Thần Y Thánh Thủ

Chương 87: Chung sức kiếm tiền



Tam thất lên giá và Vân Nam đại hạn, hai việc này liên hệ với nhau, trong đầu Trương Dương lập tức nảy ra ý nghĩ. Hắn còn nhớ rõ, một giáo viên phụ trách đề tài khi chọn mua dược liệu đã từng nhiều lần tiếc rẻ trước mặt hắn là sớm biết tam thất lên giá lợi hại như vậy thì lúc đầu đã mua nhiều một chút, sau này bán đi cũng có thể kiếm ít tiền. Hơn nữa Trương Dương tựa hồ còn nghe nói qua, có người quả thực dựa tam thất mà phát tài nhanh chóng. Kiếm tiền, đây cũng là vấn đề trước đó Trương Dương đã nghĩ qua, nhưng vẫn chưa có manh mối gì cả, không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy. Trương Dương hiểu rõ lĩnh vực dược phẩm dược liệu, nắm lấy một lần cơ hội, lợi nhuận thu hoạch được chắc không kém hơn kiểu tăng giá nông sản tới mức đắt đỏ như ở tương lai, đi vào hoạt động rồi nhất định có thể kiếm một khoản rất khá.

- Không phải lũ lụt thì là đại hạn, ông trời làm sao ấy nhỉ!

Mễ Tuyết thở dài thườn thượt, nhẹ nhàng lắc đầu, cầm tờ báo bỏ sang một bên, nàng ta có một trái tim lương thiện, mỗi lần thấy tin tức kiểu này đều sẽ cảm khái thốt lên vài câu.

- Mễ Tuyết, thật ra từ xưa đến nay, thiên tai đều tồn tại, lần này cũng còn may là có cây đại thụ nhà nước chống đỡ, đại hạn cùng lắm là sẽ gây tổn thất nhất định, sẽ không xuất hiện điều gì quá bất ngờ đâu!

Trương Dương cười khẽ trả lời một câu, trong đầu vẫn đang tính chuyện "buôn tam thất". Thật ra không chỉ tam thất, lần này Vân Nam đại hạn có rất nhiều vị thuốc Đông y đều lên giá cả, chỉ có điều tam thất tăng ở mức lợi hại nhất, ảnh hưởng cũng lớn nhất, lúc đầu còn có một số nơi trữ hàng tam thất, về sau thì tuyệt đối là kiếm mỏi mắt không ra. Hiện tại thứ Trương Dương thiếu nhất chính là tiền, có câu nói là từ nghèo sang giàu thì dễ, từ nghèo sang giàu mới khó, nếu không phải hắn đột nhiên thay đổi thân phận, nói không chừng là vẫn chưa thể thích ứng với cuộc sống bây giờ. Ngay cả là như vậy, bình thường Trương Dương sử dụng tiền bạc vẫn rất hào phóng, lần trước phía bệnh viện cho hắn 20 ngàn tiền thưởng, chỗ này không được bao nhiêu này cũng chỉ còn sót lại hơn 10 ngàn, ở thời đại này mà dùng tiền với tốc độ như vậy, Trương Dương mà không nghĩ cách thì đúng là không nuôi nổi chính mình. Biện pháp thì thật ra rất đơn giản, con đường để Trương Dương có thể kiếm tiền vốn dĩ rất nhiều, kiếp trước hắn chính là dựa vào chữa bệnh cho đám nhà giàu, thu lấy khoản phí kếch xù mới có cuộc sống xa xỉ như vậy, còn lần này hắn không dự định đi theo con đường đó nữa. Giúp người chữa bệnh, đúng là có thể kiếm được không ít tiền, nhưng lại luôn phải để người ta sắp xếp, bay tới bay lui khắp nơi, làm không gian thời gian riêng tư của mình đều ít đi rất nhiều, Trương Dương đã từng có một lần sống như thế nên không nghĩ là sẽ có thêm lần thứ hai, lần này giúp Tô Thiệu Hoa chữa bệnh, hắn thật ra không hề nghĩ đến thu phí, thuần túy là nể nang Ngô Hữu Đạo. Hơn nữa, nếu không phải trước đó thác loạn như vậy, kiếp trước hắn cũng sẽ không gặp gian nan, cũng sẽ không cần phải tới thế giới này.

- Anh nói đúng, chỉ có thể hi vọng lần hạn hán này kết thúc nhanh lên một chút!

Mễ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu một cái, chuyện kiểu này cô cũng chỉ là nói một chút , thật ra cô hiểu rõ, đây không phải chuyện có thể đi quan tâm thật sự, có quan tâm cũng vô dụng.

- Cả nhà đi ăn cơm thôi, Tô công tử ngày hôm nay có việc không đến được, nhưng vừa nãy anh ta có nhắn tin, nói mời chúng ta đến Khải Toàn Lâu ăn cơm, mọi người cùng tới dự bữa tiệc lớn nào!

Trương Dương cười cười, gọi to một tiếng, đám Hồ Hâm đều hưng phấn hoa tay múa chân loạn lên. Khải Toàn Lâu, Trương Dương bọn họ lần trước có đi qua một lần, sau đó thì thôi không đến nữa, chi phí ở đó thực sự quá cao, lần trước đã tốn hơn hai ngàn, Hồ Hâm còn làu bàu rất lâu, nói bọn họ đã quá xa xỉ. Lần này thì khác, lần này là ông chủ lớn Tô công tử mời khách, sẽ không để cho bọn họ phải chịu gánh nặng về mặt tâm lý. Khải Toàn Lâu cách chỗ bọn họ cũng không xa, đây cũng là tửu điếm xa hoa nhất trong chu vi xung quanh trường học, mấy người cũng không chạy xe mà trực tiếp đi bộ qua, chẳng mấy chốc đã đến Khải Toàn Lâu. Lần này bọn họ không gặp phải tên Chu Dật Trần làm cho người ta chán ghét, từ rất xa đã thấy chiếc BMW của Tô Triển Đào, chiếc BMW của y đậu lẫn trong một đống xe trước cửa mà vẫn có vẻ rất chói mắt.

- Bác sĩ Trương , tôi ở đây!

Mới vào đến phòng khách, Trương Dương đã nghe tiếng Tô Triển Đào gọi, anh ta đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh kia nghỉ ngơi, nhìn thấy đám Trương Dương đi vào liền lập tức đứng lên.

- Tô công tử, thật là ngại khi để anh đợi lâu, quản lí Lương cũng ở đây sao!

Trương Dương quay đầu, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, Tô Triển Đào đang tiến về phía bọn họ, bên cạnh y còn có một người quen, là quản lí Lương Yến lần trước làm quen ở đại sảnh.

- Ông chủ Trương, thì ra người ông chủ Tô đang chờ là anh sao!

Lương Yến trên mặt ngược lại là có vẻ hơi kinh ngạc, Tô Triển Đào cũng là khách quen của bọn họ, vừa nãy đã tới được một lúc, cô ta chỉ biết là Tô Triển Đào đang chờ người, không nghĩ tới người được chờ đón lại nghiễm nhiên là Trương Dương. Đối với Trương Dương cô ta có ấn tượng rất sâu, dù Trương Dương lần trước đến đây tuy có vẻ ngoài rất bình thường nhưng một sinh viên bình thường sẽ không gọi ra hơn hai ngàn đồng một bữa như vậy.

- Tôi chỉ là một sinh viên, xin đừng gọi tôi là ông chủ gì đó!

Trương Dương mỉm cười lắc đầu, lại liếc nhìn Tô Triển Đào. Tô Triển Đào trên mặt tựa hồ có chút không đồng ý, bọn họ lời còn chưa nói hết đã Trương Dương đã bị mấy người cùng chạy lại kéo lên lầu, vào phòng đã được đặt trước. Hồ Hâm mấy người bọn họ đều theo tới, có câu trước lạ sau quen, mấy người bọn họ cũng đã là lần thứ hai tới nơi này, cũng đều biểu hiện rất có quy củ, không giống lần thứ nhất cảm giác cứ như đám "lưu manh" tiến vào khu vườn lộng lẫy. Tô Triển Đào cũng đặt phòng như đám Trương Dương lần trước, đều là phòng VIP lớn, hơn nữa rượu và thức ăn đều đã gọi rồi, món ăn được gọi cũng là điểm khác biệt so với đám Trương Dương lần trước, đều có giá không thấp, giá tiền tính gộp lại phỏng chừng so với lần đó còn cao hơn. Sau khi ngồi xuống, Tô Triển Đào bảo Lương Yến lui xuống, Trương Dương phát hiện, quản lí Lương lúc đi ra tựa hồ vẫn mang theo chút gì đó không tình nguyện, trong mắt vẫn có vẻ gì đó u oán. Về chuyện này thì Trương Dương ngược lại là hiểu rất rõ. Tô Triển Đào tài mạo song toàn, còn có gia thế đáng ngưỡng mộ, người như vậy chính là hoàng tử bạch mã trong mắt rất nhiều cô gái, chung quy lại, Lương Yến động tâm tư với anh ta cũng là lẽ bình thường, nhưng bây giờ xem ra là Tô Triển Đào rõ ràng không thích thú gì cô ta cả.

- Chư vị, chúng ta đều đã tiếp xúc vài lần, cũng có thể xem như là bạn cũ nên không cần khách khí nha!

Tô Triển Đào không hề có chút kiêu căng, món ăn còn chưa tới liền bắt đầu bắt chuyện, mấy người kia lúc vừa bắt đầu vẫn hơi có chút câu nệ, nhưng khi chờ món ăn vừa lên thì lập tức lộ nguyên hình khiến Tô Triển Đào nhìn mà không khỏi sững sờ. Hồ Hâm mấy người bọn họ chính là không thay đổi được cái thói xấu thấy đồ ăn ngon là muốn giành nhau.

- Tô công tử, ngại quá, để anh phải chê cười rồi!

Trương Dương lần này biểu hiện vẫn tính là bình thường, hắn vẫn mải chú ý đến Tô Triển Đào, liền cười ha hả mà chống chế một câu. Tô Triển Đào chỉ biết lắc đầu, nhìn Hồ Hâm bọn họ, thản nhiên nói: Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Không, không có, thật ra tôi rất muốn được như bọn họ, tôi cũng rất muốn có một đám bạn như vậy, có thể thả sức tranh nhau đồ ăn, mọi người có thể cùng vui vẻ tụ tập!

Lúc nói chuyện, trong mắt của anh ta không tự nhiên lộ ra vẻ khát khao niềm vui bình dị. Ánh mắt của anh ta thay lời như nói với Trương Dương rõ ràng đây đều là những lời nói thật lòng, có được tất có mất, Tô Triển Đào là từ nhỏ lớn lên trong châu báu lụa là, được rất nhiều nhưng đồng thời cũng mất đi không ít. Trương Dương cảm giác được, Tô Triển Đào bình thường tuy có vẻ oai phong lẫm liệt như vậy nhưng thật ra cũng là một người cô độc. Vả lại, bên cạnh anh ta thật sự không có mấy người là bạn. Trong lòng hơi rúng động, Trương Dương đột nhiên nói:

- Tô công tử, liệu anh có hứng thú với việc kiếm tiền hay không, bây giờ tôi biết là có cơ hội, liệu anh có muốn chung tay kiếm một khoản?

Trương Dương muốn tận dụng cơ hội lần này buôn tam thất kiếm món hời, chí ít tích góp đủ phí sinh hoạt cho tương lai trong mấy năm để đỡ phải lo lắng chuyện tiền bạc. Hắn vốn đã muốn tìm người hợp tác, Tô Triển Đào vốn chính là một phương án, quả thực là một đối tác hợp tác rất khả thi, hơn nữa hợp tác với anh ta còn có thể tiết kiệm được không ít công sức phải bỏ ra nữa.

- Cơ hội, cơ hội gì vậy?

Tô Triển Đào hơi sững sờ, đoạn vội vã hỏi một câu, cũng nhân dịp đánh giá Trương Dương. Anh ta biết Trương Dương y thuật rất thần kỳ, chỉ hai lần trị liệu đã giúp tinh thần ông bác nhà anh ta đỡ hơn rất nhiều, mấy ngày này Tô Thiệu Hoa cũng không ít lần khen ngợi Trương Dương trước mặt người khác. Chính vì lẽ đó, anh ta mới nỗ lực tiếp xúc với Trương Dương, đương nhiên, mục đích của anh ta cũng không phải là nhờ Trương Dương đi bán thuốc giùm, mà là vì kết bạn với người như Trương Dương đối với anh ta sẽ không có hại. Tô Triển Đào vốn là người thông minh, anh ta biết một bác sĩ y thuật thần kỳ như Trương Dương có giá trị đến đâu. Thật ra nói trắng ra thì anh ta cũng là vì Trương Dương có giá trị mới cố ý làm như vậy, cũng không phải là trong lòng thật sự coi Trương Dương là bằng hữu, suy đoán vừa nãy của Trương Dương cũng không sai, đây là một người sống cô độc.

- Một cơ hội rất tốt, anh cứ nói trước coi anh có muốn làm hay không đã!

Trương Dương làm bộ thần bí cười cười, cũng không hề trực tiếp đem chuyện tam thất nói ra, chưa xác định có hợp tác hay không thì cũng không cần thiết nói tỉ mỉ như vậy.

- Đương nhiên là muốn, có tiền không kiếm họa là ngu, Bác sĩ Trương , rốt cuộc là cơ hội gì vậy?

Tô Triển Đào lập tức gật đầu, Trương Dương là thần y thì không sai, nhưng anh ta chưa từng nghe nói qua Trương Dương từng dính vào chuyện làm ăn, hiện tại Trương Dương lại nghiễm nhiên nói có dịp kiếm tiền nên khiến anh ta rất là hiếu kỳ. Hiện tại chuyện làm ăn cũng không giống như trước đây, cũng không còn cái gì trăm phần trăm có thể kiếm ra tiền. Bất kỳ mối làm ăn nào khi vừa bắt đầu đều sẽ có chút phiêu lưu, quan trọng chính là ở cách làm. Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Anh là ông chủ, về chuyện buôn bán dược liệu, anh hãy nói cho tôi biết trước, trong tay anh có bao nhiêu vốn lưu động?

- Vốn lưu động, nhất thời nếu huy động ngay thì tôi có thể có hơn bảy trăm ngàn!

Tô Triển Đào hơi do dự chốc lát rồi cũng nói thẳng ra số vốn lưu động trong tay. Đối với Trương Dương, anh ta cũng không hề hoài nghi gì cả, nếu Trương Dương cần tiền, chỉ cần đến chỗ bác hai nhà anh ta thì cả trăm ngàn cũng đều không phải vấn đề gì, nếu như Trương Dương thật sự chữa khỏi bệnh cho bác hai thì mấy triệu thù lao đều có khả năng. Trương Dương sẽ không để tâm đến món tiền nhỏ của anh ta làm gì.

- Hơn bảy trăm ngàn, không đủ, lần này chuyện làm ăn rất dễ kiếm tiền, anh ít nhất cũng cần chuẩn bị tầm hai triệu!

Trương Dương khẽ cười lắc đầu, 700 ngàn là không ít, nhưng trong mắt Trương Dương thật sự là không nhiều, hơn nữa lần này có thể nói là phi vụ làm ăn kiếm tiền rất ổn, ít nhất cũng có thể kiếm gấp hai ba lần, cơ hội như vậy đương nhiên phải chuẩn bị thêm ít tiền.

- Hai triệu?

Tô Triển Đào lông mày nhảy nhảy, hai người bọn họ đang nói chuyện, nhưng âm thanh đều rất nhỏ, những người khác vẫn đang mải tranh nhau đồ ăn, ngoại trừ Mễ Tuyết ra thì không ai để ý đến bọn họ bên này.

- Đúng, hai triệu, nếu như có ba triệu thì càng tốt, tôi bảo đảm lần này ít nhất có thể lời một gấp đôi!

Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu như không, hắn đột nhiên cảm giác chính mình như là sói xám lớn đang dụ dỗ đứa trẻ, chỗ không giống chính là lần này hắn thật sự nắm chắc có thể kiếm tiền.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...