Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế
Chương 8: Cứu hay không cứu tên đàn ông tính chó này đây?
Cho đến khi một tiếng ngã đất vang dội, Thành Thanh Ninh mới mặt đầy kinh ngạc thu lại tay mình. Cô lúc nãy cũng không có dùng sức gì, người đàn ông này sao lại yếu ớt như vậy?! Đây cùng với bộ dạng như muốn ăn người ngày thường của hắn, không giống a. Thành Thanh Ninh vội xuống đất, chỉ thấy Mặc Hàn Dạ đã hôn mê rồi, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở yếu ớt, chân mày cũng nhíu chặt lại với nhau, trông vô cùng đau khổ.
Bắt mạch, Thành Thanh Ninh phát hiện mạch tượng của hắn vô cùng rối loạn. Nghĩ kĩ lại, lúc nãy khi Mặc Hàn Dạ vào, sắc mặt dường như có chút trắng không bình thường, khí thế cũng không mạnh mẽ như ngày thường. Thành Thanh Ninh mất sức đem hắn kéo đến trên giường của mình. Rất nhanh, Mặc Hàn Dạ đã sốt cao, mặt nóng ran có một tia đỏ ửng khác thường.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Thành Thanh Ninh trong lòng rất mâu thuẫn. Rốt cuộc có muốn cứu người đàn ông tính khí như chó thái độ tệ bạc vô địch với cô hay không? Mạng người quan trọng, sau khi Thành Thanh Ninh do dự qua lại, cắn răn chữa trị cho hắn. Cũng không phải bệnh khó chữa gì, mà là vì cổ độc trong cơ thể hắn không an phận rồi.
Hôm nay sau khi Mặc Hàn Dạ trúng độc, vốn đã khiến cổ độc trở nên nặng hơn. Cho dù cô cho hắn uống thuốc khống chế độc tố, nhưng Mặc Hàn Dạ trong một ngày dầm mưa hai lần, lại có dấu hiệu bị cảm, mới khiến cho độc tố trong cơ thể chạy loạn, đột nhiên ngất đi. Trước mắt, phải hạ sốt cho hắn trước đã. Thành Thanh Ninh dùng túi đá chườm lạnh cho hắn, lại đến “phòng thuốc” bên cạnh, sau khi tìm dược liệu cần dùng, đích thân nấu thuốc cho hắn.
Sau khi đút hết chén thuốc nóng hổi, sắc mặt của Mặc Hàn Dạ đang dần hồi phục bình thường. Sau khi Thành Thanh Ninh chẩn mạch, bắt đầu nghiên cứu cổ độc trong cơ thể hắn rốt cuộc là thế nào. Cô ở phương diện y độc có thiên phú cực cao, cũng có hứng thú rất mãnh liệt. Cổ độc, là lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc qua.
Lúc trước sư phụ Cốc Vũ của cô từng cảnh cáo qua cô: thế gian có ngàn vạn loại độc, nhưng duy chỉ có cổ độc, tốt nhất đừng đụng vào. Có thể nghĩ, cổ độc rốt cuộc hung hiểm cỡ nào. Thành Thanh Ninh trong xương đang mang theo phản nghịch, chuyện càng không để cô đi làm, thì cô càng muốn thử hận không thể nghiên cứu thấu.
Đối với thuốc độc như vậy, đối với người cũng là như vậy. Đối với cô mà nói, Mặc Hàn Dạ giống như sự tồn tại không có được, lại khiến cô trong lòng ngứa ngáy khó chịu, do đó nhiều năm như vậy cứ đu bám theo Mặc Hàn Dạ, chẳng qua là muốn “chinh phục” mà thôi. Nghĩ đến đây, Thành Thanh Ninh không nhịn được nhìn Mặc Hàn Dạ. Người đàn ông này, vẫn là lúc ngủ say đáng yêu hơn.
Không có ánh mắt âm hiểm, độc mồm độc miệng của ngày thường, Thành Thanh Ninh nhìn kĩ hắn. Chỉ thấy vỗn dĩ ngũ quan đã tinh tế, hợp lại càng thể hiện sự hoàn hảo. Chỗ môi trên bị cô cắn rách, đối với Thành Thanh Ninh mà nói cũng có sức hấp dẫn lạ thường, tuy hắn đối xử với người vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta si mê hắn như vậy. Trong cơ thể của Mặc Hàn Dạ, có một con trùng cổ sống.
Nó không những có thể thuận theo dòng chảy trong máu của hắn, còn có thể chạy khắp trong kinh mạch. Có thứ như vậy, nghĩ cũng biết Mặc Hàn Dạ phải chịu đựng sự đau khổ lớn thế nào. Thành Thanh Ninh bất giác có chút đau lòng hắn. Nhưng, cô không hiểu cổ độc, còn cần phải lật sách độc xem thêm, cùng với thỉnh giáo sư phụ..... nếu có một ngày, có thể nghiên cứu thấu cổ độc, chỉ cần Mặc Hàn Dạ cuối đầu với cô, cô cũng sẽ không ngại hiềm khích lúc trước giúp hắn giải độc.
Nghĩ đến đây, Thành Thanh Ninh đứng lên, dùng ngân châm đâm vào mấy chỗ huyệt vị của Mặc Hàn Dạ. Cô đem cổ độc tạm thời cầm cố ở nơi nào đó trong cơ thể hắn, như vậy sẽ không lúc nào cũng chạy loạn, Mặc Hàn Da cũng sẽ không quá đau khổ. Muốn tìm vị trí của cổ độc, là một chuyện vô cùng phí tâm sức. Đợi kim cuối cùng hạ xuống, Thành Thanh Ninh trên trán đã ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Cô thở nhẹ một hơi, thu ngân châm lại. Có lẽ là trùng cổ đã bị cầm cố, đau khổ của Mặc Hàn Dã được giảm nhẹ, do đó rất nhanh đã mở mắt ra. Nhìn trên đỉnh đầu là cái rèm trắng tinh xa lạ, Mặc Hàn Dạ ánh mắt ưu lãnh, tiếp theo tên đàn ông khốn nạn này đột nhiên đưa tay ra, độc tác cực nhanh bóp lấy cổ của Thành Thanh Ninh. Hắn lật người xuống đất, chỉ hóa thành một cái bóng đen đem Thành Thanh Ninh đè trên tường.
Động tác đột ngột của Mặc Hàn Dạ, khiến Thành Thanh Ninh không kịp phản kháng, cô đã bị bóp đến trợn trắng mắt, đôi tay bất giác chụp lấy cánh tay của Mặc Hàn Dạ. Người đàn ông này, là thật sự muốn giết cô! cho đến khi Thành Thanh Ninh bị hắn nhấc chân lên khỏi mặt đất, xem lại cô đã vì không thể thở sắp hôn mê, thần trí trong mắt của Mặc Hàn Dạ mới từng chút một trở lại. Nhìn thấy người hắn xém chút bóp chết là Thành Thanh Ninh, Mặc Hàn Dạ dường như có chút hoảng loạn, lập tức buông lỏng đôi tay.
Thành Thanh Ninh trong chốc ngã xuống đất. Hai tay cô chống trên mặt đất, chết đi sống lại hít thở thật sâu, mặc cho không khí tươi mới xâm nhập vào trong cổ họng, cảm giác đau rát nóng bỏng khiến cô không nhịn được rơi nước mắt. Mặc Hàn Dạ ánh mắt có chút thay đổi, không biết làm sao lùi hai bước. “Bổn vương, không phải cố ý.” Hắn thấp giọng, ánh mắt phức tạp nhìn Thành Thanh Ninh nằm sấp trên đất. Lâu sau, cô mới chậm rãi ngẩn đầu lên.
Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy trên mặt, mặt đất đã bị nước mắt làm ướt. Thành Thanh Ninh ánh mắt rất uất ức, lại kiên cường không chịu mở miệng nói chuyện, cắn chặt môi, giống như một con thỏ trắng nhỏ chịu uất ức. Nơi lòng ngực của Mặc Hàn Dạ giống như bị đánh một đòn, hắn cong lưng đem Thành Thanh Ninh từ dưới đất kéo lên, sau đó bản thân lùi một bước “Bổn vương còn tưởng có người muốn giết ta.”
“Giết ngươi? Mặc Hàn Dạ, ta muốn giết ngươi, lúc này thi thể của ngươi đã lạnh thấu rồi.” Thành Thanh Ninh ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Trong mắt không còn thâm tình si mê như lúc trước đối với hắn nữa, trên mặt cũng không còn sự hung hăng khoảng thời gian này đối với hắn nữa. Thành Thanh Ninh thần sắc lạnh lẽo, sắc mặt yên bình, lúc nói chuyện với hắn giống như là đang nói với người xa lạ.
Đây khiến Mặc Hàn Dạ đột nhiên trong lòng khó chịu, hắn thà cô tiếp tục kêu gào với hắn. “Độc hôm nay ngươi trúng ta đã giải cho ngươi rồi, cổ độc trong cơ thể của ngươi ta cũng đã giúp ngươi khống chế rồi. Còn về chuyện ngươi bị cảm, vẫn là tìm đại phu chữa trị đi, ta bất lực.” “Thành Thanh Ninh chậm rải đi đến bên cửa, kéo cửa phòng ra “Đêm khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi rồi, vương gia đi thông thả.” “Thành Thanh Ninh, cô nghe bổn vương giải thích......” Thái độ này của cô, khiến trong lòng Mặc Hàn Dạ bất giác hoảng loạn, vô ý nói đến. Thành Thanh Ninh quật cường cắn chặt răng, đem cửa phòng kéo rộng ra thêm chút nữa “Mời vương gia đi thông thả!” Đây là nhất quyết không chịu nói câu nào với hắn nữa. Mặc Hàn Dạ nhìn cô, bước ra ngoài. Thành Thanh Ninh đóng cửa, trượt ngồi trên đất, khóc trong vô thức. Mẫu thân nói không sai, người đàn ông này căn bản không thích hợp với cô. Hắn ra tay bóp cổ cô, muốn chém muốn giết với cô. Mặc Hàn Dạ giống một con ác ma chưa từng bị phong ấn, trái tim của hắn lãnh khốc vô tình căn bản không thể làm nóng được, bất cứ lúc nào hắn đều có thể đẩy cô vào trong nguy hiểm......
Bắt mạch, Thành Thanh Ninh phát hiện mạch tượng của hắn vô cùng rối loạn. Nghĩ kĩ lại, lúc nãy khi Mặc Hàn Dạ vào, sắc mặt dường như có chút trắng không bình thường, khí thế cũng không mạnh mẽ như ngày thường. Thành Thanh Ninh mất sức đem hắn kéo đến trên giường của mình. Rất nhanh, Mặc Hàn Dạ đã sốt cao, mặt nóng ran có một tia đỏ ửng khác thường.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Thành Thanh Ninh trong lòng rất mâu thuẫn. Rốt cuộc có muốn cứu người đàn ông tính khí như chó thái độ tệ bạc vô địch với cô hay không? Mạng người quan trọng, sau khi Thành Thanh Ninh do dự qua lại, cắn răn chữa trị cho hắn. Cũng không phải bệnh khó chữa gì, mà là vì cổ độc trong cơ thể hắn không an phận rồi.
Hôm nay sau khi Mặc Hàn Dạ trúng độc, vốn đã khiến cổ độc trở nên nặng hơn. Cho dù cô cho hắn uống thuốc khống chế độc tố, nhưng Mặc Hàn Dạ trong một ngày dầm mưa hai lần, lại có dấu hiệu bị cảm, mới khiến cho độc tố trong cơ thể chạy loạn, đột nhiên ngất đi. Trước mắt, phải hạ sốt cho hắn trước đã. Thành Thanh Ninh dùng túi đá chườm lạnh cho hắn, lại đến “phòng thuốc” bên cạnh, sau khi tìm dược liệu cần dùng, đích thân nấu thuốc cho hắn.
Sau khi đút hết chén thuốc nóng hổi, sắc mặt của Mặc Hàn Dạ đang dần hồi phục bình thường. Sau khi Thành Thanh Ninh chẩn mạch, bắt đầu nghiên cứu cổ độc trong cơ thể hắn rốt cuộc là thế nào. Cô ở phương diện y độc có thiên phú cực cao, cũng có hứng thú rất mãnh liệt. Cổ độc, là lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc qua.
Lúc trước sư phụ Cốc Vũ của cô từng cảnh cáo qua cô: thế gian có ngàn vạn loại độc, nhưng duy chỉ có cổ độc, tốt nhất đừng đụng vào. Có thể nghĩ, cổ độc rốt cuộc hung hiểm cỡ nào. Thành Thanh Ninh trong xương đang mang theo phản nghịch, chuyện càng không để cô đi làm, thì cô càng muốn thử hận không thể nghiên cứu thấu.
Đối với thuốc độc như vậy, đối với người cũng là như vậy. Đối với cô mà nói, Mặc Hàn Dạ giống như sự tồn tại không có được, lại khiến cô trong lòng ngứa ngáy khó chịu, do đó nhiều năm như vậy cứ đu bám theo Mặc Hàn Dạ, chẳng qua là muốn “chinh phục” mà thôi. Nghĩ đến đây, Thành Thanh Ninh không nhịn được nhìn Mặc Hàn Dạ. Người đàn ông này, vẫn là lúc ngủ say đáng yêu hơn.
Không có ánh mắt âm hiểm, độc mồm độc miệng của ngày thường, Thành Thanh Ninh nhìn kĩ hắn. Chỉ thấy vỗn dĩ ngũ quan đã tinh tế, hợp lại càng thể hiện sự hoàn hảo. Chỗ môi trên bị cô cắn rách, đối với Thành Thanh Ninh mà nói cũng có sức hấp dẫn lạ thường, tuy hắn đối xử với người vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta si mê hắn như vậy. Trong cơ thể của Mặc Hàn Dạ, có một con trùng cổ sống.
Nó không những có thể thuận theo dòng chảy trong máu của hắn, còn có thể chạy khắp trong kinh mạch. Có thứ như vậy, nghĩ cũng biết Mặc Hàn Dạ phải chịu đựng sự đau khổ lớn thế nào. Thành Thanh Ninh bất giác có chút đau lòng hắn. Nhưng, cô không hiểu cổ độc, còn cần phải lật sách độc xem thêm, cùng với thỉnh giáo sư phụ..... nếu có một ngày, có thể nghiên cứu thấu cổ độc, chỉ cần Mặc Hàn Dạ cuối đầu với cô, cô cũng sẽ không ngại hiềm khích lúc trước giúp hắn giải độc.
Nghĩ đến đây, Thành Thanh Ninh đứng lên, dùng ngân châm đâm vào mấy chỗ huyệt vị của Mặc Hàn Dạ. Cô đem cổ độc tạm thời cầm cố ở nơi nào đó trong cơ thể hắn, như vậy sẽ không lúc nào cũng chạy loạn, Mặc Hàn Da cũng sẽ không quá đau khổ. Muốn tìm vị trí của cổ độc, là một chuyện vô cùng phí tâm sức. Đợi kim cuối cùng hạ xuống, Thành Thanh Ninh trên trán đã ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Cô thở nhẹ một hơi, thu ngân châm lại. Có lẽ là trùng cổ đã bị cầm cố, đau khổ của Mặc Hàn Dã được giảm nhẹ, do đó rất nhanh đã mở mắt ra. Nhìn trên đỉnh đầu là cái rèm trắng tinh xa lạ, Mặc Hàn Dạ ánh mắt ưu lãnh, tiếp theo tên đàn ông khốn nạn này đột nhiên đưa tay ra, độc tác cực nhanh bóp lấy cổ của Thành Thanh Ninh. Hắn lật người xuống đất, chỉ hóa thành một cái bóng đen đem Thành Thanh Ninh đè trên tường.
Động tác đột ngột của Mặc Hàn Dạ, khiến Thành Thanh Ninh không kịp phản kháng, cô đã bị bóp đến trợn trắng mắt, đôi tay bất giác chụp lấy cánh tay của Mặc Hàn Dạ. Người đàn ông này, là thật sự muốn giết cô! cho đến khi Thành Thanh Ninh bị hắn nhấc chân lên khỏi mặt đất, xem lại cô đã vì không thể thở sắp hôn mê, thần trí trong mắt của Mặc Hàn Dạ mới từng chút một trở lại. Nhìn thấy người hắn xém chút bóp chết là Thành Thanh Ninh, Mặc Hàn Dạ dường như có chút hoảng loạn, lập tức buông lỏng đôi tay.
Thành Thanh Ninh trong chốc ngã xuống đất. Hai tay cô chống trên mặt đất, chết đi sống lại hít thở thật sâu, mặc cho không khí tươi mới xâm nhập vào trong cổ họng, cảm giác đau rát nóng bỏng khiến cô không nhịn được rơi nước mắt. Mặc Hàn Dạ ánh mắt có chút thay đổi, không biết làm sao lùi hai bước. “Bổn vương, không phải cố ý.” Hắn thấp giọng, ánh mắt phức tạp nhìn Thành Thanh Ninh nằm sấp trên đất. Lâu sau, cô mới chậm rãi ngẩn đầu lên.
Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy trên mặt, mặt đất đã bị nước mắt làm ướt. Thành Thanh Ninh ánh mắt rất uất ức, lại kiên cường không chịu mở miệng nói chuyện, cắn chặt môi, giống như một con thỏ trắng nhỏ chịu uất ức. Nơi lòng ngực của Mặc Hàn Dạ giống như bị đánh một đòn, hắn cong lưng đem Thành Thanh Ninh từ dưới đất kéo lên, sau đó bản thân lùi một bước “Bổn vương còn tưởng có người muốn giết ta.”
“Giết ngươi? Mặc Hàn Dạ, ta muốn giết ngươi, lúc này thi thể của ngươi đã lạnh thấu rồi.” Thành Thanh Ninh ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Trong mắt không còn thâm tình si mê như lúc trước đối với hắn nữa, trên mặt cũng không còn sự hung hăng khoảng thời gian này đối với hắn nữa. Thành Thanh Ninh thần sắc lạnh lẽo, sắc mặt yên bình, lúc nói chuyện với hắn giống như là đang nói với người xa lạ.
Đây khiến Mặc Hàn Dạ đột nhiên trong lòng khó chịu, hắn thà cô tiếp tục kêu gào với hắn. “Độc hôm nay ngươi trúng ta đã giải cho ngươi rồi, cổ độc trong cơ thể của ngươi ta cũng đã giúp ngươi khống chế rồi. Còn về chuyện ngươi bị cảm, vẫn là tìm đại phu chữa trị đi, ta bất lực.” “Thành Thanh Ninh chậm rải đi đến bên cửa, kéo cửa phòng ra “Đêm khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi rồi, vương gia đi thông thả.” “Thành Thanh Ninh, cô nghe bổn vương giải thích......” Thái độ này của cô, khiến trong lòng Mặc Hàn Dạ bất giác hoảng loạn, vô ý nói đến. Thành Thanh Ninh quật cường cắn chặt răng, đem cửa phòng kéo rộng ra thêm chút nữa “Mời vương gia đi thông thả!” Đây là nhất quyết không chịu nói câu nào với hắn nữa. Mặc Hàn Dạ nhìn cô, bước ra ngoài. Thành Thanh Ninh đóng cửa, trượt ngồi trên đất, khóc trong vô thức. Mẫu thân nói không sai, người đàn ông này căn bản không thích hợp với cô. Hắn ra tay bóp cổ cô, muốn chém muốn giết với cô. Mặc Hàn Dạ giống một con ác ma chưa từng bị phong ấn, trái tim của hắn lãnh khốc vô tình căn bản không thể làm nóng được, bất cứ lúc nào hắn đều có thể đẩy cô vào trong nguy hiểm......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương