Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Chương 1249
Suy nghĩ muốn té xỉu Vương Cẩm Lăng đều đã nghĩ tới.Thật vất vả mới đi tiểu xong nhưng lại phát hiện thứ đồ kia vẫn còn cương cứng, làm như thế nào cũng không mềm xuống được, Vương Cẩm Lăng yên lặng mà nhìn bầu trời, lúc này hắn muốn làm cái gì Phượng Khương Trần nhất định sẽ biết.Làm hắn đi chết đi!Vương Cẩm Lăng làm lơ vật đang sưng to dưới thân, yên lặng mà đem quần kéo lên, ở trong lòng thì nhẩm đọc《 Thanh tâm chú 》.Giờ khắc này, hắn vô cùng hy vọng chính mình là một thần tiên thanh tâm quả dục, như vậy hắn liền không cần phải đối mặt với hiện trạng mất mặt như này.Phượng Khương Trần đứng bên ngoài lều chờ đợi một lúc lâu cũng không thấy Vương Cẩm Lăng gọi nàng, cảm thấy lo lắng nên liền nói vào bên trong một câu: “Cẩm Lăng, ngươi không sao chứ?”“Không, không có việc gì.” Vương Cẩm Lăng bị hành động của Phượng Khương Trần dọa một phen, phía dưới rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, Vương Cẩm Lăng vô cùng may mắn rốt cuộc không cần ở trước mặt Phượng Khương Trần bị mất mặt.Trong lòng mới vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy Phượng Khương Trần đi vào giúp hắn đổ nước tiểu.Khóe miệng Vương Cẩm Lăng giật giật nhưng cuối cùng một câu cũng không nói, tuy vô cũng xấu hổ nhưng nhiều hơn vẫn là mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng làm hắn thấy được sự tốt bụng và săn sóc của Phượng Khương Trần.Trong ấn tượng của hắn, những công việc bẩn thỉu này ngay cả cha mẹ cũng chưa bao giờ làm giúp hắn, vẫn luôn để cho hạ nhân ở trong nhà làm, nhưng Phượng Khương Trần lại vì hắn làm tất cả, lại không có nửa điểm bộ dáng khó xử hay bất mãn, mà vẫn là thái độ bình thường như mọi khi.Có một thì sẽ có hai, trải qua lần đầu tiên không có kinh nghiệm sử dụng chậu nhỏ để tiểu cực kỳ mất mặt, thì lần thứ hai Vương Cẩm Lăng đã dùng thật sự thuần thục, hơn nữa cũng trấn định rất nhiều ít nhất trừ bỏ lỗ tai đỏ thì các bộ phận khác trên người đều giống như bình thường.Nhìn Phượng Khương Trần vì hắn làm những việc này, tâm liền nhịn không được muốn bay lên, thấy nàng như vậy hắn rất đau lòng đồng thời cũng rất vui sướng hạnh phúc.Đương nhiên, ngoài chuyện này ra, còn có một chuyện khác Vương Cẩm Lăng vừa đau khổ vừa không nỡ từ chối, đó là ngủ chung.Đã là cuối mùa thu đêm lạnh như nước, nhiệt độ trong hẻm núi càng ngày càng thấp, cho dù hai người ở trong lều trại thì tới buổi tối cũng sẽ cảm thấy lạnh, tất nhiên chủ yếu vẫn là Vương Cẩm Lăng bị lạnh.Tới nửa đêm, mặc dù tất cả quần áo đều đã được đắp hết lên người hắn, nhưng toàn thân của Vương Cẩm Lăng cũng không có cách nào có thể ấm lên được.Phượng Khương Trần biết thân thể Cẩm Lăng là do bị thương quá nặng mới dẫn đến tình trạng khi ngủ cơ thể không thể ấm áp được.Trong tình huống như vậy Phượng Khương Trần cũng không thể tiếp tục làm ra vẻ, thân thể Vương Cẩm Lăng rất suy yếu, chỉ cần một trận cảm mạo nhẹ thôi cũng sẽ làm tăng thêm bệnh tình của hắn, thậm chí có thể nguy hiểm tới tính mạng.Vào ban đêm, Phượng Khương Trần sẽ mặc nguyên quần áo ngủ chung với Vương Cẩm Lăng, như vậy thân thể Vương Cẩm Lăng mới có thể ấm áp lên, buổi tối mới có thể ngủ ngon, trừ bỏ đêm đầu tiên hai người đều khó xử thì tới đêm thứ hai liền tốt hơn nhiều.Vương Cẩm Lăng là một quân tử, so với quân tử còn quân tử hơn, so Liễu Hạ Huệ còn muốn Liễu Hạ Huệ hơn.Hơn nữa Phượng Khương Trần còn bỏ thêm một ít dược liệu an thần vào trong thuốc của hắn, cho nên vừa đến buổi tối Vương Cẩm Lăng trừ bỏ quy củ mà ôm Phượng Khương Trần ngủ, thì cái gì cũng không có làm, cho dù trong lòng hắn rất muốn làm cái gì……Mỗi người trong lòng đều có một con ác ma, có một số người sẽ không hề cố kỵ thả nó ra, cũng có một số người sẽ kìm hãm chỉ thỉnh thoảng mới thả nó ra một chút, một ít người còn lại là hoàn toàn đem ác ma trói chặt lại, không cho nó có cơ hội thoát ra.Rõ ràng Vương Cẩm Lăng là loại người vế sau, chẳng sợ hắn sẽ bị nghẹn đến mức hỏng luôn, chẳng sợ buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại đều nhất trụ kình thiên, chẳng sợ có thuốc an thần giúp hắn ngủ ngon thì buổi tối hắn đều phải tự tra tấn mình hơn nữa ngày mới có thể đi vào giấc ngủ, hắn cũng không có làm gì với Phượng Khương Trần nên cũng chẳng sợ một chút việc không theo lễ nghi như vầy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương