Thần Y Đích Nữ
Chương 13: Đấu tranh nội bộ
Nghĩ như vậy, nàng xoay nửa người nhìn về phía Thẩm thị, "Thẩm di nương, A Hành đang giúp phụ thân nhớ ý tốt của ngài, để bất luận lúc nào phụ thân cũng sẽ nhớ rõ đại ân năm đó của Thẩm gia." Ngươi xem ta rất trượng nghĩa.
"Đủ rồi!" Phượng Cẩn Nguyên thật sự không nghe được nữa, nhà hắn không phải đại phú quý mấy đời ở kinh thành như người ta, năm đó hắn dựa vào bản lĩnh thật sự ở khoa thi trung đoạt giải nhất, mấy năm trên triều đình khởi nghiệp, mới tạo dựng được gia nghiệp ngày hôm nay.
Phượng Vũ Hành nói đúng, trước lúc đi thi Phượng gia đã khẩn trương chuẩn bị tiền bạc, căn bản cũng không cung cấp đủ mười năm hắn gian khổ học tập, là độc nữ của thương hộ cùng thôn Thẩm gia, Thẩm thị, yêu cầu bỏ tiền để cung cấp cho hắn đi thi. Thẩm thị lại ở trong thôn chăm sóc lão thái thái nhiều năm. Mà hắn, sau khi đoạt Trạng Nguyên thì cưới con gái của Thái y viện viện sử, Diêu thị.
Chuyện này là Phượng gia nợ Thẩm gia, nhưng hắn cũng không nói ra Thẩm thị làm chủ mẫu, chẳng lẽ có ân hay không lại bị treo bên khóe miệng cả đời.
"Chuyện quá khứ đừng nhắc lại!"
Lời kia vừa thốt ra, Thẩm thị liền mặc kệ: "Lão gia ngài có ý gì? Chẳng lẽ lúc trước Thẩm gia ta đối xử Phượng gia đều là giả?"
"Ta không có ý đó."
"Vậy ngài có ý gì?" Thẩm thị không thuận theo, không buông tha, trong nháy mắt lại tức giận.
Phượng Vũ Hành kéo mẫu thân và đệ đệ chuẩn bị xem náo nhiệt, nhưng hết lần này tới lần khác cũng có người không ngốc.
Phượng Trầm Ngư vừa thấy tình hình không đúng, con mắt chuyển động, vừa ôm lấy Thẩm thị, vừa nói với Phượng Vũ Hành: "A Hành muội muội, sao muội lại gọi mẫu thân là di nương? Đây là ý gì? Mẫu thân đều bị muội làm cho hồ đồ rồi." Vừa nói vừa ngầm véo Thẩm thị một cái, "Mẫu thân, A Hành muội muội vừa hồi phủ, không hiểu quy củ, còn cần ngài về sau dạy bảo nữa."
Diêu thị đã sớm bị gan mật của Phượng Vũ Hành từng câu đều gọi là Thẩm di nương làm cho kinh hãi, nay Phượng Trầm Ngư cố ý nhắc tới, Diêu thị vừa định quỳ xuống bồi tội.
Phượng Vũ Hành liền nâng Diêu thị lên, bất kể thế nào cũng không cho nàng quỳ xuống.
Diêu thị gấp đến độ tay run lên, nhỏ giọng khuyên Phượng Vũ Hành: "A Hành, chúng ta vừa hồi phủ, con không thể như vậy."
Trên mặt Phượng Vũ Hành nở nụ cười lạnh như băng, cúi người với Thẩm thị: "Là A Hành gọi sai, xin lỗi Thẩm di... à, mẫu thân. Tại vì trước kia gọi di nương quen rồi, nhất thời miệng không sửa được."
Thẩm thị lại muốn tức giận lần nữa, chợt nghe thấy quyền trượng trong tay lão thái thái hung hăng gõ xuống: "Càng lúc càng kỳ cục! Mẹ cả không ra mẹ cả, thứ nữ cũng không có bộ dạng của thứ nữ, quy củ Phượng gia ta chỉ để bày cho đẹp thôi sao?"
Thẩm thị ôm bàn tay bị thương, trên mặt đã có nước mắt kêu rên: "Lão thái thái, ngài phải làm chủ cho con dâu!"
"Làm chủ?" Lão thái thái trừng mắt nhìn Thẩm thị một cái, cho đến giờ nàng đều không thích đứa con dâu này, nếu không phải Diêu gia có tội, Phượng phủ phải cấp bách thể hiện thái độ, nếu không nói cái gì nàng cũng không chịu đưa Thẩm thị lên làm chính thê. "Ngươi nói xem, ta phải làm chủ cho ngươi cái gì?"
Con ngươi Thẩm thị chuyển động, nhìn Phượng Vũ Hành, "Năm đó có người nói nha đầu kia là sát tinh, chúng ta tiễn nàng đi vài năm, trong phủ đều sống yên ổn, nhưng nàng vừa về liền nháo đến đổ máu, sát tinh như vậy làm sao có thể để lại trong phủ!"
"Phu nhân!" Diêu thị nóng nảy, "A Hành sao có thể là sát tinh, chỉ là yêu nhân nói hươu nói vượn mà thôi!"
"Vậy chuyện này hôm nay phải giải thích thế nào?" Thẩm thị đưa tay của mình để mọi người nhìn thấy. "Mệnh nha đầu kia ai cũng biết, để ta xem, hẳn là đưa đến miếu ngoài thành đi."
Nàng lấy chuyện ba năm trước đây để nói, lão thái thái trong lòng cũng giật mình, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở nội đường bắt đầu trầm mặc.
Giữa lúc giằng co, quản gia vội vàng tiến vào, ghé vào tai Phượng Cẩn Nguyên nhỏ giọng thì thầm. Chỉ thấy khuôn mặt băng sơn của Phượng Cẩn Nguyên liền hiện ra vô số biểu tình.
Không bao lâu, quản gia lui ra, chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên phân phó hạ nhân: "Đưa Diêu di nương và nhị tiểu thư, nhị thiếu gia sắp xếp đến Liễu viên, tất cả nô bộc, hạ nhân, ăn mặc, chi phí đều theo phân lệ di nương mà làm."
"Cái gì?" Nháy mắt Thẩm thị liền phát tác, chạy vội hai bước tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên: "Lão gia, ngài nói cái gì?"
Phượng Cẩn Nguyên bỏ tay nàng ở cổ tay bị bắt lấy ra, lặp lại lần nữa: "Ta nói để Diêu thị dẫn theo A Hành và Tử Duệ sắp xếp đến Liễu viên."
"Không được!" Thẩm thị dường như hét chói tai, "Các nàng ở lại trong phủ, ta và Trầm Ngư phải làm sao bây giờ?"
Phượng Trầm Ngư che miệng Thẩm thị, nàng biết ý Thẩm thị là Phượng Vũ Hành ở đây, cửa hôn sự này đều không tới phiên nàng, nghĩ thì có thể nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể nói ra.
"Mẫu thân, mặc kệ ai ở trong phủ, Trầm Ngư vẫn là chính nữ Phượng phủ, điểm này không hề thay đổi." Cân nhắc thì nói dễ nghe một chút vẫn là lấy chính nữ.
Phượng Cẩn Nguyên biết ý chính của Thẩm thị, nhưng cũng vì Phượng Trầm Ngư gặp nguy không loạn mà vui mừng. Đứa con gái này không phụ lòng bồi dưỡng, cho dù làm gì cũng khiến người ta hài lòng.
"Đúng." Hắn gật đầu, "Trầm Ngư là chính nữ Phượng phủ, điểm này, vĩnh viễn không thay đổi." Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hành.
Đối diện với Phượng Vũ Hành, mắt nàng không rực rỡ như Trầm Ngư, nhưng linh động thâm thúy, liếc mắt nhìn lại, lại sâu không thấy đáy.
Phượng Cẩn Nguyên thu hồi ánh mắt, hắn không biết tại sao con gái lại trở nên như vậy, vừa mới hồi phủ, nói mấy câu liền khơi dậy tính tình Thẩm thị, mà nàng lại không có việc gì giống như người đứng ngoài.
"Đủ rồi!" Phượng Cẩn Nguyên thật sự không nghe được nữa, nhà hắn không phải đại phú quý mấy đời ở kinh thành như người ta, năm đó hắn dựa vào bản lĩnh thật sự ở khoa thi trung đoạt giải nhất, mấy năm trên triều đình khởi nghiệp, mới tạo dựng được gia nghiệp ngày hôm nay.
Phượng Vũ Hành nói đúng, trước lúc đi thi Phượng gia đã khẩn trương chuẩn bị tiền bạc, căn bản cũng không cung cấp đủ mười năm hắn gian khổ học tập, là độc nữ của thương hộ cùng thôn Thẩm gia, Thẩm thị, yêu cầu bỏ tiền để cung cấp cho hắn đi thi. Thẩm thị lại ở trong thôn chăm sóc lão thái thái nhiều năm. Mà hắn, sau khi đoạt Trạng Nguyên thì cưới con gái của Thái y viện viện sử, Diêu thị.
Chuyện này là Phượng gia nợ Thẩm gia, nhưng hắn cũng không nói ra Thẩm thị làm chủ mẫu, chẳng lẽ có ân hay không lại bị treo bên khóe miệng cả đời.
"Chuyện quá khứ đừng nhắc lại!"
Lời kia vừa thốt ra, Thẩm thị liền mặc kệ: "Lão gia ngài có ý gì? Chẳng lẽ lúc trước Thẩm gia ta đối xử Phượng gia đều là giả?"
"Ta không có ý đó."
"Vậy ngài có ý gì?" Thẩm thị không thuận theo, không buông tha, trong nháy mắt lại tức giận.
Phượng Vũ Hành kéo mẫu thân và đệ đệ chuẩn bị xem náo nhiệt, nhưng hết lần này tới lần khác cũng có người không ngốc.
Phượng Trầm Ngư vừa thấy tình hình không đúng, con mắt chuyển động, vừa ôm lấy Thẩm thị, vừa nói với Phượng Vũ Hành: "A Hành muội muội, sao muội lại gọi mẫu thân là di nương? Đây là ý gì? Mẫu thân đều bị muội làm cho hồ đồ rồi." Vừa nói vừa ngầm véo Thẩm thị một cái, "Mẫu thân, A Hành muội muội vừa hồi phủ, không hiểu quy củ, còn cần ngài về sau dạy bảo nữa."
Diêu thị đã sớm bị gan mật của Phượng Vũ Hành từng câu đều gọi là Thẩm di nương làm cho kinh hãi, nay Phượng Trầm Ngư cố ý nhắc tới, Diêu thị vừa định quỳ xuống bồi tội.
Phượng Vũ Hành liền nâng Diêu thị lên, bất kể thế nào cũng không cho nàng quỳ xuống.
Diêu thị gấp đến độ tay run lên, nhỏ giọng khuyên Phượng Vũ Hành: "A Hành, chúng ta vừa hồi phủ, con không thể như vậy."
Trên mặt Phượng Vũ Hành nở nụ cười lạnh như băng, cúi người với Thẩm thị: "Là A Hành gọi sai, xin lỗi Thẩm di... à, mẫu thân. Tại vì trước kia gọi di nương quen rồi, nhất thời miệng không sửa được."
Thẩm thị lại muốn tức giận lần nữa, chợt nghe thấy quyền trượng trong tay lão thái thái hung hăng gõ xuống: "Càng lúc càng kỳ cục! Mẹ cả không ra mẹ cả, thứ nữ cũng không có bộ dạng của thứ nữ, quy củ Phượng gia ta chỉ để bày cho đẹp thôi sao?"
Thẩm thị ôm bàn tay bị thương, trên mặt đã có nước mắt kêu rên: "Lão thái thái, ngài phải làm chủ cho con dâu!"
"Làm chủ?" Lão thái thái trừng mắt nhìn Thẩm thị một cái, cho đến giờ nàng đều không thích đứa con dâu này, nếu không phải Diêu gia có tội, Phượng phủ phải cấp bách thể hiện thái độ, nếu không nói cái gì nàng cũng không chịu đưa Thẩm thị lên làm chính thê. "Ngươi nói xem, ta phải làm chủ cho ngươi cái gì?"
Con ngươi Thẩm thị chuyển động, nhìn Phượng Vũ Hành, "Năm đó có người nói nha đầu kia là sát tinh, chúng ta tiễn nàng đi vài năm, trong phủ đều sống yên ổn, nhưng nàng vừa về liền nháo đến đổ máu, sát tinh như vậy làm sao có thể để lại trong phủ!"
"Phu nhân!" Diêu thị nóng nảy, "A Hành sao có thể là sát tinh, chỉ là yêu nhân nói hươu nói vượn mà thôi!"
"Vậy chuyện này hôm nay phải giải thích thế nào?" Thẩm thị đưa tay của mình để mọi người nhìn thấy. "Mệnh nha đầu kia ai cũng biết, để ta xem, hẳn là đưa đến miếu ngoài thành đi."
Nàng lấy chuyện ba năm trước đây để nói, lão thái thái trong lòng cũng giật mình, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở nội đường bắt đầu trầm mặc.
Giữa lúc giằng co, quản gia vội vàng tiến vào, ghé vào tai Phượng Cẩn Nguyên nhỏ giọng thì thầm. Chỉ thấy khuôn mặt băng sơn của Phượng Cẩn Nguyên liền hiện ra vô số biểu tình.
Không bao lâu, quản gia lui ra, chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên phân phó hạ nhân: "Đưa Diêu di nương và nhị tiểu thư, nhị thiếu gia sắp xếp đến Liễu viên, tất cả nô bộc, hạ nhân, ăn mặc, chi phí đều theo phân lệ di nương mà làm."
"Cái gì?" Nháy mắt Thẩm thị liền phát tác, chạy vội hai bước tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên: "Lão gia, ngài nói cái gì?"
Phượng Cẩn Nguyên bỏ tay nàng ở cổ tay bị bắt lấy ra, lặp lại lần nữa: "Ta nói để Diêu thị dẫn theo A Hành và Tử Duệ sắp xếp đến Liễu viên."
"Không được!" Thẩm thị dường như hét chói tai, "Các nàng ở lại trong phủ, ta và Trầm Ngư phải làm sao bây giờ?"
Phượng Trầm Ngư che miệng Thẩm thị, nàng biết ý Thẩm thị là Phượng Vũ Hành ở đây, cửa hôn sự này đều không tới phiên nàng, nghĩ thì có thể nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể nói ra.
"Mẫu thân, mặc kệ ai ở trong phủ, Trầm Ngư vẫn là chính nữ Phượng phủ, điểm này không hề thay đổi." Cân nhắc thì nói dễ nghe một chút vẫn là lấy chính nữ.
Phượng Cẩn Nguyên biết ý chính của Thẩm thị, nhưng cũng vì Phượng Trầm Ngư gặp nguy không loạn mà vui mừng. Đứa con gái này không phụ lòng bồi dưỡng, cho dù làm gì cũng khiến người ta hài lòng.
"Đúng." Hắn gật đầu, "Trầm Ngư là chính nữ Phượng phủ, điểm này, vĩnh viễn không thay đổi." Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hành.
Đối diện với Phượng Vũ Hành, mắt nàng không rực rỡ như Trầm Ngư, nhưng linh động thâm thúy, liếc mắt nhìn lại, lại sâu không thấy đáy.
Phượng Cẩn Nguyên thu hồi ánh mắt, hắn không biết tại sao con gái lại trở nên như vậy, vừa mới hồi phủ, nói mấy câu liền khơi dậy tính tình Thẩm thị, mà nàng lại không có việc gì giống như người đứng ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương