Thần Y Trở Lại
Chương 90: Tiết Bán Tỉnh Ở Biên Nam
Ngô Bình thoáng kinh ngạc, thực lực của nhà họ Tiết mạnh hơn anh tưởng.Anh không nhịn được nói: “Nếu nhà họ Tiết mạnh như vậy, chúng ta đi chuyến này liệu có đắc tội với họ không?”Đường Tử Di cười nói: “Nhà họ làm kinh doanh thì không thể ra tay với khách hàng được. Thậm chí, khi nào chúng ta đặt chân tới phạm vi Biên Nam rồi, họ còn cho người bảo vệ chúng ta nữa là. Nếu không, sau này còn ai dám mua phỉ thuý của họ nữa?”Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng nên cười nói: “Nếu thế thì tôi yên tâm dốc toàn lực ứng phó rồi”.Đường Tử Di nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Anh Bình, khi nào mình bắt đầu chuyện của vịnh Bạch Long đây?”Ngô Bình: “Vội gì, khi nào đi Biên Nam về, tôi sẽ gọi Trác Khang đến cùng thương lượng”.Đường Tử Di sáng mắt lên: “Ý anh là anh có thể giải quyết vấn đề của dự án này ư?”Ngô Bình không phủ định: “Vấn đề cũng không lớn lắm”.Đường Tử Di thở phào một hơi: “Nhiếp Sơn Hà bị thương xong thì nhà họ cũng rút khỏi dự án này, giờ họ đang bán đổ bán tháo đi”.Ngô Bình hỏi: “Họ bán mảnh đất ấy bao nhiêu tiền?”“Ngày xưa, nhà họ Lư mua mảnh đấy 20 tỷ, cứ tưởng kiếm được một món hời, ai ngờ lại bị Nhiếp Sơn Hà gài bẫy”, Đường Tử Di nói tiếp: “Giờ nhà họ Lư chỉ bán lại với giá 11 tỷ thôi, lỗ mất chín tỷ. Nếu tính cả tổn thất khi bán sơn trang Thái Khang nữa thì còn nhiều hơn”.Đường Tử Di nói cho Ngô Bình biết nhà họ Lư nhượng lại toàn bộ cổ phần của sơn trang Thái Khang với giá 12 tỷ, sau đó còn vay thêm 10 tỷ thì mới đủ tiền mua vịnh Bạch Long, để chuẩn bị làm ăn lớn.Nhưng bây giờ, kế hoạch thay đổi, nhà họ Lư chỉ đành bán khu ấy đi để mưu sinh.Ngô Bình hỏi: “11 tỷ là rẻ lắm đúng không?”“Đương nhiên! Nếu không phải vịnh Bạch Long có vấn đề thì còn lâu mới có giá ấy”, Đường Tử Di đáp.Ngô Bình: “Cô nuốt trọn sơn trang Thái Khang rồi hả?”Đường Tử Di gật đầu: “Sau khi thu hồi vốn từ dự án ấy, vừa hay đủ để em đầu tư vào vịnh Bạch Long”.“Cả dự án chắc phải đầu tư khoảng 70 tỷ, nhà em đã đầu tư 40 tỷ rồi, 30 tỷ còn lại thì đi vay”.Ngô Bình: “Nói vậy là nhà cô đã bỏ ra 40 tỷ, tôi nhớ thu nhập là 120 tỷ đúng không?”Đường Tử Di: “Đúng, trừ các loại thuế phí đi thì ít nhất nhà em cũng lãi được 175 phần trăm, thời gian thì khoảng ba năm thôi”.Ngô Bình cảm thấy mối này khá ổn nên nói: “Thật ra phong thuỷ ở vịnh Bạch Long đẹp mà, đến lúc đó có thể quảng cáo rồi mời vài người nổi tiếng đến”.Nhắc đến người nổi tiếng, Đường Tử Di nói: “À anh Bình này, con trai của Nhiếp Sơn hà là Nhiếp Chuẩn đã xin em nhờ anh đến khám cho Nhiếp Sơn Hà”.Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Nhờ tôi ư?”Đường Tử Di gật đầu: “Ông ta đã nghe Trác Khang kể về tài y thuật của anh nên muốn anh đến khám cho bố ông ta. Nếu anh chữa được thì nhà họ Nhiếp sẽ trả công xứng đáng”.Ngô Bình trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Bị đại trận ấy phản phệ thì chữa khỏi khó lắm”.Đường Tử Di ngạc nhiên: “Anh Bình, anh nói vậy là có cách chữa hả?”Ngô Bình gật đầu: “Có chứ, nhưng khá lằng nhằng”.Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô bảo với Nhiếp Chuẩn là cứu người thì được, nhưng tôi sẽ thu 10 tiền công”.Đường Tử Di cười nói: “Anh Bình, kể cả anh có đòi một 100 triệu thì nhà họ cũng đồng ý”.Ngô Bình thơ ơ nói: “Làm nghề y là cứu người, nếu thu phí chữa bệnh quá mức thì không hay. Tôi thu 10 triệu vì chữa bệnh cho Nhiếp Sơn Hà sẽ tốn khá nhiều thời gian”.Đường Tử Di lè lưỡi rồi nói: “Anh Bình nói đúng, là em ăn nói hàm hồ. Lát em sẽ gọi cho Nhiếp Chuẩn luôn”.Ngô Bình lại nhắc tới chuyện đầu tư: “Vụ đầu tư phía Lý Quảng Long, cô có chắc muốn tham gia không?”Đường Tử Di: “Có ạ, nếu lần này cược ngọc mà kiếm được nhiều thì em sẽ đầu tư thêm”.Ngô Bình nói: “Anh ấy chỉ cần 3 tỷ thôi, mà tôi cũng đầu tư 500 triệu rồi”.Đường Tử Di chớp mắt nói: “Anh Bình, hay anh cũng đầu tư một ít vào dự án vịnh Bạch Long, lời hơn làm những cái khác nhiều”.Ngô Bình động lòng nói: “Được, nếu lần này đi cược ngọc kiếm được tiền thì tôi sẽ đầu tư hết 30 phần trăm được chia”.Sau đó, Đường Tử Di đã gọi cho Nhiếp Chuẩn thông báo cho ông ta Ngô Bình đã đồng ý chữa bệnh, nhà bên đó đồng ý chi phí khám chữa bệnh của Ngô Bình ngay.Đường Tử Di đi cùng Ngô Bình đến bệnh viện Thái Hoà - bệnh viện tốt nhất ở Vân Kinh.Có một người đàn ông trung niên đang sốt sắng đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh VIP, ông ta chính là Nhiếp Chuẩn - con trai của Nhiếp Sơn Hà.Nhiếp Sơn Hà bị thương rất nặng, vẫn hôn mê chưa tỉnh, điều này làm Nhiếp Chuẩn vừa đau lòng vừa nóng ruột. Tất cả mạng lưới quan hệ và thu nhập của nhà họ Nhiếp đều phụ thuộc vào Nhiếp Chuẩn, lão mà chết thì nhà họ Nhiếp sẽ lụi bại. Bất kể ra sao, Nhiếp Chuẩn cũng phải giữ lại mạng sống cho bố mình.Nhưng những ngày qua, ông ta đã mời rất nhiều bác sĩ tới mà không ai khiến Nhiếp Chuẩn tỉnh lại được. Tình cờ một lần, ông ta nghe Trác Khang kể thì mới biết có một bác sĩ thiên tài tên là Ngô Bình.Ông ta lập tức nhờ Đường Tử Di mời Ngô Bình đến khám cho Nhiếp Chuẩn. Ban nãy, Đường Tử Di mới thông báo là Ngô Bình sẽ đến.Ông ta chờ khoảng nửa tiếng thì thấy Ngô Bình tới, nên vội vàng tiến lên đón: “Thần y Ngô, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi, bố tôi đang nằm bên trong”.Ngô Bình gật đầu rồi đẩy cửa ra, anh nhìn thấy một ông lão mặt tím đen đang nằm trên giường, sức khoẻ rất yếu, đã thế còn đang hôn mê.Anh quan sát một lúc thì phát hiện, hồn phách của Nhiếp Chuẩn đã bị thương, cơ thể bị sát khí xâm nhập làm ảnh hưởng đến kinh mạch và lục phủ ngũ tạng nên mới hôn mê lâu như thế.“Thần y, bệnh của bố tôi có cứu chữa được không?”, Nhiếp Chuẩn hỏi.Ngô Bình đáp: “Chữa được, tôi sẽ kê toa, trong ba ngày ông phải đi mua đủ dược liệu, sau đó tôi sẽ tới chữa trị”.Nhiếp Chuẩn mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Nhất định tôi sẽ cho người đi mua đủ”.Ngô Bình lấy giấy bút rồi viết nhanh các loại dược liệu mà Nhiếp Chuẩn nghe không hiểu.Viết xong, anh đưa luôn cho Nhiếp Chuẩn, sau đó lấy kim châm cứu ra châm cứu vào 72 huyệt đạo cho Nhiếp Chuẩn.“Tôi sẽ châm cứu để giúp bệnh nhân cầm cự, ông tìm đủ dược liệu thì gọi ngay cho tôi”, Ngô Bình nói một cách đơn giản.Nhiếp Chuẩn gật đầu lia lịa rồi cảm ơn.Sau đó, Đường Tử Di và Ngô Bình đã ra về.Trên xe, Đường Tử Di hỏi: “Các dược liệu ấy có dễ tìm không?”Ngô Bình gật đầu: “Không dễ lắm, hơn nữa giá còn cao. Muốn mua đủ thì phải mất cả trăm triệu đấy”.Đường Tử Di ngạc nhiên: “Nhiều thế á?”Ngô Bình: “Mong là họ mua được, không thì tôi cũng bó tay”.Về nhà họ Đường xong, Ngô Bình gọi cho Lãnh Như Yên, để thông báo cho cô ấy biết mình đã nghiên cứu xong Niêm Hoa Chỉ rồi.Nhận được điện thoại của Ngô Bình, Lãnh Như Yên rất vui, hai người hẹn gặp ở một khách sạn.Khi Ngô Bình đến thì đã trông thấy Lãnh Như Yên chờ sẵn rồi, thấy anh thì cô ấy vẫy tay ngay.“Anh đến Vân Kinh khi nào thế?”, Lãnh Như Yên cười hỏi.“Hôm nay”, Ngô Bình đáp: “Đi thôi, chúng ta thuê phòng”.Họ thuê phòng thật ra là để truyền thụ Niêm Hoa Chỉ, Lãnh Như Yên hiểu ý, nhưng khi mới nghe vẫn suy nghĩ xa vời rồi thấy hơi là lạ.Ngô Bình thuê một phòng rồi đi vào với Lãnh Như Yên, anh nói: “Tôi đã hiểu được vấn đề mà cô gặp phải rồi, nhưng muốn dạy cho cô thì hơi phức tạp”.Lãnh Như Yên ngây ra: “Phức tạp lắm ạ?”Ngô Bình gật đầu: “Vì cô buộc phải cởi bỏ hết quần áo!”Mặt Lãnh Như Yên lập tức đỏ lựng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương