Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ
Chương 49: Mất hồn
Trong tâm có chuyện thì không làm cách nào giả vờ điềm nhiên như không có việc gì được, nhất là chuyện không thể tưởng tượng kia thì càng không cần phải nói nhiều.
Đêm đó Hạ Hầu Phái từ trong mộng bừng tỉnh, từ từ hiểu thấu đáo, liền biết việc này chỉ có thể cả đời tồn tại trong bụng cô, ai cũng không thể nói, nếu không thể nói, thì một ánh mắt cũng phải che giấu tốt, cũng không thể tiết lộ. Điều cô có thể làm chỉ có quên đi cái mộng kia, cho dù là đau, cũng phải làm ra vẻ cái gì cũng không xảy ra.
Chẳng qua việc này là sự thực, làm sao có thể không thèm để ý? Hạ Hầu Phái cảm thấy cực kỳ khó khăn, cô cảm thấy lòng của cô từng giây từng phút đều bị rèn luyện, tâm tình rung động ban đầu tan biến chỉ còn lại chán ghét bản thân thật sâu cùng vứt bỏ, xấu hổ.
Hạ Hầu Phái sẽ không làm khó bản thân mình, là người của hai thế giới, cả hai đều phú quý song toàn, bản tính của cô là tìm kiếm an nhàn, tham dự đoạt vị, cũng là để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Nhưng lần này, cô không thể đơn giản tha thứ bản thân.
Việc trên triều sẽ không bởi vì cô uể oải không phấn chấn mà tạm dừng.
Hoàng đế cùng Thái tử tựa hồ thật sự lạnh nhạt rồi. Từ ngự uyển năm ngoái trở về, Hoàng đế chưa từng cùng Thái tử trao đổi riêng. Đây cũng là có thể lý giải, nên dạy đã dạy, có thể nói cũng đã nói, Thái tử vẫn như cũ không hề tiến bộ. Hoàng đế, tinh lực bị gia sự quốc sự chia cắt, kiên nhẫn cho Đông cung vốn cũng không còn nhiều, miễn cưỡng chen lấn lấy 1 chút, Thái tử lại không quý trọng, cũng không được như kỳ vọng của Hoàng đế kỳ mà phát triển, Hoàng đế tự nhiên thất vọng.
Nhưng thất vọng cũng không phải muốn phế đi. Hoàng đế đối với trưởng tử có cảm tình rất sâu, mà Thái tử cũng không có sai lầm, hắn chẳng qua là thiếu khuyết khôn khéo cùng cảnh giác mà thôi, cũng không có đến mức phải phế, huống chi đại thần trong triều cũng không ngại mệt mà kiên quyết ủng hộ Thái tử.
Hoàng đế đánh mất kiên nhẫn cùng Thái tử phân trần đạo làm vua, đem tâm sức chuyển tới chiến sự. Trong lòng của hắn đã có một cái quy hoạch, trong vòng năm năm, nhất định cùng Sở quốc nghênh chiến.
Đây là quyết định tổng thể thế cục hiện tại.
Trung Hoa từ trước đến nay là nhất thể, như hiện tại lại tách biệt mấy trăm năm. Phàm là anh chủ, ai không nghĩ đến mở rộng bờ cõi? Lại càng không phải nói trong mắt quân đội 2 nước, thiên hạ này, vốn là nên một khối đấy. Sở đế khi tuổi còn trẻ lúc nào cũng nghĩ đến vượt sông, hai nước không nặng không nhẹ mà cũng có mấy trận chiến, có cả thắng cả bại.
Về sau Cao hoàng đế tạ thế, hắn lên ngôi bị Đột Quyết ngăn trở tay chân, mà Sở đế thì trước muốn bình nước láng giềng. Cùng biên giới Hạ, Sở ngược lại bình tĩnh như xưa.
Khác với Sở đế tuổi già hoa mắt ù tai, nay hắn là nam tử trẻ trung khoẻ mạnh, Đại Hạ đã có hơn mười năm nghỉ ngơi, tích lũy hàng loạt tài phú, quốc gia có năng lực đánh một trận, quân thần cũng ngóng trông đem phía nam Trường Giang nhét vào bản đồ.
Lúc quân thần Đại Hạ dự định xuôi nam, Sở đế sinh hoạt có chút nhiều màu nhiều sắc, năm trước đã một lần xuất gia, năm nay lại tới lần nữa, đám đại thần Sở quốc không thể không lại quyên bạc, từ trước mặt Phật Tổ đem Hoàng đế của bọn hắn chuộc về.
Cùng là vua, Hoàng đế nhạy cảm phát hiện, Sở quốc bên trong đang loạn! Hoàng đế không nghĩ đến định quốc an bang, chỉ say mê Phật học. Nam Triều chùa miểu đã xây dựng vô số, quy y xuất gia không cần nộp thuế, thậm chí triều đình còn có trợ cấp, cái này là tổn thất thu thuế. Chưa hết, Thiên tử lại còn xuất gia, dùng thân làm tùy tùng cho Phật. Thử nghĩ một chút, một kẻ nghĩ đến xuất gia không muốn làm Hoàng đế, ngôi vị Hoàng đế của hắn còn ngồi ổn được sao? Lòng hắn không ở đây, sẽ có người rục rịch!
Thêm vào Việt Quốc, năm đó chiến bại, bị lấy đi gần trăm tòa thành trì, từ nay về sau mất đi cơ hội tranh giành Trung Nguyên, sẽ cam tâm sao? Có cơ hội xuất hiện, hắn sẽ bỏ qua sao?
Địch mạnh ta yếu, địch yếu ta mạnh, hai quân giao đấu, mạnh cùng yếu là tương đối, Đại Sở có vẻ như sắp âm u chết, Đại Hạ lại phát triển không ngừng. Hoàng đế làm sao có thể không vui? Hắn đang chuẩn bị dụng binh chiến Sở rồi.
Nhưng dụng binh cũng không phải hạ 1 cái chiếu thư là được, phái thám tử cẩn thận điều tra tình trạng Sở Việt. Rồi điều binh khiển tướng, đây mới là mấu chốt, ai tiên phong, nơi nào phát binh, công thành nào, ở nơi nào thiết lập chiến trường, chỗ tập trung quân lực cùng với lương thảo lao dịch, cũng phải cẩn thận quy hoạch.
Hoàng đế nghĩ kỹ, một đường ra quân là không được, nhiều đường mới tốt, Tướng Quân sẽ cân nhắc, nhưng Nguyên Soái sẽ để Hoàng tử đảm nhiệm. Hắn không nghĩ muốn phế Thái tử, nhưng trong tiềm thức đã không nghĩ đem hy vọng toàn bộ ký thác cho Thái tử nữa, hắn muốn bồi dưỡng hoàng tử khác.
Nhị lang không được, hắn chỉ cần an phận tại kinh là được, Tam lang có thể, Lục lang, Bát lang sẽ cân nhắc, còn có Thập nhị lang, Thập nhị lang thông minh cương nghị, mặc dù nhỏ nhất nhưng cũng đến lúc có thể chính thức xuất binh rồi, cũng nên một mình đảm đương một phía rồi, hắn cũng có thể dẫn một đội quân. Tác chiến tất nhiên là tướng quân chế định, nhưng Nguyên Soái có thể đồng hưởng vinh quang.
Hoàng đế nghĩ thấy rất tốt, sau đó hắn bỗng nhiên nhớ lại hai ngày trước nhìn thấy Thập nhị lang. Thập nhị lang đang cười, nhưng sao lại thấy rất không thích hợp nhi. Hoàng đế nhãn lực phi phàm, liếc thấy Hạ Hầu Phái thiếu đi thần khí, nụ cười kia thản nhiên lại có phần tiều tụy.
Đứa nhỏ này là thế nào đây? Không phải luôn luôn rất có sức sống đấy sao? Hoàng đế chẳng quan tâm Thái tử nữa rồi, liền dành ra công phu quan tâm hoàng tử khác.
Kẻ bị hắn nhắc tới - hài tử ngoan Hạ Hầu Phái vừa ra khỏi Thái Học. Cô tinh thần bất lực, đối với nhân sinh tràn ngập hoài nghi, chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ muốn vui chơi 1 mình.
Đặng Chúng vội muốn chết, Thập nhị lang mắt xanh đen nồng đậm như mực, ngay cả hình dáng tươi cười đều có điểm mệt mỏi. Cứ như vậy sẽ bị trách mắng chiếu cố không tốt Thập nhị lang, Hàm Chương trên điện trở xuống đều muốn hỏi tội. Nhưng tâm tư tiểu điện hạ làm sao hắn thấu hiểu được đây?
Hạ Hầu Phái lưng thẳng tắp mà đi phía trước, theo phía sau là bốn gã hoạn quan, gần nhất là Đặng Chúng. Đặng Chúng nhìn lưng cô vẫn còn lộ ra non nớt, bất cứ lúc nào cũng giống nhau, thập phần có tôn nghiêm mà thẳng tắp. Đặng Chúng nhớ tới lần đầu tiên bái kiến Hoàng hậu, khi đó không có Thập nhị lang, Hoàng hậu cũng chỉ là một thiếu nữ, nhưng lưng nàng giống như núi cao lồng lộng đứng thẳng, cùng lưng của Thập nhị lang trước mắt không sai biệt.
Bỗng nhiên, Đặng Chúng thấy Thập nhị lang tự nhiên ngừng bước chân, lưng giống như sắt đúc thành như vô lực mà mềm nhũn ra, vẫn là thẳng, nhưng tinh thần giống như bị rút từ đỉnh đầu rút đi, bờ vai suy sụp.
Đặng Chúng cả kinh, vội vàng dừng lại, ngẩng đầu liền thấy phía trước, Hoàng hậu điện hạ đứng ở nơi đó.
Ngay tại đây không xa, là tường cung sừng sững trăm năm, Hoàng hậu đứng yên, áo trắng nhẹ nhàng, nàng lạnh nhạt, từ thần sắc đến dáng người như cách biệt với đời. Hình tượng siêu thoát giống như ngăn cách với vạn sự vạn vật, tường cung tựa như khay niết bàn Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh, đắp nặn nội tâm lạnh nhạt, cho dù là ai cũng phải cúi đầu trước uy nghi.
Hạ Hầu Phái chẳng qua là chân dừng một chút, rất nhanh liền thản nhiên mà cất bước một lần nữa, trên mặt cũng treo lên nụ cười.
Cô đi đến phía trước Hoàng hậu, hành lễ: "A nương." Cô không dám nói nhiều hơn, e sợ tâm tư bị Hoàng hậu phát hiện.
Hạ Hầu Phái chột dạ, không tự chủ được mà thu mắt, như không có việc gì mà nhìn gach bên chân, cô nghĩ ngẩng đầu nhìn nhìn Hoàng hậu, lại sợ Hoàng hậu thấy ánh mắt của cô sẽ biết cái gì, cô biết rõ hơn phân nửa là cô buồn lo vô cớ, ai có thể nghĩ đến chứ? Dù A nương cảnh giác, cũng không nghĩ ra hài tử một tay nàng nuôi lớn, vậy mà... Hạ Hầu Phái hít một hơi thật dài, tự nói với bản thân mình, liếc mắt nhìn a, sẽ không bị phát hiện, vì vậy cô ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu đứng ở trước mặt cô, dung nhan động lòng người. Hạ Hầu Phái cực lực ức chế tình cảm dâng lên cùng cái nhìn thỏa mãn, cười hỏi: "A nương muốn tới nơi nào?"
"Đặc biệt đến đón ngươi tan học." Hoàng hậu lạnh nhạt nhưng dung mạo lại dịu dàng.
Hạ Hầu Phái cảm thấy ấm áp, nhìn Hoàng hậu ánh mắt càng thêm trong suốt dịu dàng: "Vậy để nhi đưa A nương trở về Trường Thu cung, vừa vặn cũng có thể ăn bữa cơm."
Hoàng hậu cười cười: "Cũng tốt." Nàng nói xong, bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ vào dưới mắt Hạ Hầu Phái, nơi đó là bởi vì đêm khuya khó ngủ mà lưu lại xanh đen.
Hạ Hầu Phái lập tức ngừng lại hít thở, một cử động cũng không dám. Chỗ phía dưới con mắt là nơi thập phần yếu ớt, Hoàng hậu nhu hòa mà vuốt nhẹ, trong mắt có thương tiếc khiến lòng Hạ Hầu Phái phát run: "Việc học nặng nề, không được ngủ tốt?"
Hạ Hầu Phái cảm thấy miệng lưỡi khô ráo, lắp bắp nói: "Không phải, việc học nhi ứng phó được."
"Vậy là vì sao?"
Hạ Hầu Phái càng thêm lắp bắp: "Không biết, có lẽ là thời tiết không tốt..."
Đầu ngón tay hơi lạnh rời khỏi trước mắt, Hoàng hậu yên lặng nhìn cô chăm chú, Hạ Hầu Phái chẳng quan tâm đến mất mát, chỉ cảm thấy ánh mắt kia quý trọng tựa Thiên Quân. Cô sớm đã xấu hổ vô cùng, hiện tại càng quẫn bách bất an.
Hoàng hậu nhíu mày, nàng đã sớm phát hiện, Trọng Hoa âu yếm của nàng là bị việc cực kỳ khó giải quyết dây dưa, thế nhưng cô cái gì cũng không chịu nói. Hoàng hậu giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Học 1 ngày, có đói bụng không?"
Nàng biết rõ Hạ Hầu Phái có tâm sự, nàng biết rõ Hạ Hầu Phái không chịu nói cho nàng biết, nhưng nàng một điểm trách cứ cũng không có, ôn nhu hỏi cô có đói bụng hay không.
Hạ Hầu Phái hốc mắt nóng lên, trong lòng khó chịu muốn chết, Hoàng hậu bảo vệ làm cho cô có cảm giác vui vẻ, nhưng cũng muôn phần áy náy. Trên đường người đến người đi, không phải chỗ có thể nói chuyện.
Hoàng hậu thấy mắt Hạ Hầu Phái như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, hơi thở dài, sờ lên gáy cô, ôn nhu nói: "Không nên suy nghĩ nhiều, trước theo ta trở về."
Hạ Hầu Phái ừ một tiếng, đi theo sau lưng Hoàng hậu, nhắm mắt theo đuôi giống hài tử phạm sai lầm.
Nội tâm áp lực quá lâu, thấy người thân cận liền tránh không được sẽ ấm ức, sẽ khó chịu, tâm tình không thể tự điều khiển.
Một đường đi Trường Thu cung, Hạ Hầu Phái cẩn thận mà sửa sang lại tâm tình của mình, lúc cô bước vào cửa Trường Thu cung, cuối cùng cũng khôi phục như thường.
Cơm canh đã làm tốt rồi, đều nóng hôi hổi. Hạ Hầu Phái cúi đầu dùng cơm, ăn cơm ở Trường Thu cung, cô mới cảm giác mình trong khoảng thời gian này ăn không ngon, giờ mới thấy thật sự đói bụng.
Ăn no xong, Hạ Hầu Phái tản mạn mà ngồi vào bên cạnh Hoàng hậu, thỏa mãn mà than thở: "Vẫn là nơi này của A nương, mới có thể làm cho thân tâm ta yêu thích."
"Vậy đến nhiều đi, tính tính toán toán, ngươi đã rất lâu chưa coi trọng nơi này?" Hoàng hậu thản nhiên nói.
Hạ Hầu Phái sững sờ, bấm tay tính toán, đã một tháng rồi, cô xấu hổ nói: "A nương..."
Hài tử ăn no rồi, có thể giáo dục, Hoàng hậu một chút cũng không chậm trễ. Nàng nghiêm mặt nói: "Ta không biết ngươi gặp phải cái gì, ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Chẳng qua là, không có gì có thể gây khó dễ, không có việc gì làm không được, nếu như ngươi dứt khoát buông tha thì không sao, nếu không chịu thả mà cứ muốn làm, ta không muốn gặp bộ dạng ngươi sống dở chết dở."
Hạ Hầu Phái theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm nghị: "Nhi ghi nhớ." Lời nói thốt lên cô mới phản ứng, ở trước mặt hoàng hậu, mặt cô liền đỏ như giấy hồng viết câu đối xuân, cảm thấy rất mắc cỡ sợ hãi, thực sự cực kỳ ngượng ngùng.
Đêm đó Hạ Hầu Phái từ trong mộng bừng tỉnh, từ từ hiểu thấu đáo, liền biết việc này chỉ có thể cả đời tồn tại trong bụng cô, ai cũng không thể nói, nếu không thể nói, thì một ánh mắt cũng phải che giấu tốt, cũng không thể tiết lộ. Điều cô có thể làm chỉ có quên đi cái mộng kia, cho dù là đau, cũng phải làm ra vẻ cái gì cũng không xảy ra.
Chẳng qua việc này là sự thực, làm sao có thể không thèm để ý? Hạ Hầu Phái cảm thấy cực kỳ khó khăn, cô cảm thấy lòng của cô từng giây từng phút đều bị rèn luyện, tâm tình rung động ban đầu tan biến chỉ còn lại chán ghét bản thân thật sâu cùng vứt bỏ, xấu hổ.
Hạ Hầu Phái sẽ không làm khó bản thân mình, là người của hai thế giới, cả hai đều phú quý song toàn, bản tính của cô là tìm kiếm an nhàn, tham dự đoạt vị, cũng là để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Nhưng lần này, cô không thể đơn giản tha thứ bản thân.
Việc trên triều sẽ không bởi vì cô uể oải không phấn chấn mà tạm dừng.
Hoàng đế cùng Thái tử tựa hồ thật sự lạnh nhạt rồi. Từ ngự uyển năm ngoái trở về, Hoàng đế chưa từng cùng Thái tử trao đổi riêng. Đây cũng là có thể lý giải, nên dạy đã dạy, có thể nói cũng đã nói, Thái tử vẫn như cũ không hề tiến bộ. Hoàng đế, tinh lực bị gia sự quốc sự chia cắt, kiên nhẫn cho Đông cung vốn cũng không còn nhiều, miễn cưỡng chen lấn lấy 1 chút, Thái tử lại không quý trọng, cũng không được như kỳ vọng của Hoàng đế kỳ mà phát triển, Hoàng đế tự nhiên thất vọng.
Nhưng thất vọng cũng không phải muốn phế đi. Hoàng đế đối với trưởng tử có cảm tình rất sâu, mà Thái tử cũng không có sai lầm, hắn chẳng qua là thiếu khuyết khôn khéo cùng cảnh giác mà thôi, cũng không có đến mức phải phế, huống chi đại thần trong triều cũng không ngại mệt mà kiên quyết ủng hộ Thái tử.
Hoàng đế đánh mất kiên nhẫn cùng Thái tử phân trần đạo làm vua, đem tâm sức chuyển tới chiến sự. Trong lòng của hắn đã có một cái quy hoạch, trong vòng năm năm, nhất định cùng Sở quốc nghênh chiến.
Đây là quyết định tổng thể thế cục hiện tại.
Trung Hoa từ trước đến nay là nhất thể, như hiện tại lại tách biệt mấy trăm năm. Phàm là anh chủ, ai không nghĩ đến mở rộng bờ cõi? Lại càng không phải nói trong mắt quân đội 2 nước, thiên hạ này, vốn là nên một khối đấy. Sở đế khi tuổi còn trẻ lúc nào cũng nghĩ đến vượt sông, hai nước không nặng không nhẹ mà cũng có mấy trận chiến, có cả thắng cả bại.
Về sau Cao hoàng đế tạ thế, hắn lên ngôi bị Đột Quyết ngăn trở tay chân, mà Sở đế thì trước muốn bình nước láng giềng. Cùng biên giới Hạ, Sở ngược lại bình tĩnh như xưa.
Khác với Sở đế tuổi già hoa mắt ù tai, nay hắn là nam tử trẻ trung khoẻ mạnh, Đại Hạ đã có hơn mười năm nghỉ ngơi, tích lũy hàng loạt tài phú, quốc gia có năng lực đánh một trận, quân thần cũng ngóng trông đem phía nam Trường Giang nhét vào bản đồ.
Lúc quân thần Đại Hạ dự định xuôi nam, Sở đế sinh hoạt có chút nhiều màu nhiều sắc, năm trước đã một lần xuất gia, năm nay lại tới lần nữa, đám đại thần Sở quốc không thể không lại quyên bạc, từ trước mặt Phật Tổ đem Hoàng đế của bọn hắn chuộc về.
Cùng là vua, Hoàng đế nhạy cảm phát hiện, Sở quốc bên trong đang loạn! Hoàng đế không nghĩ đến định quốc an bang, chỉ say mê Phật học. Nam Triều chùa miểu đã xây dựng vô số, quy y xuất gia không cần nộp thuế, thậm chí triều đình còn có trợ cấp, cái này là tổn thất thu thuế. Chưa hết, Thiên tử lại còn xuất gia, dùng thân làm tùy tùng cho Phật. Thử nghĩ một chút, một kẻ nghĩ đến xuất gia không muốn làm Hoàng đế, ngôi vị Hoàng đế của hắn còn ngồi ổn được sao? Lòng hắn không ở đây, sẽ có người rục rịch!
Thêm vào Việt Quốc, năm đó chiến bại, bị lấy đi gần trăm tòa thành trì, từ nay về sau mất đi cơ hội tranh giành Trung Nguyên, sẽ cam tâm sao? Có cơ hội xuất hiện, hắn sẽ bỏ qua sao?
Địch mạnh ta yếu, địch yếu ta mạnh, hai quân giao đấu, mạnh cùng yếu là tương đối, Đại Sở có vẻ như sắp âm u chết, Đại Hạ lại phát triển không ngừng. Hoàng đế làm sao có thể không vui? Hắn đang chuẩn bị dụng binh chiến Sở rồi.
Nhưng dụng binh cũng không phải hạ 1 cái chiếu thư là được, phái thám tử cẩn thận điều tra tình trạng Sở Việt. Rồi điều binh khiển tướng, đây mới là mấu chốt, ai tiên phong, nơi nào phát binh, công thành nào, ở nơi nào thiết lập chiến trường, chỗ tập trung quân lực cùng với lương thảo lao dịch, cũng phải cẩn thận quy hoạch.
Hoàng đế nghĩ kỹ, một đường ra quân là không được, nhiều đường mới tốt, Tướng Quân sẽ cân nhắc, nhưng Nguyên Soái sẽ để Hoàng tử đảm nhiệm. Hắn không nghĩ muốn phế Thái tử, nhưng trong tiềm thức đã không nghĩ đem hy vọng toàn bộ ký thác cho Thái tử nữa, hắn muốn bồi dưỡng hoàng tử khác.
Nhị lang không được, hắn chỉ cần an phận tại kinh là được, Tam lang có thể, Lục lang, Bát lang sẽ cân nhắc, còn có Thập nhị lang, Thập nhị lang thông minh cương nghị, mặc dù nhỏ nhất nhưng cũng đến lúc có thể chính thức xuất binh rồi, cũng nên một mình đảm đương một phía rồi, hắn cũng có thể dẫn một đội quân. Tác chiến tất nhiên là tướng quân chế định, nhưng Nguyên Soái có thể đồng hưởng vinh quang.
Hoàng đế nghĩ thấy rất tốt, sau đó hắn bỗng nhiên nhớ lại hai ngày trước nhìn thấy Thập nhị lang. Thập nhị lang đang cười, nhưng sao lại thấy rất không thích hợp nhi. Hoàng đế nhãn lực phi phàm, liếc thấy Hạ Hầu Phái thiếu đi thần khí, nụ cười kia thản nhiên lại có phần tiều tụy.
Đứa nhỏ này là thế nào đây? Không phải luôn luôn rất có sức sống đấy sao? Hoàng đế chẳng quan tâm Thái tử nữa rồi, liền dành ra công phu quan tâm hoàng tử khác.
Kẻ bị hắn nhắc tới - hài tử ngoan Hạ Hầu Phái vừa ra khỏi Thái Học. Cô tinh thần bất lực, đối với nhân sinh tràn ngập hoài nghi, chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ muốn vui chơi 1 mình.
Đặng Chúng vội muốn chết, Thập nhị lang mắt xanh đen nồng đậm như mực, ngay cả hình dáng tươi cười đều có điểm mệt mỏi. Cứ như vậy sẽ bị trách mắng chiếu cố không tốt Thập nhị lang, Hàm Chương trên điện trở xuống đều muốn hỏi tội. Nhưng tâm tư tiểu điện hạ làm sao hắn thấu hiểu được đây?
Hạ Hầu Phái lưng thẳng tắp mà đi phía trước, theo phía sau là bốn gã hoạn quan, gần nhất là Đặng Chúng. Đặng Chúng nhìn lưng cô vẫn còn lộ ra non nớt, bất cứ lúc nào cũng giống nhau, thập phần có tôn nghiêm mà thẳng tắp. Đặng Chúng nhớ tới lần đầu tiên bái kiến Hoàng hậu, khi đó không có Thập nhị lang, Hoàng hậu cũng chỉ là một thiếu nữ, nhưng lưng nàng giống như núi cao lồng lộng đứng thẳng, cùng lưng của Thập nhị lang trước mắt không sai biệt.
Bỗng nhiên, Đặng Chúng thấy Thập nhị lang tự nhiên ngừng bước chân, lưng giống như sắt đúc thành như vô lực mà mềm nhũn ra, vẫn là thẳng, nhưng tinh thần giống như bị rút từ đỉnh đầu rút đi, bờ vai suy sụp.
Đặng Chúng cả kinh, vội vàng dừng lại, ngẩng đầu liền thấy phía trước, Hoàng hậu điện hạ đứng ở nơi đó.
Ngay tại đây không xa, là tường cung sừng sững trăm năm, Hoàng hậu đứng yên, áo trắng nhẹ nhàng, nàng lạnh nhạt, từ thần sắc đến dáng người như cách biệt với đời. Hình tượng siêu thoát giống như ngăn cách với vạn sự vạn vật, tường cung tựa như khay niết bàn Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh, đắp nặn nội tâm lạnh nhạt, cho dù là ai cũng phải cúi đầu trước uy nghi.
Hạ Hầu Phái chẳng qua là chân dừng một chút, rất nhanh liền thản nhiên mà cất bước một lần nữa, trên mặt cũng treo lên nụ cười.
Cô đi đến phía trước Hoàng hậu, hành lễ: "A nương." Cô không dám nói nhiều hơn, e sợ tâm tư bị Hoàng hậu phát hiện.
Hạ Hầu Phái chột dạ, không tự chủ được mà thu mắt, như không có việc gì mà nhìn gach bên chân, cô nghĩ ngẩng đầu nhìn nhìn Hoàng hậu, lại sợ Hoàng hậu thấy ánh mắt của cô sẽ biết cái gì, cô biết rõ hơn phân nửa là cô buồn lo vô cớ, ai có thể nghĩ đến chứ? Dù A nương cảnh giác, cũng không nghĩ ra hài tử một tay nàng nuôi lớn, vậy mà... Hạ Hầu Phái hít một hơi thật dài, tự nói với bản thân mình, liếc mắt nhìn a, sẽ không bị phát hiện, vì vậy cô ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu đứng ở trước mặt cô, dung nhan động lòng người. Hạ Hầu Phái cực lực ức chế tình cảm dâng lên cùng cái nhìn thỏa mãn, cười hỏi: "A nương muốn tới nơi nào?"
"Đặc biệt đến đón ngươi tan học." Hoàng hậu lạnh nhạt nhưng dung mạo lại dịu dàng.
Hạ Hầu Phái cảm thấy ấm áp, nhìn Hoàng hậu ánh mắt càng thêm trong suốt dịu dàng: "Vậy để nhi đưa A nương trở về Trường Thu cung, vừa vặn cũng có thể ăn bữa cơm."
Hoàng hậu cười cười: "Cũng tốt." Nàng nói xong, bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ vào dưới mắt Hạ Hầu Phái, nơi đó là bởi vì đêm khuya khó ngủ mà lưu lại xanh đen.
Hạ Hầu Phái lập tức ngừng lại hít thở, một cử động cũng không dám. Chỗ phía dưới con mắt là nơi thập phần yếu ớt, Hoàng hậu nhu hòa mà vuốt nhẹ, trong mắt có thương tiếc khiến lòng Hạ Hầu Phái phát run: "Việc học nặng nề, không được ngủ tốt?"
Hạ Hầu Phái cảm thấy miệng lưỡi khô ráo, lắp bắp nói: "Không phải, việc học nhi ứng phó được."
"Vậy là vì sao?"
Hạ Hầu Phái càng thêm lắp bắp: "Không biết, có lẽ là thời tiết không tốt..."
Đầu ngón tay hơi lạnh rời khỏi trước mắt, Hoàng hậu yên lặng nhìn cô chăm chú, Hạ Hầu Phái chẳng quan tâm đến mất mát, chỉ cảm thấy ánh mắt kia quý trọng tựa Thiên Quân. Cô sớm đã xấu hổ vô cùng, hiện tại càng quẫn bách bất an.
Hoàng hậu nhíu mày, nàng đã sớm phát hiện, Trọng Hoa âu yếm của nàng là bị việc cực kỳ khó giải quyết dây dưa, thế nhưng cô cái gì cũng không chịu nói. Hoàng hậu giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Học 1 ngày, có đói bụng không?"
Nàng biết rõ Hạ Hầu Phái có tâm sự, nàng biết rõ Hạ Hầu Phái không chịu nói cho nàng biết, nhưng nàng một điểm trách cứ cũng không có, ôn nhu hỏi cô có đói bụng hay không.
Hạ Hầu Phái hốc mắt nóng lên, trong lòng khó chịu muốn chết, Hoàng hậu bảo vệ làm cho cô có cảm giác vui vẻ, nhưng cũng muôn phần áy náy. Trên đường người đến người đi, không phải chỗ có thể nói chuyện.
Hoàng hậu thấy mắt Hạ Hầu Phái như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, hơi thở dài, sờ lên gáy cô, ôn nhu nói: "Không nên suy nghĩ nhiều, trước theo ta trở về."
Hạ Hầu Phái ừ một tiếng, đi theo sau lưng Hoàng hậu, nhắm mắt theo đuôi giống hài tử phạm sai lầm.
Nội tâm áp lực quá lâu, thấy người thân cận liền tránh không được sẽ ấm ức, sẽ khó chịu, tâm tình không thể tự điều khiển.
Một đường đi Trường Thu cung, Hạ Hầu Phái cẩn thận mà sửa sang lại tâm tình của mình, lúc cô bước vào cửa Trường Thu cung, cuối cùng cũng khôi phục như thường.
Cơm canh đã làm tốt rồi, đều nóng hôi hổi. Hạ Hầu Phái cúi đầu dùng cơm, ăn cơm ở Trường Thu cung, cô mới cảm giác mình trong khoảng thời gian này ăn không ngon, giờ mới thấy thật sự đói bụng.
Ăn no xong, Hạ Hầu Phái tản mạn mà ngồi vào bên cạnh Hoàng hậu, thỏa mãn mà than thở: "Vẫn là nơi này của A nương, mới có thể làm cho thân tâm ta yêu thích."
"Vậy đến nhiều đi, tính tính toán toán, ngươi đã rất lâu chưa coi trọng nơi này?" Hoàng hậu thản nhiên nói.
Hạ Hầu Phái sững sờ, bấm tay tính toán, đã một tháng rồi, cô xấu hổ nói: "A nương..."
Hài tử ăn no rồi, có thể giáo dục, Hoàng hậu một chút cũng không chậm trễ. Nàng nghiêm mặt nói: "Ta không biết ngươi gặp phải cái gì, ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Chẳng qua là, không có gì có thể gây khó dễ, không có việc gì làm không được, nếu như ngươi dứt khoát buông tha thì không sao, nếu không chịu thả mà cứ muốn làm, ta không muốn gặp bộ dạng ngươi sống dở chết dở."
Hạ Hầu Phái theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm nghị: "Nhi ghi nhớ." Lời nói thốt lên cô mới phản ứng, ở trước mặt hoàng hậu, mặt cô liền đỏ như giấy hồng viết câu đối xuân, cảm thấy rất mắc cỡ sợ hãi, thực sự cực kỳ ngượng ngùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương