Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ
Chương 93: Tần Chu couple (2)
Sau khi làm tân hoàng Hạ Hầu Phái cảm thấy có lỗi với nàng, cho nên liền tu sửa Trường Nhạc cung vô cùng công phu. Tường cung tuyết trắng tinh tế mà sơn lại một lần, các nơi trong điện trang trí đều là thượng phẩm, đồ cổ, không một chỗ không dụng tâm, thậm chí trên cửa Trường Nhạc Cung Cung mỗi một chỗ nhỏ đều bị người dùng sơn mới cẩn thận sơn lại một lần.
Theo ý người ngoài, Thánh nhân tại Trường Nhạc cung dụng tâm, là nhìn ra Tần thị về sau có nhiều sủng ái.
Đám cung nhân ngày ngày nịnh nọt không ngừng, Tần Nguyên nghe đủ.
Về phần Thánh nhân đối với nàng có nuông chiều như đám cung nhân nói hay không, Tần Nguyên lòng biết rõ.
Trời tối, bữa tối đã chuẩn bị tốt, chẳng qua là Tần Nguyên không có tâm tư ăn, liền cho cung nhân.
Màn trướng trong điện theo gió đêm có chút di động, Tần Nguyên nằm ở trên ghế dài nội thất. Chu Lê bị dẫn đi tắm gội thay quần áo, nàng chờ nàng trở lại.
Trên bàn trang điểm có thuốc trị thương, thuốc thoa ngoài da, là thuốc tốt nhất. Chu Lê bị tổn thương, nàng không tận tay xức thuốc sẽ không yên lòng.
Đợi ước chừng nửa canh giờ, Chu Lê trở về.
Đám cung nữ cũng không dám để Hoàng hậu chờ lâu, lau sạch sẽ, thay đổi áo mới liền dẫn nàng đến, tóc cũng còn ướt.
Đèn sáng rực rỡ, bóng đen lắc lư, màn trướng nhẹ mềm ở trong bóng đêm hiện ra âm u uyển chuyển.
Chu Lê đứng bên ngoài, đám cung nhân sau khi đẩy nàng đi vào, liền lui ra ngoài.
Nàng thập phần mất tự nhiên, chẳng biết tại sao đến tẩm điện Hoàng hậu. Một ngày này biến hoá liên tiếp làm cho nàng ứng phó không được.
Đến nơi này, yên tĩnh rồi, ngược lại có thể nhập tâm suy nghĩ một chút. Làm cách nào khiến A Nguyên không xen vào nữa.
Cha mẹ đều tốt, không dính líu tới nàng, này nhất định là A Nguyên hỗ trợ, nàng đã rất thỏa mãn. Ngẫm lại quan hệ thông gia với hoàng tộc - phò mã của Đồng An trưởng công chúa chịu kết cục một nhà di tộc. Chu Lê không khỏi nghĩ mà sợ, lúc ở Dịch Đình làm nô, bị người khi dễ, cũng rất cảm kích Tần Nguyên, nếu không phải nàng, chỉ sợ phụ mẫu, cũng sẽ giống mình ăn khổ.
Nói với nàng rõ ràng, không muốn cùng nàng có liên quan. Nàng là Hoàng hậu, tôn quý vô cùng, nhưng Hoàng cung to như vậy tất sẽ có người không an phận, nàng nên cảnh giác một ít, đừng lưu lại bất kỳ nhược điểm nào, còn lại là... nhược điểm của nàng.
Tần Nguyên ở bên trong đợi một hồi, chỉ thấy thân thể gầy gò kia đứng sau màn trướng thẳng tắp bất động, không có chút ý tứ vào nào. Tần Nguyên bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy thuốc trị thương đi ra ngoài.
Chu Lê tắm gội qua, đổi một thân cung trang bạch sắc, mặc dù vẫn là cung nữ trang phục, nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều. Nghe có người đi ra, nàng quay đầu, đôi mắt như nước cũng không có hoảng sợ không yên, nàng chẳng qua là bình tĩnh mà nhìn.
Có lẽ là đã ra khỏi Dịch Đình đáng sợ, trong mắt Chu Lê không còn là một mảnh chết lặng, mà là bình thản trước sau như một không tranh giành, thấy Tần Nguyên, nàng khẽ cười một chút, dường như đối với nàng mà nói, nàng cùng Tần Nguyên giống nhau đều là Vương phi, hay nàng là cung nữ khác nàng một trời một vực, cũng không có gì thay đổi.
Tần Nguyên nhìn nàng nhẹ nhàng khoan khoái, không có uể oải, liền âm thầm yên tâm.
Xoay người đi đến dưới đèn, kêu: "Tới đây."
Chu Lê lên tiếng đi tới.
Trên mặt nàng sưng vù đỏ bừng, cổ lớn lên trắng nõn thanh tú có một đạo vết đỏ hẹp dài, hiển nhiên là do roi kia, nhìn xem cũng khiến cho người cảm thấy đau rát.
Tần Nguyên mãnh liệt sinh ra bực bội, nàng cau mày, đem thuốc trị thương xoa lên trên mặt trên cổ Chu Lê.
Chu Lê thấy nàng muốn bôi thuốc trị thương, cũng không trốn tránh, nơi này chỉ có hai nàng, trốn cũng trốn không khỏi, A Nguyên cho tới bây giờ đều rất cố chấp.
Thuốc trị thương hiệu quả thật tốt, vừa sát lên, chỗ sưng đỏ có chút hơi tấy. Tần Nguyên chăm chú động tác trên tay, lúc này thấy miệng vết thương của nàng càng thêm hồng nóng, không biết như thế nào, vẫn là mềm lòng.
Nàng nói: "Ngươi đến Dịch Đình, sao không nghĩ tìm ta?"
Chu Lê sững sờ, lắc đầu: "Không." Trong mắt nàng hiện ra bất đắc dĩ cùng không đồng ý, "Ngươi cũng không nên tới tìm ta."
Tâm vừa mới mềm mại xuống liền bị những lời này chọc giận, Tần Nguyên cắn răng, mỉa mai nói: "Ngươi thà rằng ở đó, bị người bắt nạt, bị người đánh mắng, cũng không muốn đến bên cạnh ta a."
Chu Lê cúi đầu không nói.
Tần Nguyên thấy nàng bộ dáng cam chịu, cười lạnh liên tục: "Như thế nào? Ta nói đúng rồi? Ngươi xem, năm đó ngươi vì ngồi vững vị trí Vương phi, cùng ta nhất đao lưỡng đoạn, nhưng bây giờ, ngươi không còn có cái gì nữa, ta lại có quyền lực quyết định ngươi sinh tử, ngươi có phải hay không cảm thấy không mặt mũi nào gặp nhau?"
Chu Lê trong mắt hiển hiện vẻ thống khổ, nhưng vẫn là không nói gì.
Tần Nguyên tức giận khó tiêu, nghĩ mắng nàng vài câu, lại gặp nàng trên mặt sưng đỏ, đến cùng không thể mở miệng.
Còn nhiều thời gian! Có thể làm cho nàng dễ bảo, ngoan ngoan ở bên người nàng!
Tần Nguyên đáy lòng hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cởi áo."
Chu Lê sững sờ, ngẩng đầu lên, không biết làm sao mà nhìn nàng.
Tần Nguyên liếc nàng một cái, giọng nói lạnh nhạt: "Đừng chờ ta nói lần thứ ba —— đem quần áo cởi ra!"
Trong tay nàng còn cầm thuốc trị thương. Mặc dù biết nàng hơn phân nửa là muốn bôi thuốc, nhưng nàng cứ như vậy nhìn, Chu Lê nào có dũng khí cởi áo nới dây lưng.
Các nàng mặc dù từng tương thân tương ái, nhưng chưa từng đối diện với nhau lúc thân trần, bây giờ, thật sự là khiến người thẹn thùng.
Chu Lê không nhúc nhích, ngập ngừng nói: "Tự ta..."
Thoát xiêm y còn ra sức khước từ, quả nhiên là người cũ vào không được mắt. Tần Nguyên cười lạnh: "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn đường sống?"
Chu Lê mờ mịt, nhìn về phía Tần Nguyên, không biết lời này là ý gì, nàng tự mình bôi thuốc không được sao?
Tần Nguyên thấy nàng vẫn không rõ tình huống, có lẽ là nàng không nghĩ tới mình có thể đối xử như thế với nàng a. Nàng, đã từng nhăn đầu lông mày, đã từng căng thẳng đến đứng ngồi không yên, nhưng hôm nay, nàng đã có thể nhẫn tâm, bắt nàng làm nô tài, bắt nàng vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Tần Nguyên bên môi hơi cười, ánh mắt giống nhìn cọng rơm, rác rưởi thấp kém, giễu cợt nói: "Ngươi bất quá là nô tài ta mang từ Dịch Đình về, bất quá, còn dám vi phạm mệnh lệnh của ta?"
Loại lời này, tháng này, Chu Lê đã nghe qua vô số lần, trước đây không lâu, phụ nhân ở Dịch Đình kia trước mặt tất cả mọi người, đã từng nói với nàng một lần. Nàng cho là mình chết lặng, nhưng bây giờ, nghe được lời khinh thường từ miệng Tần Nguyên, nàng chỉ cảm thấy thương tâm không chịu nổi.
Nàng đứng ở nơi đó, tâm giống như trong lửa, bị thương thành tổ ong.
Tần Nguyên dường như căn bản không nhìn ra nàng khổ sở, lui về sau một bước, đánh giá nàng giống như đánh giá đồ chơi đáng thương: "Nếu như ngươi không chịu nghe lời, ngoài điện còn nhiều, rất nhiều cung nhân nguyện vì ta cống hiến, tốt, chính mình động thủ, hay là ta cho người tới thay ngươi động thủ."
Nàng cứng rắn không mang chút thương tiếc nào, khiến Chu thị minh bạch, A Nguyên sẽ không bảo vệ nàng, nàng thật sự sẽ như lời nói, gọi cung nhân tới dọa nàng. Đến lúc đó, thật sự một điểm tôn nghiêm cũng không có.
Chu Lê thật sâu nhìn Tần Nguyên một lần, trong mắt có bi thương sâu lắng khiến Tần Nguyên khổ sở, nàng muốn nói 1 chút, nhưng lại bị oán hận nhiều năm tích lũy khống chế, hừ lạnh nói: "Nhanh lên!"
Tay đến dây thắt lưng, nhẹ nhàng kéo ra, áo ngoài rộng thùng thình, mất trật tự rơi xuống. Đôi mắt Chu Lê nhìn xuống, xiêm y từng cái từng cái cởi.
Rất nhanh, trên người nàng liền không còn vật gì.
Trên thân thể xích lõa mềm mại là từng đạo vết thương trải rộng, có mới có cũ, có đã tím xanh, sắp sửa đóng kén, có đang sưng đỏ, vừa bị không lâu.
Vết thương trên người nàng lộ ra, Tần Nguyên liền mím chặt môi, nàng cái gì cũng không nói, chẳng qua là đi lên trước, đem thuốc trị thương tinh tế bôi lên mỗi một vết thương.
Tốt tốt nuôi, rất nhanh sẽ tiêu tan.
Về sau cũng sẽ không khiến nàng bị khổ thế nữa.
Tần Nguyên cảm giác mình thật sự mâu thuẫn, mình hận nàng, hận nàng vô tình, hận nàng nói cắt đứt liền cắt đứt, mấy năm cũng không chủ động cùng mình nói 1 câu, mình thật sự là hận thấu nàng, làm ra vẻ dịu dàng dễ thân, thành thực cứng rắn như sắt; Nhưng mình lại nhịn không được yêu thương nàng, muốn bảo hộ nàng ở bên cạnh mình, không bị một điểm tổn thương.
Miệng vết thương đều xoa thuốc, bôi nhiều hơn mấy lần, có thể tốt rồi.
Ánh mắt Tần Nguyên không tự chủ được mà bị bụng dưới bằng phẳng của Chu Lê hấp dẫn. Nơi này, đã từng thai nghén một sinh mệnh.
Tay của nàng, không tự chủ mà chụp lên chỗ đó, bằng phẳng, rất khó tưởng tượng, nơi này từng có một hài tử.
Chu Lê nguyên lai từ từ nhắm hai mắt, tùy ý Tần Nguyên ở trên người nàng lau sạch, lúc này cảm thấy nàng bỗng nhiên ngừng lại, rất lâu không có động tĩnh, liền mở mắt nhìn.
Chỉ thấy Tần Nguyên nhu hòa mà đem tay che trên bụng nàng, ở chỗ đó, sững sờ xuất thần.
Chu Lê rất nhanh liền hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, có một loại cảm giác hổ thẹn phản bội người yêu tập kích bản thân, hầu như muốn đem mình làm nghẹt thở. A Nguyên đang suy nghĩ gì? Có phải nghĩ tới mình cùng Tấn vương... Chu Lê cắn môi, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng vô ý lui về sau một chút, muốn cùng Tần Nguyên cách xa một chút.
Xúc cảm ôn nhu của lòng bàn tay phía dưới bỗng nhiên không còn. Tần Nguyên bị kinh sợ hồi thần, tháng sáu sảy thai, thân thể hẳn là bị tổn hại, một tháng nay lại ăn khổ nhiều vậy, bất luận như thế nào, cũng phải hảo hảo bồi bổ.
Vậy, bảo thái giám điều đến mấy nữ quan hiểu rõ dược thiện, bồi bổ thân thể.
Tần Nguyên nghĩ chu đáo, thoáng giương mắt, liền thấy, hai quả hồng e lệ đáng thương ngẩng đầu, lộ ra thẹn thùng vô cùng.
Tần Nguyên con mắt thoáng cái liền nhìn thẳng.
Chu Lê vốn bởi vì thất thân cùng Tấn vương mà cảm thấy có lỗi với Tần Nguyên, hiện tại thấy ánh mắt nàng hiện ra khinh bạc mà nhìn chằm chằm chỗ đó của mình, càng thương tâm. Đại khái, trong lòng A Nguyên, mình đã không còn là nữ tử đáng giá quý trọng, đáng giá tôn trọng nữa.
Nàng cắn môi, chậm rãi khom người, đem quần áo nhặt lên, chậm rãi mặc. Động tác cứng ngắc, thần sắc mờ mịt.
Tần Nguyên không còn là một nữ tử khuê các không biết nhân sự, nhìn chỗ đó của nàng, nhất thời chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khắc chế không được mà muốn đi kiểm tra. Cảm giác nhất định không sai.
Ý niệm trong đầu thật là hèn mọn bỉ ổi.
Tần Nguyên cũng chột dạ, thấy Chu Lê bắt đầu mặc lại y phục, chính mình lại bình tĩnh không được, dứt khoát ngồi dậy, đi ra bên ngoài, căn dặn cung nhân bày bữa tối.
Nàng đi đến lưu loát, mở cửa, đóng cửa, thân ảnh biến mất vô tung.
Chu Lê nhìn cửa phòng một lần nữa giam cầm mình, lặng yên thở ra một hơi, bờ môi nổi lên một cái cười khổ.
Bữa tối thập phần phong phú.
Hai người lại ăn không thấy ngon.
Sau bữa tối, Tần Nguyên thấy Chu Lê thần sắc mỏi mệt, liền cho người mang nàng xuống dưới nghỉ ngơi, Chu Lê chần chờ một chút, cảm thấy không đề cập tới cũng không phải biện pháp, liền hỏi: "Ta lúc nào trở về Dịch Đình đây?"
Tần Nguyên liếc nàng một cái, bởi vì nhìn chỗ đó của người ta cho nên thập phần chột dạ, thanh âm lạnh không nổi, bình thản nói: "Không cần trở về, về sau ngươi ở bên cạnh ta hầu hạ."
Chu Lê kinh ngạc, thấy cung nhân vẫn ở đây, chỉ đành phải nói: "Như thế, không ổn."
Tần Nguyên chẳng muốn nói nhiều với nàng, dù sao trước mắt Chu Lê chỉ có thể nghe lời, liền gọn gàng linh hoạt nói: "Ngươi nghe lời, nghe ta, ta liền cho ngươi sống khá hơn chút, nếu ngươi phản nghịch không nghe, ta cũng có biện pháp cho ngươi phải nghe. Ngươi đi đi."
Nói đi nói lại vẫn là không cho nàng đi.
Chu Lê im lặng.
==================================
Mặc dù đã nói "Vui lòng k re-up ở bất cứ đâu khi chưa có sự đồng ý của editor" nhưng truyện của mình vẫn xuất hiện trên trang doctruyenhot.com là kiểu gì ấy nhỉ?
Kiểu có ng cố tình cop lại post lên hay là trang đấy thông với bên wp này mà up cái gì lên là y rằng mấy phút sau bên đó cũng có?
Mình nói luôn nếu có bạn cop lại thì nhờ bạn vui lòng xoá truyện trên trang đấy đi hộ mình. Nếu mình còn thấy truyện trên trang đó và up thêm chương mới thì mình sẽ drop truyện. Còn 8 chương cuối, mời các bạn đọc QT hộ mình
Theo ý người ngoài, Thánh nhân tại Trường Nhạc cung dụng tâm, là nhìn ra Tần thị về sau có nhiều sủng ái.
Đám cung nhân ngày ngày nịnh nọt không ngừng, Tần Nguyên nghe đủ.
Về phần Thánh nhân đối với nàng có nuông chiều như đám cung nhân nói hay không, Tần Nguyên lòng biết rõ.
Trời tối, bữa tối đã chuẩn bị tốt, chẳng qua là Tần Nguyên không có tâm tư ăn, liền cho cung nhân.
Màn trướng trong điện theo gió đêm có chút di động, Tần Nguyên nằm ở trên ghế dài nội thất. Chu Lê bị dẫn đi tắm gội thay quần áo, nàng chờ nàng trở lại.
Trên bàn trang điểm có thuốc trị thương, thuốc thoa ngoài da, là thuốc tốt nhất. Chu Lê bị tổn thương, nàng không tận tay xức thuốc sẽ không yên lòng.
Đợi ước chừng nửa canh giờ, Chu Lê trở về.
Đám cung nữ cũng không dám để Hoàng hậu chờ lâu, lau sạch sẽ, thay đổi áo mới liền dẫn nàng đến, tóc cũng còn ướt.
Đèn sáng rực rỡ, bóng đen lắc lư, màn trướng nhẹ mềm ở trong bóng đêm hiện ra âm u uyển chuyển.
Chu Lê đứng bên ngoài, đám cung nhân sau khi đẩy nàng đi vào, liền lui ra ngoài.
Nàng thập phần mất tự nhiên, chẳng biết tại sao đến tẩm điện Hoàng hậu. Một ngày này biến hoá liên tiếp làm cho nàng ứng phó không được.
Đến nơi này, yên tĩnh rồi, ngược lại có thể nhập tâm suy nghĩ một chút. Làm cách nào khiến A Nguyên không xen vào nữa.
Cha mẹ đều tốt, không dính líu tới nàng, này nhất định là A Nguyên hỗ trợ, nàng đã rất thỏa mãn. Ngẫm lại quan hệ thông gia với hoàng tộc - phò mã của Đồng An trưởng công chúa chịu kết cục một nhà di tộc. Chu Lê không khỏi nghĩ mà sợ, lúc ở Dịch Đình làm nô, bị người khi dễ, cũng rất cảm kích Tần Nguyên, nếu không phải nàng, chỉ sợ phụ mẫu, cũng sẽ giống mình ăn khổ.
Nói với nàng rõ ràng, không muốn cùng nàng có liên quan. Nàng là Hoàng hậu, tôn quý vô cùng, nhưng Hoàng cung to như vậy tất sẽ có người không an phận, nàng nên cảnh giác một ít, đừng lưu lại bất kỳ nhược điểm nào, còn lại là... nhược điểm của nàng.
Tần Nguyên ở bên trong đợi một hồi, chỉ thấy thân thể gầy gò kia đứng sau màn trướng thẳng tắp bất động, không có chút ý tứ vào nào. Tần Nguyên bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy thuốc trị thương đi ra ngoài.
Chu Lê tắm gội qua, đổi một thân cung trang bạch sắc, mặc dù vẫn là cung nữ trang phục, nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều. Nghe có người đi ra, nàng quay đầu, đôi mắt như nước cũng không có hoảng sợ không yên, nàng chẳng qua là bình tĩnh mà nhìn.
Có lẽ là đã ra khỏi Dịch Đình đáng sợ, trong mắt Chu Lê không còn là một mảnh chết lặng, mà là bình thản trước sau như một không tranh giành, thấy Tần Nguyên, nàng khẽ cười một chút, dường như đối với nàng mà nói, nàng cùng Tần Nguyên giống nhau đều là Vương phi, hay nàng là cung nữ khác nàng một trời một vực, cũng không có gì thay đổi.
Tần Nguyên nhìn nàng nhẹ nhàng khoan khoái, không có uể oải, liền âm thầm yên tâm.
Xoay người đi đến dưới đèn, kêu: "Tới đây."
Chu Lê lên tiếng đi tới.
Trên mặt nàng sưng vù đỏ bừng, cổ lớn lên trắng nõn thanh tú có một đạo vết đỏ hẹp dài, hiển nhiên là do roi kia, nhìn xem cũng khiến cho người cảm thấy đau rát.
Tần Nguyên mãnh liệt sinh ra bực bội, nàng cau mày, đem thuốc trị thương xoa lên trên mặt trên cổ Chu Lê.
Chu Lê thấy nàng muốn bôi thuốc trị thương, cũng không trốn tránh, nơi này chỉ có hai nàng, trốn cũng trốn không khỏi, A Nguyên cho tới bây giờ đều rất cố chấp.
Thuốc trị thương hiệu quả thật tốt, vừa sát lên, chỗ sưng đỏ có chút hơi tấy. Tần Nguyên chăm chú động tác trên tay, lúc này thấy miệng vết thương của nàng càng thêm hồng nóng, không biết như thế nào, vẫn là mềm lòng.
Nàng nói: "Ngươi đến Dịch Đình, sao không nghĩ tìm ta?"
Chu Lê sững sờ, lắc đầu: "Không." Trong mắt nàng hiện ra bất đắc dĩ cùng không đồng ý, "Ngươi cũng không nên tới tìm ta."
Tâm vừa mới mềm mại xuống liền bị những lời này chọc giận, Tần Nguyên cắn răng, mỉa mai nói: "Ngươi thà rằng ở đó, bị người bắt nạt, bị người đánh mắng, cũng không muốn đến bên cạnh ta a."
Chu Lê cúi đầu không nói.
Tần Nguyên thấy nàng bộ dáng cam chịu, cười lạnh liên tục: "Như thế nào? Ta nói đúng rồi? Ngươi xem, năm đó ngươi vì ngồi vững vị trí Vương phi, cùng ta nhất đao lưỡng đoạn, nhưng bây giờ, ngươi không còn có cái gì nữa, ta lại có quyền lực quyết định ngươi sinh tử, ngươi có phải hay không cảm thấy không mặt mũi nào gặp nhau?"
Chu Lê trong mắt hiển hiện vẻ thống khổ, nhưng vẫn là không nói gì.
Tần Nguyên tức giận khó tiêu, nghĩ mắng nàng vài câu, lại gặp nàng trên mặt sưng đỏ, đến cùng không thể mở miệng.
Còn nhiều thời gian! Có thể làm cho nàng dễ bảo, ngoan ngoan ở bên người nàng!
Tần Nguyên đáy lòng hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cởi áo."
Chu Lê sững sờ, ngẩng đầu lên, không biết làm sao mà nhìn nàng.
Tần Nguyên liếc nàng một cái, giọng nói lạnh nhạt: "Đừng chờ ta nói lần thứ ba —— đem quần áo cởi ra!"
Trong tay nàng còn cầm thuốc trị thương. Mặc dù biết nàng hơn phân nửa là muốn bôi thuốc, nhưng nàng cứ như vậy nhìn, Chu Lê nào có dũng khí cởi áo nới dây lưng.
Các nàng mặc dù từng tương thân tương ái, nhưng chưa từng đối diện với nhau lúc thân trần, bây giờ, thật sự là khiến người thẹn thùng.
Chu Lê không nhúc nhích, ngập ngừng nói: "Tự ta..."
Thoát xiêm y còn ra sức khước từ, quả nhiên là người cũ vào không được mắt. Tần Nguyên cười lạnh: "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn đường sống?"
Chu Lê mờ mịt, nhìn về phía Tần Nguyên, không biết lời này là ý gì, nàng tự mình bôi thuốc không được sao?
Tần Nguyên thấy nàng vẫn không rõ tình huống, có lẽ là nàng không nghĩ tới mình có thể đối xử như thế với nàng a. Nàng, đã từng nhăn đầu lông mày, đã từng căng thẳng đến đứng ngồi không yên, nhưng hôm nay, nàng đã có thể nhẫn tâm, bắt nàng làm nô tài, bắt nàng vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Tần Nguyên bên môi hơi cười, ánh mắt giống nhìn cọng rơm, rác rưởi thấp kém, giễu cợt nói: "Ngươi bất quá là nô tài ta mang từ Dịch Đình về, bất quá, còn dám vi phạm mệnh lệnh của ta?"
Loại lời này, tháng này, Chu Lê đã nghe qua vô số lần, trước đây không lâu, phụ nhân ở Dịch Đình kia trước mặt tất cả mọi người, đã từng nói với nàng một lần. Nàng cho là mình chết lặng, nhưng bây giờ, nghe được lời khinh thường từ miệng Tần Nguyên, nàng chỉ cảm thấy thương tâm không chịu nổi.
Nàng đứng ở nơi đó, tâm giống như trong lửa, bị thương thành tổ ong.
Tần Nguyên dường như căn bản không nhìn ra nàng khổ sở, lui về sau một bước, đánh giá nàng giống như đánh giá đồ chơi đáng thương: "Nếu như ngươi không chịu nghe lời, ngoài điện còn nhiều, rất nhiều cung nhân nguyện vì ta cống hiến, tốt, chính mình động thủ, hay là ta cho người tới thay ngươi động thủ."
Nàng cứng rắn không mang chút thương tiếc nào, khiến Chu thị minh bạch, A Nguyên sẽ không bảo vệ nàng, nàng thật sự sẽ như lời nói, gọi cung nhân tới dọa nàng. Đến lúc đó, thật sự một điểm tôn nghiêm cũng không có.
Chu Lê thật sâu nhìn Tần Nguyên một lần, trong mắt có bi thương sâu lắng khiến Tần Nguyên khổ sở, nàng muốn nói 1 chút, nhưng lại bị oán hận nhiều năm tích lũy khống chế, hừ lạnh nói: "Nhanh lên!"
Tay đến dây thắt lưng, nhẹ nhàng kéo ra, áo ngoài rộng thùng thình, mất trật tự rơi xuống. Đôi mắt Chu Lê nhìn xuống, xiêm y từng cái từng cái cởi.
Rất nhanh, trên người nàng liền không còn vật gì.
Trên thân thể xích lõa mềm mại là từng đạo vết thương trải rộng, có mới có cũ, có đã tím xanh, sắp sửa đóng kén, có đang sưng đỏ, vừa bị không lâu.
Vết thương trên người nàng lộ ra, Tần Nguyên liền mím chặt môi, nàng cái gì cũng không nói, chẳng qua là đi lên trước, đem thuốc trị thương tinh tế bôi lên mỗi một vết thương.
Tốt tốt nuôi, rất nhanh sẽ tiêu tan.
Về sau cũng sẽ không khiến nàng bị khổ thế nữa.
Tần Nguyên cảm giác mình thật sự mâu thuẫn, mình hận nàng, hận nàng vô tình, hận nàng nói cắt đứt liền cắt đứt, mấy năm cũng không chủ động cùng mình nói 1 câu, mình thật sự là hận thấu nàng, làm ra vẻ dịu dàng dễ thân, thành thực cứng rắn như sắt; Nhưng mình lại nhịn không được yêu thương nàng, muốn bảo hộ nàng ở bên cạnh mình, không bị một điểm tổn thương.
Miệng vết thương đều xoa thuốc, bôi nhiều hơn mấy lần, có thể tốt rồi.
Ánh mắt Tần Nguyên không tự chủ được mà bị bụng dưới bằng phẳng của Chu Lê hấp dẫn. Nơi này, đã từng thai nghén một sinh mệnh.
Tay của nàng, không tự chủ mà chụp lên chỗ đó, bằng phẳng, rất khó tưởng tượng, nơi này từng có một hài tử.
Chu Lê nguyên lai từ từ nhắm hai mắt, tùy ý Tần Nguyên ở trên người nàng lau sạch, lúc này cảm thấy nàng bỗng nhiên ngừng lại, rất lâu không có động tĩnh, liền mở mắt nhìn.
Chỉ thấy Tần Nguyên nhu hòa mà đem tay che trên bụng nàng, ở chỗ đó, sững sờ xuất thần.
Chu Lê rất nhanh liền hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, có một loại cảm giác hổ thẹn phản bội người yêu tập kích bản thân, hầu như muốn đem mình làm nghẹt thở. A Nguyên đang suy nghĩ gì? Có phải nghĩ tới mình cùng Tấn vương... Chu Lê cắn môi, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng vô ý lui về sau một chút, muốn cùng Tần Nguyên cách xa một chút.
Xúc cảm ôn nhu của lòng bàn tay phía dưới bỗng nhiên không còn. Tần Nguyên bị kinh sợ hồi thần, tháng sáu sảy thai, thân thể hẳn là bị tổn hại, một tháng nay lại ăn khổ nhiều vậy, bất luận như thế nào, cũng phải hảo hảo bồi bổ.
Vậy, bảo thái giám điều đến mấy nữ quan hiểu rõ dược thiện, bồi bổ thân thể.
Tần Nguyên nghĩ chu đáo, thoáng giương mắt, liền thấy, hai quả hồng e lệ đáng thương ngẩng đầu, lộ ra thẹn thùng vô cùng.
Tần Nguyên con mắt thoáng cái liền nhìn thẳng.
Chu Lê vốn bởi vì thất thân cùng Tấn vương mà cảm thấy có lỗi với Tần Nguyên, hiện tại thấy ánh mắt nàng hiện ra khinh bạc mà nhìn chằm chằm chỗ đó của mình, càng thương tâm. Đại khái, trong lòng A Nguyên, mình đã không còn là nữ tử đáng giá quý trọng, đáng giá tôn trọng nữa.
Nàng cắn môi, chậm rãi khom người, đem quần áo nhặt lên, chậm rãi mặc. Động tác cứng ngắc, thần sắc mờ mịt.
Tần Nguyên không còn là một nữ tử khuê các không biết nhân sự, nhìn chỗ đó của nàng, nhất thời chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khắc chế không được mà muốn đi kiểm tra. Cảm giác nhất định không sai.
Ý niệm trong đầu thật là hèn mọn bỉ ổi.
Tần Nguyên cũng chột dạ, thấy Chu Lê bắt đầu mặc lại y phục, chính mình lại bình tĩnh không được, dứt khoát ngồi dậy, đi ra bên ngoài, căn dặn cung nhân bày bữa tối.
Nàng đi đến lưu loát, mở cửa, đóng cửa, thân ảnh biến mất vô tung.
Chu Lê nhìn cửa phòng một lần nữa giam cầm mình, lặng yên thở ra một hơi, bờ môi nổi lên một cái cười khổ.
Bữa tối thập phần phong phú.
Hai người lại ăn không thấy ngon.
Sau bữa tối, Tần Nguyên thấy Chu Lê thần sắc mỏi mệt, liền cho người mang nàng xuống dưới nghỉ ngơi, Chu Lê chần chờ một chút, cảm thấy không đề cập tới cũng không phải biện pháp, liền hỏi: "Ta lúc nào trở về Dịch Đình đây?"
Tần Nguyên liếc nàng một cái, bởi vì nhìn chỗ đó của người ta cho nên thập phần chột dạ, thanh âm lạnh không nổi, bình thản nói: "Không cần trở về, về sau ngươi ở bên cạnh ta hầu hạ."
Chu Lê kinh ngạc, thấy cung nhân vẫn ở đây, chỉ đành phải nói: "Như thế, không ổn."
Tần Nguyên chẳng muốn nói nhiều với nàng, dù sao trước mắt Chu Lê chỉ có thể nghe lời, liền gọn gàng linh hoạt nói: "Ngươi nghe lời, nghe ta, ta liền cho ngươi sống khá hơn chút, nếu ngươi phản nghịch không nghe, ta cũng có biện pháp cho ngươi phải nghe. Ngươi đi đi."
Nói đi nói lại vẫn là không cho nàng đi.
Chu Lê im lặng.
==================================
Mặc dù đã nói "Vui lòng k re-up ở bất cứ đâu khi chưa có sự đồng ý của editor" nhưng truyện của mình vẫn xuất hiện trên trang doctruyenhot.com là kiểu gì ấy nhỉ?
Kiểu có ng cố tình cop lại post lên hay là trang đấy thông với bên wp này mà up cái gì lên là y rằng mấy phút sau bên đó cũng có?
Mình nói luôn nếu có bạn cop lại thì nhờ bạn vui lòng xoá truyện trên trang đấy đi hộ mình. Nếu mình còn thấy truyện trên trang đó và up thêm chương mới thì mình sẽ drop truyện. Còn 8 chương cuối, mời các bạn đọc QT hộ mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương