Thanh Liên Chi Đỉnh
Chương 1451: 1451: Vạn Độc Chân Quân Nhâm Tự Tại 1
“Phu quân, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta phải chết không nghi ngờ.Không bằng chúng ta đánh trước một trận, làm bọn họ bị thương rồi lại chạy trốn.Uông Như Yên đề nghị, cứ tiếp tục bỏ chạy, pháp lực của bọn họ sẽ tiêu hao không còn gì.Đến lúc đó, bọn họ chính là cái thớt miếng thiệt, tuỳ ý Hải tộc chém giết.“Phía trước có một Nguyên Anh tu sĩ, trước bay qua đó, để hắn hỗ trợ hấp dẫn một chút truy binh, chết đạo hữu không chết bần đạo.”Vương Trường Sinh truyền âm nói, thần thức của hắn mạnh mẽ hơn so với Uông Như Yên.Hắn có thể cảm ứng được, trăm dặm phía trước có một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, có thể giúp bọn hắn chia sẻ một phần áp lực.Hiện tại dị tộc thấy Nhân tộc đều là cái đinh trong mắt, chẳng sợ đối phương không muốn ra tay giúp, hải tộc cũng sẽ phân binh để công kích đối phương.Toà sen màu xanh hào quang đại trướng, độn tốc nhanh hơn không chỉ gấp đôi.“Truy, đừng để cho bọn họ chạy, pháp lực của bọn họ không còn nhiều lắm.Thánh nữ rất nhanh sẽ đuổi tới.Thánh nữ vừa đến, bọn họ hẳn là sẽ chết không nghi ngờ.”Một người nam áo đỏ, tay hay có vảy màu đỏ trầm giọng nói, trong mắt tràn đầy sát khí.Hai gã Nguyên Anh tu sĩ này thần thông không nhỏ.Hai gã Hải tộc Nguyên Anh kỳ truy kích bọn họ bị đánh trọng thương.Chỉ cần bọn họ không trốn ra ngoài phạm vi cảm ứng của bản thân, thì không cần phải lo lắng.Mấy chục con yêu thú đẩy nhanh tốc độ, truy kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên....Tại một toà đảo nhỏ hơn trăm dặm, thảm thực vật xanh um tươi tốt, sinh cơ dạt dào.Địa thế Đông cao Tây thấp, trung ương đảo nhỏ có một cái sơn cốc cỡ lớn.Phía Đông đảo nhỏ, có một toà núi cao hơn ngàn trượng, nằm ở bên cạnh đảo nhỏ.Một người nam trung niên mặc trang phục màu đen ngồi trên đỉnh núi thả câu.Cần câu trong tay linh quang lập loè, hiển nhiên không phải phàm vật.Người nam trung niên bạch diện vô tu, khuôn mặt nho nhã, thần sắc lạnh nhạt.Đột nhiên, ngư tuyến kịch liệt chớp động hẳn lên.Cổ tay người nam trung niên rung lên, ngư tuyến kéo theo một con ngư yêu dài hơn mười trượng theo lên.Ngư yêu cả thân thể trải rộng vảy màu vàng, dưới bụng có hai móng vuốt màu bạc.Cái đuôi dài nhỏ, giống như mãng xà, xem khí tức này, thì đây là một yêu thú bậc ba.Ngư yêu màu vàng kịch liệt giãy dụa, môi bị ngư câu xé rách, thoát vây mà ra, đánh về phía người nam trung niên.Sắc mặt người nam trung niên bình tĩnh, hai ngón tay b ắn ra một đạo hắc quang, chợt loé lướt xuyên qua thân thể ngư yêu màu vàng.Ngư yêu màu vàng rơi trên mặt đất, trên đầu có một lỗ máu lớn bằng ngón tay.Thi thể nó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được hoá thành một bãi máu loãng, thi cốt vô tồn.