Thánh Địa Vùi Thây
Chương 32: Nguy hiểm
Tôi cứ tưởng mình sẽ thức suốt đêm, nhưng thực tế chứng minh tuổi trẻ không đùa được đâu. Rõ ràng phút trước còn đang lăn lộn suy tư phút sau đã khọt khẹt như heo. Vì sao tôi biết? Bởi vì có người vội tố ngay khi tôi vừa mở mắt.
“Anh ngáy to quá, hại em chả ngủ được.” Thằng Nam dí cái mặt đầy mụn thanh xuân sát mặt tôi, ai oán than.
Bốp!
Bản năng khiến tôi tung ra cú đấm chuẩn xác không lầm, chân chính xác định mình không nằm mơ.
“Ai ui!”
“Sao mày lại ở đây?!”
Chẳng phải thằng Nam đã cùng bố mẹ về Paris rồi còn gì, giờ bất ngờ xuất hiện là thế nào? Nhưng hỏi xong tôi mới phát hiện, đây mẹ nó không phải chiếc giường hôm qua tôi nằm ngủ!
Nhìn một vòng không gian chật hẹp xung quanh, tôi nhận thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Một giấc ngủ dậy tôi không phải di chuyển từ phòng này sang phòng khác, mà là dịch chuyển từ địa điểm này sang địa điểm khác bà nó rồi.
Tôi xách cổ thằng Nam hẵng còn nhăn nhó, gặng hỏi nó tình hình hiện giờ.
“Chúng ta bị bắt cóc.” Nam suỵt một tiếng nói nhỏ.
“Đang ở trên thuyền phải không?” Tôi cảm nhận tiết tấu dập dình dưới chân, một suy đoán kỳ dị nảy lên.
Nam gật đầu đáp:
"Sông Mê kông, Tam Giác Vàng.”
Cái quái gì vậy!
Tôi cứ tưởng mình bị chuyển tới một vùng bên ngoài Lyon, hay thậm chí một nước khác trong Liên Minh Châu u đã là quá quá lắm rồi. Ai ngờ một giấc ngủ dậy liền về Đông Nam Á, cú nhảy vọt này chấp nhận được sao??
Tôi bỏ thằng Nam ra choáng váng ngồi sụp xuống giường.
“Hôm nay mùng mấy?”
"Tối mùng ba.” Nam xoa mũi ngồi xổm xuống cạnh tôi “Em với anh bị nhốt chung đã một ngày rồi mà anh vẫn luôn ngủ, không đói à?”
Đói chứ, nhưng bị đánh thuốc mê thì biết thế quái nào được. Tôi vò đầu tiếp tục hỏi:
“Ai bắt?”
“Thấy có người gọi kẻ chủ mưu là bà Diêu.” Nam đáp. “Người Hồng Kông.”
Đáp án không khiến tôi bất ngờ lắm, nhưng lại củng cố thêm nhận định đáng sợ trong đầu tôi. Nghĩ đến nó khiến tôi không thể ngồi yên được, lập tức cắn răng đứng dậy.
"Anh đi đâu? Bên ngoài nguy hiểm lắm."
Nam giữ tay tôi hỏi.
"Đi gặp bà Diêu." Tôi vỗ vai thằng bé "Yên tâm. Anh biết bà ấy."
"Không! Ý em là, anh nghe em nói đã!"
Thằng Nam chạy theo tôi, còn tôi tìm đường chạy ra ngoài boong thuyền. Bởi vì đói khát lâu ngày nên có vô số dấu hiệu bất thường đã bị não bộ tôi tự động lược qua. Chỉ đến khi hàng loạt tiếng đoàng chói tai xuyên vào màng nhĩ và mùi khét nồng nặc xộc vào mũi, tôi mới nhận ra hai từ nguy hiểm nghĩa là gì.
“Anh ngáy to quá, hại em chả ngủ được.” Thằng Nam dí cái mặt đầy mụn thanh xuân sát mặt tôi, ai oán than.
Bốp!
Bản năng khiến tôi tung ra cú đấm chuẩn xác không lầm, chân chính xác định mình không nằm mơ.
“Ai ui!”
“Sao mày lại ở đây?!”
Chẳng phải thằng Nam đã cùng bố mẹ về Paris rồi còn gì, giờ bất ngờ xuất hiện là thế nào? Nhưng hỏi xong tôi mới phát hiện, đây mẹ nó không phải chiếc giường hôm qua tôi nằm ngủ!
Nhìn một vòng không gian chật hẹp xung quanh, tôi nhận thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Một giấc ngủ dậy tôi không phải di chuyển từ phòng này sang phòng khác, mà là dịch chuyển từ địa điểm này sang địa điểm khác bà nó rồi.
Tôi xách cổ thằng Nam hẵng còn nhăn nhó, gặng hỏi nó tình hình hiện giờ.
“Chúng ta bị bắt cóc.” Nam suỵt một tiếng nói nhỏ.
“Đang ở trên thuyền phải không?” Tôi cảm nhận tiết tấu dập dình dưới chân, một suy đoán kỳ dị nảy lên.
Nam gật đầu đáp:
"Sông Mê kông, Tam Giác Vàng.”
Cái quái gì vậy!
Tôi cứ tưởng mình bị chuyển tới một vùng bên ngoài Lyon, hay thậm chí một nước khác trong Liên Minh Châu u đã là quá quá lắm rồi. Ai ngờ một giấc ngủ dậy liền về Đông Nam Á, cú nhảy vọt này chấp nhận được sao??
Tôi bỏ thằng Nam ra choáng váng ngồi sụp xuống giường.
“Hôm nay mùng mấy?”
"Tối mùng ba.” Nam xoa mũi ngồi xổm xuống cạnh tôi “Em với anh bị nhốt chung đã một ngày rồi mà anh vẫn luôn ngủ, không đói à?”
Đói chứ, nhưng bị đánh thuốc mê thì biết thế quái nào được. Tôi vò đầu tiếp tục hỏi:
“Ai bắt?”
“Thấy có người gọi kẻ chủ mưu là bà Diêu.” Nam đáp. “Người Hồng Kông.”
Đáp án không khiến tôi bất ngờ lắm, nhưng lại củng cố thêm nhận định đáng sợ trong đầu tôi. Nghĩ đến nó khiến tôi không thể ngồi yên được, lập tức cắn răng đứng dậy.
"Anh đi đâu? Bên ngoài nguy hiểm lắm."
Nam giữ tay tôi hỏi.
"Đi gặp bà Diêu." Tôi vỗ vai thằng bé "Yên tâm. Anh biết bà ấy."
"Không! Ý em là, anh nghe em nói đã!"
Thằng Nam chạy theo tôi, còn tôi tìm đường chạy ra ngoài boong thuyền. Bởi vì đói khát lâu ngày nên có vô số dấu hiệu bất thường đã bị não bộ tôi tự động lược qua. Chỉ đến khi hàng loạt tiếng đoàng chói tai xuyên vào màng nhĩ và mùi khét nồng nặc xộc vào mũi, tôi mới nhận ra hai từ nguy hiểm nghĩa là gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương