Thăng Chức Hệ Thống
Chương 32: Ss3:Tận thế (9)
Một zombie biến dị cao tầm 2m đang tiến tới gần bọn họ. Quan trọng là đằng sau hắn ta là một đoàn xác sống.
Thiên Quân nắm lấy tay Ái Linh kéo chạy đi rồi la lên
" Mọi người, mau chạy "
Hoàng hồn trong cơn khủng hoảng, mọi người bắt đầu quay đầu chạy bán mạng. Mọi người xô xát nhau để mà chạy lên trước.Vì vậy mà Thiên Quân đã vụt tay Ái Linh.Hắn muốn quay lại để kéo em trai mình theo, nhưng lại bị mấy anh em của hắn kéo trở về.Do thể lực yếu mà Trần Thiển cùng với Thủy và Ái Linh đều bị tụt lại phía sau.
Ông chú thấy Trần Thiển ở sau liền chạy lại rồi cõng cô lên mà dóc hết lực chạy lên trước.Chỉ còn Thủy và Ái Linh ở đằng sau.
Thủy mất bình tĩnh mà la hét thất thanh lên, điều đó càng làm phát điên xác sống hơn. Xác sống tụ tập dí cắn Thủy rất nhiều.Thủy hoảng loạn đã chạy vào một ngã rẽ khác, tách khỏi mọi người.
Ái Linh vừa chạy vừa quấn dây leo thành vòng xoáy phóng thẳng vào đầu xác sống.Đây là kỹ năng cô mới học được.
Mặc dù đã cố hết sức nhưng xác sống tụ tập lại càng ngày càng đông.Ái Linh chạy một hồi đã bắt đầu mệt lã, kiệt sức,dị năng cũng dần suy kiệt.
Ái Linh nhìn ngó tứ phương để kiếm lối thoát.Khi vô ý ngó lên nhìn bầu trời thì cô liền nghĩ ra được phải làm sao.
Ái Linh phóng ra hai dây leo dài hai bên tay, quấn quanh hai cột điện ở hai bên đường.Căng ra, lập tức cô phóng lên trên trời, biến mất trước mặt xác sống một cách ngoạn mục.
Ái Linh hiện tại đang lủng lẳng ở giữa không trung.Hai dây leo hai bên căng ra hết mức giúp cô thăng bằng.Ái Linh nhìn đám xác sống đang ngơ ngác ở dưới chân.Bọn chúng không quan tâm người mới biến mất, tiếp tục đuổi theo đám người trước mặt.
Ái Linh trên cao nhìn xuống đám xác sống đã đi xa trước mặt mới thở phào.Tuy nhiên cô vẫn treo mình trên không một lúc để chắc chắn.Sau một hồi Ái Linh dần thả dây leo xuống để đáp đất.
Hiện tại Ái Linh đã lạc mất đoàn, cô chỉ có thể cố gắng nhớ lại bản đồ.Rồi đi theo tuyến đường đội đã định trước đó.Lúc trước nguyên chủ cũng làm vậy nên đã tìm lại được đội.
Nhưng không giống nguyên chủ,Ái Linh càng đi trên tuyến đường đó.Mùi hương và cảm giác kỳ lạ lại càng ngày càng rõ ràng hơn.
Ái Linh nghi hoặc hỏi hệ thống " Ngươi có cảm giác gì lạ không "
[.....] một mặt mơ hồ " Cảm giác gì cơ "
Ái Linh nghe vậy liền hiểu được, sự kỳ lạ nãy giờ chỉ có mình cô cảm nhận được.Những người chung đội và ngay cả hệ thống cũng không phát giác ra.
Cô bất giác bị đưa đường dẫn lối đi tới nơi mà mình cảm nhận khi trước.Trước mặt cô là một toà nhà cao chọc trời.Cánh cửa bị phá thành một lỗ to, đủ cho người đi qua. Bên trong không thể nhìn rõ được, tối đen như mực.Mặc dù bây giờ là giữa trưa, không phải là ban đêm.
Ái Linh bất giác rùng mình, đây là phản ứng của cơ thể khi cảm nhận được nguy hiểm.
[....] thấy được sự khác thường liền nói " Ký chủ, cô nên đi ra khỏi nơi này thì hơn đi "
Ái Linh cũng cảm thấy lạ, sao cô lại không đi theo tuyến đường trước mà lại đi tới nơi này. Ái Linh liền muốn cất bước rời đi.Cô luôn ưu tiên tính mạng của mình lên trên sự tò mò ngu ngốc kia.
Toà nhà dường như linh ứng được sự việc Ái Linh sẽ rời khỏi. Trong toà nhà tối đen như mực kia thò ra một rễ cây khổng lồ.Quấn lấy Ái Linh một cách bất ngờ khiến cho cô không kịp trở tay.
Ái Linh vùng vẫy, cô muốn lấy kiếm sau lưng ra để chém nhưng đã bị kẹt.Cô dùng chiêu vòng xoáy của mình định khoan xuyên qua gốc cây để thoát thân.Nhưng khi vừa đụng vào gốc cây thì dây leo của cô như là sợi bún chả làm được gì nó cả.
Ái Linh chỉ đành kêu cứu " Hệ thống, ngươi có cách gì không, mau cứu ta "
[.....] bất lực " Ký chủ, cái này ta cũng hết cách, bây giờ chỉ có bó tay chịu chết thôi "
Ái Linh biết được cũng đành buông xuôi không vùng vẫy nữa. Cô nhìn mình từ từ bị chìm vào trong bóng tối.Cứ nghĩ sẽ bị xác sống ăn thịt.
Trong toà nhà, rễ cây toả ra xung quanh khắp mọi nơi.Xác sống đứng rải rác ở quanh toà nhà.Rễ cây bao bọc khắp cơ thể chúng, chừa lại được khuôn mặt đang thối rửa.
Khi bị đưa vào toà nhà, Ái Linh được đặt trước một cái cây.Nó không làm hại gì cô, mà còn lấy những chiếc lá của mình bao quanh cô lại.Ái Linh được bảo bọc trong cái kén của lá cây. Như đang bảo vệ một thứ vô cùng quý giá vậy.Ái Linh khó hiểu trước những hành động của nó.
Ái Linh hỏi hệ thống " Thứ này....sao vậy "
[.....] thấy cái cây kia liền đi vào kho mà tra dữ liệu. Sau khi tra xong đến ngay cả nó cũng cực kì bất ngờ trước sự thật về cái cây trước mặt.
[.....] vui vẻ nói " Ký chủ, cô trúng mánh rồi "
Ái Linh nghi hoặc " Trúng gì cơ, thứ này á " cô chỉ tay vào cái cây trước mặt.
Thiên Quân nắm lấy tay Ái Linh kéo chạy đi rồi la lên
" Mọi người, mau chạy "
Hoàng hồn trong cơn khủng hoảng, mọi người bắt đầu quay đầu chạy bán mạng. Mọi người xô xát nhau để mà chạy lên trước.Vì vậy mà Thiên Quân đã vụt tay Ái Linh.Hắn muốn quay lại để kéo em trai mình theo, nhưng lại bị mấy anh em của hắn kéo trở về.Do thể lực yếu mà Trần Thiển cùng với Thủy và Ái Linh đều bị tụt lại phía sau.
Ông chú thấy Trần Thiển ở sau liền chạy lại rồi cõng cô lên mà dóc hết lực chạy lên trước.Chỉ còn Thủy và Ái Linh ở đằng sau.
Thủy mất bình tĩnh mà la hét thất thanh lên, điều đó càng làm phát điên xác sống hơn. Xác sống tụ tập dí cắn Thủy rất nhiều.Thủy hoảng loạn đã chạy vào một ngã rẽ khác, tách khỏi mọi người.
Ái Linh vừa chạy vừa quấn dây leo thành vòng xoáy phóng thẳng vào đầu xác sống.Đây là kỹ năng cô mới học được.
Mặc dù đã cố hết sức nhưng xác sống tụ tập lại càng ngày càng đông.Ái Linh chạy một hồi đã bắt đầu mệt lã, kiệt sức,dị năng cũng dần suy kiệt.
Ái Linh nhìn ngó tứ phương để kiếm lối thoát.Khi vô ý ngó lên nhìn bầu trời thì cô liền nghĩ ra được phải làm sao.
Ái Linh phóng ra hai dây leo dài hai bên tay, quấn quanh hai cột điện ở hai bên đường.Căng ra, lập tức cô phóng lên trên trời, biến mất trước mặt xác sống một cách ngoạn mục.
Ái Linh hiện tại đang lủng lẳng ở giữa không trung.Hai dây leo hai bên căng ra hết mức giúp cô thăng bằng.Ái Linh nhìn đám xác sống đang ngơ ngác ở dưới chân.Bọn chúng không quan tâm người mới biến mất, tiếp tục đuổi theo đám người trước mặt.
Ái Linh trên cao nhìn xuống đám xác sống đã đi xa trước mặt mới thở phào.Tuy nhiên cô vẫn treo mình trên không một lúc để chắc chắn.Sau một hồi Ái Linh dần thả dây leo xuống để đáp đất.
Hiện tại Ái Linh đã lạc mất đoàn, cô chỉ có thể cố gắng nhớ lại bản đồ.Rồi đi theo tuyến đường đội đã định trước đó.Lúc trước nguyên chủ cũng làm vậy nên đã tìm lại được đội.
Nhưng không giống nguyên chủ,Ái Linh càng đi trên tuyến đường đó.Mùi hương và cảm giác kỳ lạ lại càng ngày càng rõ ràng hơn.
Ái Linh nghi hoặc hỏi hệ thống " Ngươi có cảm giác gì lạ không "
[.....] một mặt mơ hồ " Cảm giác gì cơ "
Ái Linh nghe vậy liền hiểu được, sự kỳ lạ nãy giờ chỉ có mình cô cảm nhận được.Những người chung đội và ngay cả hệ thống cũng không phát giác ra.
Cô bất giác bị đưa đường dẫn lối đi tới nơi mà mình cảm nhận khi trước.Trước mặt cô là một toà nhà cao chọc trời.Cánh cửa bị phá thành một lỗ to, đủ cho người đi qua. Bên trong không thể nhìn rõ được, tối đen như mực.Mặc dù bây giờ là giữa trưa, không phải là ban đêm.
Ái Linh bất giác rùng mình, đây là phản ứng của cơ thể khi cảm nhận được nguy hiểm.
[....] thấy được sự khác thường liền nói " Ký chủ, cô nên đi ra khỏi nơi này thì hơn đi "
Ái Linh cũng cảm thấy lạ, sao cô lại không đi theo tuyến đường trước mà lại đi tới nơi này. Ái Linh liền muốn cất bước rời đi.Cô luôn ưu tiên tính mạng của mình lên trên sự tò mò ngu ngốc kia.
Toà nhà dường như linh ứng được sự việc Ái Linh sẽ rời khỏi. Trong toà nhà tối đen như mực kia thò ra một rễ cây khổng lồ.Quấn lấy Ái Linh một cách bất ngờ khiến cho cô không kịp trở tay.
Ái Linh vùng vẫy, cô muốn lấy kiếm sau lưng ra để chém nhưng đã bị kẹt.Cô dùng chiêu vòng xoáy của mình định khoan xuyên qua gốc cây để thoát thân.Nhưng khi vừa đụng vào gốc cây thì dây leo của cô như là sợi bún chả làm được gì nó cả.
Ái Linh chỉ đành kêu cứu " Hệ thống, ngươi có cách gì không, mau cứu ta "
[.....] bất lực " Ký chủ, cái này ta cũng hết cách, bây giờ chỉ có bó tay chịu chết thôi "
Ái Linh biết được cũng đành buông xuôi không vùng vẫy nữa. Cô nhìn mình từ từ bị chìm vào trong bóng tối.Cứ nghĩ sẽ bị xác sống ăn thịt.
Trong toà nhà, rễ cây toả ra xung quanh khắp mọi nơi.Xác sống đứng rải rác ở quanh toà nhà.Rễ cây bao bọc khắp cơ thể chúng, chừa lại được khuôn mặt đang thối rửa.
Khi bị đưa vào toà nhà, Ái Linh được đặt trước một cái cây.Nó không làm hại gì cô, mà còn lấy những chiếc lá của mình bao quanh cô lại.Ái Linh được bảo bọc trong cái kén của lá cây. Như đang bảo vệ một thứ vô cùng quý giá vậy.Ái Linh khó hiểu trước những hành động của nó.
Ái Linh hỏi hệ thống " Thứ này....sao vậy "
[.....] thấy cái cây kia liền đi vào kho mà tra dữ liệu. Sau khi tra xong đến ngay cả nó cũng cực kì bất ngờ trước sự thật về cái cây trước mặt.
[.....] vui vẻ nói " Ký chủ, cô trúng mánh rồi "
Ái Linh nghi hoặc " Trúng gì cơ, thứ này á " cô chỉ tay vào cái cây trước mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương