Thần Y Độc Phi
Chương 33: Sính Lễ
Lão thái thái tỏ thái độ: “Các ngươi đều là cháu gái của ta, đều là thịt trong lòng bàn tay, mu bàn tay, ngay cả A Hành ngươi phải gả ra ngoài, nhưng Phượng gia vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của ngươi, của hồi môn của ngươi sẽ được chuẩn bị một phần." Vừa nói vừa nhìn Trầm thị. Trầm thị vừa nghe phải chuẩn bị của hồi môn, lập tức sẽ nổi giận, đúng lúc Phượng Cẩn Nguyên bên cạnh hung hăng ho một cái, đem cơn tức đang sinh sôi của nàng đè ép xuống. Câu chuyện tiếp tục dưới đây “Con dâu sẽ làm theo.” Nàng đáp lại nhưng tâm không cam lòng. Phấn Đại vui vẻ, chỉ nói làm chính nữ lại như thế nào? Đính hôn với Hoàng tử lại như thế nào? Kết quả còn không bằng gả cho vương tộc bình thường, tốt xấu cũng là người bình thường. Cửu hoàng tử kia ngay cả con nối dõi cũng vô vọng, về sau còn gì để trông cậy vào, vương vị cũng chưa có người kế thừa. Có thể tưởng tượng Phượng Vũ Hành lúc gả có của hồi môn, mặt lại Xụ xuống. Phượng Tưởng Dung thương tâm thay cho Phượng. Vũ Hành, liếc nàng một cái lại gạt nước mắt. Nhưng vừa mới bị mọi người cho rằng cuối cùng cũng bình thường một ít, bị xảy ra biến cố lớn đột xuất đả kích đến Phượng Vũ Hành, đảo một cái mãn huyết liền sống lại, chợt nghe nàng nói với lão thái thái: “Tổ mẫu sao phải vì A Hành chuẩn bị của hồi môn?” Tâm lão thái thái nói cháu gái này có phải là ngốc rồi hay không? Ngoài miệng thì an Ngươi là cô nương Phượng gia, gả cho một người như vậy... Tổ mẫu sợ sau này ngươi sẽ khổ, mới nghĩ chuẩn bị một ít đồ cưới cho ngươi." Phượng Vũ Hành cúi người: “Ý tốt của tổ mẫu A. Hành xin nhận, nhưng tổ mẫu đã quên, A Hành là nữ nhi Phượng phủ, Cửu hoàng tử cũng là con của Hoàng 'Thượng. Phượng phủ đều không muốn bạc đã nữ nhi, Hoàng Thượng sao có thể không nhớ kỹ thánh chỉ quan †âm conl” Vừa nghe lời này của nàng, Trâm thị lập tức gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy, lão thái thái thật sự đã lo lắng nhiều rồi, Phượng phủ chúng ta sao có thể so với hoàng thất.” Đối với Trầm thị mà nói, lấy tiền công trung cũng chính là lấy tiền riêng của nàng, của hồi môn, nói ra thì dễ, nhưng lại tốn không tí bạc, dựa vào cái mà Phượng Vũ Hành tiện nghỉ như vậy? Nhưng Phượng Vũ Hành hiển nhiên không như ý nghĩ của nàng, lời Trầm thị vừa nói ra, nàng lại nói với lão thái thái: “Của hồi môn kia A Hành tuy chỉ nhận tâm ý, nhưng ý tốt của tổ mẫu cũng không thể cự tuyệt.” “Ngươi có ý gì?” Trầm thị căn bản chỉ là phế vật trạch đấu, liên tức giận, căn bản cũng không nghe rõ những thứ kia rất quanh co. Phượng Vũ Hành lại nói: “Ý của A Hành là, nếu tổ mẫu đã thưởng xuống, A Hành liền thuận nước giong thuyền, của hồi môn nhiều như vậy nên chia ra cho hai vị muội muội Tưởng Dung và Phấn Đại đi. Về phần Đại tỷ tỷ...” nàng liếc Trâm Ngư, “Chắc suy nghĩ của chúng ta giống nhau, sẽ không cùng nhóm tiểu muội muội tranh đoạt.” Bị một cái mũ chụp lên đầu, Phượng Trầm Ngư có thể nói gì, chỉ phát triển theo chiều hướng rộng lượng nàng tươi cười đồng ý nói: “Đó là tự nhiên.” An thị tuy giọng nói nhỏ nhẹ, cũng là người thông minh. Mà Tưởng Dung là nữ nhi của nàng, tuy trong phủ bị quy củ ép tới mức có chút nhát gan, nhưng cũng không phải là không thấy nhiều ý tứ. Hơn nữa từ trước An thị và Diêu thị qua lại thân thiết, Tưởng Dung đi theo lại thích kề cận Phượng Vũ Hành, màn diễn trước mắt này nàng tự nhiên cũng giúp đối phương đem lên cao trào mà thôi. Cho nên, ánh mắt An thị lướt qua, Tưởng Dung lập tức quỳ giữa phòng khuôn mặt vui vẻ: “Tưởng Dung đa †ạ tổ mẫu, đa tạ mẫu thân, cũng đa tạ Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ. Phượng Phấn Đại lại thích đòi tiện nghỉ, nói đến người nàng chán ghét trong phủ này chính là người ở trên đầu nàng gọi là chính nữ, cũng không phải nhằm vào Phượng Vũ Hành và Phượng Trầm Ngư. Cho nên so với Phượng Trâm Ngư mà nói, Nhị tỷ tỷ này nàng đã từng là chính nữ, đặc biệt trước mắt lại phải gả cho phế vật Hoàng tử, với nàng mà nói nửa điểm ưu việt đều không có, huống chỉ trước mắt người ta lại cho nàng một cái @n huệ lớn như vậy. Phải biết rằng, làm thứ nữ, có thể có của hồi môn như kém rất nhiều so với chính nữ, mà chia đều của hồi môn cho thứ nữ khác, của hồi môn cũng chưa đến một nửa đâu. Vì thế Phấn Đại cũng tập tức quỳ xuống, vui vẻ lớn tiếng tạ ơn: “Đa tạ tổ mâu, mẫu thân và hai vị tỷ tỷ!” Tưởng Dung nghĩ nghĩ, lại nghiêng thân bỏ thêm: “Đa †ạ phụ thân.” Hai nha đầu tạ ơn một hồi, đem miệng lão thái thái lấp kín hoàn toàn. Ánh mắt Trầm thị đã muốn phản kháng, An thị và Hàn thị đún: kêu lên nói lúc cũng đi ra giữa cúi người thi lê, cùng “Đa tạ lão thái thái và Đại phu nhân.” Hàn thị mị nhãn vừa lật, dịu dàng nói với Phượng Cẩn Nguyên: “Đa tạ lão gia.” An thị lại thêm lực đổ đầy miệng lão thái thái: “Trong kinh ai cũng biết trong Phượng phủ chúng ta lão thái thái đều yêu thương tiểu bối, chưa bao giờ vì Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư là thứ xuất mà khät khe, đúng là ai cũng khen là mẫu mực.” Lời kia vừa thốt ra, cũng không quản thật giả, hình tượng lão thái thái lập tức được nâng cao lên, ngay cả chính nàng có chút lâng lâng. Một tay nâng thắt lưng, một tay chống trượng cười tủm tỉm: “Ta vừa mới nói. trong lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.” Trầm thị cảm thấy tim mình nhỏ giọt, nhưng nhìn Trầm Ngư lắc đầu, và vẻ mặt khen ngợi của Phượng Cẩn Nguyên, trong lòng tuy không vui nhưng cũng phải đem khẩu khí này nhanh chóng nuốt xuống trước. Tưởng Dung và Phấn Đại khoảng chừng mới mười tuổi, cách ngày xuất giá còn rất sớm. Thấy Trầm thị cũng cứng ngắt gật đầu, hai hài tử đang quỳ mới đứng dậy, Tưởng Dung vẫn là bộ dáng sụp mi thuận mắt, trên mặt Phấn Đại vui sướng thế nào cũng không dấu được. Trầm nhìn liếc nàng một cái, chỉ thấy nha đầu kia còn nhỏ tuổi, cũng không biết khi nào sinh ra cỗ kiều my như Hàn thị, trong bụng càng cảm thấy chán ghét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương