Thần Y Trở Lại
Chương 73: Không Uống Nước Tiểu Thì Chết
Chương 71-75Add bookmark Chương 71: Họp lớpTừ Quý Phi vội đồng ý ngay: “Cậu Ngô đúng là thần y, tôi đây bái phục”. Ngô Bình cười trừ: “Thần y gì đâu, ông ba, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép!” Từ Quý Phi cười nói: “Cậu đã cứu Chân Chân, tôi cảm kích vô cùng. Nếu cậu không chê thì sau này cứ gọi tôi là anh ba”. Ngô Bình mỉm cười: “Được, chào anh ba!” Từ Quý Phi đắc ý cười lớn: “Tốt, nếu tối nay chú em rảnh thì anh sẽ mời chú đi uống rượu”. Ngô Bình đáp: “Em mong còn không được nữa là!” Sau khi chào tạm biệt nhau, tài xế đã đưa Ngô Bình đến chỗ của Lư Tuấn Phi. Bây giờ, nhà họ Lư đã trở thành gia tộc hào môn ở Vân Kinh rồi, nên đương nhiên nơi ở cũng không tầm thường, mà là một căn biệt thự độc lập. Chiếc xe đỗ trước một căn biệt thự hoa viên, một quản gia đã đứng chờ sẵn bên ngoài, là Lư Tuấn Phi bảo ông ấy ra ngoài chờ Ngô Bình. Ngô Bình vừa xuống xe thì quản gia đã lên nghênh đón ngay, sau đó cười hỏi: “Cậu Ngô phải không ạ?” Ngô Bình gật đầu: “Tuấn Phi đâu?” Quản gia đáp: “Cậu chủ vừa đi ra ngoài, một lát nữa sẽ về nên bảo tôi chờ cậu ở ngoài này”. Nói rồi, quản gia mời Ngô Bình vào nhà. Cửa vừa mở thì đã có tiếng nhạc ầm ĩ vang lên, trong phòng khách lúc này phải có cả chục đôi nam nữ và các bạn học thời đại học của Ngô Bình. Bốn cô gái đang ngồi trò chuyện ở gần cửa ra vào nhất đã nhì thấy Ngô Bình đầu tiên. Trong bốn cô gái đó, có một người rất đẹp, mái tóc dài gợn sóng, cô ấy mặc một chiếc váy da màu đen kết hợp với áo hai dây cùng màu, đeo khuyên tai và đánh mắt màu tím. “Ớ, Ngô Bình đúng không nhỉ?”, một cô gái tóc ngắn hơi mũm mĩm lên tiếng. Một cô gái tóc dài khác đáp: “Đúng là Ngô Bình đấy, cậu ta đang ngồi tù cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây?” “Có cần chào hỏi không nhờ?”, một cô gái gầy khác hỏi. Cô gái mập mạp vội lắc đầu: “Không cần đâu, người vào tù ra tội khiếp lắm, tránh cậu ta xa ra”, vì thế, bọn họ đều ngoảnh đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy Ngô Bình. Nhưng cô gái tóc gợn sóng lại đứng dậy rồi tươi cười bước tới: “Ngô Bình!” Ngô Bình vừa nhìn thì đã nhận ra cô gái ấy ngay. Cô ấy là Tô Văn, hoa khôi trong lớp anh ngày xưa, nhưng có tin đồn là đời sống riêng tư của ả khá phức tạp, thường xuyên qua lại với đàn ông. Nhưng sự thật thì đám con trai vẫn coi ả là người tình trong mộng, song không mấy ai dám bày tỏ. “Tô Văn, lâu rồi không gặp”, Ngô Bình nói. Tô Văn quan sát Ngô Bình, thấy anh ăn vận đơn giản, vẫn mang phong cách của ngày xưa. Nhưng khí chất của anh thì đã khác hoàn toàn, hình như anh đã tự tin hơn. “Cậu ra ngoài khi nào thế?”, Tô Văn hỏi thẳng, không hề né tránh việc Ngô Bình đi tù. “Cũng mới thôi”, Ngô Bình cũng thoải mái đáp. Tô Văn cười nói: “Qua đây ngồi đi”. Ả dẫn Ngô Bình tới một góc trống, sau đó đưa cho anh một điếu thuốc, Ngô Bình nhận lấy mà vẫn thấy hơi lạ. Hồi còn đi học, Tô Văn chẳng bao giờ để mắt đến anh, không biết hôm nay ả kéo anh ra đây là có ý đồ gì. “Này, lát cậu giúp tôi một việc nhé?”, Tô Văn thì thầm. Ngô Bình cười đáp: “Được thôi, cần tôi giúp gì?” Tô Văn: “Cậu còn nhớ Đinh Sâm không?” Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có, cậu ấm trong lớp mình, nhà siêu giàu đấy”. Tô Văn: “Đúng rồi, tên dở ấy dạo này đang tán tôi, làm tôi phiền muốn chết. Lát nữa, cậu ta đến thì cậu cứ nói cậu là bạn trai tôi nhé. Cậu từng đi tù, chắc cậu ta sẽ sợ lắm”. Ngô Bình phát hoảng, hoá ra Tô Văn định nhờ anh đóng giả bạn trai, mục đích là dùng chuyện anh từng đi tù để doạ Đinh Sâm. “Có cần thiết không?”, anh nói: “Cậu không thích thì cứ từ chối thôi”. Tô Văn: “Sắp tốt nghiệp rồi mà, nhưng cậu ta bám tôi như keo dán ý, không thể dứt ra được. Xin cậu đấy, xong việc tôi sẽ mời cậu đi uống rượu”. Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đành gật đầu: “Được rồi”. Tô Văn tươi cười: “Cảm ơn”. Đúng lúc này, đã có ba người đàn ông bước vào rồi ngồi xuống phía đối diện họ. Ngô Bình chỉ quen một người trong số này, đó chính là bạn học cũ của anh, tên là Vương Kiêu Đằng. Hồi học đại học, Ngô Bình có khá nhiều bạn, nhưng kẻ thù chỉ có một, đó chính là Vương Kiêu Đằng này. Ngày xưa, họ cùng theo đuổi Tôn Tinh, cuối cùng thì Ngô Bình thắng. Từ đó trở đi, Vương Kiêu Đằng luôn ghét Ngô Bình, thường xuyên gây sự với anh. Nay thì bảo anh trộm đồ, mai thì kêu anh nhìn lén nhà vệ sinh nữ. Sau vài lần, Ngô Bình không nhịn được nữa mà đánh cho hắn một trận tơi bời khói lửa, từ đó hắn mới yên phận. “Oa, đây không phải phạm nhân Ngô Bình hay sao? Ra tù khi nào thế?”, Vương Kiêu Đằng lớn giọng nói, cố ý để những người khác nghe thấy. Quả nhiên, mọi người ở xung quanh đã chú ý tới phía này. “Là Ngô Bình kìa, sao cậu ta lại đến đây? Đang ngồi tù cơ mà?” “Không lẽ được thả rồi?” “Cậu Lư thật là, mời cậu ta đến đây làm gì cơ chứ!” Mọi người bắt đầu bàn tán và dùng ánh mắt kỳ thị nhìn Ngô Bình. Ngô Bình biết Vương Kiêu Đằng đang cố ý gây sự, nhưng bây giờ anh không còn là cậu sinh viên ngây ngô năm nào nữa: “Vương Kiêu Đằng, tôi với cậu không thân thiết nên không cần chào hỏi với tôi đâu”. Vương Kiêu Đằng cười khẩy nói: “Chào hỏi á? Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đến nói chuyện với người đẹp Tô đấy chứ, ải rảnh để mắt đến cậu”. Tô Văn đang nhờ Ngô Bình giúp mình thì Vương Kiêu Đằng chạy tới gây rối, ả lập tức khoác tay Ngô Bình rồi nói: “Vương Kiêu Đằng, giờ Ngô Bình là bạn trai của tôi, cậu đừng động vào anh ấy”. Vương Kiêu Đằng biến sắc mặt, họ sắp tốt nghiệp rồi, hắn đang định cố gắng theo đuổi Tô Văn, mà hình như ả cũng có ý với hắn, ai ngờ đâu Ngô Bình lại nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của hắn.Chương 72: Anh gây hoạ lớn rồiHắn chỉ tay vào mặt Ngô Bình rồi quát: “Tô Văn, cậu nhìn cho rõ đi! Cậu ta là người vào tù ra tội, sao cậu lại chọn hạng người ấy làm bạn trai chứ?” “Tại tôi thích anh ấy, liên quan gì đến cậu!”, Tô Văn trừng mắt, sau đó còn ngả đầu vào vai Ngô Bình, cố tình trêu ngươi Vương Kiêu Đằng. Vương Kiêu Đằng tức muốn nổ phổi, hắn lườm Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Ngô Bình, cậu được tham gia buổi tụ họp hôm nay là vì cậu Lư nể tình xưa nghĩa cũ, nếu tôi mà là cậu thì không dám vác mặt đến đâu”. Ngô Bình cau mày rồi lạnh giọng nói: “Vương Kiêu Đằng, tôi không có hứng để mắt đến hạng tép riu như cậu, nhưng nếu cậu cứ lởn vởn trước mặt tôi thì tôi cũng không ngại cho cậu một trận nhừ tử đâu”. “Cái gì? Mẹ kiếp, mày tưởng mình là ai hả?”, Vương Kiêu Đằng chửi bới: “Mày chỉ là một thằng tù tội thôi, có tư cách gì mà đánh tao? Ai cho mày dũng khí thế hả? Tưởng núp dưới cái bóng của cậu Lư thì giỏi lắm chắc!” Vương Kiêu Đằng cười lạnh nói: “Tao nói cho mày biết, hôm qua tao vừa ngồi uống với cậu Lư xong, giờ bọn tao thân nhau lắm! Cậu Lư nhìn thấy thằng tù tội như mày là phát bực rồi, nếu tao là mày thì đã chim cút lâu rồi, đỡ làm ảnh hưởng đến người khác”. Một người ở cạnh đó cũng phụ hoạ theo: “Đúng đấy, cậu Lư đã hứa giao việc lắp đặt trang thiết bị của mấy căn nhà cho chúng tôi làm rồi”. Vương Kiêu Đằng đắc ý nói: “Mày có biết lắp trang thiết bị một toà nhà sẽ kiếm được bao nhiêu không?” Hắn giơ một ngón tay lên: “Ít nhất là một triệu!” Ngô Bình nhìn Vương Kiêu Đằng như một tên ngốc rồi nói: “Cậu nhớ nhầm rồi, chắc chắn Lư Tuấn Phi sẽ không làm ăn với cậu đâu”. Vương Kiêu Đằng cười lạnh: “Ghen tỵ à? Ha ha, cậu Lư đã thống nhất việc này với tao rồi, cùng lắm thì tao chỉ mất ba tháng để kiếm được năm triệu thôi”. Tô Văn không nhịn được nói: “Cậu kiếm được năm triệu thì liên quan gì đến Ngô Bình?” Vương Kiêu Đằng cười lạnh đáp: “Có liên quan chứ, vì tôi sẽ được thấy nó ghen tỵ với mình”. Đúng lúc này, cửa chợt mở toang, Lư Tuấn Phi dẫn theo một cô gái ăn xinh đẹp sành điệu bước vào. Vừa nhìn thấy anh ấy, không ít người đã đứng dậy chào hỏi, Vương Kiêu Đằng chạy tới nhanh nhất rồi cười nói: “Cậu Lư, cậu về rồi à…” Lư Tuấn Phi không thèm để mắt đến Vương Kiêu Đằng, mà đi thẳng tới chỗ Ngô Bình rồi cười nói: “Anh Bình, em đi đón bạn nên về muộn, không kịp ra đón anh”. Ngô Bình: “Anh em với nhau còn khách sáo thế”. Tất cả mọi người đều ngây ra, sao cậu Lư lại gọi Ngô Bình là anh? Vương Kiêu Đằng phát hoảng, hắn bắt đầu thấy chột dạ vì có một dự cảm không lành. Quả nhiên, Ngô Bình đã lên tiếng: “Tuấn Phi, cậu giao việc lắp đặt trang thiết bị của mấy toà nhà cho Vương Kiêu Đằng à?” Lư Tuấn Phi cười đáp: “Vâng, là bạn học với nhau cả, nên em cho họ làm”. Ngô Bình chỉ vào Vương Kiêu Đằng và hai người đàn ông ngồi cạnh hắn rồi nói: “Bọn họ ư?” Lư Tuấn Phi gật đầu: “Đúng rồi anh”. Ngô Bình nói: “Đây là việc quan trọng, tôi thấy nên đổi chỗ khác chuyên thi công thì tốt hơn”. Lư Tuấn Phi nghe thấy thế thì biết ngay có biến, mặt anh ấy sa sầm nhìn về phía Vương Kiêu Đằng: “Vương Kiêu Đằng, cậu chọc giận anh Bình đấy à?” Tô Văn thấy Lư Tuấn Phi tôn trọng Ngô Bình như vậy thì vừa ngạc nhiên vừa nổi hứng, ả nói: “Ban nãy, đám Vương Kiêu Đằng luôn miệng gọi Ngô Bình là tội phạm với tù nhân, xong còn liên tục đuổi anh ấy đi, đúng là hống hách”. Vương Kiêu Đằng như sắp khóc đến nơi, hắn vội nói: “Cậu Lư, tôi không…” Lư Tuấn Phi sầm mặt quát: “Cút, biến khỏi đây ngay!” Vương Kiêu Đằng còn định nói gì đó, nhưng đã có mấy người đô con tiến tới lôi hắn và hai người đi cùng ra ngoài, mặc cho họ cầu xin thế nào thì Lư Tuấn Phi cũng không thèm quan tâm. “Anh Bình, anh đừng giận. Em quên mất thằng này từng có xích mích với anh”, Lư Tuấn Phi cười trừ. Ngô Bình bình thản như không, quên ư? Lúc này, cô gái xinh đẹp sành điệu ở sau lưng Lư Tuấn Phi chợt cười nói: “Anh Bình, em là Lãnh Như Yên, Tuấn Phi hay kể về anh lắm mà hôm nay em mới được gặp anh”, nói rồi, cô ấy giơ bàn tay trắng như tuyết ra. Ngô Bình đứng dậy bắt tay với cô ấy, bàn tay của Lãnh Như Yên rất mềm mại. Cô ấy mặc bộ sườn xám màu đỏ, đi giày cao gót, vóc dáng đẹp hết chỗ chê, ánh hào quang toả ra khắp bốn phía. Lư Tuấn Phi cười nói: “Anh Bình, Như Yên là bạn của em, em vừa đi đón cô ấy”. Lãnh Như Yên cười nói: “Em đến Vân Linh có chút việc, tiện thể qua gặp Tuấn Phi một lát”. Bọn họ đang nói chuyện thì có một người thanh niên bước nhanh tới, vừa nhìn thấy Tô Văn thì mắt người đó sáng lên: “Tô Văn, anh tìm em nãy giờ”. Đó chính là cậu ấm Đinh Sâm, gã vẫn phách lối như ngày nào. Đinh Sâm cũng nhìn thấy Lãnh Như Yên, gã lập tức sững sờ vì thấy cô ấy còn đẹp hơn cả Tô Văn, cho nên vội hỏi Lư Tuấn Phi: “Tuấn Phi, người đẹp này là ai thế?” Lư Tuấn Phi cười đáp: “Cậu Đinh, chúng tôi đang nói chuyện, cậu ra chỗ khác ngồi đi”. Đinh Sâm cười nói: “Việc quan trọng gì à mà tôi không nghe được?”, gã vẫn mặt dày ngồi cạnh Tô Văn. Tô Văn lập tức ngồi sát vào người Ngô Bình rồi nói: “Đinh Sâm, sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi”. Đinh Sâm ngẩn ra rồi nhìn về phía Ngô Bình, gã cau mày nói: “Tô Văn, cậu đùa đấy à? Thằng này bị trường đuổi học vì ngồi tù mà, nó là bạn trai em ư?” Lãnh Như Yên thấy hơi ngạc nhiên khi biết Ngô Bình từng ngồi tù. Tô Văn hừ nói: “Ngồi tù thì đã làm sao, tôi thích thế đấy, vậy mới có khí phách”. Đinh Sâm tức đến mức bật cười: “Tô Văn, em nói thật ư?” Tô Văn: “Chứ sao!” Đinh Sâm đứng dậy rồi chỉ tay vào mặt Ngô Bình, mắng: “Thằng kia, tao đếm đến ba mà mày không cuốn xéo ngay thì tao sẽ tống mày vào tù lại trong vòng một tiếng nữa”. Thái độ của gã ngông nghênh, tay còn chỉ thẳng vào mặt Ngô Bình. Lư Tuấn Phi cau mày rồi kéo Đinh Sâm lại: “Cậu Đinh, nể mặt tôi chút đi, anh Bình là anh em tốt của tôi”. Đinh Sâm hất tay Lư Tuấn Phi ra rồi lạnh giọng nói: “Họ Lư kia, người khác không biết tôi thì thôi, mẹ kiếp cậu cũng không biết luôn hả? Đừng ai nhúng tay vào chuyện này, không thì đừng trách tôi là ác”. Lư Tuấn Phi có vẻ khó xử, định nói gì đó nhưng lại thôi. Đinh Sâm lại chỉ vào mặt Ngô Bình: “Thằng kia, mày có biến đi không thì bảo?”, gã cầm cái gạt tàn ở trên bàn lên định đập vào đầu Ngô Bình. Nhưng gã vừa giơ tay lên thì đã bị Ngô Bình đá cho một phát, sau đó anh đi tới xách gã lên bằng một tay, tay còn lại thì vả cho gã mấy cái vào miệng. Đánh xong, anh hỏi: “Tỉnh chưa?” Đinh Sâm gào to: “Thằng chó, mày dám đánh tao…” “Chát!” Ngô Bình lại vả cho gã thêm cái nữa: “Tỉnh chưa?” Quả nhiên Đinh Sâm đã ngoan hẳn, không dám chửi bới nữa, mà chỉ lườm Ngô Bình. Tô Văn cũng sợ hết hồn, không ngờ chuyện lại đến mức này! Ả vội cản Ngô Bình lại: “Đừng đánh nữa, mau thả cậu ta ra”. Ngô Bình nhìn Tô Văn rồi nói: “Cậu chẳng bảo cậu ta cứ bám lấy cậu miết khiến cậu thấy phiền à?” Tô Văn tức giận nói: “Cậu hâm à? Tôi chỉ định chọc tức cậu ta để cậu ta chú ý tới tôi hơn thôi”. Ngô Bình cười lạnh nói: “Thế ư? Vậy là cậu hại bạn trai mình rồi đấy”, dứt lời, anh ném Đinh Sâm xuống đất. Gã đứng dậy rồi lại mắng nhiếc Ngô Bình: “Mày cứ chờ đấy”, nói rồi, gã bỏ đi mất. Lư Tuấn Phi nhăn mặt rồi nói với Ngô Bình: “Anh Bình, anh gây ra hoạ lớn rồi”.Chương 73: Không uống nước tiểu thì chếtTô Văn vênh mặt lên nói: “Sao tôi lại hại Ngô Bình được? Tôi chỉ nhờ cậu ấy giúp chút thôi”. Lư Tuấn Phi đen mặt nói: “Giúp? Cậu có biết thân phận thật sự của Đinh Sâm không? Cậu ta là con trai riêng của Trác Khang - hoàng đế ngầm của Vân Kinh đấy! Trác Khang chỉ cần giậm chân một cái là Vân Kinh có động đất đấy”. Tô Văn sáng mắt lên: “Con trai riêng của Trác Khang ư? Bảo sao mà ngông nghênh thế, ngày trước tôi cứ tưởng cậu ta chỉ giàu thôi, hoá ra là con riêng của hoàng đề ngầm ở Vân Kinh”. Ả không hề quan tâm đến Ngô Bình, sau khi biết Đinh Sâm là con riêng của Trác Khang thì càng quyết phải bám lấy gã hơn, vì thế lập tức co giò đuổi theo. Lư Tuấn Phi chán nản ngồi xuống ghế sofa, sau đó châm một điếu thuốc rồi rít mạnh một hơi. Ngô Bình bình tĩnh nhìn anh ấy rồi hờ hững nói: “Anh không sợ, cậu sợ quái gì?” Lư Tuấn Phi ngẩng đầu lên rồi ảo não nói: “Anh Bình, lần này em không giúp được an nữa đâu. Thậm chí đến cô Đường cũng phải bó tay đấy. Bọn em không thể địch lại người ở tầng lớp cao như Trác Khang đâu. “Ờ, thế cơ à?”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông ta ở tầng lớp nào?” Lư Tuấn Phi cười khổ đáp: “Trác Khang là đồ đệ của ông ba nhà họ Từ! Anh có biết ông ấy không? Một nhân vật sánh ngang với thần tiên đấy! Một tông sư võ thuật luôn! Em trai song sinh của ông ấy là ông tứ, chính là chủ tịch thành phố này! Còn ông cả và ông hai nữa, họ đều là nhân vật có số có má ở tỉnh đấy”. Ngô Bình bình thản nói: “Thế thì sao, anh chỉ có cái mạng này thôi, còn phải sợ họ chắc?” Lư Tuấn Phi đập mạnh tay xuống bàn rồi nói: “Anh Bình, anh mau rời khỏi đây đi, giờ đi luôn”. “Định đi đâu? Không kịp nữa rồi!” Cửa bị ai đó đạp mở, một đám người xông vào, người đi đầu chính là Đinh Sâm vừa bị Ngô Bình đá bay. Đinh Sâm tỏ vẻ dữ tợn rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, quát: “Chưa bỏ đi cơ mà, giỏi đấy! Nhưng mày sắp phải hối hận rồi”. “Thế à? Có mấy người này mà cũng đòi đối phó với tôi ư?”, Ngô Bình bình tĩnh nói. Đinh Sâm cười lớn: “Thằng chó, tao phải công nhận là mày cũng to gan đấy, đến nước này rồi mà vẫn còn dám mạnh miệng với tao, thú vị! Ông đây có lời khen!” Tô Văn đứng cạnh Đinh Sâm, ả ôm tay gã rồi nũng nịu: “Anh Sâm, ban nãy em ghen nên mới thế, ai bảo anh được nhiều ô gái ái mộ quá, lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh nên em không thích. Những lời em nói ban nãy chỉ là trong lúc nóng giận thôi, sao Tô Văn em có thể ưng loại vớ vẩn như Ngô Bình được”. Lư Tuấn Phi đứng bật dậy rồi nói với Đinh Sâm: “Cậu Đinh, có thể giảng hoà trong yên bình được không?” Cái gì? Ngô Bình híp mắt lại, nhưng không nói gì. Đinh Sâm liếc anh ấy: “Giảng hoà? Được thôi, còn phải xem thái độ của nó ra sao đã”. Lư Tuấn Phi vội nói: “Cậu Đinh có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần cậu bớt giận là được”. Đinh Sâm cầm một cốc bia to lên rồi đưa cho Lư Tuấn Phi, nói: “Đi tiểu vào đây!” Lư Tuấn Phi ngẩn ra rồi nhìn cái cốc rỗng, sau đó cầm lấy rồi đi vào nhà vệ sinh. Đinh Sâm sai một tên đàn em đi theo giám sát, xem có đúng là Lư Tuấn Phi tiểu vào đó không. Vài phút sau, Lư Tuấn Phi đã bê cái cốc đựng nước tiểu ra rồi liếc nhìn Ngô Bình. Rõ ràng, anh ấy đã biết Đinh Sâm định làm gì tiếp theo. Đinh Sâm bật cười ha hả chỉ vào cái cốc rồi nói với Sở Bắc: “Thằng kia, giờ mày uống hết đi, hôm nay tao chỉ đập gãy hai chân mày thôi, nếu không uống thì ông sẽ tẩn chết mày”. Có mấy người vừa tới cũng lại gần xem, đó là Tôn Tinh, Triệu Kỳ Lượng và Vương Kiêu Đằng vừa bị đuổi đi. Vương Kiêu Đằng cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, mày bướng nữa đi, bướng với cậu Đinh cho tao xem nào! Bố khỉ, uống mau lên!” Tôn Tinh cũng cười lạnh nói: “Ngô Bình, tôi vẫn thắc mắc sao cô Đường lại thích anh. Giờ thì sao, đúng là đáng đời!” Triệu Kỳ Lượng có vẻ mặt phức tạp, không nhịn được khuyên nhủ: “Ngô Bình, nhịn nhục một chút đi cho yên thân, ít ra vẫn hơn bị đánh chết, mau uống đi”. Còn rất nhiều bạn học cũ của Ngô Bình cũng xúm lại xem trò vui, đám con gái thì bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ. Lư Tuấn Phi thờ dài nói: “Anh Bình, chuyện đến nước này rồi thì mạng sống quan trọng hơn, hay thôi anh chịu khó một chút!” Ngô Bình không hề hoảng loạn chút nào, anh không phải kẻ ngốc, ngay lúc Vương Kiêu Đằng xuất hiện, anh đã biết Lư Tuấn Phi thay đổi rồi. Anh chỉ không rõ điều gì đã khiến Lư Tuấn Phi thay đổi, dẫu sao cách đây không lâu, anh mới giúp nhà họ Lư vượt qua khó khăn mà. “Chuyện hôm nay là do cậu sắp xếp đúng không?”, Ngô Bình bình tĩnh hỏi. Lư Tuấn Phi sa sầm mặt: “Anh Bình, em không hiểu anh đang nói gì! Chúng ta là anh em, em đâu muốn anh chết, cho nên mới xin cậu Đinh tha cho anh, giờ anh lại bảo em tính kế anh?” Tôn Tinh cười nói: “Làm ơn đi, anh tưởng mình là ai hả? Hạng như anh thì cậu Đinh thèm gì tính kế chứ?” Đinh Sâm cười lạnh nói: “Giờ mày có uống hay không?” Ngô Bình mỉm cười rồi đứng dậy, sau đó bê cốc nước tiểu ấy lên. Lư Tuấn Phi nhìn chăm chú, trong đầu liên tục nói mau uống đi, chỉ cần Ngô Bình uống chỗ nước tiểu đó thì chắc chắn Đường Tử Di sẽ không thèm để mắt đến anh nữa. Lãnh Như Yên chợt nói: “Sĩ có thể chết, chứ không chịu nhục, các người làm vậy là quá đáng lắm đấy có biết không hả?” Chỉ có duy nhất cô ấy dám lên tiếng vì Ngô Bình. Lư Tuấn Phi lạnh giọng nói: “Như Yên, so với tính mạng thì sĩ diện có là gì chứ?” Lãnh Như Yên cau mày, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi khẽ lắc đầu. Bụp! Đột nhiên Đinh Sâm quỳ xuống đất một cách bất ngờ, Ngô Bình vỗ lên đầu gã, gã lập tức ngoan ngoãn há miệng ra. Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy Ngô Bình đỏ hết chỗ nước tiểu vào miệng Đinh Sâm. Oẹ! Cói người quay đi nôn oẹ, có người thì xông tới cản Ngô Bình, nhưng họ còn chưa chạm được vào người anh thì đều ngã nhào. “Có ma rồi!”, có người gào lên rồi vội vàng chạy ra thật xa. Lư Tuấn Phi cũng ngạc nhiên, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Sau khi bị đổ nước tiểu vào miệng, Đinh Sâm vô cùng cay cú, gã gào thét điên cuồng rồi ngã xuống đất móc họng. Ngô Bình ném cái cốc rỗng sang một bên rồi hờ hững hỏi: “Mùi vị thế nào?” Đinh Sâm nào rảnh để nói chuyện nữa, gã không ngừng nôn oẹ hết chỗ nước tiểu ấy ra. Tô Văn thì nhăn mặt đứng xa ra, không dám lại gần. Lư Tuấn Phi đờ người ra, sau đó chỉ tay vào mặt Ngô Bình: “Ngô Bình, anh điên rồi, Trác Khang sẽ không tha cho anh đâu. Anh chết chắc rồi, không ai cứu được anh nữa!” Ngô Bình không để ý đến anh ta, anh lau tay rồi ngồi xuống sofa, bình tĩnh nói: “Gọi điện cho Trác Khang đi, tôi muốn gặp hoàng đế ngầm này”. Đinh Sâm đã rút điện thoại ra rồi gào lên: “Tao sắp chết rồi, bảo bố tao đến đây ngay để cứu tao, mau lên…” Lãnh Như Yên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, anh lấy đâu ra dũng khí mà vẫn bình tĩnh như vậy? Ngô Bình cũng lấy điện thoại ra gọi cho Từ Quý Phi: “Anh ba, anh có quen Trác Khang không?” Qa đang ra ngoài ăn với con gái, ông ấy cười đáp: “Trác Khang là đồ đệ của anh, sao thế, chú biết người này à?” Ngô Bình: “Có chút mâu thuẫn ạ, chắc lát nữa, em sẽ gặp ông ta. Nếu ông ta là người của anh ba thì em muốn hỏi ý kiến anh một chút”. Qa cau mày: “Lão già khốn khiếp này lại rước hoạ cho anh rồi! Cậu đang ở đâu, anh sẽ đến ngay”. Ngô Bình thông báo địa chỉ rồi cúp máy. Lư Tuấn Phi cau mày: “Ngô Bình, dù anh có gọi cho ai thì cũng vô dụng thôi! Không ai ở Vân Kinh dám động đến Trác Khang đâu”. Ngô Bình mặc kệ Lư Tuấn Phi, sau đó chậm rãi châm một điếu thuốc hút. Lãnh Như Yên ngồi xuống nói: “Cho em một điếu được không?” Ngô Bình đưa cho cô ấy một điếu rồi nói: “Phụ nữ hút thuốc sẽ nhanh già”. Lãnh Như Yên cười nói: “Không sao, bình thường em không hút đâu, nhưng nay muốn hút với anh”. “Hút với tôi?”, Ngô Bình hơi ngạc nhiên. Lãnh Như Yên: “Lâu lắm rồi em mới được gặp một người như anh, em rất kính trọng”. Ngô Bình cười nói: “Xem ra cô cũng là người luyện võ hả!” Lãnh Như Yên: “Nhà nhà họ Lãnh của em cũng có một nửa dòng máu võ lâm trong người, nhưng em không có thiên bẩm nên chẳng thể đột phá lên cảnh giới Khí được”. Thấy hai người đó nhàn nhã ngồi nói chuyện với nhau, Vương Kiêu Đằng cười lạnh nói: “Xem ra con người khi sắp chết đều trở nên điên dại. Ngô Bình, tao khuyên mày nên gọi về nhà trăng trối đi là vừa”. Tôn Tinh: “Đúng đấy, mau gọi cho người thân đi, chứ chúng tôi không lo hậu sự cho anh được đâu”. “Ồn ào!” Ngô Bình vung tay lên, Vương Kiêu Đằng và Tôn Tinh đột nhiên không thể lên tiếng được nữa. Cả hai há hốc miệng nhưng không nói được một từ nào, họ hoảng hốt không hiểu ra làm sao, không lẽ Ngô Bình biết tà thuật ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương