Thần Y Độc Phi
Chương 381: Chỉ Cần Đại Tỷ Nhớ Rõ Chuyện Này Là Tốt Rồi
Ra khỏi phòng, Phấn Đại liền chạy tới chỗ của Trầm Ngư. Lúc nàng đến đó, Ỷ Lâm đang giáo huấn một nha hoàn khác, vừa nhìn thấy Phấn Đại liền nhanh chóng đến đón: “Tứ tiểu thư sao lại tới đây? Nô tỳ thỉnh an Tứ tiểu thư.” Phấn Đại nhìn Ỷ Lâm, cười một cái không có hảo ý: “Lời này nói thế nào nhỉ, trước đây ta ít tới đây là vì sợ bị nói là bám lấy đích nữ. Nhưng hiện tại, địa vị như nhau, cũng nên qua lại nhiều hơn không phải tốt hơn sao?” Sắc mặt Ỷ Lâm biến đổi, nhưng cũng không dám phản bác. Phượng Phấn Đại thật là làm người ta cảm thấy giống như một con chó điên, thấy người nào cắn người nấy. “Tứ tiểu thư nói gì vậy, có người đến thăm, thì Đại tiểu thư còn mừng không kịp, mời Tứ tiểu thư vào trong.” Ý Lâm dẫn Phấn Đại vào Trầm Ngư gian nhà trong, Trâm Ngư ở trong phòng đang nhìn chằm chằm vào son phấn đen trên bàn đến ngẩn người, đến khi hai người đã đến gần, lúc này mới phản ứng lại, bị tiếng của Phấn Đại làm cho hoảng sợ. “Đại tỷ đang nghĩ gì mà ngây ra vậy?” Trầm Ngư nhìn Phấn Đại, lập tức lại nghĩ đến chuyện của Huyền Thiên Hoa, nàng rất muốn hỏi Phấn Đại thêm. vài câu nữa, nhưng ánh mắt Ý Lâm nhìn nàng nhắc nhở, lời ra đến cửa miệng miễn cưỡng nén trở về. Ngược lại đổi vẻ mặt cười hoà nhã, đối với Phấn Đại nói: “Hôm nay tuyết đã rơi, Tứ muội ra ngoài sao không mang thêm đấu bồng chứ? Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy.” “Đại tỷ, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao tỷ vẫn còn ngồi trong phòng?” Phấn Đại coi thường nhất là gương mặt Bồ Tát này của Trâm Ngư, tự mình tìm ghế ngồi xuống, chăm chú nhìn Trầm Ngư. Trầm Ngư bị một câu nói không đầu không đuôi làm cho ngẩn người: “Xảy ra chuyện gì?” Phấn Đại kinh ngạc nói: “Đại tỷ chẳng lẽ không biết gì sao?” Ý Lâm câu mày, ngắt lời: “Hôm nay tuyết rơi, Đại tiểu thư vẫn ngồi đợi trong phòng, vẫn chưa ra ngoài.” “Vậy cũng nên có hạ nhân hỏi thăm chứ!” Phấn Đại nhìn Ỷ Lâm chớp mắt, lắc đầu nói lạ nhân không trung thành như thế, sao có thể hầu hạ tốt chủ tử chứ?” Ý Lâm bị nàng nói đến tức bụng đầy bụng, nhưng lại không thể phát tác, dù sao Trầm Ngư bây giờ không còn là đích nữ, những hạ nhân đi theo Trầm Ngư thân phận cũng không còn như trước. Trầm Ngư cản bản không hiểu Phấn Đại đang nói cái gì, nhưng cũng biết chắc chắn là có chuyện gì xảy ra, không khỏi vội vã hỏi: “Muội đừng để ý đến hạ nhân, trước tiên nói rõ một chút, đến cùng là chuyện gì xảy. ra?” Phấn Đại tiến lên trước, dí mặt mình sát mặt Trầm Ngư, còn thiếu chút nữa là chóp mũi cũng đụng nhau. Trầm Ngư không quen, đang chuẩn bị dịch về phía sau thì chợt nghe Phấn Đại mở miệng: “Phượng Vũ Hoành nhốt Thất điện hạ ở trong Đồng Sinh Hiên được mấy. ngày rồi.” Nha đầu đi cùng Phấn Đai không khỏi nghĩ: “Tứ tiểu thư đúng là biết cách gây chuyện. Rõ ràng là nàng nói sáng nay mới thấy Thất điện hạ đi vào sao qua miệng Tứ tiểu thư lại thành bị nhốt trong đó mấy ngày rồi?” 'Thế mà, lại thành công khơi lên sự phẫn nộ của Trầm Ngư, chỉ thấy thoáng cái nàng đứng dậy, trợn mắt rừng trừng, âm thanh sắc bén đổi giọng —— “Ngươi nói cái gì?” Phấn Đại nghĩ trong lòng “Tốt lắm”, nhưng lại nói khác: “Lần trước ta nói với tỷ Phượng Vũ Hoành cùng Thất điện hạ không minh bạch, còn Thất điện hạ thì bị thương nhưng tỷ không tin. Hôm nay thì sao chứ? Huyện chủ phủ của tỷ ấy lại đóng cửa từ chối tiếp khách mấy ngày, cả nữ nhỉ của Bạch gia cũng không vào được nhưng lại cho Thất điện hạ tự do ra vào. Nga ~ không đúng, là chỉ có vào, cũng không có ra, hai người đóng cửa phủ ở trong phòng, còn không biết đang làm những gì" “Lời này có thật không?”Phượng Trầm Ngư xanh mặt. “Đương nhiên là thật!” Phấn Đại còn kéo nha hoàn bên người: “Có phải ngươi tận mắt thấy không? Mau nói cho Đại tỷ biết.” Nha hoàn kia hết cách rồi, đành nhắm lên tiếng đáp lại: “Đúng thật là nô tỳ nhìn thấy Thất điện hạ vào Đồng Sinh Hiên.” Nàng cũng không nói là ngày nào đi vào, muốn nàng hùa theo Tứ tiểu thư cũng nhau mưu hại một vị nam tử xuất trần như tiên thế này, nàng cảm thấy bất kì lúc nào cũng có thể bị thiên lôi đánh. “Sao lại như vậy?” Trầm Ngư theo bản năng nỉ non nói nhỏ, trên mặt xuất hiện vẻ mặt giận dữ, mà Phượng Phấn Đại bên cạnh còn không ngừng thêm mắm dặm muối —— “Nhị tỷ tỷ thật sự rất quá đáng, tuy giờ không ở. trong Phượng phủ nữa nhưng vẫn là nữ nhi của Phượng gia, còn chưa xuất giá đã làm loại chuyện như này, chuyện này mà đồn ra bên ngoài thì chúng ta từ nay về sau sao còn mặt mũi gặp người khác? Huống chỉ, thanh danh của chúng ta đều bị nàng ta huỷ hoại, ai còn đồng ý làm mai với chúng ta?” Trầm Ngư chỉ cảm thấy có một cỗ khí trong lòng sắp bùng nổ, có được mai mối hay không nàng cũng mặc kệ, thanh danh có hay không cũng không sao cả, trong đầu nàng bây giờ chỉ còn nhớ chuyện Huyền Thiên Hoa đang ở trong Đồng Sinh Hiên. Một người như vậy, cư nhiên bị Phượng Vũ Hoành nhốt vào trong sân mình đã vài ngày, Phượng Vũ Hoành đến cùng định làm gì? Phấn Đại nhìn gương mặt của Trầm Ngư càng ngày càng vặn vẹo, trong lòng nàng Kong khỏi càng lúc càng thấy hài lòng, không khỏi nói úc trước khi Đại tỷ còn là đích nữ, tỷ muội chúng ta lúc đó tốt biết bao, trong nhà lúc nào cũng vui vẻ, mẫu thân vẫn còn...” “Đừng nói nữa!” Trầm Ngư nhắm mắt lại, khống chế lắm thì mới không bộc phát trước mặt Phấn Đại: “Hôm nay Tứ muội tới tìm ta là để nói những thứ này sao, là có ýgì? Phấn Đại cũng đứng lên, nói: “Chính là không muốn cho Nhị tỷ làm chuyện ảnh hưởng đến thanh danh của cả Phượng phủ, cho nên xin ý của Đại tỷ, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Phấn Đại nhìn thoáng qua đã đoán được tâm tư của 'Trầm Ngư, dứt khoác đá quả bóng này đến trước mặt nàng. Mà Trầm Ngư đúng như những gì nàng suy nghĩ, đang lúc nổi nóng, nghe Phấn Đại nói như thế, cũng không hề nghĩ ngợi, nhân tiện nói: “Ta hiện tại không làm chủ được, cái này phải báo với tổ mẫu.” Phấn Đại gật đầu: “Vậy Đại tỷ cùng ta tới Thư Nhã viện đi." Ý Lâm nhíu mày, khế kéo tay áo của Trầm Ngư, trong lòng Trầm Ngư khẽ động, chân đang định nhấc thì lặng lẽ thu hồi lại, lại nghĩ rồi nói: “Hôm nay tuyết rơi, bệnh của tổ mẫu vào trời lạnh là không tốt, chúng ta đợi ngày mai lúc thỉnh an thì nói, hôm nay thì đừng làm phiền”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương