Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 9: Vừa dậy đã đụ, đụ dịu dàng tình cảm / vừa bú vú vừa đụ/ cầu thang play



Edit: Charon_1332

________

8 giờ hơn, Lê Chính Dương thức dậy theo thói quen. Giường của Phong Vinh và Trọng Tinh Minh trống không, chắc là lên lớp rồi.

Còn Vương Trác Nhiên thì đang cởi trần, nằm nghiêng ôm chăn, do tư thế nằm nên vú bị cánh tay ép thành một cái khe nhỏ, cậu không chút phòng bị nào vẫn nằm ngủ ngon lành. Lê Chính Dương đã sớm được "chiêm ngưỡng" khả năng ngủ thượng thừa của cậu, thi thoảng cuối tuần Vương Trác Nhiên còn có thể ngủ cả ngày, bọn họ nói chuyện ở dưới cũng không tài nào khiến cậu tỉnh giấc.

Sao ngủ thôi mà cũng dâm quá vậy.

Lê Chính Dương bò từ giường mình sang, nằm xuống bên cạnh Vương Trác Nhiên, hai thằng đàn ông cao to chen chúc trên cái giường 1m2 nhỏ xiu xíu. Y nâng chân cậu lên, con *** đang "chào cờ" cọ cọ môi *** bên ngoài *** mềm, chầm chậm đâm vào.

Người vẫn ngủ nhưng miệng dưới lại không ngừng mấp máy quấn ***, vừa ấm vừa ướt. Trước mắt Lê Chính Dương là bờ lưng trần trụi trắng nõn, y đặt tay lên eo Vương Trác Nhiên, dùng sức *** cậu, khiến cho khung giường kêu lên kèn kẹt.

Thế mà Vương Trác Nhiên vẫn ngủ say.

Y thật sự có hơi nghi ngờ kích cỡ của bản thân, *** đang nhét *** mà cậu vẫn có thể ngủ ngon lành cành đào, quá đáng* ghê á.

*Gốc là 离谱: không tuân theo chuẩn mực; không hợp thói thường; không đúng điệu (nói, làm)

Lê Chính Dương túm tay cậu ra sau, ấn vai Vương Trác Nhiên để cậu rướn người lên, chân ép lấy chân cậu đút sâu hơn, *** sâu vào trong ***. Tay trái y nắm lấy một bên vú mà xoa nắn, như chê chưa đủ, ngón tay y mò xuống, nắm luôn lấy bầu vú bên kia, ép hai vú vào với nhau mà vê mà nặn, còn xấu xa lắc lắc mấy cái.

Cuối cùng, Vương Trác Nhiên bị đánh thức, cậu mơ màng*, rên rỉ thành tiếng: "Ưm... hưm...! A! Ha! *** cụ mày, mới sáng sớm đã n*ng cái đéo gì?"

*Gốc là Mê mê trừng trừng (迷迷瞪瞪): mơ mơ màng màng, dáng vẻ ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi không có việc gì làm.

Lê Chính Dương đâm mạnh vào trong, ngón tay gãi vú Vương Trác Nhiên. "Con trai đứa nào chả "chào cờ", anh không biết à? Ohh... Bên trong ướt ghê.."

Vương Trác Nhiên miệng nói cút cút cút, muốn đẩy cái tay hư đang hiếp vú mình ra, nhưng lại bị siết chặt hơn, nhưng cậu đang tự nghịch vú mình vậy. *** dâm bên dưới cũng chẳng có miếng nghị lực nào*, phun nước như lũ, hoàn toàn mất khống chế. Cậu bị Lê Chính Dương đè ra **, chỉ đành cam chịu nhắm mắt, cảm nhận khoái cảm trong cơ thể.

*Gốc là 不争气: nghĩ là thất vọng hoặc đáng thất vọng.

Con trai thằng nào cũng thế, chỉ cần thân dưới sướng thì gì cũng kệ hết, vì lẽ đó nên phòng bọn họ mới dằm khăm thế đấy.

Cậu nằm trên giường bị *** đến lắc lư như thuyền trên sông, Lê Chính Dương ở sau khẽ nói: "Anh ơi, anh Trác Nhiên*, em muốn bú ti."

*Ở đây em Dương gọi bé Nhiên là 哥,卓然哥. Như các bạn đã biết thì trung quốc nó chỉ có hai từ 你 và 我, bình thường mình edit gọi sao cho hợp vai vế ( anh tôi), còn 哥 ở đây là ý gọi anh trai, cũng để gọi thân mật, mấy cặp đôi bên trung cũng hay gọi nhau là 哥. Đó là lý do kiểu đọc H hay có đoạn công bắt thụ gọi "anh trai" á 🤡

Sau khi Vương Trác Nhiên biết Lê Chính Dương đẻ sau mình 7, 8 tháng, nằng nặc đòi y gọi mình là anh nhưng Lê Chính Dương không chịu. Giờ nghe thấy Lê Chính Dương nũng nịu gọi anh, Vương Trác Nhiên có cảm giác lòng tự tôn của một thằng đàn ông được thỏa mãn, nếu như không có câu cuối kia.

"Mày chưa cai sữa hả!!"

"Anh Trác Nhiên ơi, cho em đi, cho em bú ti đi. Anh quên hợp đồng rồi hả, anh không được từ chối em đâu."

Vương Trác Nhiên bị y bế lên, Lê Chính Dương dựa vào tường, con *** lại nắc sâu vào ***, tư thế này vừa khéo khiến cơ thể Vương Trác Nhiên cao hơn đôi chút, Lê Chính Dương hơi cúi đầu là bú được vú cậu ngày, y vừa chậm rãi *** cậu, ôm lấy reo Vương Trác Nhiên, vừa vùi mặt liếm vú như chó, còn hớp ra vài dấu hôn. Y cười cười nhìn kiệt tác của bản thân, lưỡi rê quay núm vú hồng hồng, há mồm bú lấy, mạnh mẽ hút sữa.

"Um! A....! Hư... a...."

"Em bú vú một cái là *** dâm lại phun nước, giỏi ghê."

Hai vú lần lượt được khoang miệng hầu hạ, cánh tay Vương Trác Nhiên câu lấy cổ Lê Chính Dương, ngửa đầu chịu ***, vì đang nằm trên giường nên họ không dám làm quá hăng, chầm chậm chơi đến khi Lê Chính Dương bắn.

Vương Trác Nhiên nhắm mắt, hé miệng thở dốc, đẩy đầu Lê Chính Dương đang chôn trong ngực mình ra.

"Tôi muốn đi ngủ."

Lê Chính Dương có hơi buồn cười: "Sắp 10 giờ rồi mà anh vẫn ngủ á?"

"Xàm ***. Là thằng nào bắt tao dậy?"

"Rồi, là em không tốt, em ngủ với anh nha."

"Cái giường to bằng mắt muỗi, mày không chê chật nhưng mà tao chê."

Lê Chính Dương giả điếc, lật người cậu lại, mạnh mẽ vùi mặt vào ngực cậu, y há miệng ngậm lấy một bên vú, dù cho nằm kiểu này phải co chân, không thoải mái cho lắm.

Vương Trác Nhiên kinh hoàng, lầu bầu: "Mày khùng hả.... Làm vầy sao tao ngủ..."

Cậu nói vài câu, mí mắt liền sụp xuống, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Đợi đến khi cậu tỉnh dậy, bên vú bị Lê Chính Dương ngậm đã sưng to hơn bên còn lại rất nhiều, cậu tức đến nỗi chửi *** mẹ.

______

Chiều nay, Vương Trác Nhiên có tiết đại cương*, không may là lại trùng lớp với Phong Vinh.

*Gốc là 水课 là kiểu mấy khoá học được dạy một cách thiếu chuyên nghiệp, ít bài, quản lý lỏng lẻo, nhưng mà giúp sinh viên dễ kiếm được tín chỉ. ( Source: các anh các chị trong Cộng đồng hỗ trợ editor truyện chữ - Lily S)

Dưới uy ( dâm) quyền của Phong Vinh, lần đầu tiên cậu ngồi cạnh hắn khi lên lớp. Gái bu quanh Phong Vinh siêu nhiều, nói chuyện với hắn, còn hỏi Vương Trác Nhiên là ai.

Phong Vinh sướng vãi, cái thằng thích làm màu* này dựa vào đâu mà hút gái thế nhờ... Vương Trác Nhiên hâm mộ gần chết, cười tươi roi rói nói chuyện với mấy em gái. Phong Vinh nhìn cậu vui đến mức sắp hoá bong bóng**, lạnh mặt giơ điện thoại ra trước mặt Vương Trác Nhiên.

*Gốc là 装逼: làm nhau, thích giả vờ.

*Gốc là 冒泡: một thuật ngữ được sử dụng trong các diễn đàn, có nghĩa là thảo luận; trong phương ngữ Trùng Khánh, nó cũng có nghĩa là làm lớn, khoe khoang, khoe mẽ; trong QQ: có nghĩa là thể hiện. Nó cũng đề cập đến hiện tượng bong bóng xuất hiện về mặt hóa học và tạo ra âm thanh "ọc ọc".

"Sao thế, tôi đang nói chuyện với người ta..."

Phong Vinh dùng sức ôm vai cậu:

"Nhìn coi hình nền của tôi đẹp không này?"

Trong điện thoại, hình nền màn hình chính chính là mặt của Vương Trác Nhiên đang bị ** đến cao trào, mắt cậu trợn ngược, lè lưỡi há mồm, hai má ửng hồng, còn chảy cả nước mắt.

Nữ sinh đằng trước tò mò hỏi: "Hình nền gì cơ?"

Vương Trác Nhiên ụp điện thoại hắn xuống. "Không có gì không có gì, mau học đi, haha..."

Phong Vinh liếc cậu: "Thành thật chút đi."

Tan học, Vương Trác Nhiên bị Phong Vinh khoác vai, lôi tới cầu thang bộ của lầu học. Đèn ở tầng này hình như hỏng hết rồi, trong cầu thang chỉ có ánh đèn xanh hiu hắt của đèn báo, không khí lạnh lẽo, có hơi dọa người.

Không phải là Phong Vinh muốn đúm cậu đó chớ!! Cái chỗ vắng người này rất hợp để đúm nhau á.

"Nè anh, anh tính làm gì... tôi nói cho anh biết đánh người là sẽ bị kỷ luật đấy."

Phong Vinh vỗ vỗ mặt cậu: "Nghĩ gì thế chấn bé đù*, tôi muốn *** - cậu ở đây."

*Gốc là 小傻逼: ngu ngốc, ngốc nghếch với cái mỏ hỗn của em Vương thì là thằng ngu lòn.

Thấy Phong Vinh đè cậu lên tường sắp *** thật, Vương Trác Nhiên xị mặt: "Đại ca ơi, về kí túc xá được không, anh không sợ bị người ta phát hiện hả?"

Phong Vinh hưng phấn vói tay vào áo cậu tháo nịt ngực của cậu ra, liếm môi nói: "Ghế dài bên cạnh ký túc xá nam, WC thư viện, phòng thí nghiệm ở tầng nghiên cứu khoa học, cầu thang bộ ở lầu Trí Viễn¹. Đâu không phải đều là tổng kết của cậu hả? Hửm? Cậu đừng rên to thì sẽ không ai phát hiện đâu."

¹ Chú thích cụ thể ở cuối chương, còn đây thì mình đoán có lẽ lầu này dạy về tư tưởng và đạo đức.

Đôi vú núng nính không gì bó buộc mềm mại nảy ra, núm vú bị vuốt ve lôi kéo. Vương Trác Nhiên thở phì phò, nhớ lại xưa mình đúng là từng đăng một tus như thế trên diễn đàn trường, về top những nơi để các đôi chim cu chơi dã chiến trong trường.

Lúc ấy thật ra là cậu chỉ nói xàm thôi, muốn câu tương tác, còn mấy cái chỗ cậu kể có an toàn hay không thì cậu không biết, càng nghĩ càng sợ, cậu khóc nấc² lên: "Cậu muốn lên báo nhưng mà tôi thì không... Đừng có hâm hấp..."

Phong Vinh tụt quần cậu xuống, bàn tay quen thói xoa môi *** hai cái, sờ quanh miệng ***, khiến *** dâm ngứa râm ran. Vương Trác Nhiên rên lên vài tiếng vỡ vụn, hai ngón tay cắm vào, nước dâm trơn ướt chảy ra ngoài.

"Miệng trên thì nói không mà miệng dưới đã ướt thế này rồi, cậu thích lắm mà phải không, chúng ta có thể thử hết mà." Phong Vinh thấp giọng nói, khi nói hơi phả lên tai cậu, nóng kinh người.

Con *** thô to vểnh cao mắc giữa hai chân cậu, đâm vào lấp đầy *** dâm, phát đầu điên đã *** đến điểm G. Tiếng rên tràn qua kẽ răng đang nghiến chặt của Vương Trác Nhiên, Phong Vinh ghé vào vai cậu, hung hăng *** ***, tiếng nước òm ọp vang vọng khắp hành lang, bởi vì xung quanh quá yên tĩnh nên có vẻ càng dâm hơn.

Bọn họ làm một hồi, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, khiến Vương Trác Nhiên sợ xoắn ***, Phong Vinh không chút kiêng dè đè cậu ra ** nhanh hơn.

"Sợ à? Thế này sướng lắm à, run thế. *** dâm bót vãi, *** hỏng cậu luôn nhá đồ chó cái."

Trong đêm đen, các giác quan khác càng trở nên nhạy bén hơn, giọng nói trầm trầm từ tính của Phong Vinh như tiếng người âm lọt vào tai, truyền vào não cậu.

Vương Trác Nhiên sắp khóc đến nơi:

"Cậu... Nhanh lên đi..."

"Con trai bắn sớm không tốt, cậu mọc *** xong quên luôn cái này rồi à?"

"Ưm...."

Phong Vinh sỉ nhục cậu, không để ý thọc sâu vào trong, rất nhanh đã ** đến tận tử cung, cơn sướng như dòng điện lan khắp cơ thể. Vương Trác Nhiên sắp đứng không vững, cậu nức nở, *** dâm bị *** tả tơi co rút lên đỉnh, nước *** chảy đầy chân.

"Sao cậu vô dụng thế, mới *** có mấy cái đã bắn rồi? Đĩ dâm, giạng chân ra."

Mạch suy nghĩ của Vương Trác Nhiên hơi loạn, cậu mở chân, con *** nắc càng sâu hơn. Cậu như bị đóng đinh trên tường chịu ***, Phong Vinh hung hăng *** cậu một lúc mới bắn tinh.

[ Tác giả có lời muốn nói]

Hôm nay để Tiểu Trọng nghỉ ngơi hehe.

______

¹ Trí Viễn ( 致远 bính âm là zhì yuǎn): có nghĩa là tập trung vào một lý tưởng cao cả. Trích từ "Giới tử thư*" của Gia Cát Lượng: "Nết người quân tử, tĩnh để tu thân, kiệm dùng dưỡng đức. Không đạm bạc chí chẳng sáng soi, không tĩnh tâm tiến xa chẳng nổi. Học cần tâm tĩnh, tài cần phải học. Không học, tài chẳng mở mang, không chí, chẳng thành nghiệp học." Các thế hệ sau này mở rộng ý nghĩa của "Trí Viễn" thành một mục tiêu cao cả: lý tưởng, khát vọng sự nghiệp, theo đuổi sự ưu tú, v.v. Cũng có ý cảnh "Kéo thẳng buồm mây giương lên vượt biển xanh khơi."** Ví dụ như tàu chiến nhanh nhất của Hạm đội Bắc Dương được đặt tên là "Trí viễn", có nghĩa là cưỡi gió vượt sóng, không gì cản nổi và lao về phía xa. Vì vậy, Trí Viễn ở đây mang ý nghĩa "thực hiện lý tưởng cao cả và đạt được nguyện vọng nghề nghiệp".

*"Giới tử thư" là điều Gia Cát Lượng viết để gửi cho con trai là Gia Cát Chiêm chỉ một năm trước khi ông qua đời. Toàn bộ bức thư chỉ có hơn 80 chữ, nhưng lại trở thành một trong những bức thư gửi con nổi tiếng nhất Trung Hoa cổ đại, cũng là một trong những gia huấn giáo dục con tinh giản, ngắn gọn nhất.

Nội dung Giới Tử Thư:

"Nết người quân tử, tĩnh để tu thân, kiệm dùng dưỡng đức. Không đạm bạc chí chẳng sáng soi, không tĩnh tâm tiến xa chẳng nổi. Học cần tâm tĩnh, tài cần phải học. Không học, tài chẳng mở mang, không chí, chẳng thành nghiệp học. Biếng nhác ắt chẳng thể tinh thông, nóng nảy sao tu thành tâm tính. Tháng ngày vùn vụt, ý chí qua đi, thân đã già nua, chưa hiểu sự đời. Nhà rách sầu bi, hối thì đã muộn."

Bản dịch của dịch giả Nam Phương

Nguyên văn:

"Phù quân tử chi hạnh, tĩnh dĩ tu thân, kiệm dĩ dưỡng đức. Phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn. Phù học tu tĩnh dã, tài tu học dã. Phi học vô dĩ quảng tài, phi chí vô dĩ thành học. Đãi mạn tắc bất năng lệ tinh, hiểm táo tắc bất năng trị tính. Niên dữ thời trì, ý dữ tuế khứ, toại thành khô lạc, đa bất tiếp thế. Bi thủ cùng lư, tương phục hà cập!"

**Kéo thẳng buồm mây giương lên vượt biển xanh khơi. ( 直挂云帆济沧海)

Phiên âm "Trực quải vân phàm tế thương hải"

Trích Đường Lý Bạch - Hành Lộ Nan.

Trích dẫn được chú thích dưới sự giúp đỡ của baidu, Thi viện và page Tri Thức Việt Nam.

____

² Gốc là 哭唧唧: Khóc, ngôn ngữ mạng, có nguồn gốc từ phương ngữ Đông Bắc, dùng để chỉ dáng vẻ khóc sướt mướt, rầm rì, lẩm bẩm. Trên Internet, nó đã trở thành một phần quan trọng trong ngôn ngữ thả thính*, làm bộ dễ thương**, dẹo trai của mấy em gái đáng yêu***, tương tự như yingying***. Có vài nhà để là khóc chít chít á.

*Gốc là 卖萌 (mài méng): thả thính. Về nguồn gốc, từ này được cho là từ mượn gốc Nhật, tiếng Nhật làもえ(moe) nghĩa là dễ thương. Người hâm mộ truyện tranh (manga) và hoạt hình (anime) Nhật Bản đã sử dụng từ này trước khi nó phổ biến trong công chúng.

**Gốc là 撒嬌( aegyo): Từ này thường được dịch sang tiếng Việt là "làm bộ dễ thương" hay "làm dáng", "làm điệu"; và có thể đối chiếu với khái niệm "tản kiều" 撒娇 hay "diǎ" 嗲 (điệu đà) của người Hoa, hoặc khái niệm kawaii (khả ái, dễ thương) của Nhật Bản hay tương đương với từ "aikyou" (愛嬌, あいきょう) trong tiếng Nhật.

***Nhuyễn muội 软妹, bắt nguồn từ tiếng Nhật, dùng để chỉ những cô gái trẻ có ánh mắt nhu hòa, giọng nói dịu dàng, thắt lưng mềm mại, tính cách ôn nhu vv, đại đa số có tính cách ngây thơ ngốc nghếc tự nhiên.

*** Yingyingying 嚶嚶嚶 ( từ tượng thanh, thường chỉ tiếng chim kêu hoặc tiếng khóc nỉ non.)

Trích dẫn được chú thích dưới sự giúp đỡ của baidu, hoa văn SHZ và wikipedia.

____

Charon: Không biết nói gì ngoài chú thích quá nhiều:).

Chỗ nào cấn hay sai gì các bà cứ thoải mái góp ý nhe
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...