“Lại thêm một ngày, lão phu có thể rời khỏi nơi này rồi.Nếu sớm biết như vậy, sẽ không cùng tên võ si Thất tuyệt đao hoàng luận bàn.Thua hắn nửa chiêu, làm hại lão phu phải ngồi một chỗ ở hoang đảo này hơn năm mươi năm.Ngoại trừ câu cá, không còn việc gì khác để làm,”Người nam trung niên lẩm bẩm, theo lời hắn, hắn cùng Thất tuyệt đao hoàng luận bàn, vì bại dưới tay Thất tuyệt đao hoàng, nên ở đây ngây người năm mươi năm.“Đạo hữu phía trước, vợ chồng chúng ta phụng mệnh tập kích dị tộc.Hiện tại bị Hải tộc truy kích, còn mong đạo hữu ra tay tương trợ.Vương mỗ vô cùng cảm kích, ngày sau chắc chắn sẽ trọng báo.”Một đạo thanh âm nam mười phần trung khí từ phía chân trời truyền đến.Một đạo thanh quang nhanh chóng xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay tới hướng người nam trung niên.Thanh quang chợt tắt, lộ ra bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Người nam trung niên hai mắt nhíu lại, thần sắc lạnh nhạt: “Lão phu không có hứng thú quản sống chết của các ngươi.Các ngươi muốn làm gì thì làm, đừng làm phiền lão phu câu cá.”Cổ tay hắn run lên, ngư câu trở về trong biển.Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên trợn mắt há mồm, đối phương cho dù không hỗ trợ cũng được, sao lại vẫn tiếp tục ở đây câu cá? Một Nguyên Anh tu sĩ hậu kỳ ở một toà hoang đảo câu cá? Là bọn họ nghe lầm, hay là đối phương nói nhầm?“Vị đạo hữu này, phía sau có hơn mười Hải tộc Nguyên Anh kỳ.Nơi này không nên ở lâu, ngươi vẫn là đi nhanh đi!”Vương Trường Sinh chân thành nói, người nam trung niên tốt xấu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, không nên chết trên tay Hải tộc như vậy.Xuất phát từ ý tốt, Vương Trường Sinh nhắc nhở đối phương một câu.“Quản hắn là Hải tộc hay là Yêu tộc, lão phu cần phải câu cá, không có hứng thú quan tâm các ngươi.Các ngươi muốn chạy thì chạy, muốn ở lại thì ở lại, đừng quấy nhiễu lão phu.”Người nam trung niên có chút không kiên nhẫn nói.Vương Trường Sinh nhíu nhíu đầu mày, thật sự là thiên hạ rộng lớn không gì không có.Đối phương nghe được có mười Nguyên Anh tu sĩ đang đuổi theo, lại còn muốn ở lại câu cá? Tâm thái này cũng quá thảnh thơi rồi!Phía sau truyền đến tiếng tê minh quái dị, nước biển tĩnh lặng đột nhiên quay cuồng.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cả kinh, độn quang đại trướng, không đến hai hô hấp, bọn họ đã biến mất ở phía chân trời.Oành đùng đùng!Sóng biển cao lên hơn trăm trượng, mấy chục con yêu thú có hình thể thật lớn trồi lên mặt biển, hơn mười Hải tộc Nguyên Anh kỳ đứng ở trên người chúng nó.Người nam trung niên làm như không thấy, hai tay nắm cần câu, sắc mặt bình tĩnh.“Thì ra là đồng loã tiếp ứng, Thập ngũ đệ, năm người các ngươi đuổi theo Thanh Liên tiên lỹ, chúng ta đối phó người này.”Người nam áo đỏ trầm giọng nói, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía người nam trung niên.Hải tộc phân thành hai nhóm, mười Hải tộc Nguyên Anh kỳ vây quanh hoang đảo chỗ người nam trung niên.Năm Hải tộc Nguyên Anh kỳ truy kích vợ chồng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương