Thần Nguyên Kỷ

Chương 2: Mới Đến (2)



“Hạ Vân!?”. Mạc Phong có chút không quá xác định.

“Chính là ta, ngươi mau qua đây“. Thấy hắn có chút mờ mịt, Hạ Vân liền mở miệng thúc giục.

Nhưng mà ta muốn yên tĩnh một mình.

Thấy người khác nhiệt tình như vậy hắn cũng không tiện mà từ chối, chỉ có thể trong lòng nghĩ, hướng phía đối phương đi tới.

Lại gần nơi này hắn mới trông thấy rõ những người ở nơi này, tất cả năm người, ba nam hai nữ.

Nam một người có dáng vẻ cường tráng, một thân cơ bắp, còn lại hai người một người trong số đó trên sống mũi đeo một mặt kính gọng trắng, nhìn từ vẻ ngoài khí chất khá là văn nhã, người thanh niên còn lại thì một thân quần áo trắng mái tóc nhuộm thành màu vàng, tay đeo thật nhiều loại nhẫn cùng vòng, hẳn là công tử xuất thân gia đình có tiền. Hai người nữ còn lại thì là Hạ Vân cùng với một cô gái khác.

Nói đến Hạ Vân cô gái này, nếu như Mạc Phong nhớ không lầm thì chính là một trong số ít người được tính là quen biết của hắn trong hai năm ở Thấp Khu Bắc Thành.

Trong lúc hắn nhìn đánh giá mọi người, thì ngoại trừ Hạ Vân ra bốn người còn lại cũng đang đánh giá hắn, mà cảm nhận đầu tiên của mọi người về hắn chính là một tên công tử bột. Một thân quần đen, áo sơ mi đen, mái tóc đen dài qua vai chỉ sơ xài cột lại vắt sang một bên, gương mặt tuấn lãng cùng trắng nhợt như lâu ngày không gặp ánh mặt trời.

“Được rồi, giới thiệu với mọi người, đây là Mạc Phong học cùng ta hai năm ở Thấp Khu , liền giới thiệu cho mọi người làm quen". Hạ Vân mỉm cười giới thiệu một câu, sau đó liền chỉ chỉ bên cạnh mình trống chỗ, ra hiệu hắn ngồi chỗ này.

Đợi hắn ngồi xuống mấy người cũng liền lần lượt giới thiệu bản thân. Cô gái kia gọi là Tô Ngọc, thanh niên một thân cơ bắp là Tô Khương, là anh trai của Tô ngọc, nam tử đeo kính liền gọi là Vân Minh, còn cái kia thanh niên tóc vàng gọi Trương Triết.

Theo Hạ Vân giới thiệu những người này đều là người xuất thân ở thấp khu. Mà người ở thấp khu có thể sống ở khu trọ này thì đã chắc chắn là có tư chất cao, có thể gia nhập vào một trong năm đại Học Viện.

Gia nhập vào một đại học viện liền có nghĩa là tương lai rộng mở, bởi ngay cả con cháu của những kẻ có tiền có quyền sống ở Cao khu này, nếu không đủ tư chất thì cũng sẽ không thể gia nhập vào.

Năm Đại Học Viện là khu vực chỉ bồi dưỡng người có tư chất, tiềm năng cùng năng lực thực sự, nói tóm lại đó chính là chỉ nhìn tiềm năng cùng năng lực không nhìn bối cảnh.

Sau một hồi giới thiệu cùng làm quen, mọi người cũng bắt đầu nói chuyện liên quan đến việc gia nhập các học viện. Mạc Phong chỉ ngồi bên cạnh một bên ăn, một bên lắng nghe, không có xen vào cũng không có bổ sung ý kiến.

“Đợi đến ngày chọn thi vào học viện, không biết mọi người đã có lựa chọn cái nào học viện để chuẩn bị đăng ký gia nhập hay không, nếu có thể thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau“. Nam thanh niên gọi Trương Triết lúc này mở miệng ánh mắt liếc về phía Tô Ngọc.

Mọi người ở đây đều vờ như không thấy, đương nhiên có một người thật sự không thấy, đó là Mạc Phong, hắn lúc này ngoài ăn cùng lắng nghe người bên cạnh nói chuyện thì hắn phát hiện khung cảnh từ phía trên của kính nhà ăn này nhìn xuống phía dưới vào ban đêm làm cho hắn như được trở lại khi trước còn ở thế giới cũ.

Bầu không khí lúc này yên tĩnh đến lạ thường, cũng không ai trả lời hắn mà đều tập trung ăn uống, để cho người ngoài ý muốn chính là, trái với vẻ bề ngoài thiếu gia ăn chơi, Trương Triết cũng không hề tỏ ra tức giận mà cũng chỉ xem như không có chuyện vừa rồi.

“Không biết mọi người có nghe nói đến chiến tranh của nhân tộc, chúng ta cùng Hải Tộc sắp qua giai đoạn đánh giằng co, chuẩn bị cho đại chiến“. Qua hồi lâu sau nam tử đeo kính mở miệng nói một câu kéo sang một bên bầu không khí quỷ dị vừa nãy, nhưng câu nói này lại làm cho những người còn lại đều giật mình không nhỏ.

“ Đúng nha, cách đây vài hôm ta cũng có nghe nói, nhưng mọi người bảo đó là tin đồn, dù sao nhân tộc chúng ta và hải tộc đã chiến tranh giằng co hơn ba mươi lăm năm rồi không lẽ nào lại ngay lúc này đại chiến chứ.” Lúc này thiếu nữ gọi Tô Ngọc cũng mở miệng.

Nghe vậy những người còn lại dường như cũng yên tâm đi không ít. Mạc Phong thì lại buông thấp xuống mi mắt, không để cho người khác thấy được ánh mắt của chính mình.

Lúc này Hạ Vân khẽ liếc mắt thì thấy Mạc Phong vẫn như cũ ngồi im lặng, gương mặt không nóng không lạnh, phi thường bình tĩnh liền không nhịn được nhìn hắn nhẹ giọng hỏi :"Không biết, ngươi thấy chuyện này như thế nào, phải chăng có biết điều gì có thể chia sẻ cho mọi người“.

Lời nói tuy không lớn nhưng mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng, liền biểu tình tò mò đưa ánh mắt sang nhìn về phía Mạc Phong

“Không có“. Không cần phải suy nghĩ, Mạc Phong một bên cầm chiếc khăn ướt lau lau tay một bên thuận miệng trả lời.

Mọi người cũng không có biểu hiện gì khi nghe Mạc Phong trả lời như vậy, ngược lại thì đều cảm thấy là đương nhiên, bởi vì trong suy nghĩ của một người bình thường, thì một người có cùng xuất thân, thậm chí bối cảnh không bằng chính mình, thì làm gì có chuyện hiểu biết hơn bản thân đi nơi nào.

Sau đó mọi thứ liền trở về câu chuyện bình thường của một đám học viên chuẩn bị nhập học.

...

Trở lại gian phòng của mình, Mạc Phong cũng bỏ qua câu chuyện ở bữa ăn sang một bên không tiếp tục để ý, đến chuyện hải tộc cùng nhân tộc mà những người kia nói, cho dù có là sự thật hay là tin đồn thì với hắn bây giờ cũng không có năng lực để thay đổi được điều gì.

Suy nghĩ cùng lo lắng những việc mà mình chắc chắn không thể thay đổi thì có tác dụng gì.

Việc mà bây giờ hắn cần làm, là tận dụng những ngày rảnh rỗi trước khi chuẩn bị nhập học. Nghỉ ngơi cùng thư giãn chứ không phải tự tìm vấn đề cho bản thân.

Trưa ngày hôm sau, tiếng chuông cửa liên hồi làm Mạc Phong bừng tỉnh, chậm rãi bò dậy khỏi giường, bước ra cửa.

“Thưa quý khách, đây là bưu kiện của ngài, mời ký tên nhận“. Chưa kịp mở cửa thì đã nghe bên ngoài có tiếng nói truyền vào.

Mạc Phong có chút nhíu mày, chậm rãi mở cửa, bên ngoài một nam nhân mặc một bộ đồng phục nhân viên giao hàng đang đứng chờ lấy hắn.

Còn chưa đợi hắn kịp mở miệng thì người kia liền giao cho hắn một chiếc hộp được bọc kỹ trong giấy bìa cứng, sau đó liền nhấn vào tay hắn một trang giấy cùng một cây bút.

Hắn cũng không dài dòng, bị người đánh thức khi đang ngủ luôn là một sự việc khiến tâm tình trở nên cáu gắt, quơ quơ bút ký vào tờ giấy, liền cầm hộp giấy xoay người bước vào trong phòng.

Xách theo chiếc thùng tiến vào trong phòng khách, thuận tay kéo lại rèm che ban công. Mở ra hộp giấy, chỉ thấy phía bên trong lại là một chiếc hộp sắt, hắn lấy ngón tay gõ gõ, phát hiện chất liệu loại hộp này phi thường cứng, phía trên có một móc khóa bằng số.

Mạc Phong suy nghĩ một lúc, chậm rãi xoay một dãy số.

"Cạch" một tiếng. Nắp hộp bật ra, bên trong chiếc hộp đựng chính là một tấm thẻ lưu trữ cùng một chiếc vòng tay.

Thấy vậy, Mạc Phong lấy ra trước tấm thẻ lưu trữ gắn vào điện thoại của mình, tải xuống phần tài liệu được lưu trữ trong thẻ. Một lúc sau, phần tài liệu trong thẻ liền xuất hiện trong điện thoại của hắn. Mở ra xem xét, là tên cùng hình ảnh của một người, phía dưới còn có thêm mấy dòng chữ.

Còn tại sao phải cần người chuyển phát mà không trực tiếp gửi qua điện thoại cho hắn.Cái này rất đơn giản, bởi vì một khi làm như vậy thì có thể rất dễ bại lộ thông tin ra ngoài, hơn nữa người giao cho hắn đồ vật cũng chưa chắc đã là người chuyển phát thật sự.

Cuối cùng Mạc Phong nhìn về phía chiếc vòng tay, đây là một chiếc vòng trữ vật nhưng hắn bây giờ cũng không có thể nào mở ra được, bởi vì chưa có một chút nào linh năng trong cơ thể.

Nhưng cho dù không mở ra thì hắn cũng có thể đoán được bên trong chứa cái gì.

...
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...