Thần Y Độc Phi
Chương 402: Không Có Gì
Chưởng quầy gật đầu liên tục, mang theo Thanh Sương rời đi. Phượng Vũ Hoành xoay người mặt đối diện hồ, lúc này mới nhếch miệng cười tà một cái. Diệu thủ thánh tiên? Tên này là do Huyền Thiên Minh nói cho nàng biết. Trên giang hồ, đệ nhất thầm trộm tiếng tăm lừng lẫy là thần long kiến thủ bất kiến vĩ* cư nhiên lại làm giả làm nha hoàn núp bên cạnh nàng, đúng là cho nàng mặt mũi mà. (Thần long kiến thủ bất kiến vĩ - 3‡JÈmE - shén lóng jiàn shöu bù jiàn wši (nghĩa đen: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi: câu này trong phim cổ trang hay nói này, anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, ko ai nắm rõ đang làm gì ở đâu) Muốn Phượng Hoàng trâm của nàng? Cũng không biết, nhìn ngoài thì cứ như là nàng cất vào trong tay áo nhưng thật ra là bị nàng ném vào không gian, cho dù một trăm Diệu thủ thánh tiên ở trước mặt nàng, cũng không có khả năng trộm đồ trên người nàng. Mọi người lên thuyền, thuận theo dòng nước đến bên bờ bên kia. Thanh Sương lưu lại phòng tìm xuyên qua cửa sổ khép hờ thấy cảnh này, hoảng sợ từng hồi. Phượng Hoàng trâm bị mất? Thế nhưng không phải là nàng lấy. Nàng ra tay ba lần, một lần lúc nhận áo choàng từ tay Phượng Vũ Hoành, một lần là lúc lau nước. trà, còn một lần là lúc nàng nâng Phượng Vũ Hoành dậy. 'Thế nhưng căn bản là nàng không lấy được, mắt nhìn thấy hộp gỗ được bỏ vào tay áo nhưng chẳng biết sao lại không có, nàng gần như lật tung hai tay áo của Phượng Vũ Hoành nhưng vẫn không tìm thấy. Nhưng quan trọng là Phượng Vũ Hoành nói gì, Tam hoàng tử lại tin đó. Càng chết người là... Nàng giơ tay lên, sờ khuyên tai của mình. Vật này Phượng Vũ Hoành nói là chất liệu giống như phối sức bên người Đại hoàng tử là có ý gì, nói thế chẳng khác gì là muốn mạng nàng. Thanh Sương theo tiểu nhị tìm hộp gỗ gần hai canh giờ nhưng không có thu hoạch gì nên đành rời đi. Đêm nay, không ngoài dự đoán của Phượng Vũ Hoành, Thanh Sương vẫn chưa trở về Đồng Sinh Hiên. Hoàng Tuyền hỏi nàng: “Bắt đầu từ khi nào mà tiểu thư hoài nghi Thanh Sương?” Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát: “Chính là sau lần Đông tai, có một lần ta tỉnh lại cứ cảm thấy đồ đạc trong phòng có chút không đúng lắm. Loạn thì không nhưng quá ngăn nắp rồi, ngay cả bình hoa trước khi ngủ ta đặt lệch cũng trở về vị trí ban đầu.” “Diệu thủ thánh tiên quả nhiên danh bất hư truyền, đến Ban Tẩu còn không phát hiện nàng ta vào phòng.” Lúc nói câu này, nàng có chút cố ý nói lớn, trêu đến khi không khí truyền đến tiếng hừ hừ của Ban Tẩu. “Vậy bây giờ làm sao?” Hoàng Tuyền có chút bận tâm: “Xem ra chúng ta vẫn phải đề phòng thì hơn, đêm nay cứ để ta đến gấc đêm cho tiểu thư, vạn nhất Thanh Sương trở lại..." Nghe thế nhưng Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Nàng ta không thể trở về đâu.” “Tai sao?” “Bởi vì Huyền Thiên Dạ sẽ không bỏ qua cho nàng đâu.” Hôm nay tại Tiên Nhã lâu, lúc “ngẫu nhiên” gặp. Huyền Thiên Dạ, Phượng Vũ Hoành đã chắc chắn chủ tử của nàng chính là hắn, cho nên nàng cố ý dùng cái khuyên tai nói bóng gió về quan hệ chủ tớ. “Hiện giờ, chỉ sợ Thanh Sương đang chịu khổ ròi.” Phượng Vũ Hoành nói không sai, vào lúc này, Thanh Sương đang quỳ trong thạch thất của Tương vương phủ, khóe môi rướm máu, một bên mặt sưng phồng lên. Quần áo tán lạc khắp mặt đất, trên người chỉ còn dư lại một cái yếm. Ngồi trước mặt nàng chính là Tam hoàng tử Huyền 'Thiên Dạ, giờ khắc này người ấy vốn một thân nộ khí giống như một ác ma địa ngục ra tới vậy, quanh thân đều bao phủ thịnh nộ vô cùng tận. Đối mặt với Thanh Sương, trong mắt hắn cũng không có một tia tà niệm, chỉ là lửa giận không ngừng tăng nhanh, làm cả gian thạch thất có cảm giác khô nóng lên. 'Thanh Sương toàn thân run cầm cập, bị cởi thành cái dạng này nàng cũng không cảm thấy nhục nhã, ngược lại bản thân còn tự nguyện cởi xuống từng cái từng cái một chỉ là muốn chứng minh mình trong sạch. “Chủ tử, nô tỳ thật không có đắc thủ (thành công), là Nhị tiểu thư đang nói dối." Âm! Huyền Thiên Dạ liên tùng một cước, đạp thẳng vào người Thanh Sương. Nàng không chịu nổi, bị đạp bay thật xa, va đến vách đá, phun một ngụm máu lớn. Vẫn là giấy dụa quỳ đến bên chân Huyền Thiên Dạ, khóc cầu: “Thỉnh chủ tử tin tưởng nô tỳ, nô tỳ thật không đắc thủ!” Huyền Thiên Dạ nghĩ lại đạp một cước, có thể thấy Thanh Sương phun ra máu tại chỗ, chân khẽ nâng lên lại để trửo xuống. Giữ lại người này còn có tác dụng. “Ngươi là Diệu Thủ thánh tiên, thế nhân đều biết, Diệu Thủ thánh tiên không có gì không trộm được. Hoàng cung đại nội ngươi cũng tiến vào, sao lại trơ mắt nhìn vật đặt ở trước mặt, nhưng lại thất thủ?” Điểm này cũng làm Thanh Sương nghỉ hoặc, trơ mắt nhìn, nhưng sự thật là thế —— “Trong túi tay áo Nhị tiểu thư... Không có gì." “Sao có thể?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương