Thần Y Trọng Sinh
Chương 57
“Rầm!” Triệu Phi đập mạnh xuống đất, không đứng dậy được. - Triệu Phi thua sao? Người xem náo nhiệt xung quanh đều mở to mắt, vô cùng khiếp sợ. Bọn họ đều cho rằng Triệu Phi sẽ đá bay Mạc Phàm, ai biết Triệu Phi còn chưa đạp được Mạc Phàm, mình đã bay mất. - Học trưởng này quá yếu rồi, không phải vừa rồi huấn luyện viên diễn với anh ta đấy chứ? Có người nghi ngờ. - Chuyện đó thì không biết là thật hay giả, học sinh mới chuyển đến thật lợi hại. Xung quanh tràn đầy tiếng bàn tán, ánh mắt đám người nhìn Mạc Phàm không còn giống lúc trước. Vốn tưởng rằng Mạc Phàm chỉ mạnh miệng, ai biết lại có bản lĩnh như vậy. Ngay cả Tôn Thiến lúc trước khen Triệu Phi, trong đôi mắt cũng là tối tăm, tràn đầy vẻ khó mà tin. ‘Có không biết bao nhiêu người bị Triệu Phi đánh ở quán Taekwondo, kết quả lại không đánh được tên Mạc Phàm này, người mới tới không đơn giản.’ Đinh Tuấn Kiệt và huấn luyện viên vội vàng chạy tới, nhìn tình hình của Triệu Phi. Bởi vì thân thể chạm đất trước, cũng không có gì đáng ngại lắm, chỉ ngất đi thôi. - Bảo em ấy dạy em Taekwondo, vì sao em lại ra tay đánh người? Huấn luyện viên lạnh giọng hỏi. - Đúng vậy, sao cậu lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, cậu ấy tốt bụng dạy cậu, cậu lại đánh cậu ấy thành như vậy. Đinh Tuấn Kiệt chỉ trích. Dù sao có huấn luyện viên ở bên cạnh, anh ta không sợ gì cả, huấn luyện viên là đai đen mà. - Không phải vừa rồi anh nói có thể đánh trả sao? Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười hỏi. Sắc mặt huấn luyện viên hơi trầm xuống, lộ ra lửa giận. - Thầy cũng bảo ra tay nhẹ một chút rồi, không phải sao? Tuy vừa rồi anh ta nói với Triệu Phi, nhưng cũng có nói qua rồi. - Tôi có thể nói tôi chỉ dùng một phần mười lực hay không? Bây giờ huyệt vị trên toàn thân hắn đều đã mở ra, có được ngàn cân chi lực, chỉ kém chút xíu nữa là đến cảnh giới Trúc Cơ. Cho dù là khối đá cẩm thạch cũng có thể bị hắn đập nát, càng không nói đến người bình thường. Nếu hắn không nhẹ chút, Triệu Phi còn có thể sống sao? Hơn nữa cú đánh của Triệu Phi đánh về bộ phận đầu của hắn, có hạ thủ lưu tình không? Huấn luyện viên này không hỏi nguyên do liền chỉ trích hắn, rõ ràng là thiên vị. - Một phần mười lực sao? Không ít người sửng sốt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại thay đổi không ít. Sắc mặt huấn luyện viên khẽ đổi, trong mắt lộ ra lửa giận. Tuy quán Taekwondo là tính lợi nhuận, nhưng anh ta giống như giáo viên ở trường, nói một là một, hai là hai. Cho dù là học sinh cá biệt, đến chỗ anh ta cũng thành thật một chút, vậy mà người mới tới dám tranh cãi với anh ta. Mặt khác anh ta thường xuyên bảo Triệu Phi làm động tác theo mẫu, Triệu Phi đều có thể hoàn thành, có thể nói Triệu Phi là môn sinh anh ta hài lòng nhất. Môn sinh bị người ta đánh ngất, không khác gì tát mạnh vào mặt anh ta một cái. - Nếu cậu đã lợi hại như vậy, tôi tới dạy cậu Taekwondo được không, coi như cho mọi người học một khóa thực chiến, cậu có dám không? Tuy anh ta không mạnh như chủ quán, nhưng có thực lực đai đen, từng đại biểu đến tỉnh Giang Nam tham gia toàn vận hội, được huy chương đồng, thứ này đủ để chứng minh thực lực của anh ta. Cú đánh vừa rồi của Mạc Phàm thật sự rất mạnh, bất luận là sức lực hay tốc độ đều nhìn không giống học sinh phổ thông có thể làm được, chắc chắn bắt đầu luyện tập từ nhỏ. Nhưng một đứa bé mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, anh ta tự tin không có bất luận vấn đề gì. - Anh cũng muốn tới thử sao? Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh hỏi. - Không sai, nếu cậu thắng, tôi sẽ trả học phí cho cậu, nếu cậu thua, cậu phải lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi, thế nào? Huấn luyện viên trầm giọng nói. - Tôi vốn không muốn học. Mạc Phàm cười nói, không có một chút hứng thú. - Cậu! Huấn luyện viên nhíu mày, quả đấm vang lên cọt kẹt, trong mắt lộ ra dữ dằn giáo viên không nên có. Trước mặt nhiều học sinh như thế, nói chuyện với anh ta như vậy, học sinh này thực đáng chết. - Vậy cậu muốn thế nào? Mạc Phàm cảm nhận được sát ý nhàn nhạt, nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Kiếp trước chị họ đăng ký môn Taekwondo giúp hắn, không ít lần bị Triệu Phi bắt nạt. Triệu Phi một cây làm chẳng nên non, sau lưng đều là huấn luyện viên này giở trò quỷ, nếu không sao mỗi lần hắn đắc tội Triệu Phi, Trương Siêu, đều khéo phân cùng một tổ với Triệu Phi như vậy, bị đánh một trận. Sau đó hắn mới biết, chỉ cần nhét chút tiền cho huấn luyện viên này, muốn phân ai với ai một tổ đều được hết. Học sinh nhà nghèo bị hại, thường xuyên bị đám học sinh nghịch ngợm bắt nạt trong tiết Taekwondo. Chút chuyện nhỏ không công bằng này, cho dù là nơi nào đều tồn tại. Huấn luyện viên này thường xuyên luyện tập với học sinh nữ, thậm chí sau khi tan học còn giữ học sinh lại dạy riêng. Năm hắn vừa mới học đại học, huấn luyện viên này đã bị trường đuổi việc. Nguyên nhân là huấn luyện viên ra vẻ đạo mạo này, vậy mà lợi dụng chức quyền xâm hại 19 học sinh nữ. Chỉ có số này được ghi vào trong hồ sơ, e ngại mặt mũi nên có không biết bao nhiêu người không dám nói ra miệng. Còn làm một cô gái trong đó 1 năm sinh non 5 lần, mãi đến lần thứ 5 mới bị cha mẹ cô gái phát hiện, cha mẹ trực tiếp lựa chọn báo cảnh sát. Hình như nhà huấn luyện viên này có chút bối cảnh, cũng không bị phạt gì, chưa đến vài ngày đã đi ra. Nhưng huấn luyện viên này mới đắc ý ra khỏi cục cảnh sát, đã bị cha học sinh nữ dùng xe đâm chết. Phán tội cha mẹ nữ sinh kia cố ý giết người, 20 năm tù giam, một gia đình hoàn hảo vì súc sinh này mà bị hủy hoại hơn nửa. Chuyện này không có liên quan đến hắn, lại qua hơn 500 năm, nếu không phải vừa rồi cảm nhận được sát ý trên người huấn luyện viên, hắn đều đã quên rồi. Nếu nghĩ tới, vậy thì không thể dung túng tên cầm thú này tiếp tục làm bừa được. Có thể ngăn cản chuyện kiếp trước xảy ra hay không, tạm thử một lần xem. - Anh tên là Dư Hải đúng không? Mạc Phàm xác nhận. - Ngay cả tên của tôi mà cậu cũng không biết được sao, không sai, tôi là Dư Hải. Huấn luyện viên cười mỉa nói. - Nếu anh thua, vậy thì cút ra khỏi trường này nhé? Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh. - Cậu nói cái gì? Không ít người sửng sốt. Mạc Phàm chỉ đánh bại Triệu Phi mà thôi, cũng dám nói chuyện với huấn luyện viên như vậy. - Huấn luyện viên cũng là giáo viên trong trường, có phải tên nhóc này điên rồi không? - Thầy ơi, dạy dỗ tên này đi thầy. Một em gái lớn tiếng nói. Trong quán có không ít học muội được huấn luyện viên quan tâm đặc biệt, chỉ là còn chưa phát triển đến bước kia, cho nên cực kỳ tôn tính thầy giáo ‘hòa ái dễ gần’ này. Một người mới tới, biết được một chút võ, vậy mà bảo huấn luyện viên cút đi, buồn cười. Đương nhiên bọn họ không biết bộ mặt thật của huấn luyện viên này. - Cậu thực sự tưởng rằng mình còn có thể đánh bại được huấn luyện viên à, bây giờ cậu xin lỗi huấn luyện viên và Triệu Phi đi, nếu không lát nữa cậu không có cơ hội xin lỗi nữa đâu. Đinh Tuấn Kiệt ở một bên nói. Đôi mắt âm trầm bất định của huấn luyện viên sắp phun ra lửa, cả người hoàn toàn bị đốt cháy, cháy hơn nhìn mấy mỹ nữ mặc đồng phục học sinh ở trong phòng anh ta. - Được lắm, nhóc con cậu có gan đó, đến đây đi, để tôi nhìn xem rốt cuộc cậu có mấy cân mấy lượng. Huấn luyện viên hừ lạnh một tiếng, đi đến lôi đài bên cạnh ở giữa quán ít khi dùng tới. Một cú lộn ngược ra sau, vượt qua rào chắn bằng dây cao su, vào trong lôi đài. Động tác liên tiếp cộng thêm diện mạo lịch sự, lập tức làm trái tim một đám học sinh nữ nở hoa, càng tin tưởng hơn. - Một học sinh mới chuyển tới, sao có thể là đối thủ của huấn luyện viên chúng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương