Thần Y Trọng Sinh
Chương 119
- Chú Lục, nhất định phải như vậy sao? Tần Doãn Nhi hỏi, trên mặt đều là lo lắng. Công phu của Mạc Phàm cũng không tệ lắm, một đám thuộc hạ của Đường Long cũng không phải đối thủ của cậu, nhưng chưa chắc cậu đã bơi được đến bờ bên kia. - Doãn Nhi, cháu cảm thấy thế nào, nếu cậu ta từ chối tham gia thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm, trái lại chú có thể không so đo với cậu ta, nhưng làm nhục Hoa Hạ Thần Kiếm, chuyện này tuyệt đối không thể tha, nếu như cậu ta không dám xuống nước thì bỏ qua tư cách thi vào trường quân đội được rồi, người trẻ tuổi, vẫn nên giữ mạng sống quan trọng hơn. Lục Phi khinh bỉ nói. Tần Cừu vốn muốn nói một câu, thấy Lục Phi kiên quyết như vậy, đành phải thôi. - Mạc Phàm, nếu cậu không biết bơi thì thôi, với y thuật của cậu muốn gì mà chẳng được, là Tần gia chúng tôi tự mình đa tình, cậu không cần thiết phải vào bộ đội. Tần Doãn Nhi hơi sốt ruột nói. Người trẻ tuổi dễ bị kích động, nhỡ đâu bị Lục Phi kích một cái, Mạc Phàm thật sự xuống nước thì sao. Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, mí mắt khẽ nâng, nhìn Lục Phi. - Quả thật tôi không biết bơi. - Không biết bơi thì quay về đi, ngồi thuyền đến thì ngồi thuyền về, chuyện cậu từ chối Hoa Hạ Thần Kiếm sẽ được ghi vào hồ sơ của cậu. Lục Phi xua tay, giống như không muốn nói chuyện với Mạc Phàm. Không dám tham gia thí luyện, ngay cả bơi 5 km cũng không dám, ngoại trừ miệng cứng rắn, trên người Mạc Phàm không có nơi làm sáng mắt. Tần gia muốn báo ân, nhưng tìm lộn người rồi. Mạc Phàm làm như không nghe thấy giọng nói giễu cợt của Lục Phi, tiếp tục bình tĩnh nói: - Ông có thể tùy tiện sửa hồ sơ của tôi, nhưng tôi phải nói cho ông biết, nếu như ông không phải là quân nhân bảo vệ quốc gia, chỉ dựa vào những lời ông mới nói, ông đã là người chết. - Nhóc con, cậu nói gì, có tin tôi giết cậu hay không? Trong mắt Lục Phi lóe lên lửa giận hừng hực, quả đấm vô hình xuất hiện, gió lạnh lập tức thổi tới. Một tên nhóc 16 tuổi, còn dám nói ông ta là người chết. Quá kiêu ngạo, ông ta chấp hành không biết bao nhiêu nhiệm vụ của Hoa Hạ Thần Kiếm, trải qua rất nhiều mưa bom bão đạn, người chết trên tay ông ta nhiều đến mức không đếm được, chưa từng có người dám nói chuyện với ông ta như vậy. Muốn giết ông ta, trước tiên phải hỏi tay ông ta đã rồi nói sau. - Mạc Phàm đừng nói nữa. Vẻ mặt Tần Doãn Nhi thay đổi. Lục Phi thân là phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm, quân hàm không khác cha cô mấy. Thật sự chọc giận Lục Phi, có khả năng Lục Phi sẽ không nể mặt Tần gia bọn họ, trừ phi ông nội ra mặt. Tần Cừu cũng nhíu mày, tên nhóc này kiêu ngạo vượt qua tưởng tượng của ông ta. Ông ta ngầm vận khí pháp môn gia truyền, chuẩn bị bất cứ lúc nào. Mạc Phàm không nhúc nhích chút nào, nói tiếp: - Tôi từ chối gia nhập Hoa Hạ Thần Kiếm, trái lại không phải tôi không có năng lực, mà Hoa Hạ Thần Kiếm đã không có bất cứ ý nghĩa gì đối với tôi, chính là như vậy, các người chậm rãi nói chuyện, tôi đi trước một bước. Mạc Phàm nói xong, không để những người khác phản ứng kịp, không đi dọc theo đường tới, mà đi thẳng đến bờ hồ. Đình này vốn đối diện hồ, Mạc Phàm đi mấy bước là tới bên hồ nước. Nhìn hồ nước một cái, hắn không chút do dự đạp vào trong nước, một màn kinh người xảy ra. Chân Mạc Phàm đạp trên nước, nhưng không rơi vào trong nước, thậm chí ngay cả đế giày cũng không ở trong nước. Khói sóng nước ở dưới chân Mạc Phàm giống như xi măng, Mạc Phàm đạp vào một mảng lớn “xi măng”, đứng trước gió, tóc và áo phần phật, bước từng bước đi về bờ. Đạp nước mà đi, như giẫm trên đất bằng. Trong chớp mắt đã đi được 10 mét. Bên ngoài đình, ở trong đình giữa hồ có khách và một số nhân viên phục vụ, rất nhanh phát hiện Mạc Phàm đi trên hồ nước. - Mau nhìn có người đạp nước mà đi. - Không có khả năng, không phải là đang quay phim, trên người có dây cáp treo đấy chứ? - Ngu ngốc, anh thấy quay phim không? - Trời ạ, đây không phải là người tôi mới đón vào sao, sao cậu ta có thể đạp nước mà đi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Tiểu ca mới đón Mạc Phàm lên đình che đầu, vô cùng kinh ngạc nói. Trong đình, Tần Doãn Nhi chớp mắt, kinh ngạc không nói ra lời. - Chuyện này, đây là người sao? Mật độ của người lớn hơn nước, Thiết Chưởng Vô Địch hay Khinh Công Thủy Thượng Phiêu gì đó, cho dù cô ở Tần gia cũng chưa từng thấy qua, vẫn cảm thấy những thứ này đều là gạt người trên TV. Cho tới bây giờ, cô vẫn có chút không thể tin được. Mạc Phàm làm như thế nào vậy? Tần Cừu thất thần một lát, cao giọng cười, uống một hơi cạn sạch trà trong chén, hô to sảng khoái. Ông cụ thật sự không nhìn lầm người, quả thật Mạc Phàm có lý do từ chối, càng có tư cách từ chối. - Nhóc con này khá lắm, không hổ là người Tần gia chúng ta đề cử, người đứng đầu thành phố Đông Hải sắp đổi rồi. Hai mắt Lục Phi nhìn chằm chằm Mạc Phàm, gương mặt già nua từ xanh sang tím, giống như bị người ta tát bốp bốp vào mặt. Đạp nước mà đi sao? Trong Hoa Hạ Thần Kiếm bọn họ có vài người làm được vậy, nhưng cần một khoảng thời gian chạy lấy đà, tốc độ phải cực nhanh, mới có thể đi trên nước một đoạn, tối đa 10 mét đã rơi vào trong nước. Đâu giống như Mạc Phàm, không nhanh không chậm đi trên nước, như giẫm trên đất bằng. Khinh công hay nội công? Bất luận cái nào đều đủ chứng minh, quả thật Mạc Phàm có thực lực từ chối Hoa Hạ Thần Kiếm. Trách không được Mạc Phàm từ chối tham gia thí luyện. Trách không được Mạc Phàm dám nói ông ta là người chết. Cũng không trách được Mạc Phàm không có hứng thú với Hoa Hạ Thần Kiếm. Thực lực của Mạc Phàm sợ rằng đã đến Nội Kình đại thành, chỉ thiếu chút nữa là tiến vào tông sư cảnh giới Tiên Thiên? 16 tuổi đã có bản lĩnh này, cho cậu ta 10 năm hay 20 năm phát triển, lúc đó đến trình độ nào, chỉ sợ ngay cả tổng chỉ huy Lâm Thiên Nam của bọn họ cũng không phải đối thủ của tên nhóc này. Thực lực mạnh như vậy, còn y thuật vô song, tất nhiên thành tựu ở trên Lâm Thiên Nam. Nếu như có thể mang về Hoa Hạ Thần Kiếm, gần 20 năm nay Hoa Hạ Thần Kiếm không có bộ đội đặc chủng tài năng như vậy. Thậm chí có thể nói, cho dù là bộ đội đặc chủng quốc tế, cũng có thể chiếm được một vị trí gần đầu. Nhưng một thiên tài cấp bậc yêu nghiệt như vậy, lại bị ông ta ép rời đi, hoàn toàn vô duyên với Hoa Hạ Thần Kiếm. Nghĩ tới đây, lúc này ông ta muốn tát mình mấy cái. Sao hôm nay mắt ông ta lại mù như vậy, ngay cả hạt giống tốt tuyệt thế mà không nhìn ra. Nhìn Mạc Phàm càng đi càng xa, gương mặt Lục Phi càng khó coi. Mới vừa rồi ông ta khí thế hung hăng không cho Tần gia mặt mũi, phải giết chết Mạc Phàm, lúc này xấu hổ không biết cầu Tần Cừu thế nào. Một lát sau, ông ta tát “bốp” vào mặt mình một cái, tự mình tìm bậc thang, cũng không quản ông ta có phải là phó đội trưởng trâu bò hò hét trong Hoa Hạ Thần Kiếm hay không. - Tần lão đệ, cậu nói xem có phải hôm nay mắt của tôi mù hay không, sao không nhìn ra bản lĩnh của tên nhóc này vậy? - Không có, tôi cảm thấy rất sáng, mới vừa rồi anh đã thành công bỏ qua một thiên tài cấp bậc yêu nghiệt. Tần Cừu thưởng thức trà, cười trêu ghẹo. “Ha ha!” Tần Doãn Nhi không nhịn được bật cười, lo lắng trên mặt tan thành mây khói. Vừa rồi cô còn lo lắng cho tên nhóc kia, căn bản không cần, tên nhóc này… Lục Phi bị Tần Cừu trêu ghẹo, vậy mà ông ta không thèm để ý, mặt dày nói: - Tần lão đệ, cậu nói xem bây giờ tôi đi cầu thằng nhóc kia, có khả năng mang cậu ta về Hoa Hạ Thần Kiếm hay không? - Cũng không phải không thể được, chẳng qua khả năng này không khác người có thể đi trên nước. - Không thể nào. - Anh đi thử xem? - Tần lão đệ, dựa vào giao tình nhiều năm giữa hai chúng ta, cậu khuyên thằng nhóc kia giúp tôi được không? Lục Phi nhỏ giọng nói. - Lúc này anh mới nói giao tình, vừa rồi đi đâu hết vậy? - Không phải vừa rồi mắt tôi bị mù sao? - Cũng không phải không thể được, bữa cơm này anh mời, tôi sẽ cân nhắc. - Không thành vấn đề, tôi mời. Lục Phi vỗ ngực, hào phóng nói. So với một yêu nghiệt, chút tiền này đáng là gì? - Đây chính là anh nói đó. Tần Cừu cười giảo hoạt, nói với Tần Doãn Nhi: - Doãn Nhi, tranh thủ thời gian gọi ông nội cháu, cha mẹ, chú thím, bảy cô tám dì đến hết đi, nói là chú mời. - Dạ. Tần Doãn Nhi cười nói, xoay người đi gọi điện thoại. - … Lục Phi đứng chết trân tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương