Thành Phố Zombie
Chương 11
Nhóm người bước xuống tầng hầm, hành lang bật đèn sáng như ban ngày. Phòng giải phẫu nằm nổi bật, có thể thấy ngay khi vừa đặt chân xuống. Lý Viễn Thâm đã vượt lên đi đầu, tới gõ cửa phòng.
“Là tôi, Lý Viễn Thâm đây, cùng vài vị khách nữa. Chúng tôi có thể vào lúc này chứ?”
“Cứ tự nhiên.” Giọng của Tư Không Liên từ trong phòng vọng ra.
Ông đẩy cửa bước vào, Quách Tây Lâm chen lên đứng song song với ông, những người còn lại đứng phía sau.
Trong phòng, Dị Quang Bảo đang chuẩn bị đồ nghề cho một cuộc giải phẫu lớn. Zombie họ đem về đang được cố định tay chân trên bàn giải phẫu, đã được dùng sóng điện làm cho tê liệt, thuốc mê không có tác dụng với chúng.
Ân Vinh quan sát gương mặt đó, khi đang bất tỉnh, trông không khác gì một người bình thường, điều đó càng khiến anh có lòng tin rằng có thể biến họ trở lại như cũ. Liếc nhìn sang Quách Tây Lâm, anh đoán rằng ông ta không nghĩ giống anh.
Lý Viễn Thâm nhìn quanh, không thấy Tư Không Liên đâu.
“Ông đang tìm tôi đấy à.” Dựa vào giọng nói của Tư Không Liên, mọi người mới thấy cô đang ngồi xếp bằng trên nóc tủ.
“Chỗ đó có thể quan sát bao quát hơn. Cô ấy luôn có những hành động kì lạ.” Dị Quang Bảo giải thích, anh còn nhớ họ gặp nhau lần đầu ở sân thượng bỏ hoang của một tòa nhà. Tư Không Liên có những sở thích rất kì quặc mà người bình thường cảm thấy khó hiểu và không giống một tiểu thư chút nào, nhưng đó là điểm khiến cô trở nên thú vị.
“Anh cứ tiếp tục làm việc đi, em sẽ giải thích cho họ tình hình hiện tại.” Tư Không Liên nói, không cần đợi có người đặt câu hỏi, cô thừa biết họ tới đây để làm gì.
Cả năm người đứng quanh chiếc tủ, ngước nhìn lên chờ đợi Tư Không Liên mở lời. Dương Tiểu Trúc bỗng thấy cảnh này giống như những con dân đang chờ đợi thánh nữ ban phước lành, cô khẽ cười, may là không ai để ý.
“Dị Quang Bảo đã kiểm tra và tìm ra được nguyên nhân gây ra dịch zombie này. Mọi người đang muốn biết đó là gì đúng chứ? Tôi sẽ công bố ngay bây giờ, đó là do một loại nấm khống chế hệ thần kinh. Khi bị nấm xâm nhập, người nhiễm bệnh sẽ mất quyền kiểm soát cơ thể và trở nên điên loạn, giống như loài thú hoang vậy, không thể kiểm soát hành vi nữa.” Tư Không Liên bắt đầu giải thích “Về phương thức lây nhiễm, những bào tử nấm trong nước bọt của người bị nhiễm sẽ xâm nhập vào cơ thể đối phương, thường là từ vết cắn. Chúng không thể thẩm thấu qua da nên không cần qua lo nếu bị dính phải nước bọt zombie. Nhưng vẫn có thể bị lây nhiễm nếu nuốt phải nước bọt của chúng, thế nên đừng làm gì kì quặc nhé.”
“Chuyện quan trọng, có cách nào để chữa trị cho họ không?” Quách Tây Lâm hỏi, nếu cô nói có, câu hỏi tiếp theo sẽ là về kinh phí chữa trị. Cái ông quan tâm là thiệt hơn về mặt kinh tế. Quách Tây Lâm là một người hoàn toàn vô cảm, đó cũng là lý do Vương Lương, Hồng Lâm và Đinh Nhất Lập chọn ông là đại diện, họ không đủ nhẫn tâm để đối mặt với quyết định của họ. Điều này khiến ông ta thấy rất kì quặc, họ vừa muốn giữ lợi ích cho mình, vừa muốn giữ lại lương tâm, thật quá tham lam.
“Việc này chúng tôi vẫn đang nghiên cứu, ngày mai sẽ có kết quả.” Tư Không Liên đáp.
Ngày mai, rất đúng ý của Vương Lương, Quách Tây Lâm thông báo cho Tư Không Liên và Dị Quang Bảo về cuộc họp sẽ diễn ra vào sáng ngày mai.
“Tôi đã hiểu rồi.” Dị Quang Bảo đáp “Bây giờ mọi người vui lòng ra khỏi phòng nhé, tôi cần tập trung giải phẫu.”
“Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.” Quách Tây Lâm quay lưng bỏ đi. Những người còn lại chào tạm biệt Tư Không Liên và Dị Quang Bảo rồi rời đi.
Ra khỏi tầng hầm, Quách Tây Lâm hỏi phòng của Trương Tùng. Lý Viễn Thâm tỏ vẻ nghi ngờ “Anh cần biết phòng của ngài chủ tịch để làm gì?”
“Tất nhiên là để thuyết phục ông ấy rồi, đây là việc hợp lệ đúng chứ? Tôi sẽ không tốn công với những người ngoan cố như anh hay cặp đôi trẻ dưới kia. Nếu anh muốn, có thể sang bên kia thuyết phục Vương Lương, Hồng Lâm hay Đinh Nhất Lập.” Quách Tây Lâm nói, nhìn thái độ đó, Lý Viễn Thâm biết rằng ông có làm vậy cũng vô ích.
Cuối cùng, ông đành trông chờ vào sự vững vàng của Trương Tùng, không bị Quách Tây Lâm làm lung lay lập trường.
“Cái ông Quách Tây Lâm này, ông ta còn đáng sợ hơn cả bọn zombie.” Đợi người bị nói xấu đi khuất, Dương Tiểu Trúc lên tiếng.
“Phải, anh chỉ muốn đấm ông ra một trận.” Ân Vinh tán thành.
“Đừng quan tâm những chuyện đó, chỉ cần Dị Quang Bảo có biện pháp thì sẽ ổn thôi. Hai người cũng nên nghỉ ngơi đi, ngày mai sau khi họp xong chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch ngay. Tôi sẽ sắp xếp phòng nghỉ cho hai người.” Lý Viễn Thâm xua tay, không muốn mọi người trở nên kích động nên chuyển sang chủ đề khác.
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc không muốn Lý Viễn Thâm khó xử nên cũng dẹp chuyện bực mình sang một bên.
“Là tôi, Lý Viễn Thâm đây, cùng vài vị khách nữa. Chúng tôi có thể vào lúc này chứ?”
“Cứ tự nhiên.” Giọng của Tư Không Liên từ trong phòng vọng ra.
Ông đẩy cửa bước vào, Quách Tây Lâm chen lên đứng song song với ông, những người còn lại đứng phía sau.
Trong phòng, Dị Quang Bảo đang chuẩn bị đồ nghề cho một cuộc giải phẫu lớn. Zombie họ đem về đang được cố định tay chân trên bàn giải phẫu, đã được dùng sóng điện làm cho tê liệt, thuốc mê không có tác dụng với chúng.
Ân Vinh quan sát gương mặt đó, khi đang bất tỉnh, trông không khác gì một người bình thường, điều đó càng khiến anh có lòng tin rằng có thể biến họ trở lại như cũ. Liếc nhìn sang Quách Tây Lâm, anh đoán rằng ông ta không nghĩ giống anh.
Lý Viễn Thâm nhìn quanh, không thấy Tư Không Liên đâu.
“Ông đang tìm tôi đấy à.” Dựa vào giọng nói của Tư Không Liên, mọi người mới thấy cô đang ngồi xếp bằng trên nóc tủ.
“Chỗ đó có thể quan sát bao quát hơn. Cô ấy luôn có những hành động kì lạ.” Dị Quang Bảo giải thích, anh còn nhớ họ gặp nhau lần đầu ở sân thượng bỏ hoang của một tòa nhà. Tư Không Liên có những sở thích rất kì quặc mà người bình thường cảm thấy khó hiểu và không giống một tiểu thư chút nào, nhưng đó là điểm khiến cô trở nên thú vị.
“Anh cứ tiếp tục làm việc đi, em sẽ giải thích cho họ tình hình hiện tại.” Tư Không Liên nói, không cần đợi có người đặt câu hỏi, cô thừa biết họ tới đây để làm gì.
Cả năm người đứng quanh chiếc tủ, ngước nhìn lên chờ đợi Tư Không Liên mở lời. Dương Tiểu Trúc bỗng thấy cảnh này giống như những con dân đang chờ đợi thánh nữ ban phước lành, cô khẽ cười, may là không ai để ý.
“Dị Quang Bảo đã kiểm tra và tìm ra được nguyên nhân gây ra dịch zombie này. Mọi người đang muốn biết đó là gì đúng chứ? Tôi sẽ công bố ngay bây giờ, đó là do một loại nấm khống chế hệ thần kinh. Khi bị nấm xâm nhập, người nhiễm bệnh sẽ mất quyền kiểm soát cơ thể và trở nên điên loạn, giống như loài thú hoang vậy, không thể kiểm soát hành vi nữa.” Tư Không Liên bắt đầu giải thích “Về phương thức lây nhiễm, những bào tử nấm trong nước bọt của người bị nhiễm sẽ xâm nhập vào cơ thể đối phương, thường là từ vết cắn. Chúng không thể thẩm thấu qua da nên không cần qua lo nếu bị dính phải nước bọt zombie. Nhưng vẫn có thể bị lây nhiễm nếu nuốt phải nước bọt của chúng, thế nên đừng làm gì kì quặc nhé.”
“Chuyện quan trọng, có cách nào để chữa trị cho họ không?” Quách Tây Lâm hỏi, nếu cô nói có, câu hỏi tiếp theo sẽ là về kinh phí chữa trị. Cái ông quan tâm là thiệt hơn về mặt kinh tế. Quách Tây Lâm là một người hoàn toàn vô cảm, đó cũng là lý do Vương Lương, Hồng Lâm và Đinh Nhất Lập chọn ông là đại diện, họ không đủ nhẫn tâm để đối mặt với quyết định của họ. Điều này khiến ông ta thấy rất kì quặc, họ vừa muốn giữ lợi ích cho mình, vừa muốn giữ lại lương tâm, thật quá tham lam.
“Việc này chúng tôi vẫn đang nghiên cứu, ngày mai sẽ có kết quả.” Tư Không Liên đáp.
Ngày mai, rất đúng ý của Vương Lương, Quách Tây Lâm thông báo cho Tư Không Liên và Dị Quang Bảo về cuộc họp sẽ diễn ra vào sáng ngày mai.
“Tôi đã hiểu rồi.” Dị Quang Bảo đáp “Bây giờ mọi người vui lòng ra khỏi phòng nhé, tôi cần tập trung giải phẫu.”
“Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.” Quách Tây Lâm quay lưng bỏ đi. Những người còn lại chào tạm biệt Tư Không Liên và Dị Quang Bảo rồi rời đi.
Ra khỏi tầng hầm, Quách Tây Lâm hỏi phòng của Trương Tùng. Lý Viễn Thâm tỏ vẻ nghi ngờ “Anh cần biết phòng của ngài chủ tịch để làm gì?”
“Tất nhiên là để thuyết phục ông ấy rồi, đây là việc hợp lệ đúng chứ? Tôi sẽ không tốn công với những người ngoan cố như anh hay cặp đôi trẻ dưới kia. Nếu anh muốn, có thể sang bên kia thuyết phục Vương Lương, Hồng Lâm hay Đinh Nhất Lập.” Quách Tây Lâm nói, nhìn thái độ đó, Lý Viễn Thâm biết rằng ông có làm vậy cũng vô ích.
Cuối cùng, ông đành trông chờ vào sự vững vàng của Trương Tùng, không bị Quách Tây Lâm làm lung lay lập trường.
“Cái ông Quách Tây Lâm này, ông ta còn đáng sợ hơn cả bọn zombie.” Đợi người bị nói xấu đi khuất, Dương Tiểu Trúc lên tiếng.
“Phải, anh chỉ muốn đấm ông ra một trận.” Ân Vinh tán thành.
“Đừng quan tâm những chuyện đó, chỉ cần Dị Quang Bảo có biện pháp thì sẽ ổn thôi. Hai người cũng nên nghỉ ngơi đi, ngày mai sau khi họp xong chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch ngay. Tôi sẽ sắp xếp phòng nghỉ cho hai người.” Lý Viễn Thâm xua tay, không muốn mọi người trở nên kích động nên chuyển sang chủ đề khác.
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc không muốn Lý Viễn Thâm khó xử nên cũng dẹp chuyện bực mình sang một bên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương