[Thanh Gươm Diệt Quỷ] Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết
Chương 28: Phố đèn đỏ
Con gái toii xinh vl:)))
_____________
Phố đèn đỏ, nơi nhộn nhịp và phồn hoa nhất đất nước Nhật Bản. Và cô đang làm nhiệm vụ ở nơi này, dù cho tay cô có cầm kiếm bao lâu thì nét đẹp của một người phụ nữ vẫn mãi trường tồn.
Vài tháng trước vết thương của cô đã dần bình thường, mới đây thôi, Yatogama nhận thêm một nhiệm vụ mới. Lại là giám sát và bảo vệ trụ cột, việc này đã quá quen với cô nên Yuki chẳng phàn nàn gì thêm.
Chắc hẳn bây giờ vị Âm trụ đã tìm người trợ giúp, nghe bảo vợ của anh ta đã bị quỷ bắt mất.
- "Yuki, cậu lại nhận nhiệm vụ này ư? Đã bảo là Uzui-san mạnh lắm mà, vết thương của cậu đỡ chưa đấy!?"
Cánh cửa trong phòng đột ngột mở ra, Kanae xông thẳng vào chỗ cô đang ngồi mà hét. Yuki chớp nhẹ mắt, mặt không lộ ra một chút biểu cảm liền quay đi trả lời.
- "Tớ ổn, không sao hết. Nhiệm vụ của cậu ấy, nên đi làm sớm đi."
Thiếu nữ ra lời nhắc nhở, nhưng có vẻ như người bạn của cô vẫn không yên lòng, gương mặt của y vẫn nhăn nhó và đầy sự lo lắng. Yuki đứng dậy, vươn tay xoa đầu Kanae, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp.
Yatogama Yuki rất hiếm khi cười, cô chỉ cười vô thức vào những lúc bản thân thấy hài lòng về một việc gì đó, và cười thật lòng chỉ với một vài người. Chẳng hạn như Kanae đây, nụ cười của cô chứa chan sự ấm áp nhưng cũng lành lành như gió mùa thu.
- "Yên tâm đi Kanae, hai năm trước tớ và cậu khi ở phố đèn đỏ đã lên làm Oiran rồi mà cậu nhớ không?"
Hai năm trước khi Yatogama Yuki và Kochou Kanae làm nhiệm vụ ở phố đèn đỏ, họ cũng phải giả trang thành những người nghèo khổ để bán thân. Sau hai tháng, cả hai đều trở thành một Oiran xuất chúng và xinh đẹp, đều bán nghệ và nói không với bán thân.
Kanae gật nhẹ đầu, nhưng mặt vẫn còn có chút lo lắng. Trọng điểm mà nàng lo lắng không phải ở chỗ đó, nàng biết Yuki rất mạnh mẽ... có thể lực và sức hồi phục rất nhanh nhưng liệu cơn đau của cô có kìm được? Dù vết thương có hồi phục nhanh cỡ nào thì cơn đau vẫn còn dư âm trong cánh tay và xương sống của cô.
- "Vậy còn trang phục, và cậu lấy lí do gì để quay lại đó...?"
- "Heh? Tớ đã là bà chủ rồi, đừng nói là cậu không biết nha?"
Yuki giở khóc giở cười nhìn Kanae, người bạn chơi lâu năm mà còn không biết cô đã làm bà chủ sao? Nhìn vị Hoa trụ kia rất bối rối trước câu nói của cô, có vẻ như nàng vẫn chưa nắm bắt được thông tin và nó hoàn toàn bị quên lãng vào hai năm trước.
Nhưng Yuki cũng không biết liệu những người ở đó còn nhớ tới cô hay là không. Nhỡ mà không nhớ thì lại chết.
*
- "Hu oaa!!! Yuki!! Tôi rất nhớ cô!! Rốt cuộc cô đã đi đâu suốt hai năm trời vậy chứ!? Tôi đã rất khổ sở để duy trì được nhà Kuiyato suốt hai năm nay!! Cô đáng ghét lắm!"
Người phụ nữ ăn mặc cầu kì và trông rất nặng nề mặt mày nhem nhuốc nước mắt nhảy vồ vào cô, dù không muốn nói nhưng quả thật cơn đau lại ập tới liên hồi. Yuki trắng bệch mặt mày đổ mồ hôi lạnh, nở một nụ cười giả cho họ vui lòng. Tay cô vỗ nhẹ vào lưng họ, nhẹ nhàng nói.
- "Ổn rồi, tôi về rồi đây. Đứng dậy nào, ngạt chết tôi rồi."
*
- "Oa, Yuki-sama vẫn không thay đổi gì mấy. Quả nhiên là vẫn đẹp như thuở nào, tôi vẫn còn muốn nhìn ngắm cô lúc cô diễu hành Oiran~"
Yuki phì cười, mắt nhắm lại. Cô ngồi trước chiếc gương to lớn phản chiếu hình ảnh của mình, mái tóc dài trắng xóa mượt mà, gương mặt đầy đặn nhưng cũng gầy gò, đôi mắt màu xanh lục hệt như viên ngọc óng ánh. Một bộ kimono đơn giản màu trắng pha lam ở cuối đuôi và ống tay áo kimono.
Cô trầm ngâm, liệu mọi việc mà Uzui Tengen và đồng đội làm tới đâu rồi nhỉ? Trong lúc đang suy nghĩ, chợt có tiếng sì sầm bàn tán ở bên ngoài, lướt ngang qua cửa phòng.
- "Nghe bảo lại có thêm những người chết nữa ở nhà Kyougoku..."
- "Thật sao? Thật đáng sợ... mấy tháng này có rất nhiều vụ chết... lại là sẩy chân ư?"
- "Ừ, lại là sẩy chân."
Đôi mắt sắc bén như sói lia qua cánh cửa, mái tóc đang được chải chợt bị bung ra khiến cho vị Oiran lâu đời ở nhà Kuiyato giật mình, khẽ lên tiếng.
- "Yuki-sama?"
- "Sabe, vụ này là sao?"
______________
Chà... chương sau:)) xuất hiện tam đại mỹ nhân đẹp nhất phim và truyện:)) đẹp đến nghiêng thùng đổ nước:)))
_____________
Phố đèn đỏ, nơi nhộn nhịp và phồn hoa nhất đất nước Nhật Bản. Và cô đang làm nhiệm vụ ở nơi này, dù cho tay cô có cầm kiếm bao lâu thì nét đẹp của một người phụ nữ vẫn mãi trường tồn.
Vài tháng trước vết thương của cô đã dần bình thường, mới đây thôi, Yatogama nhận thêm một nhiệm vụ mới. Lại là giám sát và bảo vệ trụ cột, việc này đã quá quen với cô nên Yuki chẳng phàn nàn gì thêm.
Chắc hẳn bây giờ vị Âm trụ đã tìm người trợ giúp, nghe bảo vợ của anh ta đã bị quỷ bắt mất.
- "Yuki, cậu lại nhận nhiệm vụ này ư? Đã bảo là Uzui-san mạnh lắm mà, vết thương của cậu đỡ chưa đấy!?"
Cánh cửa trong phòng đột ngột mở ra, Kanae xông thẳng vào chỗ cô đang ngồi mà hét. Yuki chớp nhẹ mắt, mặt không lộ ra một chút biểu cảm liền quay đi trả lời.
- "Tớ ổn, không sao hết. Nhiệm vụ của cậu ấy, nên đi làm sớm đi."
Thiếu nữ ra lời nhắc nhở, nhưng có vẻ như người bạn của cô vẫn không yên lòng, gương mặt của y vẫn nhăn nhó và đầy sự lo lắng. Yuki đứng dậy, vươn tay xoa đầu Kanae, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp.
Yatogama Yuki rất hiếm khi cười, cô chỉ cười vô thức vào những lúc bản thân thấy hài lòng về một việc gì đó, và cười thật lòng chỉ với một vài người. Chẳng hạn như Kanae đây, nụ cười của cô chứa chan sự ấm áp nhưng cũng lành lành như gió mùa thu.
- "Yên tâm đi Kanae, hai năm trước tớ và cậu khi ở phố đèn đỏ đã lên làm Oiran rồi mà cậu nhớ không?"
Hai năm trước khi Yatogama Yuki và Kochou Kanae làm nhiệm vụ ở phố đèn đỏ, họ cũng phải giả trang thành những người nghèo khổ để bán thân. Sau hai tháng, cả hai đều trở thành một Oiran xuất chúng và xinh đẹp, đều bán nghệ và nói không với bán thân.
Kanae gật nhẹ đầu, nhưng mặt vẫn còn có chút lo lắng. Trọng điểm mà nàng lo lắng không phải ở chỗ đó, nàng biết Yuki rất mạnh mẽ... có thể lực và sức hồi phục rất nhanh nhưng liệu cơn đau của cô có kìm được? Dù vết thương có hồi phục nhanh cỡ nào thì cơn đau vẫn còn dư âm trong cánh tay và xương sống của cô.
- "Vậy còn trang phục, và cậu lấy lí do gì để quay lại đó...?"
- "Heh? Tớ đã là bà chủ rồi, đừng nói là cậu không biết nha?"
Yuki giở khóc giở cười nhìn Kanae, người bạn chơi lâu năm mà còn không biết cô đã làm bà chủ sao? Nhìn vị Hoa trụ kia rất bối rối trước câu nói của cô, có vẻ như nàng vẫn chưa nắm bắt được thông tin và nó hoàn toàn bị quên lãng vào hai năm trước.
Nhưng Yuki cũng không biết liệu những người ở đó còn nhớ tới cô hay là không. Nhỡ mà không nhớ thì lại chết.
*
- "Hu oaa!!! Yuki!! Tôi rất nhớ cô!! Rốt cuộc cô đã đi đâu suốt hai năm trời vậy chứ!? Tôi đã rất khổ sở để duy trì được nhà Kuiyato suốt hai năm nay!! Cô đáng ghét lắm!"
Người phụ nữ ăn mặc cầu kì và trông rất nặng nề mặt mày nhem nhuốc nước mắt nhảy vồ vào cô, dù không muốn nói nhưng quả thật cơn đau lại ập tới liên hồi. Yuki trắng bệch mặt mày đổ mồ hôi lạnh, nở một nụ cười giả cho họ vui lòng. Tay cô vỗ nhẹ vào lưng họ, nhẹ nhàng nói.
- "Ổn rồi, tôi về rồi đây. Đứng dậy nào, ngạt chết tôi rồi."
*
- "Oa, Yuki-sama vẫn không thay đổi gì mấy. Quả nhiên là vẫn đẹp như thuở nào, tôi vẫn còn muốn nhìn ngắm cô lúc cô diễu hành Oiran~"
Yuki phì cười, mắt nhắm lại. Cô ngồi trước chiếc gương to lớn phản chiếu hình ảnh của mình, mái tóc dài trắng xóa mượt mà, gương mặt đầy đặn nhưng cũng gầy gò, đôi mắt màu xanh lục hệt như viên ngọc óng ánh. Một bộ kimono đơn giản màu trắng pha lam ở cuối đuôi và ống tay áo kimono.
Cô trầm ngâm, liệu mọi việc mà Uzui Tengen và đồng đội làm tới đâu rồi nhỉ? Trong lúc đang suy nghĩ, chợt có tiếng sì sầm bàn tán ở bên ngoài, lướt ngang qua cửa phòng.
- "Nghe bảo lại có thêm những người chết nữa ở nhà Kyougoku..."
- "Thật sao? Thật đáng sợ... mấy tháng này có rất nhiều vụ chết... lại là sẩy chân ư?"
- "Ừ, lại là sẩy chân."
Đôi mắt sắc bén như sói lia qua cánh cửa, mái tóc đang được chải chợt bị bung ra khiến cho vị Oiran lâu đời ở nhà Kuiyato giật mình, khẽ lên tiếng.
- "Yuki-sama?"
- "Sabe, vụ này là sao?"
______________
Chà... chương sau:)) xuất hiện tam đại mỹ nhân đẹp nhất phim và truyện:)) đẹp đến nghiêng thùng đổ nước:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương