Thần Y Trở Lại
Chương 25: Mua Dược Liệu Quý
Ngô Bình: “Uống thuốc thì có hiệu quả khá chậm nhưng ít nguy hiểm hơn phẫu thuât. Giờ tôi sẽ kê đơn, mỗi ngày ít nhất phải uống một lần nhé!” Ngô Bình kê đơn xong thì đi luôn, Vệ Thanh Ảnh tiễn anh ra ngoài cổng. “Đã điều tra ra người hạ độc chưa?”, trên đường đi, Ngô Bình tiện miệng hỏi. Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Tra ra rồi, nhưng ông tôi đang buồn”. Ngô Bình: “Cô Vệ nên biết cách bảo vệ bản thân, nếu cần thì cứ đến tìm tôi hoặc gọi điện cũng được, tôi sẽ đến ngay”. “Cảm ơn anh!”, Vệ Thanh Ảnh thật lòng nói. Cô ấy cho một chiếc xe đưa Ngô Bình đến bến xe. Hôm nay, anh buộc phải về nhà, bệnh ung thư dạ dày của mẹ anh cần được điều trị tiếp, không thể để cách lần điều trị trước quá lâu được. Khi anh về đến nhà thì đã là buổi chiều. Vừa vào phòng khách, anh đã nhìn thấy Chu Thanh Nghiên đang ngồi học toán với Ngô Mi. “Anh Ngô”, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi đứng dậy chào Ngô Bình. Ngô Mi nói: “Anh, chị Nghiên đến giúp em làm bài tập”. Bấy giờ, Ngô Bình mới nhớ Chu Thanh Nghiên từng nói cô ấy có thể dạy kèm môn toán cho Ngô Mi nên vội nói: “Cô Chu, phiền cô rồi!” Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô đừng khách sáo, sau này anh cứ gọi tôi là Thanh Nghiên thôi”. Sau đó, cô ấy nói tiếp: “Tôi đã nhờ hiệu trường xếp lớp mới cho Ngô Mi rồi, vài hôm nữa là em ấy có thể đi học bình thường. Dù môn toán quan trọng, nhưng các tiết học khác cũng không thể lơ là được”. Trương Lệ bước ra rồi cười nói: “Tiểu Bình, Thanh Nghiên tốt lắm, con phải tranh thủ cơ hội đi”. Ngô Bình làm ngơ rồi nói: “Mẹ mau đi nấu cơm đi, con đói lắm rồi”. “Ừ, mẹ đi làm ngay đây”, Trương Lệ mỉm cười rồi đi vào bếp. Ngô Bình hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, ở huyện mình có nơi nào bán dược liệu quý không?” Chu Thanh Nghiên suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng ở tỉnh thì có đấy, anh ngô định mua dược liệu gì?” Ngô Bình: “Toàn là các dược liệu quý trên 150 tuổi ấy”. Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Tôi sẽ về hỏi giúp anh, nhưng chắc giá sẽ cao lắm đấy, ít cũng phải từ một triệu trở lên”. Ngô Bình thấy hơi đau đầu, hai mẹ con Lâm Băng Tiên chắc không có nhiều tiền như vậy. Nhưng anh là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu được. Do dự một lát, anh nói: “Chỉ cần dưới hai triệu thì cô cứ mua cho tôi nhé”. Dạo này, thu nhập của anh khá ổn, nhà họ Chu trả năm trăm nghìn, Nhậm Thiên Thắng trả Ba trăm nghìn, nhà họ Vệ trả một triệu, cộng với tiền tiết kiệm của anh nữa thì anh cũng có khoảng hai triệu rồi. Dù giá như vậy là hơi cao, song vẫn kinh tế hơn thay thận. Với trình độ y học hiện giờ, bệnh nhân thay thận chẳng những phải uống thuốc kháng sinh một thời gian dài, mà cũng khó duy trì sự sống trong năm đến mười năm. Lâm Mỹ Kiều mới hơn bốn mươi, chắc hẳn bà ấy không muốn đối mặt với một tương lai như vậy. Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, nhất định tôi sẽ tìm giúp anh”. Chu Thanh Nghiên vừa giúp Ngô Mi đổi lớp, vừa dạy kèm thêm, điều này khiến Ngô Bình thấy rất cảm kích, anh nói: “Ăn cơm xong, tôi đến nhà cô nhé”. Chu Thanh Nghiên biết Ngô Bình định đến hướng dẫn ông mình tu hành, cô ấy mừng rõ rồi nói: “Vâng!” Khi cơm tối được dọn lên, Ngô Bình chưa kịp động đũa thì Lư Tuấn Phi đã gửi tin nhắn đến thông báo nhà họ Đường đã cho người đến sơn trang Thái Khang để kiểm tra, mọi việc rất thuận lời, hai bên hẹn ngày mai sẽ ký hợp đồng. Sau khi ký hợp đồng xong, nhà họ Đường sẽ đầu tư hai tỷ, sau đó bán sơn trang ấy trên danh nghĩa của mình. Với tầm ảnh hưởng của nhà họ thì chắc chắn khả năng tiêu thụ không thành vấn đề. Nghe thấy thế, Ngô Bình cũng mừng cho bạn mình, vậy là tên này vẫn có thể làm cậu ấm tiếp rồi. Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường ở Vân Kinh. Đường Minh Huy cười lớn nhìn con gái cưng nhà mình rồi nói: “Tử Di, con giỏi lắm, thế mà có thể giải quyết được vấn đề của sơn trang Thái Khang. Chờ khi nào ký hợp đồng xong, chúng ta có thể kiếm được một tỷ đấy”. Đường Tử Di hừ một tiếng: “Bố nên đề phòng bà nội, đừng để lộ tin này vội, không họ lại phá mình đấy”. Đường Minh Huy: “Con yên tâm, hai tỷ ấy là bố vay bạn bè đấy, không động đến một đồng nào của nhà họ Đường đâu”. Đường Tử Di gật đầu: “Bố, bao giờ ký hợp đồng với nhà họ Lư xong, chúng ta đến Đổ Thạch Thành đi, con sẽ giới thiệu bạn con cho bố”. Đường Minh Huy sáng mắt lên: “Cái cậu Ngô Bình đấy hả? Được được, bố cũng muốn gặp cậu ấy lắm”. Đường Tử Di nói: “Vậy chốt ngày kia đi nhé, sáng sớm ngày kia nha bố”. Đường Minh Huy đáp: “Tử Di, lần trước con bảo cậu ấy rất giỏi võ đúng không?” Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, giỏi lắm luôn ấy. À, hôm ấy đi, bố nhớ gọi cả chú Thất nữa nhé, chú ấy là đệ tử tục gia của Đại Thiềm Tự, hơn nữa còn được coi là cao thủ thứ ba ở Vân Kinh, để chú ấy đánh giá hộ con”. Đường Minh Huy gật đầu: “Được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương