Thanh Mai Trúc Mã - Diệp Sáp

Chương 62



Lâm Tĩnh bình tĩnh nhìn chằm chằm Tử Đồng một hồi, thấy Tử Đồng cúi đầu, nàng mím môi, đi đến bên giường Nhị Thiếu, nhìn sắc mặt nàng vàng như nến, hỏi: "Thế nào rồi?".

"Không có chuyện gì".

Nhị Thiếu nhìn bộ dáng nữ nhân nhà mình cúi đầu cắn môi kia thật có chút muốn cười, Sở Minh tiến đến bên người Lâm Tĩnh, cười hỏi: "Tĩnh Tĩnh, sao cậu lại tới đây? Không phải nói hôm nay có việc sao?".

"Tớ đến thăm Nhị Thiếu.".

Lời nói của Lâm Tĩnh đơn giản mà lạnh như băng, Sở Minh bị dọa, nàng trừng mắt nhìn người khởi xướng Tử Đồng một cái, nhìn xem, trêu chọc Tĩnh Tĩnh nhà nàng rồi.

"Không có việc gì, thân thể Nhị Thiếu so với tớ tốt hơn nhiều, rất khỏe, chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi".

Sở Minh thề son sắt nói xong, Lâm Tĩnh xoay người, từ trên xuống dưới nhìn nàng một vòng, cười nhẹ: "Nét đẹp của cậu, tớ không thể lĩnh hội được".

Sở Minh:......

Tử Đồng:......

Nhị Thiếu:[o]/~.

Nhìn Lâm Tĩnh rời đi, Tử Đồng lúc này mới dám ngẩng đầu, nàng lấy cổ tay huých huých Sở Minh còn đang ngẩn người, "Ai ai ai, con chó nhỏ chết bầm, nữ nhân của cậu cũng thật lạnh lùng, cậu có lo lắng điểm khác người này không? Nữ nhân này nếu thật sự theo đuổi được, coi chỉ số thông minh của nàng không phải đùa chết cậu sao?".

Sở Minh trợn trắng mắt, "Nói cái gì đâu không? Nhị Thiếu có thể theo đuổi được cậu, tớ như thế nào lại không theo đuổi được Tĩnh Tĩnh?".

"Tớ không tin, Sở Minh, cậu hôm nay là tới để đối nghịch với tớ sao?".

"Đúng vậy, giờ cậu mới nhìn ra? Đúng vậy, ai cho cậu vũ nhục tớ ?".

"Tớ làm sao biết Lâm Tĩnh đến, muốn trách cũng trách nữ nhân của cậu, nàng không khác gì quỷ, đi đến không một âm thanh".

"Sao lại không khác gì quỷ? Cậu từng gặp qua quỷ xinh đẹp như vậy sao?".

"Quỷ thì chưa thấy qua, người thì gặp rồi".

"Ai a?".

"Chị đây chứ ai".

"......".

Sở Minh đối với phương thức rèn luyện của Tử Đồng có chút nghi ngờ, Tử Đồng nhíu nhíu mày, "Mặc kệ cậu, cậu đừng lấy hạt dưa của tớ, sao không đi tìm Lâm Tĩnh nhà cậu đi?".

"Phi, nàng chỗ nào có thời gian theo giúp tớ, thời gian tự học mỗi ngày đều cố định".

Nhắc tới Lâm Tĩnh, Sở Minh có điểm ủ rũ, Tử Đồng nhìn nàng liền nở nụ cười, "Ai u uy, con chó nhỏ chết bầm, da mặt cậu khi nào thì mỏng như vậy, thật không giống như cậu trước kia, nàng không để ý tới cậu, cậu sao không quấn quít lấy nàng cùng đi tự học a".

"Thôi đi, dáng vẻ lạnh như băng kia, quên đi, coi là vẫn có không gian tốt đi".

Sở Minh tự mình an ủi mình, nàng xem xét bộ dáng thích ý kia của Tử Đồng có chút khó chịu, "Đây đều là người, dựa vào cái gì cậu liền có được Nhị Thiếu tốt như vậy?".

Tử Đồng thuần thục cắn hạt dưa, hạt dưa đạt bên cạnh một hộp cơm, biểu tình của nàng giống như chém đinh chặt sắt, "Cậu có thể cùng chị đây so sánh sao?Cậu có biết mắt chị đây chính xác cỡ nào không? Khi Nhị Thiếu vẫn còn bộ dạng khó coi thì đã xuống tay trước chiếm đoạt trước".

"Cái đó thì tính cái gì, tớ bất quá biết Tĩnh Tĩnh trễ vài năm thôi".

Sở Minh vụng trộm ngắm hộp cơm của Tử Đồng, đưa cho Nhị Thiếu sao? Hừ hừ, từ nhỏ, đã có tâm tư đối với Nhị Thiếu.

"Cậu thì biết cái gì, chị đây trừ bỏ tiên hạ thủ vi cường, còn có một điều mà cậu vĩnh viễn làm không được".

"Cái gì?" Sở Minh buồn bực nhìn Tử Đồng tin tưởng mười phần, Tử Đồng ưỡn ngực lên, kiêu ngạo nói: "Chỉ cần Nhị Thiếu nguyện ý, chị đây có thể tùy ý thay đổi thuộc tính, lúc công lúc thụ, mặc quân hái, cậu có thể sao?".

"......".

Sở Minh run lên, mặc kệ vỏ hạt dưa dính trên răng cửa, nàng trợn mắt há mồm nhìn Tử Đồng, nửa ngày nói không nên lời. Vừa vặn Nhị Thiếu chạy xong đã trở lại, Tử Đồng lại tiếp nước lại đưa hạt dưa ân cần.

"Làm sao vậy?".

Nhị Thiếu ngửa đầu uống nước khóe mắt thấy được Sở Minh đang ngu si, Tử Đồng vỗ đầu Sở Minh một phen, cười nhìn Nhị Thiếu, "Không có việc gì, tớ vừa rồi giảng cho nàng lịch sử Trung Quốc, nàng bị tri thức uyên bác của tớ làm chấn kinh ấy mà".

Nhị Thiếu híp mắt nhìn Tử Đồng, cái gì? Lịch sử Trung Quốc, hai tên xấu xa này hợp lại khẳng định lại nói chuyện không tốt!

******

Mặc kệ thế nào, phương pháp rèn luyện này của Tử Đồng vẫn hữu dụng, là liệu pháp vừa vận động, vừa tiếp thêm đồ ăn bổ dưỡng, thân thể Nhị Thiếu thật đúng là liền khỏe khoắn trở lại, đi học tựa hồ cũng không có mệt mỏi trước kia, tinh thần phấn chấn.

Tử Đồng vẫn là bộ dáng trước kia, điểm danh xong liền đem hai chân hợp thành một, đầu nằm ở trên mặt bàn.

Sở Minh cũng không tỉnh táo, bàn của nàng đầy các đồ ăn vặt đủ màu, trong tay còn cầm mì ăn liền vừa chín, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh bị từng đợt hương vị kia cùng thanh âm Sở Minh hút mì làm cho tương đối tức giận, nàng quay đầu nhìn Sở Minh, Sở Minh lập tức đem mặt hướng gần phía nàng, "Sao vậy, cậu muốn ăn hả Tĩnh Tĩnh?".

"Cậu có còn thật sự cần điểm hay không?".

Lâm Tĩnh ép lại lửa giận, Sở Minh bĩu môi, "Muốn thì có ích lợi gì? Người kia so với tớ càng lười hơn".

Lâm Tĩnh theo hướng ánh mắt của Sở Minh nhìn nhìn Nhị Thiếu dùng sách che khuất mặt Tử Đồng nằm trên đùi ngủ không biết trời trăng, hít một hơi thật sâu, thật đúng là quạ trong thiên hạ bình thường toàn màu đen!

Tuy nói đi học hằng ngày, hai con quạ đen thực dễ chịu, nhưng mỗi khi đến cuộc thi cuối kỳ, hai con quạ đen nháy mắt không còn xinh đẹp như vậy, lúc này chỉ biết trông mong vây quanh Nhị Thiếu cùng Lâm Tĩnh .

Cuối kỳ, Nhị Thiếu cũng tạm thời để xuống công việc trong tay, chuyên tâm cho cuộc thi. Nàng rất cẩn thận, dùng một chút thời gian buổi trưa đem toàn bộ trọng điểm trong sách giảng cho Tử Đồng, còn dùng bút dạ quang đánh dấu, một quyển sách thật dày,nàng vẽ sơ đồ hệ thống, trọng tâm vừa xem có thể hiểu ngay.

Đã có thể đơn giản như vậy, Tử Đồng vẫn không hài lòng, nàng nhìn Nhị Thiếu nhíu mày: "Thiếu, sao lại nhiều như vậy, không thể bớt một chút sao?".

Nhị Thiếu nhướn mi, "Cậu cảm thấy nhiều?".

Tử Đồng quyệt miệng, ôm sách xám xịt đứng lên, Sở Minh vừa thấy nàng ai oán, thật vui vẻ: "Hay lắm, cho cậu bình thường vẽ đường cho hươu chạy, thời khắc mấu chốt cũng có người thu thập cậu".

Tử Đồng trừng nàng, "Cậu nghĩ có người thu thập còn không có người thu đâu".

"Hai cậu im lặng".

Nhị Thiếu nhíu mày, bên người Lâm Tĩnh cũng che cái trán. Sở Minh cùng Tử Đồng xám xịt cúi đầu nhỏ giọng nói thầm.

Sở Minh: "Cậu nói các nàng có phải hay không có chút xem thường sức khỏe của tớ".

Tử Đồng: "Sức khỏe như thế nào? Cậu đừng có mà chét phấn lên mặt còn dính lây sang tớ".

Sở Minh: "Cậu có thể theo tớ đoàn kết đứng cùng một chiến tuyến không? Làm cho các nàng hết chê cười".

Tử Đồng: "Đoàn kết như thế nào?".

Sở Minh: "Thì cuộc thi này nè, không nhất định phải là kỹ thuật, trọng điểm là chiến thuật, giống như thổ phỉ đứng đầu như cậu vậy, bị người bao vây muốn tiêu diệt, cậu sẽ làm sao?".

Tử Đồng: "Tìm Nhị Thiếu a.".

Sở Minh:......

Ôn tập cho cuộc thi cuối kỳ đối với mọi người mà nói đều là tương đương thống khổ, nhưng cũng không bao gồm Sở - Tử thổ phỉ hợp sức nhau, hai người liền hợp tác như vậy, không để ý Nhị Thiếu cùng Lâm Tĩnh dạy, chọn dùng các loại kỹ thuật tiên tiến cùng lạc hậu tiến hành rồi kết hợp lại.

Chờ thời điểm dán bảng kết quả cuộc thi cuối kỳ, Lâm Tĩnh cùng Nhị Thiếu mang theo sách vở, kinh ngạc nhìn bảng điểm.

Nhị Thiếu cùng Lâm Tĩnh đều là học bổng hạng nhất, điều này không phải gì bất ngờ.

Ai có thể nói cho các nàng biết, vì cái gì Sở Minh cùng Tử Đồng lại có học bổng?

Thiên lý ở đâu? Vương pháp ở đâu?
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...