Thần Y Trở Lại
Chương 42: Thiết Sa Chưởng
Chu Truyền Võ thở dài: “Nhờ cậu Ngô cố hết sức!”, nói rồi, ông ấy cúi gập người xuống. Ngô Bình hỏi: “Đã biết là ai ra tay chưa?” Chu Truyền Võ cười khổ: “Nếu cậu Ngô đã hỏi thì tôi cũng không giấu nữa”. Thì ra ngày xưa, Chu Viễn Sơn rất thích học võ nên bái sư học nghệ khắp nơi. Chưa đến 30 tuổi, ông ấy đã trở thành quyền sư nổi tiếng gần xa, cũng có rất nhiều người xin học. Một hôm, có người tên là Kiều Vân Lương đến xin tỉ thí. Khi đó, Chu Viễn Sơn còn trẻ nên rất khoẻ, kết quả đã đánh người kia bị thương nặng nhờ lực ngầm. Kiều Vân Lương ấy về nhà được ba hôm thì mất, con trai Kiều Vân Lương là Kiều Ba khi ấy mới có mười mấy tuổi. Kiều Ba ôm thù hận, thề với trời sẽ trả thù nên đã lên núi bái một cao thủ làm thầy và học Thiết Sa Chưởng. Ông ta rất có năng khiếu với chưởng pháp này nên chỉ mất năm năm là học xong, sau đó đã xuống núi đi tìm Chu Viễn Sơn báo thù. Biết tin trước nên Chu Viễn Sơn đã dẫn cả nhà mình bỏ quê đi nơi khác rồi thay cả họ lẫn tên, bôn ba khắp nơi. Nhiều năm qua, nhà họ luôn phải sống lẩn tránh. Trong khi đó thì Kiều Ba ngày càng nổi tiếng, mới hơn ba mươi mà đã trở thành cao thủ cảnh giới Khí và thu nhận rất nhiều đệ tử, đồng thời còn đi nghe ngóng khắp nơi về Chu Viễn Sơn. Nhà họ Chu làm gì cũng rất kín kẽ, nhưng vẫn bị ông ta tìm được. Lần trước có sát thủ đến nhà, cũng là Kiều Ba muốn thăm dò thực lực của Chu Viễn Sơn. Lần này, cuối cùng ông ta cũng mò tới rồi đánh Chu Viễn Sơn bị thương nặng, đồng thời còn nói sẽ tiêu diệt cả nhà họ Chu, không trừ một ai. Ngô Bình nghe xong thì cau mày: “Người này thật độc ác, trả thù thôi, chứ sao lại đòi diệt cả nhà người ta”. Chu Truyền Võ cười khổ: “Vì ông ta quá hận chúng tôi nên tôi mới không cho Thanh Nghiên về đây, vì sợ con bé bị liên luỵ. Chúng tôi đi trốn bao năm vậy là đủ rồi, cũng đến lúc giải quyết dứt điểm đi thôi. Thú thật với cậu, tôi đã mời vài cao thủ đến hỗ trợ rồi”. Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này chắc không giảng hoà được rồi, hai bên phải một mất một còn thôi”. Chu Truyền Võ gật đầu: “Chuyện đến nước này thì không làm gì khác được rồi, đành liều một phen thôi”. Sau đó, ông ấy nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, nếu chúng tôi gặp chuyện gì bất trắc, xin cậu hãy chăm sóc con gái tôi”. Ngô Bình: “Ông đừng nản chí, chuyện đã đến hồi kết đâu”. Chu Truyền Võ thở dài nói: “Nghe nói Kiều Ba cũng mời thêm mấy cao thủ nữa, e là chúng tôi không chiếm ưu thế trong trận ác chiến này rồi”. Ngô Bình thầm thở dài, thù oán trong giang hồ không phân định đúng sai, anh chỉ là người ngoài thì không nên xen vào. Chẳng mấy chốc, thuốc đã về, Ngô Bình tập trung chữa trị cho Chu Viễn Sơn, thậm chí anh còn thi triển Cửu Chuyển Hoàn Hồn Châm cực hao tổn chân khí, kết hợp với các dược liệu quý hiếm, cuối cùng Chu Viễn Sơn cũng đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Lần chữa bệnh này khiến Ngô Bình quá mất sức nên anh phải ngồi xuống tu luyện. Khi mở mắt ra thì trời đã tối. Chu Thanh Nghiên vẫn ở bên cạnh, thấy anh mở mắt ra thì hỏi: “Anh Ngô, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho anh nhé”. Ngô Bình gật đầu, đúng là anh thấy hơi đói. Tình hình của Chu Viễn Sơn đã ổn định, chỉ cần qua được ba ngày thì sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa. Chu Truyền Võ và Chu Truyền đều đã đi đâu mất, chắc họ đi nghĩ cách ứng phó với chuyện này nên chỉ còn ba người ở lại đây. Không lâu sau, Chu Thanh Nghiên đã bê một bát cháo, hai bát thức ăn và một bát cơm ra, rõ ràng cô ấy đã chuẩn bị từ trước nên cơm nước vẫn nóng hổi. Ngô Bình ăn như hổ đói, sau khi ăn no, anh hỏi: “Tình hình sao rồi?” Chu Thanh Nghiên: “Bố tôi đã tìm một nhân vật khá có địa vị trong võ lâm đến giảng hoà, nhưng chưa rõ kết quả thế nào”. Ngô Bình: “Kiều Ba đó nổi tiếng trong giang hồ lắm à?” Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Tôi nghe nói ông ta là một cao thủ khá có tiếng ở Kiếm Nam, nhờ giỏi Thiết Sa Chưởng nên có rất nhiều người theo học, ông ta mở nhiều võ quán lắm. Bây giờ, ông ta còn là chủ tịch của tập đoàn Thiết Sa ở Kiếm Nam, khối tài sản cả chục tỷ đấy”. Ngô Bình lắc đầu: “Đã ở địa vị cao như vậy rồi mà sao vẫn ra tay ác độc thế?” Chu Thanh Nghiên: “Nghe nói người này rất nóng tính, từng đánh chết cả con trai ruột của mình. Ngô Bình: “Vậy nhà cô phải cẩn thận, nghe căng đấy”. Khi hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng động, Chu Truyền Võ đã về, cánh tay trái ông ấy buông thõng, hình như đã bị thương. Chu Thanh Nghiên hoảng sợ rồi vội hỏi: “Bố, tay bố sao thế?” Chu Truyền Võ giận dữ nói: “Bố đã quỳ xuống rồi mà ông ta vẫn không chịu thôi, vẫn đòi diệt cả nhà mình. Thanh Nghiên, con mau đi với cậu Ngô đi”. Chu Thanh Nghiên lắc đầu: “Không, có chết thì cả nhà mình cùng chết!” “Im miệng! Con ở lại thì chỉ như tự sát thôi, nghe lời bố, con phải sống cho tốt”, ông ấy trầm giọng nói, vành mắt đã đỏ hoe. Chu Thanh Nghiên bật khóc nức nở, nhưng không chịu đi. Ngô Bình thấy đau đầu, người bệnh còn chưa ổn định sức khoẻ thì anh chưa thể đi đâu được. Trầm mặc một lát, anh chợt hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, cô có bạn trai chưa?” Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Chưa”. Anh gật đầu: “Vậy từ giờ, cô sẽ là bạn gái của tôi. Với cương vị là bạn trai, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhà bạn gái mình gặp nạn”. Chu Truyền Võ mừng rỡ: “Cậu Ngô, cậu…” Ngô Bình bình thản nói: “Chú ơi, từ giờ chú cứ gọi cháu là Ngô Bình”. Chu Truyền Võ hít sâu một hơi rồi nói: “Ngô Bình, cháu không cần lo về chuyện này đâu. Kiều Ba rất mạnh, chú không muốn người khác bị liên luỵ”. “Giờ cháu không phải người ngoài nữa rồi”, nói rồi, Ngô Bình ngoảnh sang hỏi Chu Thanh Nghiên: “Đúng không?” Chu Thanh Nghiên cắn môi rồi gật mạnh đầu, sau đó nhào vào lòng Ngô Bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương