Thần Y Trọng Sinh
Chương 47
Trên người Mạc Phàm không có Phật Môn chi khí ông ta ghét nhất, người của Đạo Môn không có thân thể cường đại như vậy, chỉ có khả năng là võ đạo thế gia. Nếu là đệ tử của võ đạo thế gia, vậy thì phiền phức rồi, vừa rồi bị nhiều người thấy như vậy, nếu giết Mạc Phàm, rất có khả năng sẽ bị thế gia đuổi giết. - Nhóc con, mày là người của Đường gia hay Tần gia? - Tôi chỉ là một học sinh trung học. Mạc Phàm cười nhạt nói. - Hửm? Vương đại sư nhíu mày, gương mặt già nua như bị tát một cái. Với độ tuổi của tên nhóc này quả thật là học sinh trung học, nhưng học sinh trung học bình thường có thể có lực lượng cường đại như vậy sao. Dù là đệ tử của võ đạo thế gia, tất nhiên cũng phải có thiên phú vô cùng xuất sắc, nếu không không có khả năng nhẹ nhàng đối phó với 6 thuộc hạ của ông ta như vậy, chắc chắn tên nhóc này đang đùa giỡn ông ta. - Nhóc con, báo tên sư môn, nếu không đừng trách bản đại sư thủ hạ vô tình. Tên nhóc này thật sự là học sinh trung học, đúng lúc ông ta thiếu một người khí huyết cường đại để tế pháp khí của ông ta. Nếu là võ đạo thế gia, tuổi Mạc Phàm còn nhỏ, chắc chắn tâm trí còn chưa thành thục, hù dọa một phen kết thúc chuyện này là được, lần sau sẽ nghĩ biện pháp mang hai mẹ con này đi. - Sư môn sao? Mạc Phàm cười lắc đầu: - Sư môn của tôi, một tiểu yêu đạo như ông không xứng biết. Dù Thần Nông tông chỉ là một trong chín đại tiên tông ở Tu Chân giới, đệ tử đâu chỉ có ngàn vạn, há có thể để một tiểu yêu đạo ở Địa Cầu muốn biết là có thể biết. Vương đại sư này mặt ngoài nhìn có phong phạm của đại sư, thực ra là đang cố gắng áp chế quỷ khí âm u trong cơ thể, tránh để người ta phát hiện ra manh mối. Gạt được người khác, lại không lừa được hắn. Cho dù không cần thần giám, hắn cũng biết tu vi của Vương đại sư này, không khác hắn lắm, chắc là vào thời khắc quan trọng trùng kích Trúc Cơ, hoặc mạnh hơn hắn một chút, nhưng còn chưa đến Trúc Cơ. Vương đại sư này nói muốn nhận Tiểu Ngọc và mẹ cô làm đồ đệ, mục đích chính là cực âm chi khí trong cơ thể bọn họ để trùng kích đến Trúc Cơ, nhất là mẹ Tiểu Ngọc. Nhưng vận khí của Vương đại sư này không tốt, chậm một bước, vì hắn đến trước rồi. - Mày! Mắt Vương đại sư mở to, tàn nhẫn lóe lên, dứt khoát nói: - Vậy đừng trách tay tao vô tình. Giết Mạc Phàm, mang hai mẹ con kia đi trùng kích Trúc Cơ, cho dù võ đạo thế gia tìm tới cửa có năng lực làm gì ông ta? Vừa dứt lời, Vương đại sư liền mở túi đen tuyền ra, quỷ khí âm u chui từ trong ra, xung quanh trở nên tối sầm lại, gió lạnh tự nhiên nổi lên. Lúc này đang là mùa hè, cho dù ngồi yên cũng chảy mồ hôi, vậy mà có cơn gió lạnh, làm người ta phát run. Không chỉ có vậy, hình như trong gió còn có gì đó, không ngừng phát ra tiếng quỷ khóc sói gào, làm người ta sởn gai ốc. Cảnh này không dọa được Mạc Phàm, lại làm bà béo sợ gần chết. Hai chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất, không ngừng bò ra ngoài, thịt béo trên người không ngừng rung rung. Trong mắt Mạc Phàm hiện lên ánh sáng lạnh, một chút sát ý xuất hiện. Nếu hắn không có đoán sai, trong gió lạnh này có ít nhất mười sinh hồn, sinh hồn không phải đạt được trên người người chết, mà lấy lúc người sống, rút liên tiếp trên người người kia, lấy máu ký nuôi, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Hơn nữa không phải giết một người có thể đạt được, lấy sinh hồn không khác gì luyện đan, xác suất thành công thấp, giết mười người mới được một sinh hồn. Bởi vì lấy sinh hồn quá tàn nhẫn, làm trái với trời, loại pháp thuật này được liệt vào cấm thuật, một khi phát hiện được tà tu này sẽ bị vạn tiên liên hợp đuổi giết. Hắn cũng từng tự tay giết chết tà tu như vậy, chỉ là không ngờ có thể gặp tà tu ở Địa Cầu. - Giết nhiều người như vậy, nói giống như ông có tình lắm ấy. Mạc Phàm lạnh lùng nói. - Nhóc con, mày biết quá nhiều, đi chết đi. Vương đại sư hừ lạnh một tiếng, cắn ngón giữa, miệng niệm thần chú, giơ ngón tay ra, thầm quát một tiếng: - Khởi! Sinh hồn trong gió lạnh cảm nhận được huyết khí, lại gào thét điên cuồng hơn, vật lộn một phen, theo ý của Vương đại sư, nhào về phía Mạc Phàm. - Tiểu ca ca, cẩn thận! Sau lưng Mạc Phàm, Tiểu Ngọc kêu to qua cửa sổ. Cô nói với Mạc Phàm sẽ không đi ra, nhưng không nói gì đến chuyện không thể nhìn lén, nhìn thấy gió lạnh nhào về phía Mạc Phàm, trái tim Tiểu Ngọc vọt lên trên cổ họng. Tà pháp này khiến người ta sợ hãi, làm sao Mạc Phàm có thể đối phó được? - Yên tâm, không có việc gì. Mạc Phàm quay đầu cười với Tiểu Ngọc, gió lạnh đã đến trước mặt hắn. Trong gió, một cái đầu quỷ miệng to như bồn máu không chút do dự cắn về phía Mạc Phàm. - Nhóc con, mày chết chắc rồi. Trong đám thuộc hạ bị Mạc Phàm đánh ngã, một tên tỉnh lại ôm ngực cười âm hiểm nói. Từ khi Vương đại sư luyện thành Âm Quỷ trận, cho đến bây giờ chưa từng bị thua. Không nói đến 18 người của Hắc Long hội biến mất, từng có sư phụ của võ quán Thiên Điên Phong tìm Vương sư phụ gây phiền phức, cuối cùng bị những sinh hồn này ăn đến chết, không có biện pháp nào. Khóe miệng Mạc Phàm cong lên độ cong lạnh lùng, tiên là tiên, há có thể để phàm nhân đoán được? Vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, trong chớp mắt xung quanh hắn lập tức giống như một hắc động, kéo quỷ khí âm trầm vào trong cơ thể hắn. Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công ngoại trừ linh khí cửu chuyển ra, đó là bao gồm lấy mọi thứ. Mặc kệ là linh khí, quỷ khí, ma khí, phật khí, yêu khí, chỉ cần vận chuyển đều có thể luyện hóa thành linh khí tinh khiết. Vận chuyển công pháp, quỷ khí xung quanh sinh hồn lập tức tụ vào trong cơ thể hắn, chỉ trong chớp mắt, quỷ khí đã bị hấp thu không còn. Sinh hồn mất đi quỷ khí vây quanh, giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời, khói đen tỏa ra, quỷ kêu vài tiếng, hơn mười sinh hồn chật vật bay trở về bên cạnh Vương đại sư. Sắc mặt Vương đại sư trắng xanh, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin. - Sao có thể như vậy được, sao mày có thể hấp thu được quỷ khí? - Vì sao tôi lại không thể? Mạc Phàm không đáp hỏi lại. Vương đại sư này còn chưa đến cảnh giới Trúc Cơ, căn bản không thể sử dụng pháp thuật, có thể xua sinh hồn chủ yếu là dựa vào dưỡng quỷ, thêm chút tinh huyết, pháp chú, tinh thần lực. Nói đơn giản những quỷ khí trên sinh hồn là ký nuôi vật vô chủ trong dưỡng quỷ, hắn tu luyện công pháp của Tu Chân giới, bị hắn hấp thu quá bình thường. - Mày dám làm tổn hại pháp bảo của tao, tao phải giết mày, đi chết đi. Trong lòng Vương đại sư biết đã gặp phải tấm sắt, sát khí trong mắt dày hơn. Do dự một lát, ông ta oán hận trong lòng, lấy một cái Pháp Bàn ở bên hông ra, cắn đầu lưỡi, phun máu lên bên trên, khuôn mặt lại trắng xanh vài phần, nhưng sau khi ông ta niệm thần chú, bỗng nhiên Pháp Bàn phát ra hào quang, ông ta đang muốn ném Pháp Bàn về phía Mạc Phàm. Mắt Mạc Phàm hơi híp lại: - Có qua có lại mới toại lòng nhau, ông cũng thử quả đấm của tôi xem. Nói xong chân Mạc Phàm khẽ di chuyển, trong chớp mắt đã đến trước người Vương đại sư. Vương đại sư là pháp sư tu luyện tà pháp, tốc độ đâu bằng Mạc Phàm, còn chưa phản ứng kịp, quả đấm của Mạc Phàm đã đánh vào ngực ông ta. “Rầm!” Thân thể gầy yếu của Vương đại sư bay ra ngoài, ngã xuống nơi cách đó năm thước, tay ông ta buông lỏng ra. Pháp Bàn rơi xuống đất, mấy bóng người mơ hồ bay từng người một ra khỏi Pháp Bàn, phát ra tiếng gào thét khàn khàn, quỷ khí lại tràn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương