Thần Y Trở Lại

Chương 66: Tam Dương Thăng Long Châm



Bác sĩ đó lập tức lúng túng, ông ấy chỉ kết luận theo chẩn mạch thôi, nhưng không dám phản bác gì nữa mà cúi chào rồi đi ra ngoài.

Người thanh niên đầu định lại nhìn sang nhóm Ngô Bình rồi hỏi: “Chú tư, cháu nghĩ hôm nay dừng ở đây thôi, ông mệt rồi”.

Ông tư: “Khắc Mẫn, nốt hai thần y này đã”.

Cậu thanh niên gật đầu hỏi: “Ai trước đây ạ?”

Ông Bao bước lên trước rồi nói: “Để tôi!”

Ông ta ngồi xuống cạnh giường rồi tập trung bắt mạch.

Một lát sau, ông ta buông tay rồi nói: “Đúng là cụ nhà thiếu hoả khí…”

Ngập ngừng một lát, ông ta lại nói: “Ngoài ra, chắc nửa tháng trước cụ nhà đã bị cảm lạnh, sau đó bị ngã nên mới bị hoảng loạn”.

Cậu thanh niên đầu đinh sáng mắt lên: “Thần y nói rất đúng, nửa tháng trước, ông nội tôi đã bị cảm lạnh một lần, mấy ngày mới khỏi, sau đó đã bị ngã khi leo núi nên mới bị hoảng”.

Ông Bao gật đầu: “Ừm, tôi sẽ kê một toa thuốc bổ hoả khí và an thần, cho cụ nhà uống mấy ngày thì sẽ hồi phục thôi”.

Cậu thanh niên đầu đinh mừng rõ: “Phiền thần y rồi ạ”, sau đó, cậu ta gọi người mang giấy bút ra ngay.

Sau khi vào phòng, Ngô Bình chỉ tập trung quan sát bệnh nhân, nghe ông Bao nói vậy, anh không nhịn được mà phản bác: “Đúng là bệnh nhân bị kinh hãi và cũng từng bị cảm, song đó không phải nguyên nhân gây bệnh”.

Ông Bao đang viết toa thuốc thì khựng lại, ông ta bình tĩnh ngoái lại nhìn Ngô Bình rồi cười hỏi: “Sao? Cậu bạn trẻ có cao kiến gì chăng?”

Ngô Bình nói: “Cao kiến thì tôi không dám, tôi chỉ nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác thôi”.

Kim Vĩnh Lợi thấy Ngô Bình đang phá chuyện tốt của mình thì cười khẩy nói: “Loại lang băm như mày cũng dám ý kiến với ông Bao à, to gan đấy!”

Cậu thanh niên đầu định cau mày, hình như cậu ta biết Kim Vĩnh Lợi nên nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh bảo ai là lang băm?”

Kim Vĩnh Lợi đáp: “Nó chứ ai, tôi biết nó, nó không phải thần y gì đâu!”

Cậu thanh niên nhìn sang ông tư: “Chú tư, đây là người chú mời tới ạ?”

Ông tư bình tĩnh nói: “Đừng nóng, người đã đến rồi thì cứ để cho cậu ấy khám”.

Tất cả mọi người đều nhìn Ngô Bình để xem anh sẽ nói gì.

Ngô Bình đi tới cạnh giường bệnh rồi giơ tay vỗ vào chiếc giường cổ: “Chắc chiế giường này cũng nhiều tuổi rồi đúng không?”

Ông tư gật đầu: “Từ thời tổ tiên để lại, được làm từ gỗ Tử Đàn”.

Ngô Bình gật đầu: “Vấn đề chính là chiếc giường này”.

Cậu thanh niên cau mày: “Ông tôi nằm cả đời trên chiếc giường này rồi, giờ anh nói nó có vấn đề là sao?”

Ngô Bình: “Đúng ra thì nằm ngủ trên chiếc giường này không có vấn đề gì, nhưng một tuần trước, cụ nhà đã uống một loại thuốc chứa linh chi trên núi tuyết. Dược tính của loại linh chi ấy tương khắc với mùi thơm của loại gỗ Tử Đàn này, dần dà sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông cụ”.

Cậu thanh niên ngạc nhiên nói: “Đúng là có chuyện đó, ông nội tôi đã ăn thịt dê hầm linh chi, lúc ấy tôi cũng ăn nửa bát”.

Ông tư sáng mắt lên hỏi: “Ý của cậu là chỉ cần chuyển chiếc giường này đi là bệnh của bố tôi sẽ khỏi đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.

Ông Bao nghe xong thì như có điều suy ngẫm.

Kim Vĩnh Lợi liên tục cười mỉa: “Đúng là chém gió như thần, cái gì mà tương sinh với cả tương khắc, toàn là lời bịp bợm hết”.

Ông tư cau mày, ông ấy bắt đầu thấy bực với Kim Vĩnh Lợi nên nói: “Kim Vĩnh Lợi, cháu ra ngoài trước đi”’.

Kim Vĩnh Lợi giật mình, anh ta trợn mắt nhìn Ngô Bình rồi mới quay người đi ra ngoài. Người đàn ông trung niên đi cùng anh ta cũng bắt đầu thấy ngại ngùng, không biết phải nói gì.

Ông tư hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô có cách nào chữa khỏi nhanh cho bố tôi không?”

Thời gian qua, có rất nhiều bác sĩ nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ, nhưng lần nào họ cũng phải thất vọng nên giờ ông tư không muốn chờ thêm nữa.

Ngô Bình cười đáp: “Được chứ, phiền mọi người đổi phòng khác cho cụ nhà đã”.

Ngay sau đó, một đám người đã khiêng ông cụ Từ xuống giường rồi chuyển sang một gian phòng khác.

Sắp xếp xong, Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi châm lên người ông cụ, bài châm cứu này tên là Tam Dương Thăng Long Châm, có thể làm tăng hệ miễn dịch và nâng cao tinh thần của người bệnh.

Ông Bao đứng cạnh xem Ngô Bình châm cứu mà ngây người, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Đây là Tam Dương Thăng Long Châm trong truyền thuyết đúng không?”

Ngô Bình cũng hơi ngạc nhiên rồi cười nói: “Ông Bao thật tinh mắt, đúng là Tam Dương Thăng Long Châm đấy”.

Nói rồi, anh lại cắm mấy cây kim khác xuống, ông cụ Từ mở mắt rồi hỏi mọi người ở xung quanh: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Ông tư mừng quýnh rồi bước nhanh tới gần đáp: “Bố, bố ngủ mấy ngày rồi, giờ bố thấy khoẻ hơn chưa?”

Ông cụ Từ định ngồi dậy, cậu thanh niên đầu đinh vội đỡ rồi nói: “Ông ơi, từ từ thôi ạ”.

Sau khi đỡ ông cụ ngồi ngay dậy, ông tư đưa cho bố mình một chiếc khăn mặt để ông cụ lau mặt.

Lúc này, trông ông cụ đã có tinh thần hơn rất nhiều, ông cụ cười nói: “Bố đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, còn mơ thấy mẹ con”.

Ông tư vội nói: “Vậy chắc chắn là mẹ con nhớ bố nên báo mộng đấy ạ”.

Ông cụ Từ thở dài nói: “Mẹ con đã mất hai mươi năm rồi, nếu bà ấy còn sống…”, nói đến đây, ông cụ nghẹn ngào.

Người già như trẻ nhỏ, cảm xúc thay đổi thất thường, ông tư vội vàng an ủi.

Một lúc sau, ông cụ Từ mới bình ổn lại tâm trạng.

Ông tư vội mời nhóm Ngô Bình ra phòng khách bên ngoài trò chuyện.

Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cúi ngập người: “Thần y Ngô, cảm ơn cậu!”

Ngô Bình đáp lễ nói: “Không có gì, việc tôi nên làm thôi”.

Lý Quảng Long cười không khép được miệng nói: “Ông tư, thần y Ngô là anh em của tôi, ông đừng khách sáo với câu ấy. Sau này có việc gì thì ông cứ nói ạ”.

Ngô Bình thầm nghĩ không biết mình có quan hệ thân thiết như vậy với Lý Quảng Long từ bao giờ, anh liếc nhìn anh ta, còn đối phương thì cười trừ.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...