Thần Y Độc Phi
Chương 45: Dọa Sợ
Từng đợt cảm động nổi lên trong lòng, nụ cười khó nén ở trên môi, mặt Phượng Vũ Hành hiếm khi ửng hồng. “Đa tạ Vương gia chu đáo.” Trong lòng Diêu thị cũng tốt lên nhiều. Không phải vì đồ tốt, chỉ là thông qua chuyện này có thể nhìn ra ý của Cửu hoàng tử với nữ nhỉ của nàng, như thế là tốt rồi. Rương đem đến không sai biệt lắm, Hà Trung ba ba chạy đến trước mặt Phượng Vũ Hành xin chỉ thị: “Nhị tiểu thư, còn có mấy thùng không mang vào được, đã để ngoài cửa Liễu viên. Nô tài thỉnh Nhị tiểu thư ra lệnh, có thể lập tức mở nguyệt lượng môn bên tường bắc không?” Phượng Vũ Hành gật đầu, “Mở, lập tức mở, không cần quá đẹp, cũng không cần quá lớn, đủ để hai người đi qua là được. Ngươi làm việc này nhanh nhẹn một chút, tốt nhất trong vòng hai ngày có thể xong.” Hà Trung cúi đầu đáp ứng, từ từ chạy xuống phân phó. Diêu thị nghe đã mơ hồ, “Vì sao lại phải mở nguyệt lượng môn ở tường bắc?” Phượng Vũ Hành hỏi lại: “Mẫu thân có biết Ngự vương điện hạ tặng một tòa trạch tử cho ta?” Diêu thị gật đầu, “Có nghe nói.” 1 “Chính là tòa trạch tử cạnh tường bắc kia.” Diêu thị cứng lưỡi, nàng lớn lên ở kinh thành, dĩ nhiên biết lai lịch tòa trạch tử cách vách Phượng phủ kia. Không nghĩ người người đều muốn tòa trạch tử kia, cuối cùng là rơi xuống tay nữ nhỉ mình. Đưa đồ xong, gã sai vặt cuối cùng lui xuống, Liễu viên nho nhỏ cuối cùng cũng an tĩnh lại. Tôn ma ma tiến lên hỏi Phượng Vũ Hành: “Điện hạ mang nhiều trà đén, để lão nô đi ngâm trà cho tiểu thư và phu nhân dùng?” Phượng Vũ Hành gật đầu, “Ngâm đi, tiện thể dùng trà cụ điện hạ đưa tới.” Sau đó quay đầu nói với Hoàng Tuyền: “Lát nữa ngươi lấy ra những sính lễ có thể ăn dùng, tự mình bảo quản. Chờ chúng ta dời đến cách vách, thì phòng này dùng để cất giữ những thứ kia. Những thứ khác cũng phải phân loại, nếu có lấy dùng, nhất định phải kịp thời ghi chép.” Hoàng Tuyền lĩnh mệnh: “Tiểu thư yên tâm, nếu có người dám đánh chủ ý vào những sính lễ này, Ngự vương phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Lời này vừa ra, trong đầu Bảo Đường hiện lên sắc mặt tham lam của Trầm thị, Bảo Đường nhất thời run run, thầm nghĩ nhất định phải nhắc nhở Đại phu nhân trăm ngàn lần cẩn thận, không thể vì tiền tài mà kết thù với Ngự vương phủ a! Ngự vương phủ đã tỏ thái độ, bởi vậy người trong Phượng phủ không dám khó xử Diêu thị bên này, ít nhất ngoài mặt sẽ không dám. Điểm này biểu hiện ở đồ ăn trước mặt! Vừa đến buổi trưa, quản sự ở đại trù phòng lập tức mang theo chúng hạ nhân chạy tới Liễu viên. Bưng từng mâm lên, rồi lại tới từng hộp thức ăn, ước chừng đến đây. khoảng mười hai người. Quản sự kia là lão phụ nhân năm mươi tuổi, một thân béo mập như Trầm thị, khi cười, hai còn mặt bị thịt che lại như không có. Vừa đến Liễu viên, không để ý đến Diêu thị, trực tiếp hành lễ với Phượng Vũ hành: “Lão nô Vương thị, vấn an Nhị tiểu thư! Buổi trưa, lão nô đến mang cơm cho Nhị tiểu thư!” Phượng Vũ Hành ghét nhất loại người nịnh nọt này, lúc trước đưa đồ ăn tới cũng không như vậy, thế mà mới đảo mắt, có thể nịnh nọt tới trình độ này, thật sự làm người ta bội phục. Nàng khoát tay, kéo Diêu thị và Tử Duệ trở về phòng, đem việc trong viện ném cho bọn hạ nhân. Chưa đầy lát sau, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền tự mình đem đồ ăn vào. Đáng tiếc, không có nhiều bàn để đồ ăn như vậy, cuối cùng Mãn Hỉ và Bảo Đường từ sương phòng đem cái bàn nhỏ lại đây mới miễn cưỡng để vừa. Phượng Vũ Hành không khách khí, ngồi xuống liền bắt đầu ăn. Diêu thị thấy một màn như vậy, nàng hỏi Phượng Vũ Hành: “Không phải chúng ta bị coi thường sao?” Một mặt Phượng Vũ Hành hỏi Tử Duệ thích ăn gì, sau đó gắp cho hắn, một mặt trả lời Diêu thị: “Thích không bị coi thường thì sẽ không bị coi thường, chẳng lẽ không có một bàn đồ ăn này, từ lúc chúng ta hồi phủ tới này, không phải coi thường còn chưa đủ sao?” Diễu thị ngẫm lại, cũng không nói thêm nữa, chuyên tâm ăn cơm. Ba người làm sao mà ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, ăn đến cuối cùng, trên bàn có vài món còn chưa động qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương