nhất.

Thiết Nhân Vương lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua quyền ấn cực lớn thâm bất khả trắc kia, thầm nghĩ may mắn tránh được, bằng không lập tức sẽ rơi vào xuống phong, bị áp chế hoàn toàn.

Đại chiêu sở dĩ là đại chiêu, là vì uy lực rất lớn, tốc độ so với chiêu thức bình thường chậm hơn rất nhiều, muốn dùng trong chiến đấu thực tế cần đem chiêu này luyện đến lô hỏa thuần thanh, hơn nữa nắm bắt thời cơ phải đạt tới cảnh giới nhất định, có thể làm được điểm này thì chính là cao thủ Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lý Dục và Thiết Nhân Vương đã sử dụng một đại chiêu, lại quấn vào nhau lần nữa, không có tuyệt đối nắm chắc, bọn họ sẽ không dùng đại chiêu nữa, nếu phản ứng chậm một chút, bị đối phương nắm giữ tiên cơ mới là không xong.

Mấy canh giờ kích đấu làm cho thể lực hai người giảm xuống rất nhiều, Thiết Giáp Chân Thân đạt tới tầng thứ năm của Thiết Nhân Vương thần kỳ mạnh mẽ, không còn là Thiết Nhân Vương lúc trước nữa.

Lý Dục, nếu như ngươi cũng chỉ có như thế, năm nay vẫn bị ta áp chế, không có cơ hội xoay người, Tiêu Liệt ánh mắt như điện, đem hai người lực công kích lớn nhất, lực phòng ngự, cùng với năng lực phản ứng phân tích kỹ càng, cuối cùng ra được kết luận là, thực lực của Lý Dục còn nằm phía dưới hắn, hơn nữa kém không ít.

Giống như muốn phản bác kết luận của Tiêu Liệt, Lý Dục đánh về phía Thiết Nhân Vương một kích tuyệt nhanh, thân hình hướng về sau lùi lại, mở miệng nói: "Vốn một chiêu này giữ lại để khi tham gia thanh niên đại tái mới dùng, nhưng mà hôm nay không thể không dùng sớm hơn, Thiết Nhân Vương, ngươi có thể ngã xuống dưới nó là vinh hạnh của ngươi."

"Hoàng Kim Quyền áo nghĩa: Đại Diệt Không!"
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...