Thần Sáng Thế Thực Tập
Chương 2: Ngày thứ hai làm Thần
Tóc bạc, mắt trái vàng mắt phải lam, sáu cánh.
Dựa vào ba điểm đặc thù này, Giang Từ lập tức nhận ra thân phận của Thiên tộc trước mặt____
"Lucy". Giang Từ không bất giác gọi tên đối phương.
Kính yêu Thần là bản năng của vạn vật, vạn vật cũng khó lòng từ chối tiếng gọi của đấng tối cao.
Nghe thấy tiếng gọi, Lucy bước tới gần Cây Sinh Mệnh, đến một vị trí thích hợp, dùng một tư thế tiêu chuẩn quỳ một gối hành lễ.
Y cuối đầu gọi: "Ta Thần."
Sáu cánh chim thuần trắng tự nhiên buông xuống, cánh chim kề sát mặt đất, là một biểu hiện cung kính thuận theo không thể nghi ngờ.
Giang Từ nhất thời không biết làm sao, lúc này ba tên Thiên tộc lạ mặt khác cũng nhanh chóng đuổi đến dưới gốc Cây Sinh Mệnh, chẳng nói chẳng rằng đã uốn gối quỳ xuống.
"Ta Thần." So với Lucy ngữ điệu thâm trầm, âm thanh của ba tên Thiên tộc này thể hiện sự mừng rỡ rõ ràng, tâm tình vui sướng sắp viết hết lên mặt rồi.
Giang Từ giật gật khóe miệng, cái này không được, không thể, cậu có chút đỡ không nổi
"Không cần quỳ." Giang Từ cấp tốc mở miệng.
Nhóm Thiên tộc nghe lời đứng dậy, Giang Từ lập tức nghênh đón ba ánh mắt lấp lánh đến từ ba Thiên tộc đứng sau lưng Lucy.
Ánh mắt bọn họ vô cùng thành kính, tình cảm ngưỡng mộ theo bản năng khiến bọn họ không thể dời mắt khỏi Giang Từ, khát vọng được Thần để ý từ nội tâm.
Hi vọng Thần chú ý đến bọn họ, hy vọng Thần liếc mắt nhìn bọn họ...
Mà khi Giang Từ thật sự nhìn về phía bọn họ, loại khát vọng cháy bỏng từ sâu trong nội tâm nháy mắt được trấn an, biến thành thỏa mãn vui sướng.
Nếu so sánh, Lucy không có vẻ gì là phấn khích, con ngươi dị sắc thoạt nhìn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, mà tầm mắt y xác thực cũng dừng trên người Giang Từ.
Lúc y truyền tống tới đình viện đã truyền đạt chỉ thị tới đội phòng vệ, bởi vậy mới không có thêm hộ vệ tới đây.
Phải xuống khỏi chỗ này trước đã...
Tuy rằng Giang Từ cảm thấy được làm "Thần" nhưng cả cây cũng không tự mình xuống được đúng là quá xấu hổ, nhưng mà địa thế mạnh hơn người, kêu cậu nhảy từ độ cao này xuống quả thật không được, vì vậy đành "khụ" một tiếng nói: "Lucy, dùng ma pháp đưa tôi xuống."
"Vâng."
Đối phương trả lời xong, Giang Từ chớp mắt đã tiếp đất an toàn.
Ba tên Thiên tộc trẻ tuổi chờ bên cạnh liền muốn tới gần chút, bọn họ cố gắng tìm một vị trí Giang Từ dễ chú ý, sau đó trông mong Giang Từ nhìn sang.
Ba tên Thiên tộc này thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, hoặc nên nói là nhỏ tuổi, giống nhân loại mười bốn mười năm, bộ dáng thiếu niên, trọng điểm là dáng dấp bọn họ gần như y đúc nhau.
Giang Từ trời sinh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, mặc dù y không tận dụng điểm này, thậm chí không tự nhận biết thể chất đặc biệt này, nhưng tổng quan có thể giao tiếp tự nhiên khiến người khác thoải mái.
Tỉ như hiện tại, Giang Từ liền như ý muốn của ba người nhìn sang, khẽ mỉm cười nói: "Các cậu là anh em sinh ba sao?"
"Đúng!" Người đứng cuối cùng bên phải là Hạ Á trả lời, tân sinh ưu tú không một giáo viên nào quản nổi lúc này đứng thẳng quy củ, khuôn mặt vì căng thẳng hưng phấn mà có chút ửng đỏ.
Nói đến Thiên tộc nhỏ tuổi có tư chất xuất chúng nhất, nhất định là ba anh em nhà Horion.
Trong báo cáo đánh giá năng lực viết, với tư chất của ba người họ, đến thời kỳ thành niên có thể mọc thêm hai cánh, tiến giai lên tứ dực- là điều mà rất nhiều Thiên tộc đến lúc chết vẫn không làm được.
Thiên tộc 220 tuổi mới được tính là thành niên, mà cho dù là Thiên tộc có thiên phú, muốn đạt đến trình độ này cũng cần thời gian 400 năm, so sánh liền thấy ba anh em họ ưu tú cỡ nào.
Bởi vậy bọn họ còn chưa tốt nghiệp đã được đặc cách trở thành hộ vệ Cây Sinh Mệnh, tuy rằng chỉ giới hạn trong ngày nghỉ, đã là một quang vinh đặc biệt lớn lao.
Hạ Á là người nhỏ nhất trong ba anh em, cũng chủ động hơn một ít.
"Tôi tên là Hạ Á." Hai mắt phát sáng báo họ tên.
Nói tên mình cho Thần, Hạ Á cũng không mong Thần có thể nhớ đến mình.
Nhưng dù không nhớ được cũng không sao, ai cũng nói cậu và hai anh trai lợi hại hơn rất nhiều người, vậy nếu bọn họ có thể hoàn thành tốt mọi kỳ vọng, chỉ cần đủ nổ lực thì có một ngày nào đó Thần sẽ chú ý đến bọn họ.
Biểu hiện của hai người anh tương đối thận trọng hơn, họ cúi nhẹ người về phía Giang Từ, tay trái để sau lưng, tay phải đặt khẽ nơi ngực, là nghi lễ cao quý nhất trong Thiên tộc.
"Hạ Duy, Hạ Y." Bọn họ báo tên mình xong liền cúi đầu nói: "Có thể nhìn thấy ngài là vinh hạnh của chúng tôi, xin thứ lỗi vì sự kích động của chúng tôi."
Hai người họ rất hồi hộp, cho rằng mình bị tâm tình ảnh hưởng nên hành lễ không được khéo léo, sợ Giang Từ có ấn tượng xấu với bọn họ.
Dù gì cũng là Thiên tộc vị thành niên, tuy rằng cố gắng tỏ ra thận trọng, ánh mắt của họ cũng không khác gì Hạ Á, rõ ràng có sự thấp thỏm và vui mừng.
Giang Từ thu hết biểu hiện của họ vào mắt, cậu không quen được nhìn bằng ánh mắt này.
Đối mặt với ba ánh mắt mang tình cảm kính trọng đơn thuần không che đậy, ánh mắt dể lộ sự coi trọng, xem người được nhìn là duy nhất trên đời.
Ánh mắt như thế chỉ tồn tại khi có sự thân mật và coi trọng vô cùng, trên lý thuyết là ánh mắt giữa người thân ruột thịt nhìn nhau, mà Giang Từ chưa từng tiếp xúc qua tầm nhìn như vậy.
Vì thế y không đáp lại nhẹ nhàng như lúc nãy, càng hạ thấp giọng hơn khi nãy nói: "À, tôi sẽ nhớ kỹ."
Câu nói này làm ba tên Thiên tộc kinh hỉ đến trợn mắt, Hạ Á không buột miệng hỏi: "Ngài sẽ ở lại Arceni chứ?"
Một ngày thôi cũng được, bọn họ không mong Thần vừa giáng lâm đã bỏ đi.
Arceni hẳn là tên của thành phố này.
Giang Từ ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu.
Trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này Lucy luôn yên tĩnh đứng một bên mới hỏi: "Ngài muốn ở một nơi như thế nào?"
Giang Từ đương nhiên sẽ không yêu cầu gì thêm: "Tự anh sắp xếp là được rồi."
"Gần núi tuyết Elam có một tòa cung điện, nếu ngài nguyện ý, vậy nó sẽ là nơi ở của ngài." Lucy nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Giang Từ vừa định đồng ý, chưa kịp mở miệng đã nghe Hạ Duy chần chờ nói: "Nhưng ngài Lucy, tòa cung điện này không phải kiến trúc từ ngàn năm trước rồi sao...
Nghe nói, trong mắt Thiên tộc tòa cung điện này là của Lucy, vốn là y đã yêu cầu xây dựng, từ vị trí đến kiến trúc, cũng chỉ có mỗi tộc trưởng Thiên tộc là Lucy đủ tư cách vào ở.
Ý của Hạ Duy là, với năng lực của Thiên tộc hoàn toàn có thể tạo ra một tòa cung điện mới cho Thần, không nên để Thần ở một nơi cũ.
"Từ sau khi nó được xây dựng, chưa có ai đặt chân vào." Lucy bình thản trần thuật.
Tòa cung điện vẫn luôn được ma pháp giữ gìn dáng vẻ như mới, bởi vậy không thể nói là điện cũ.
Giang Từ không ngại cũ mới, cậu chỉ cần một chỗ yên tĩnh để xem xét tình huống trước mắt: "Vậy thì nơi này đi."
Ba anh em nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi hoặc trong mắt hai người kia.
Họ tự hỏi, nếu bản thân Lucy cũng chưa từng bước vào tòa cung điện đó, vậy ngàn năm trước tại sao lại cho người xây dựng nó.
Nếu nói muốn dựng nhưng sau đó không thích nữa, thì một phát đánh sập là xong, cần gì để ở đó lâu như vậy. Còn nói là thích, lại chưa bao giờ bước vào...
Lúc này có một tia nắng xuyên qua tầng mây đen, rơi nghiêng xuống vạt cây, chiếu qua tán lá rập rạp rồi từ kẽ lá rơi xuống mặt đất, ba anh em vừa nhìn như thấy được bảo vật, hiếu kì thiếu điều ngồi xổm xuống nhìn điểm ánh sáng kia.
Bọn họ ở Thiên tộc chưa từng nhìn thấy bầu trời quang đãng, trong khái niệm của bọn họ, bầu trời là màu đen, cho dù người lớn thường nói với họ là bầu trời vốn có màu xanh lam, bọn họ cũng không tưởng tượng được đó là hình ảnh gì.
Nhưng bây giờ, không cần tưởng tượng cũng thấy được.
Ba Thiên tộc trẻ tuổi ngước mặt lên nhìn bầu trời, trong nháy mắt, bầu trời xanh rộng lớn xinh đẹp ánh vào mắt, sự chấn động và thán phục khó mà dùng lời để miêu tả.
Lucy mang theo Giang Từ trực tiếp truyền tống vào trong tòa cung điện kia, tòa cung điện vô cùng hoa mỹ, từ ban công nhìn ra xa thấy được thành thị vô cùng hiện đại.
Đường xá được quy hoạch, có đèn đường, các loại hình giao thông tiên tiến, ngay trong cung điện này, cũng không biết "thang máy" được khởi động bằng gì.
Thế giới này phát triển hơn tiến độ trong game của Giang Từ không biết là bao nhiêu lần, tòa cung điện này được xây từ ngàn năm trước, vậy thế giới này đã tồn tại bao nhiêu năm?
Lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu cậu...
"3014 năm"
Cả chuyện xuyên qua Giang Từ cũng đã chấp nhận rồi, nên không bị âm thanh này hù dọa, cậu dáo dát nhìn quanh: "Ngươi là?"
Âm thanh lại vang lên: "Ký chủ thân ái, hệ thống A508 xin ra mắt."
Giang Từ mí mắt giật giật, rất minh bạch ràng cậu bị đưa tới thế giới này chắc chắn có liên quan tới đối phương.
Đối tượng nhiệm vụ quá thông minh, hệ thống không có chỗ thể hiện: "Đúng là bản hệ thống đưa cậu tới thế giới này."
"Nguyên nhân?" Giang Từ hỏi.
"Bởi bản thân cậu có ý niệm rất mạnh mẽ, nhưng lại không ý thức được... cụ thể là lúc cậu chơi trò chơi "Đấng tạo hóa thực tập", đã đồng thời tạo ra một thế giới tương đồng.
Trong cả tỉ người mới xuất hiện một trường hợp này, mỗi khi xuất hiện, cũng là lúc hệ thống khởi động.
Thế giới này đang dần sụp đổ, chỉ có cậu mới ngăn chặn được kết quả đó. Nhiệm vụ của hệ thống là gìn giữ mỗi một vị diện, thế nên mới phải đưa cậu đến đây."
Giang Từ lập tức bắt được trọng điểm: "Nguyên nhân gì khiến thế giới dần sụp đổ, mà tại sao chỉ có tôi mới cản được?"
Hệ thống: "Bởi vì thời điểm ký chủ tạo ra thế giới này đã thiết lập quy tắc "Mất đi sự che chở của Thần, thế giới sẽ gặp phải thiên tai", mà một thời gian dài cậu không ở, thế giới này liền phải gánh chịu các loại thiên tai nghiêm trọng."
Lúc rơi từ trên không, Giang Từ quả thực nhìn thấy bầu trời đen kịt, khí trời ác liệt, mà hiện tại nhìn kĩ bầu trời, có thể thấy được một tầng hàng rào bán trong suốt mơ hồ.
Thành phố này được bảo vệ, vậy bên ngoài kia, không biết có bao nhiêu chỗ đã bị thiên tai tàn phá.
Giang Từ nhất thời không có gì để nói, quy tắc mà hệ thống nói là thiết lập trong game, nhưng bây giờ nó đúng ra, lúc cậu vô ý sáng tạo thế giới này, đã mang cái hố đó trong game vào luôn.
Vậy chuyện này quả thực có liên quan tới cậu.
"Cho nên là, ngươi muốn ta ở lại làm linh vật cho thế giới này...?"
"Không phải." Hệ thống phủ nhận: "Ký chủ có thể chọn giao Thần vị cho một trong sáu tộc trưởng, sau khi đối phương thành Thần, hệ thống sẽ đưa người về thế giới cũ."
Giang Từ nhấc mắt, đơn giản vậy?
"Mà hi vọng ký chủ chọn lựa cẩn thận. Thời gian của hai thê giới không giống nhau, coi ở đây mấy chục năm, ở thế giới cũ chỉ qua một ngày thôi, cho nên không cần lo lắng vấn đề thời gian."
Dù cho hệ thống không nói, Giang Từ cũng không phải người vô trách nhiệm. Cậu nghĩ tới ánh mắt của ba đứa trẻ Thiên tộc nhìn mình, Giang Từ cũng hi vọng họ có thể sống trong một thế giới bình thường.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
"Miện hạ". Hạ Á lén vào cung điện, nhìn thấy Giang Từ liền cao hứng chạy tới.
Hiện tại nhóm Thiên tộc trong Thiên Không Thành đều ra khỏi nhà ngước nhìn lên trời, tin tức Thần giáng đã từ thượng tầng lan ra ngoài, Thiên tộc nghe thấy tin tức này quả thật không bình tĩnh nổi.
Họ khát vọng được thấy Thần.
Trong sáu tộc, Thần chọn giáng lâm ở lãnh địa Thiên tộc, nhiêu đó cũng đủ làm họ thấy vui sướng.
Thần yêu thích Thiên tộc, giáng lâm ở chỗ bọn họ trước không phải đã chứng minh điều đó sao?
Hạ Á một chậu hoa leo đến trước mặt Giang Từ: "Cái này cho ngài."
Trong một thế giới bị thiên tai tàn phá, giá cả của các loại cây hoa đắt hơn rất nhiều thứ, Hạ Á đem hết tiền tích góp cũng chỉ mua được một chậu như thế.
Vốn là muốn tích góp tiền để mua một trò chơi đã muốn từ lâu, nhưng đương nhiên là Thần quan trọng hơn.
Nhìn mong chờ trong ánh mắt Hạ Á, Giang Từ nhận lấy chậu hoa, sau đó đưa tay xoa đầu cậu nhóc: "Cám ơn."
Đứa nhỏ Thiên Tộc được xoa xoa không dám cử động, lúc Giang Từ thu tay liền hoang mang làm động tác bảo vệ đầu, xem chỗ tóc đó thành bảo vật.
Hạ Á thầm nghĩ, từ giờ không được để ai chạm vào tóc mình nữa.
Hai tay ấn lên tóc, Hạ Á đột nhiên hỏi: "Có phải ngài thích Thiên tộc nhất không?"
Cậu nhóc vô cùng muốn biết đáp án của vấn đề này: "Tuy rằng ngài dùng hình dáng của nhân loại để giáng lâm, nhưng thật ra ngài thích Thiên tộc nhất đúng không?"
Không biết tại sao Thần lại dùng hình dạng nhân loại để giáng lâm, nhân loại tuổi thọ ngắn năng lực bình thường, sao Thần lại thương bọn họ...
Dù cảm thấy không thể nhưng vẫn hỏi, đủ thấy Hạ Á rất là để ý điểm này.
Giang Từ hơi sững sờ, cậu không nghĩ tới mình sẽ gặp vấn đề này.
Lúc này hệ thống lại đem thêm phiền: "Tích tích tích - Thỉnh kí chủ trả lời vấn đề này thật cẩn thận."
Giang Từ: "?"
Hệ thống: "Thế giới này đã phải gánh chịu quá nhiều tổn thương, nếu lại nổ ra chiến tranh thì không nên."
Giang Từ: "Lại?"
Hệ thống: "Khoảng 1700 năm trước, sáu chủng tộc của thế giới này vì tranh luận vấn đề ai được Thần yêu thích nhất mà xảy ra tranh chấp, dẫn tới một cuộc chiến quy mô lớn."
Giang Từ: "..."
Vậy bây giờ cậu nên nói "Không" hử??
Giang Từ lập tức động não xem nên trả lời thế nào, cũng may, Lucy đến khiến cậu không cần đáp nữa.
Hạ Á là lén chạy vào, vừa thấy Lucy đến liền vừa kính vừa sợ mà nhanh chóng trốn đi.
Giang Từ khẽ thở ra một hơi, nhìn tộc trưởng Thiên tộc biểu tình lãnh đạm đi tới, cảm thấy đối phương hẳn là không nghe thấy đối thoại của mình với Hạ Á, tương đối thả lỏng.
Giang Từ cảm thấy, Lucy sẽ không truy hỏi loại chuyện này.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc ngắn, nhưng Giang Từ cảm thấy Thiên tộc tóc trắng trước mắt cậu làm gì cũng theo quy phạm, làm việc hoàn mỹ, không phạm sai lầm nào, tính cách thiên về lạnh nhạt cấm dục, bởi vậy sẽ không biểu đạt tâm tình quá rõ ràng.
Nhưng chỉ một giây sau, Giang Từ lật xe.
Lucy đến bên người Giang Từ, thu liễm khí chất kiêu ngạo bẩm sinh của Thiên tộc, quỳ gối thuận theo trước mặt Thần.
"Với ngài mà nói, nhân loại rất đặc biệt sao?" Y nhìn chăm chú vào Giang Từ hỏi.
Dựa vào ba điểm đặc thù này, Giang Từ lập tức nhận ra thân phận của Thiên tộc trước mặt____
"Lucy". Giang Từ không bất giác gọi tên đối phương.
Kính yêu Thần là bản năng của vạn vật, vạn vật cũng khó lòng từ chối tiếng gọi của đấng tối cao.
Nghe thấy tiếng gọi, Lucy bước tới gần Cây Sinh Mệnh, đến một vị trí thích hợp, dùng một tư thế tiêu chuẩn quỳ một gối hành lễ.
Y cuối đầu gọi: "Ta Thần."
Sáu cánh chim thuần trắng tự nhiên buông xuống, cánh chim kề sát mặt đất, là một biểu hiện cung kính thuận theo không thể nghi ngờ.
Giang Từ nhất thời không biết làm sao, lúc này ba tên Thiên tộc lạ mặt khác cũng nhanh chóng đuổi đến dưới gốc Cây Sinh Mệnh, chẳng nói chẳng rằng đã uốn gối quỳ xuống.
"Ta Thần." So với Lucy ngữ điệu thâm trầm, âm thanh của ba tên Thiên tộc này thể hiện sự mừng rỡ rõ ràng, tâm tình vui sướng sắp viết hết lên mặt rồi.
Giang Từ giật gật khóe miệng, cái này không được, không thể, cậu có chút đỡ không nổi
"Không cần quỳ." Giang Từ cấp tốc mở miệng.
Nhóm Thiên tộc nghe lời đứng dậy, Giang Từ lập tức nghênh đón ba ánh mắt lấp lánh đến từ ba Thiên tộc đứng sau lưng Lucy.
Ánh mắt bọn họ vô cùng thành kính, tình cảm ngưỡng mộ theo bản năng khiến bọn họ không thể dời mắt khỏi Giang Từ, khát vọng được Thần để ý từ nội tâm.
Hi vọng Thần chú ý đến bọn họ, hy vọng Thần liếc mắt nhìn bọn họ...
Mà khi Giang Từ thật sự nhìn về phía bọn họ, loại khát vọng cháy bỏng từ sâu trong nội tâm nháy mắt được trấn an, biến thành thỏa mãn vui sướng.
Nếu so sánh, Lucy không có vẻ gì là phấn khích, con ngươi dị sắc thoạt nhìn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, mà tầm mắt y xác thực cũng dừng trên người Giang Từ.
Lúc y truyền tống tới đình viện đã truyền đạt chỉ thị tới đội phòng vệ, bởi vậy mới không có thêm hộ vệ tới đây.
Phải xuống khỏi chỗ này trước đã...
Tuy rằng Giang Từ cảm thấy được làm "Thần" nhưng cả cây cũng không tự mình xuống được đúng là quá xấu hổ, nhưng mà địa thế mạnh hơn người, kêu cậu nhảy từ độ cao này xuống quả thật không được, vì vậy đành "khụ" một tiếng nói: "Lucy, dùng ma pháp đưa tôi xuống."
"Vâng."
Đối phương trả lời xong, Giang Từ chớp mắt đã tiếp đất an toàn.
Ba tên Thiên tộc trẻ tuổi chờ bên cạnh liền muốn tới gần chút, bọn họ cố gắng tìm một vị trí Giang Từ dễ chú ý, sau đó trông mong Giang Từ nhìn sang.
Ba tên Thiên tộc này thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, hoặc nên nói là nhỏ tuổi, giống nhân loại mười bốn mười năm, bộ dáng thiếu niên, trọng điểm là dáng dấp bọn họ gần như y đúc nhau.
Giang Từ trời sinh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, mặc dù y không tận dụng điểm này, thậm chí không tự nhận biết thể chất đặc biệt này, nhưng tổng quan có thể giao tiếp tự nhiên khiến người khác thoải mái.
Tỉ như hiện tại, Giang Từ liền như ý muốn của ba người nhìn sang, khẽ mỉm cười nói: "Các cậu là anh em sinh ba sao?"
"Đúng!" Người đứng cuối cùng bên phải là Hạ Á trả lời, tân sinh ưu tú không một giáo viên nào quản nổi lúc này đứng thẳng quy củ, khuôn mặt vì căng thẳng hưng phấn mà có chút ửng đỏ.
Nói đến Thiên tộc nhỏ tuổi có tư chất xuất chúng nhất, nhất định là ba anh em nhà Horion.
Trong báo cáo đánh giá năng lực viết, với tư chất của ba người họ, đến thời kỳ thành niên có thể mọc thêm hai cánh, tiến giai lên tứ dực- là điều mà rất nhiều Thiên tộc đến lúc chết vẫn không làm được.
Thiên tộc 220 tuổi mới được tính là thành niên, mà cho dù là Thiên tộc có thiên phú, muốn đạt đến trình độ này cũng cần thời gian 400 năm, so sánh liền thấy ba anh em họ ưu tú cỡ nào.
Bởi vậy bọn họ còn chưa tốt nghiệp đã được đặc cách trở thành hộ vệ Cây Sinh Mệnh, tuy rằng chỉ giới hạn trong ngày nghỉ, đã là một quang vinh đặc biệt lớn lao.
Hạ Á là người nhỏ nhất trong ba anh em, cũng chủ động hơn một ít.
"Tôi tên là Hạ Á." Hai mắt phát sáng báo họ tên.
Nói tên mình cho Thần, Hạ Á cũng không mong Thần có thể nhớ đến mình.
Nhưng dù không nhớ được cũng không sao, ai cũng nói cậu và hai anh trai lợi hại hơn rất nhiều người, vậy nếu bọn họ có thể hoàn thành tốt mọi kỳ vọng, chỉ cần đủ nổ lực thì có một ngày nào đó Thần sẽ chú ý đến bọn họ.
Biểu hiện của hai người anh tương đối thận trọng hơn, họ cúi nhẹ người về phía Giang Từ, tay trái để sau lưng, tay phải đặt khẽ nơi ngực, là nghi lễ cao quý nhất trong Thiên tộc.
"Hạ Duy, Hạ Y." Bọn họ báo tên mình xong liền cúi đầu nói: "Có thể nhìn thấy ngài là vinh hạnh của chúng tôi, xin thứ lỗi vì sự kích động của chúng tôi."
Hai người họ rất hồi hộp, cho rằng mình bị tâm tình ảnh hưởng nên hành lễ không được khéo léo, sợ Giang Từ có ấn tượng xấu với bọn họ.
Dù gì cũng là Thiên tộc vị thành niên, tuy rằng cố gắng tỏ ra thận trọng, ánh mắt của họ cũng không khác gì Hạ Á, rõ ràng có sự thấp thỏm và vui mừng.
Giang Từ thu hết biểu hiện của họ vào mắt, cậu không quen được nhìn bằng ánh mắt này.
Đối mặt với ba ánh mắt mang tình cảm kính trọng đơn thuần không che đậy, ánh mắt dể lộ sự coi trọng, xem người được nhìn là duy nhất trên đời.
Ánh mắt như thế chỉ tồn tại khi có sự thân mật và coi trọng vô cùng, trên lý thuyết là ánh mắt giữa người thân ruột thịt nhìn nhau, mà Giang Từ chưa từng tiếp xúc qua tầm nhìn như vậy.
Vì thế y không đáp lại nhẹ nhàng như lúc nãy, càng hạ thấp giọng hơn khi nãy nói: "À, tôi sẽ nhớ kỹ."
Câu nói này làm ba tên Thiên tộc kinh hỉ đến trợn mắt, Hạ Á không buột miệng hỏi: "Ngài sẽ ở lại Arceni chứ?"
Một ngày thôi cũng được, bọn họ không mong Thần vừa giáng lâm đã bỏ đi.
Arceni hẳn là tên của thành phố này.
Giang Từ ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu.
Trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này Lucy luôn yên tĩnh đứng một bên mới hỏi: "Ngài muốn ở một nơi như thế nào?"
Giang Từ đương nhiên sẽ không yêu cầu gì thêm: "Tự anh sắp xếp là được rồi."
"Gần núi tuyết Elam có một tòa cung điện, nếu ngài nguyện ý, vậy nó sẽ là nơi ở của ngài." Lucy nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Giang Từ vừa định đồng ý, chưa kịp mở miệng đã nghe Hạ Duy chần chờ nói: "Nhưng ngài Lucy, tòa cung điện này không phải kiến trúc từ ngàn năm trước rồi sao...
Nghe nói, trong mắt Thiên tộc tòa cung điện này là của Lucy, vốn là y đã yêu cầu xây dựng, từ vị trí đến kiến trúc, cũng chỉ có mỗi tộc trưởng Thiên tộc là Lucy đủ tư cách vào ở.
Ý của Hạ Duy là, với năng lực của Thiên tộc hoàn toàn có thể tạo ra một tòa cung điện mới cho Thần, không nên để Thần ở một nơi cũ.
"Từ sau khi nó được xây dựng, chưa có ai đặt chân vào." Lucy bình thản trần thuật.
Tòa cung điện vẫn luôn được ma pháp giữ gìn dáng vẻ như mới, bởi vậy không thể nói là điện cũ.
Giang Từ không ngại cũ mới, cậu chỉ cần một chỗ yên tĩnh để xem xét tình huống trước mắt: "Vậy thì nơi này đi."
Ba anh em nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi hoặc trong mắt hai người kia.
Họ tự hỏi, nếu bản thân Lucy cũng chưa từng bước vào tòa cung điện đó, vậy ngàn năm trước tại sao lại cho người xây dựng nó.
Nếu nói muốn dựng nhưng sau đó không thích nữa, thì một phát đánh sập là xong, cần gì để ở đó lâu như vậy. Còn nói là thích, lại chưa bao giờ bước vào...
Lúc này có một tia nắng xuyên qua tầng mây đen, rơi nghiêng xuống vạt cây, chiếu qua tán lá rập rạp rồi từ kẽ lá rơi xuống mặt đất, ba anh em vừa nhìn như thấy được bảo vật, hiếu kì thiếu điều ngồi xổm xuống nhìn điểm ánh sáng kia.
Bọn họ ở Thiên tộc chưa từng nhìn thấy bầu trời quang đãng, trong khái niệm của bọn họ, bầu trời là màu đen, cho dù người lớn thường nói với họ là bầu trời vốn có màu xanh lam, bọn họ cũng không tưởng tượng được đó là hình ảnh gì.
Nhưng bây giờ, không cần tưởng tượng cũng thấy được.
Ba Thiên tộc trẻ tuổi ngước mặt lên nhìn bầu trời, trong nháy mắt, bầu trời xanh rộng lớn xinh đẹp ánh vào mắt, sự chấn động và thán phục khó mà dùng lời để miêu tả.
Lucy mang theo Giang Từ trực tiếp truyền tống vào trong tòa cung điện kia, tòa cung điện vô cùng hoa mỹ, từ ban công nhìn ra xa thấy được thành thị vô cùng hiện đại.
Đường xá được quy hoạch, có đèn đường, các loại hình giao thông tiên tiến, ngay trong cung điện này, cũng không biết "thang máy" được khởi động bằng gì.
Thế giới này phát triển hơn tiến độ trong game của Giang Từ không biết là bao nhiêu lần, tòa cung điện này được xây từ ngàn năm trước, vậy thế giới này đã tồn tại bao nhiêu năm?
Lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu cậu...
"3014 năm"
Cả chuyện xuyên qua Giang Từ cũng đã chấp nhận rồi, nên không bị âm thanh này hù dọa, cậu dáo dát nhìn quanh: "Ngươi là?"
Âm thanh lại vang lên: "Ký chủ thân ái, hệ thống A508 xin ra mắt."
Giang Từ mí mắt giật giật, rất minh bạch ràng cậu bị đưa tới thế giới này chắc chắn có liên quan tới đối phương.
Đối tượng nhiệm vụ quá thông minh, hệ thống không có chỗ thể hiện: "Đúng là bản hệ thống đưa cậu tới thế giới này."
"Nguyên nhân?" Giang Từ hỏi.
"Bởi bản thân cậu có ý niệm rất mạnh mẽ, nhưng lại không ý thức được... cụ thể là lúc cậu chơi trò chơi "Đấng tạo hóa thực tập", đã đồng thời tạo ra một thế giới tương đồng.
Trong cả tỉ người mới xuất hiện một trường hợp này, mỗi khi xuất hiện, cũng là lúc hệ thống khởi động.
Thế giới này đang dần sụp đổ, chỉ có cậu mới ngăn chặn được kết quả đó. Nhiệm vụ của hệ thống là gìn giữ mỗi một vị diện, thế nên mới phải đưa cậu đến đây."
Giang Từ lập tức bắt được trọng điểm: "Nguyên nhân gì khiến thế giới dần sụp đổ, mà tại sao chỉ có tôi mới cản được?"
Hệ thống: "Bởi vì thời điểm ký chủ tạo ra thế giới này đã thiết lập quy tắc "Mất đi sự che chở của Thần, thế giới sẽ gặp phải thiên tai", mà một thời gian dài cậu không ở, thế giới này liền phải gánh chịu các loại thiên tai nghiêm trọng."
Lúc rơi từ trên không, Giang Từ quả thực nhìn thấy bầu trời đen kịt, khí trời ác liệt, mà hiện tại nhìn kĩ bầu trời, có thể thấy được một tầng hàng rào bán trong suốt mơ hồ.
Thành phố này được bảo vệ, vậy bên ngoài kia, không biết có bao nhiêu chỗ đã bị thiên tai tàn phá.
Giang Từ nhất thời không có gì để nói, quy tắc mà hệ thống nói là thiết lập trong game, nhưng bây giờ nó đúng ra, lúc cậu vô ý sáng tạo thế giới này, đã mang cái hố đó trong game vào luôn.
Vậy chuyện này quả thực có liên quan tới cậu.
"Cho nên là, ngươi muốn ta ở lại làm linh vật cho thế giới này...?"
"Không phải." Hệ thống phủ nhận: "Ký chủ có thể chọn giao Thần vị cho một trong sáu tộc trưởng, sau khi đối phương thành Thần, hệ thống sẽ đưa người về thế giới cũ."
Giang Từ nhấc mắt, đơn giản vậy?
"Mà hi vọng ký chủ chọn lựa cẩn thận. Thời gian của hai thê giới không giống nhau, coi ở đây mấy chục năm, ở thế giới cũ chỉ qua một ngày thôi, cho nên không cần lo lắng vấn đề thời gian."
Dù cho hệ thống không nói, Giang Từ cũng không phải người vô trách nhiệm. Cậu nghĩ tới ánh mắt của ba đứa trẻ Thiên tộc nhìn mình, Giang Từ cũng hi vọng họ có thể sống trong một thế giới bình thường.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
"Miện hạ". Hạ Á lén vào cung điện, nhìn thấy Giang Từ liền cao hứng chạy tới.
Hiện tại nhóm Thiên tộc trong Thiên Không Thành đều ra khỏi nhà ngước nhìn lên trời, tin tức Thần giáng đã từ thượng tầng lan ra ngoài, Thiên tộc nghe thấy tin tức này quả thật không bình tĩnh nổi.
Họ khát vọng được thấy Thần.
Trong sáu tộc, Thần chọn giáng lâm ở lãnh địa Thiên tộc, nhiêu đó cũng đủ làm họ thấy vui sướng.
Thần yêu thích Thiên tộc, giáng lâm ở chỗ bọn họ trước không phải đã chứng minh điều đó sao?
Hạ Á một chậu hoa leo đến trước mặt Giang Từ: "Cái này cho ngài."
Trong một thế giới bị thiên tai tàn phá, giá cả của các loại cây hoa đắt hơn rất nhiều thứ, Hạ Á đem hết tiền tích góp cũng chỉ mua được một chậu như thế.
Vốn là muốn tích góp tiền để mua một trò chơi đã muốn từ lâu, nhưng đương nhiên là Thần quan trọng hơn.
Nhìn mong chờ trong ánh mắt Hạ Á, Giang Từ nhận lấy chậu hoa, sau đó đưa tay xoa đầu cậu nhóc: "Cám ơn."
Đứa nhỏ Thiên Tộc được xoa xoa không dám cử động, lúc Giang Từ thu tay liền hoang mang làm động tác bảo vệ đầu, xem chỗ tóc đó thành bảo vật.
Hạ Á thầm nghĩ, từ giờ không được để ai chạm vào tóc mình nữa.
Hai tay ấn lên tóc, Hạ Á đột nhiên hỏi: "Có phải ngài thích Thiên tộc nhất không?"
Cậu nhóc vô cùng muốn biết đáp án của vấn đề này: "Tuy rằng ngài dùng hình dáng của nhân loại để giáng lâm, nhưng thật ra ngài thích Thiên tộc nhất đúng không?"
Không biết tại sao Thần lại dùng hình dạng nhân loại để giáng lâm, nhân loại tuổi thọ ngắn năng lực bình thường, sao Thần lại thương bọn họ...
Dù cảm thấy không thể nhưng vẫn hỏi, đủ thấy Hạ Á rất là để ý điểm này.
Giang Từ hơi sững sờ, cậu không nghĩ tới mình sẽ gặp vấn đề này.
Lúc này hệ thống lại đem thêm phiền: "Tích tích tích - Thỉnh kí chủ trả lời vấn đề này thật cẩn thận."
Giang Từ: "?"
Hệ thống: "Thế giới này đã phải gánh chịu quá nhiều tổn thương, nếu lại nổ ra chiến tranh thì không nên."
Giang Từ: "Lại?"
Hệ thống: "Khoảng 1700 năm trước, sáu chủng tộc của thế giới này vì tranh luận vấn đề ai được Thần yêu thích nhất mà xảy ra tranh chấp, dẫn tới một cuộc chiến quy mô lớn."
Giang Từ: "..."
Vậy bây giờ cậu nên nói "Không" hử??
Giang Từ lập tức động não xem nên trả lời thế nào, cũng may, Lucy đến khiến cậu không cần đáp nữa.
Hạ Á là lén chạy vào, vừa thấy Lucy đến liền vừa kính vừa sợ mà nhanh chóng trốn đi.
Giang Từ khẽ thở ra một hơi, nhìn tộc trưởng Thiên tộc biểu tình lãnh đạm đi tới, cảm thấy đối phương hẳn là không nghe thấy đối thoại của mình với Hạ Á, tương đối thả lỏng.
Giang Từ cảm thấy, Lucy sẽ không truy hỏi loại chuyện này.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc ngắn, nhưng Giang Từ cảm thấy Thiên tộc tóc trắng trước mắt cậu làm gì cũng theo quy phạm, làm việc hoàn mỹ, không phạm sai lầm nào, tính cách thiên về lạnh nhạt cấm dục, bởi vậy sẽ không biểu đạt tâm tình quá rõ ràng.
Nhưng chỉ một giây sau, Giang Từ lật xe.
Lucy đến bên người Giang Từ, thu liễm khí chất kiêu ngạo bẩm sinh của Thiên tộc, quỳ gối thuận theo trước mặt Thần.
"Với ngài mà nói, nhân loại rất đặc biệt sao?" Y nhìn chăm chú vào Giang Từ hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương