Thần Y Độc Phi
Chương 393: Không Hợp Quy Củ
Lão thái thái vừa nghe thấy những lời này, tưởng mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa: “Ngươi muốn cưới Trâm Ngư?” 'Thẩm Thanh trịnh trọng đáp: “Đúng vậy. Mong lão thái thái tác thành.” “Tác thành?” Lão thái thái đưa tay chỉ thẳng hẳn: “Nói! Ngươi đến Phượng phủ ta rốt cuộc là có mục đích gì? 'Thẩm Thanh sửng sờ, ngây ngốc đáp: “Đương nhiên là chuẩn bị khảo thí.” “Nếu là chuẩn bị khảo thí, sao lại nói chuyện cầu thân?” Lão thái thái càng nó càng tức giận: “Cẩn Nguyên còn trông ngóng ngươi kim bảng đề danh, nào biết trong lòng ngươi căn bản chỉ có chuyện nam nữ, thật là lãng phí mấy năm hắn bồi dưỡng ngươi.” “Chuyện này...” Thẩn Thanh nghe lão thái thái nói thế, cũng ý thức được là chính mình quá lỗ m ãng nhưng ngẫm lại những câu nói kia của Phấn Đại, cùng với dáng vẻ của Trầm Ngư trước mặt hắn mấy ngày trước, hắn liền không kiềm được trái tim và cái miệng này, không khỏi lại nói: “Thẩm Thanh một lòng cầu công danh, chưa bao giờ thay đổi nhưng tâm đối với biểu muội Trầm Ngư bao năm nay cũng chưa bao giờ thay đổi. Trước kia lúc cô còn sống cũng cự tuyệt mấy lần, nguyên bản là Thẩm Thanh đã chết tâm, nhưng đến Phượng phủ chuyến này, nhìn cảnh ngộ của biểu muội Trầm Ngư trong phủ thật sự không đành lòng, chỉ cầu lão thái thái gả nàng cho Thẩm Thanh, Thẩm Thanh nhất định sẽ che chở nàng an ổn sống tốt. Lão thái thái nhớ tới hình như có từng nghe nói qua 'Thẩm Thanh này đã từng hướng Trầm Ngư cầu hôn, chẳng qua khi đó Phượng Cẩn Nguyên cùng Thẩm thị một lòng muốn giữ Trầm Ngư lại làm Hoàng hậu, sao có thể để ý Thẩm Thanh này. Mà tình trạng của Trầm Ngư bây giờ, có gả cho Thẩm Thanh cũng không tính là ủy khuất. Chỉ là trong nội tâm bà chán ghét người Thẩm gia, cả đời này đã quyết định sẽ không qua lại với người 'Thẩm gia, nếu không phải Phượng Cẩn Nguyên kiên trì, Thẩm Thanh này bà cũng sẽ không giữ lại ở trong phủ. “Không được." Lão thái thái kiên quyết lắc đầu: “Phượng gia ta cùng Thẩm gia đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Huống hồ lúc Thẩm thị còn sống đã từ chối ngươi, bây giờ nàng ta đã mất. Phượng gia sẽ càng không để Trầm Ngư gả cho ngươi, việc này không cần nhắc lại.” “Thế nhưng...” Thẩm Thanh cuống lên: “Biểu muội trong phủ bị ủy khuất, lão thái thái không thể vì nàng làm chủ, vì sao lại không thành toàn cho Thẩm Thanh? Huống hồ, Thẩm Thanh cho rằng, biểu muội Trầm Ngư đối với ta...cũng...cũng không phải không có tình nghĩa.” “Thẩm thiếu gia, lời này không thể nói loạn!” Triệu ma ma lớn tiếng nói: “Tương lai của ngài nếu đỗ cao trung, chính là môn sinh của thiên tử, sao lại không biết lễ nghi làm hỏng danh dự của phủ chúng ta?” Lão thái thái lúc này mới lên tiếng: “Người của Thẩm gia đúng là cùng một loại đức hạnh.” 'Thẩm Thanh bị hai người nói tới mặt đỏ chót, cũng biết là mình lỡ lời, cũng do hắn sốt ruột đến ngốc, sao có thể nói lại lão thái thái cũng Triệu ma ma. Uất ức trong lòng, chợt nghe lão thái thái nói: “Lại nói, là ai nói cho ngươi ta không làm chủ cho Trầm Ngư? Là ai nói Trầm Ngư trong phủ vhịu ủy khuất? Ngươi dùng thân phận là khách ở đây hồ ngôn loạn ngữ, phẩm hạnh như thế làm sao xứng tham gia thi đình mùa xuân tới sao?” Bà càng nói càng kích động: “Nhị tôn nữ của lão thân là huyện chủ, còn gọi đương kim thánh thượng hiện giờ là phụ hoàng, xem ra, lão thân hẳn là nên để A. Hoành vào cung nói một tiếng, không cần để tên ngươi trong danh sách nữa, năm sau ngươi không cần tham gia nữa.” “Không được! Lão thái thái, chuyện này không đùa được đâu!” Thẩm Thanh lúc này là thật sự cuống lên, hắn từng thấy qua vị kia, thân là Huyện chủ Phượng gia Nhị tiểu thư, cũng từng tiếp xúc qua, ngôn ngữ sắc bén, là người thông minh, chỉ tranh không nhường, ngay cả dượng hắn Phượng Cẩn Nguyên trước mặt nàng đều không chiếm được tiện nghỉ, nếu nàng thật sự vào trong cung nói, chẳng phải mười năm này mình học hành gian khổ thành công toi? Chỉ trong nháy mắt, ý muốn cầu hôn Trầm Ngư đã bị lão thái thái dọa cho lui. Thẩm Thanh cúi đầu thật sâu với lão thái thái, luôn mồm nói: “Thẩm Thanh là tiểu bối, nói chuyện không có chừung mực, mong rằng lão thái thái sẽ không tính toán!” “Hừ!” Lão thái thái thấy hắn bị dọa sợ, cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhóm, rồi lại hỏi: “Ngươi thi hương thứ mấy?” Thẩm thanh đáp: “Thi hương đệ ngũ.” “Đệ ngũ... Cũng không phải là thứ tự tốt.” Lão thái thái nói bâng quơ một câu thế này, Triệu ma ma nghe được nhịn không được muốn bĩu môi, đệ ngũ vẫn còn không tốt. Nhưng lão thái thái rõ ràng là chỉ thuận miệng nói một câu, ý không ở chỗ này, chợt lại nghe bà nói: “Vào mùa xuân mới tới lúc thi, ngươi tới đây quá sớm, chẳng lẽ muốn ở lại Phượng phủ đón tết?” Nghe lão thái thái nói thế Thẩm Thanh cũng không biết nên đáp thế nào, hắn vốn nghĩ có thể ở lại Phượng phủ lúc tết đến, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô cô của hắn đã không còn trên đời, Trầm Ngư bây giờ chẳng qua cũng chỉ thứ nữ, hắn đến Phượng phủ lúc này, về tình về lý đều không hợp. Nhưng bây giờ đã đến, chẳng lẽ muốn đuổi hắn ra bên ngoài sao? May mà lão thái thái còn biết nể mặt Phượng Cẩn Nguyên, chỉ nói: “Nếu ngươi đã đến, ta cũng không thể đuổi ngươi đi nhưng nội viện Phượng gia hiện tại đều là nữ quyến, Phượng Cẩn Nguyên lại không có ở trong kinh, một mình ngươi là nam nhân cả ngày lại ở nội viện, thật sự không hợp quy củ." Về điểm này Thẩm Thanh cũng tán thành, hắn cũng không nguyện ý ở lại nội viện, nhất là Hàn thị, mỗi lần gặp mặt hắn đều trâu đùa một phen, nàng ta cười đến nổi hän không cảm thấy thoải mái. “Ý lão thái thái là..." “Để Hà quản gia an bài cho ngươi đến phòng khách ngoài viện, ngươi cũng không cần đến nơi này thỉnh an †a, chuyên tâm đọc sách, bớt suy nghĩ lung tung. Nội viện này không có thông báo, ngươi cũng không được đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương