Thanh Sơn Khán Ngã Ưng Như Thị
Chương 70: Năm mươi sáu
Edit: Mặc Bạch
- -----------------------------
Hẳn là tất cả yêu quái trên Thanh Sơn đều bị Đàn Chương tẩy não, Kê Thanh Bách đã treo cứng danh hiệu "Phu nhân", đi đến đâu đều được chúng yêu kính trọng.
Bây giờ hắn xuống núi thôi cũng sợ gặp phải tiểu yêu dàn đường cho hắn, đã lúng túng thì thôi lại còn cực kỳ ầm ĩ, trước tám con sau bốn con, hận không thể khua chiêng gõ trống phất cờ trong gió.
Từ sau khi Đàn Chương quyết định trở thành phật, y còn công bố với cả thiên hạ, đại vương của Thanh Sơn muốn thành phật, đám yêu quái đương nhiên sẽ cảm thấy y rất giỏi. Nhưng từ khi trời đất hình thành tới nay, ngoài mấy Thiên Tôn ra thì đám yêu quái tinh ma cũng không hiểu rõ thành phật là như thế nào, bọn chúng chỉ thấy đại vương muốn phi thăng, cả Thanh Sơn đều nở mày nở mặt.
Kê Thanh Bách cũng coi như được mở rộng tầm mắt, yêu quái và người cũng không khác nhau là bao, đặc biệt là lúc sáp lại hóng hớt chuyện vui.
Từ sau khi căn nhà trong thôn bị Đàn Chương làm sập, A Tiều lại rất tích cực giúp đỡ, mà Kê Thanh Bách cũng không muốn ở mãi trong động trong hồ tự nhiên, vì thế mà cách mấy hôm hắn lại xuống núi xây nhà. A Tiều rất tò mò Đàn Chương xuống núi cùng hắn, đại vương Thanh Sơn cưỡi trên tường trát bùn, chờ Kê Thanh Bách chuyển gạch cho y.
A Tiều nhìn lén y mấy lần, không nhịn được hỏi Kê Thanh Bách: "Y làm sập nhà thật sao?"
Kê Thanh Bách gật đầu, cười nói: "Nếu không vì sao y lại chịu xây nhà lấy công chuộc tội?"
A Tiều không hiểu: "Nhìn y rất văn nhã mà..."
Kê Thanh Bách cũng nhìn về phía hắn ta nhìn, thầm nghĩ văn nhã gì chứ, lúc nửa người dưới y biến thành đuôi, hơi dùng lực thôi cũng dư sức siết chết người.
Đàn Chương lại xách hai thùng bùn trở về, thấy A Tiều thì nhíu mày, hỏi: "Vì sao hắn ta không làm việc?"
Kê Thanh Bách bất đắc dĩ nói: "A Tiều tới giúp đỡ, là khách."
Đàn Chương bĩu môi: "Vậy cũng không thể dính ngươi mãi thế." Y nói xong thì kéo Kê Thanh Bách đến bên người, mở miệng đuổi khách: "Ngươi về đi, nhà ta xây, ngươi quá vô dụng."
A Tiều: "......"
Thật ra thì đại vương Thanh Sơn không thích ở lại trong thôn, nhân gian không có gì thú vị, vật sống sinh mệnh ngắn ngủi, mấy chục năm trôi qua như mây khói. Bề ngoài của y và Kê Thanh Bách đều không thay đổi, nhưng A Tiều cách vách đã tuổi già sức yếu, tóc bạc đầy đầu.
Sau khi có tuổi, A Tiều lại nghĩ thông, hắn ta biết Kê Thanh Bách và Đàn Chương đều không phải người phàm, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ nhiều. Nhiều năm trước hắn ta thành hôn với Mộc nữ trong thôn, sinh ra một bé trai, hiện giờ nó cũng đã thành gia lập nghiệp rồi.
Tuy Kê Thanh Bách hiểu đây là số mạng của người phàm, nhưng nhìn người khác sống một đời, con cháu đầy đàn không ngừng nối tiếp, cũng hơi cảm thán.
Hắn và Đàn Chương đều có tuổi thọ dài dằng dặc, nhưng lại sống cô đơn hơn người phàm rất nhiều.
Thi thoảng tỉnh giấc giữa đêm, nhìn ngân giao bên gối, Kê Thanh Bách lại cảm thấy sống thế này cũng rất tốt. Giống như thành phật hay không, vô lượng hay không đều không có quan hệ quá lớn với nhân gian này.
Thanh Sơn trăm năm không già, thôn bộ lạc lại đổi từ đời này sang đời khác. Một năm này cực kỳ không yên ổn, bệnh dịch mất mùa, cướp giật chiến tranh, thói đời nóng lạnh, mạng người như cỏ rác.
Đàn Chương không thích những thứ này, bèn đưa Kê Thanh Bách trở về hồ tự nhiên trên đỉnh núi.
Chỉ là tiểu yêu trong núi cũng không an phận như trước kia.
Mấy ngày nay mỗi lần Kê Thanh Bách bói quẻ, xem thiên tượng đều cảm thấy băn khoăn chồng chất. Gần đây Đàn Chương tu vi tăng mạnh, mơ hồ thấy được điềm báo biến thành rồng.
"Ngươi sợ cái gì?" Ngân giao dùng đuôi rắn quấn lấy hắn, vươn lưỡi liếm gáy hắn: "Cửu thiên huyền lôi mà thôi, có phải ta không chịu đựng được đâu."
Kê Thanh Bách dở khóc dở cười: "Ngươi chưa từng chịu cửu thiên huyền lôi, sao biết bản thân có chịu đựng được không?"
Đàn Chương vẫy vẫy đầu đuôi, cái bớt hồng liên càng lúc càng sáng lên. Kê Thanh Bách im lặng một lát lại nói tiếp: "Hơn nữa không chỉ là cửu thiên huyền lôi, sau khi biến thành rồng sẽ thông đại năng, thành vô lượng. Đến lúc đó thứ ngươi phải chịu không chỉ là thiên lôi."
Trong truyền thuyết, trước khi rồng hỗn độn trở thành Vô lượng phật, phải chịu nỗi đau của đất trời, mới có thể thấu hiểu triệt để, tu thành chính quả. Kê Thanh Bách không biết nỗi đau đất trời này rốt cuộc là thứ gì, ngày nghĩ tám trăm lần, buồn đến mức lông cũng sắp rụng sạch.
Hơn nữa đêm nào Đàn Chương cũng quấn lấy hắn đòi linh tu, Kê Thanh Bách thật sự cảm thấy bản thân chẳng dễ dàng gì.
Lại một năm trôi qua, không biết từ khi nào trên đỉnh Thanh Sơn lại mọc một cây mộc lan. Lần đầu tiên Kê Thanh Bách thấy nó rất ngạc nhiên, một sớm tỉnh dậy, nó còn nở hoa.
Kê Thanh Bách đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn hoa mộc lan đỏ trắng đan xen khắp cành.
Đàn Chương nửa người nửa rắn nằm trong ao, cánh hoa trên cây rơi xuống đầy đầu và mặt y. Ngân giao ngậm một đóa hoa trong miệng, bơi đến ven hồ.
Kê Thanh Bách ngồi xổm xuống, Đàn Chương vẫy đầu đuôi, đặt hoa vào trong tay hắn.
"Hoa này thơm quá." Kê Thanh Bách không nhịn được mỉm cười.
Sau này hoa lại nở thêm mấy lần, một người một giao sẽ không bỏ qua thời gian ngắm hoa nở. Thi thoảng Kê Thanh Bách nhìn Đàn Chương dưới tàng cây, lại như bừng tỉnh giấc mộng, như trở về Vạn Trọng Uyên trong Phật Cảnh.
Hắn nhìn về phía cổ chân ngân giao, nơi đó vẫn trống trơn.
Buổi tối Kê Thanh Bách hơi mất ngủ, đuôi rắn của Đàn Chương quấn lấy eo hắn, hình như cũng không có ý muốn ngủ. Y lúc thì nghịch tóc Kê Thanh Bách, lúc thì sờ mặt hắn, thỉnh thoảng còn vươn cái lưỡi lạnh lướt qua cổ hắn.
"Ta có thứ này muốn đưa ngươi." Kê Thanh Bách bỗng nhiên nói. Hắn lật tay, lắc Vong Xuyên ánh vàng ánh bạc xuất hiện, lóe sáng trong màn đêm.
Đàn Chương híp mắt nhìn một lúc lâu, không nói gì.
Kê Thanh Bách tiếp tục nói: "Trước đây ta từng đeo thử cho ngươi, nhưng không đeo được."
Đàn Chương chống cằm nhìn.
Kê Thanh Bách ôm đuôi rắn của y, tay hơi run rẩy.
Lắc Vong Xuyên ở trong tay Kê Thanh Bách không hề reo vang, cái đuôi rắn của ngân giao yên tĩnh dựng lên, cái bớt hồng liên đỏ như máu. Kê Thanh Bách vươn tay ra, chậm rãi đeo lên đuôi y.
Đàn Chương nhíu mày, hình như y cảm thấy không mấy thoải mái, đuôi rắn cử động nhẹ, cái lắc "Đinh đang" vang lên, trong trẻo êm tai.
Kê Thanh Bách buông tay ra, lần này lắc Vong Xuyên không rơi xuống nữa.
Trên bầu trời, mây đen bắt đầu tụ tới từ phía xa xa, xen lẫn tiếng sấm ầm ầm. Kê Thanh Bách lập tức thay đổi vẻ mặt, một tia sét bỗng nhiên bổ xuống, Đàn Chương lập tức biến thành ngân giao, che trên đầu hắn.
Kê Thanh Bách đỡ đầu y theo bản năng, phát hiện trên trán y xuất hiện một dòng đạo văn.
Đàn Chương rên lên, giống như đang chịu đựng đau đớn, y bỗng nhiên giãy giụa khỏi tay Kê Thanh Bách, xoay vòng bay ra khỏi cửa động.
Kê Thanh Bách gọi Thanh Mộng Băng Lăng ra, chắn giữa không trung.
Mười mấy tia sét liên tục bổ xuống, Băng Lăng cản được một nửa đã rách nát tả tơi. Kê Thanh Bách che ngực, máu tanh trào lên cổ họng, trơ mắt nhìn số sét còn lại bổ xuống người ngân giao.
Đàn Chương cũng không chịu được, gầm lên đau đớn, cuộn thành một vòng tròn trên tầng mây.
Trên người nó không còn một cái vảy bạc nào, máu đỏ rơi xuống như mưa. Kê Thanh Bách ngẩng đầu, không phân rõ trên mặt hắn là nước mắt hay máu của Đàn Chương. Hắn bay lên muốn xông vào trong khu vực của thiên lôi nhưng lại bị kết giới vây quanh Đàn Chương đẩy ra ngoài.
Đuôi rắn của ngân giao giơ cao lên, trong sấm giật chớp rền, cái bớt hồng liên hiện rõ đến đáng sợ. Vảy giao bỗng nhiên rứt ra, râu lông liên tục mọc ra như thủy sinh, Đàn Chương đau đớn gầm lên, dưới bụng mọc ra hai cái chân năm móng.
Kê Thanh Bách lo lắng nhìn về phía tầng mây, nơi đó lại có chín vòng xoáy. Hắn nhớ năm đó hắn phi thăng thành thần, chỉ một vòng xoáy thôi đã suýt lấy mạng hắn. Nay lại có tận chín cái, hắn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa đã ngã xuống từ giữa tầng mây.
- -----------------------------
Hẳn là tất cả yêu quái trên Thanh Sơn đều bị Đàn Chương tẩy não, Kê Thanh Bách đã treo cứng danh hiệu "Phu nhân", đi đến đâu đều được chúng yêu kính trọng.
Bây giờ hắn xuống núi thôi cũng sợ gặp phải tiểu yêu dàn đường cho hắn, đã lúng túng thì thôi lại còn cực kỳ ầm ĩ, trước tám con sau bốn con, hận không thể khua chiêng gõ trống phất cờ trong gió.
Từ sau khi Đàn Chương quyết định trở thành phật, y còn công bố với cả thiên hạ, đại vương của Thanh Sơn muốn thành phật, đám yêu quái đương nhiên sẽ cảm thấy y rất giỏi. Nhưng từ khi trời đất hình thành tới nay, ngoài mấy Thiên Tôn ra thì đám yêu quái tinh ma cũng không hiểu rõ thành phật là như thế nào, bọn chúng chỉ thấy đại vương muốn phi thăng, cả Thanh Sơn đều nở mày nở mặt.
Kê Thanh Bách cũng coi như được mở rộng tầm mắt, yêu quái và người cũng không khác nhau là bao, đặc biệt là lúc sáp lại hóng hớt chuyện vui.
Từ sau khi căn nhà trong thôn bị Đàn Chương làm sập, A Tiều lại rất tích cực giúp đỡ, mà Kê Thanh Bách cũng không muốn ở mãi trong động trong hồ tự nhiên, vì thế mà cách mấy hôm hắn lại xuống núi xây nhà. A Tiều rất tò mò Đàn Chương xuống núi cùng hắn, đại vương Thanh Sơn cưỡi trên tường trát bùn, chờ Kê Thanh Bách chuyển gạch cho y.
A Tiều nhìn lén y mấy lần, không nhịn được hỏi Kê Thanh Bách: "Y làm sập nhà thật sao?"
Kê Thanh Bách gật đầu, cười nói: "Nếu không vì sao y lại chịu xây nhà lấy công chuộc tội?"
A Tiều không hiểu: "Nhìn y rất văn nhã mà..."
Kê Thanh Bách cũng nhìn về phía hắn ta nhìn, thầm nghĩ văn nhã gì chứ, lúc nửa người dưới y biến thành đuôi, hơi dùng lực thôi cũng dư sức siết chết người.
Đàn Chương lại xách hai thùng bùn trở về, thấy A Tiều thì nhíu mày, hỏi: "Vì sao hắn ta không làm việc?"
Kê Thanh Bách bất đắc dĩ nói: "A Tiều tới giúp đỡ, là khách."
Đàn Chương bĩu môi: "Vậy cũng không thể dính ngươi mãi thế." Y nói xong thì kéo Kê Thanh Bách đến bên người, mở miệng đuổi khách: "Ngươi về đi, nhà ta xây, ngươi quá vô dụng."
A Tiều: "......"
Thật ra thì đại vương Thanh Sơn không thích ở lại trong thôn, nhân gian không có gì thú vị, vật sống sinh mệnh ngắn ngủi, mấy chục năm trôi qua như mây khói. Bề ngoài của y và Kê Thanh Bách đều không thay đổi, nhưng A Tiều cách vách đã tuổi già sức yếu, tóc bạc đầy đầu.
Sau khi có tuổi, A Tiều lại nghĩ thông, hắn ta biết Kê Thanh Bách và Đàn Chương đều không phải người phàm, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ nhiều. Nhiều năm trước hắn ta thành hôn với Mộc nữ trong thôn, sinh ra một bé trai, hiện giờ nó cũng đã thành gia lập nghiệp rồi.
Tuy Kê Thanh Bách hiểu đây là số mạng của người phàm, nhưng nhìn người khác sống một đời, con cháu đầy đàn không ngừng nối tiếp, cũng hơi cảm thán.
Hắn và Đàn Chương đều có tuổi thọ dài dằng dặc, nhưng lại sống cô đơn hơn người phàm rất nhiều.
Thi thoảng tỉnh giấc giữa đêm, nhìn ngân giao bên gối, Kê Thanh Bách lại cảm thấy sống thế này cũng rất tốt. Giống như thành phật hay không, vô lượng hay không đều không có quan hệ quá lớn với nhân gian này.
Thanh Sơn trăm năm không già, thôn bộ lạc lại đổi từ đời này sang đời khác. Một năm này cực kỳ không yên ổn, bệnh dịch mất mùa, cướp giật chiến tranh, thói đời nóng lạnh, mạng người như cỏ rác.
Đàn Chương không thích những thứ này, bèn đưa Kê Thanh Bách trở về hồ tự nhiên trên đỉnh núi.
Chỉ là tiểu yêu trong núi cũng không an phận như trước kia.
Mấy ngày nay mỗi lần Kê Thanh Bách bói quẻ, xem thiên tượng đều cảm thấy băn khoăn chồng chất. Gần đây Đàn Chương tu vi tăng mạnh, mơ hồ thấy được điềm báo biến thành rồng.
"Ngươi sợ cái gì?" Ngân giao dùng đuôi rắn quấn lấy hắn, vươn lưỡi liếm gáy hắn: "Cửu thiên huyền lôi mà thôi, có phải ta không chịu đựng được đâu."
Kê Thanh Bách dở khóc dở cười: "Ngươi chưa từng chịu cửu thiên huyền lôi, sao biết bản thân có chịu đựng được không?"
Đàn Chương vẫy vẫy đầu đuôi, cái bớt hồng liên càng lúc càng sáng lên. Kê Thanh Bách im lặng một lát lại nói tiếp: "Hơn nữa không chỉ là cửu thiên huyền lôi, sau khi biến thành rồng sẽ thông đại năng, thành vô lượng. Đến lúc đó thứ ngươi phải chịu không chỉ là thiên lôi."
Trong truyền thuyết, trước khi rồng hỗn độn trở thành Vô lượng phật, phải chịu nỗi đau của đất trời, mới có thể thấu hiểu triệt để, tu thành chính quả. Kê Thanh Bách không biết nỗi đau đất trời này rốt cuộc là thứ gì, ngày nghĩ tám trăm lần, buồn đến mức lông cũng sắp rụng sạch.
Hơn nữa đêm nào Đàn Chương cũng quấn lấy hắn đòi linh tu, Kê Thanh Bách thật sự cảm thấy bản thân chẳng dễ dàng gì.
Lại một năm trôi qua, không biết từ khi nào trên đỉnh Thanh Sơn lại mọc một cây mộc lan. Lần đầu tiên Kê Thanh Bách thấy nó rất ngạc nhiên, một sớm tỉnh dậy, nó còn nở hoa.
Kê Thanh Bách đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn hoa mộc lan đỏ trắng đan xen khắp cành.
Đàn Chương nửa người nửa rắn nằm trong ao, cánh hoa trên cây rơi xuống đầy đầu và mặt y. Ngân giao ngậm một đóa hoa trong miệng, bơi đến ven hồ.
Kê Thanh Bách ngồi xổm xuống, Đàn Chương vẫy đầu đuôi, đặt hoa vào trong tay hắn.
"Hoa này thơm quá." Kê Thanh Bách không nhịn được mỉm cười.
Sau này hoa lại nở thêm mấy lần, một người một giao sẽ không bỏ qua thời gian ngắm hoa nở. Thi thoảng Kê Thanh Bách nhìn Đàn Chương dưới tàng cây, lại như bừng tỉnh giấc mộng, như trở về Vạn Trọng Uyên trong Phật Cảnh.
Hắn nhìn về phía cổ chân ngân giao, nơi đó vẫn trống trơn.
Buổi tối Kê Thanh Bách hơi mất ngủ, đuôi rắn của Đàn Chương quấn lấy eo hắn, hình như cũng không có ý muốn ngủ. Y lúc thì nghịch tóc Kê Thanh Bách, lúc thì sờ mặt hắn, thỉnh thoảng còn vươn cái lưỡi lạnh lướt qua cổ hắn.
"Ta có thứ này muốn đưa ngươi." Kê Thanh Bách bỗng nhiên nói. Hắn lật tay, lắc Vong Xuyên ánh vàng ánh bạc xuất hiện, lóe sáng trong màn đêm.
Đàn Chương híp mắt nhìn một lúc lâu, không nói gì.
Kê Thanh Bách tiếp tục nói: "Trước đây ta từng đeo thử cho ngươi, nhưng không đeo được."
Đàn Chương chống cằm nhìn.
Kê Thanh Bách ôm đuôi rắn của y, tay hơi run rẩy.
Lắc Vong Xuyên ở trong tay Kê Thanh Bách không hề reo vang, cái đuôi rắn của ngân giao yên tĩnh dựng lên, cái bớt hồng liên đỏ như máu. Kê Thanh Bách vươn tay ra, chậm rãi đeo lên đuôi y.
Đàn Chương nhíu mày, hình như y cảm thấy không mấy thoải mái, đuôi rắn cử động nhẹ, cái lắc "Đinh đang" vang lên, trong trẻo êm tai.
Kê Thanh Bách buông tay ra, lần này lắc Vong Xuyên không rơi xuống nữa.
Trên bầu trời, mây đen bắt đầu tụ tới từ phía xa xa, xen lẫn tiếng sấm ầm ầm. Kê Thanh Bách lập tức thay đổi vẻ mặt, một tia sét bỗng nhiên bổ xuống, Đàn Chương lập tức biến thành ngân giao, che trên đầu hắn.
Kê Thanh Bách đỡ đầu y theo bản năng, phát hiện trên trán y xuất hiện một dòng đạo văn.
Đàn Chương rên lên, giống như đang chịu đựng đau đớn, y bỗng nhiên giãy giụa khỏi tay Kê Thanh Bách, xoay vòng bay ra khỏi cửa động.
Kê Thanh Bách gọi Thanh Mộng Băng Lăng ra, chắn giữa không trung.
Mười mấy tia sét liên tục bổ xuống, Băng Lăng cản được một nửa đã rách nát tả tơi. Kê Thanh Bách che ngực, máu tanh trào lên cổ họng, trơ mắt nhìn số sét còn lại bổ xuống người ngân giao.
Đàn Chương cũng không chịu được, gầm lên đau đớn, cuộn thành một vòng tròn trên tầng mây.
Trên người nó không còn một cái vảy bạc nào, máu đỏ rơi xuống như mưa. Kê Thanh Bách ngẩng đầu, không phân rõ trên mặt hắn là nước mắt hay máu của Đàn Chương. Hắn bay lên muốn xông vào trong khu vực của thiên lôi nhưng lại bị kết giới vây quanh Đàn Chương đẩy ra ngoài.
Đuôi rắn của ngân giao giơ cao lên, trong sấm giật chớp rền, cái bớt hồng liên hiện rõ đến đáng sợ. Vảy giao bỗng nhiên rứt ra, râu lông liên tục mọc ra như thủy sinh, Đàn Chương đau đớn gầm lên, dưới bụng mọc ra hai cái chân năm móng.
Kê Thanh Bách lo lắng nhìn về phía tầng mây, nơi đó lại có chín vòng xoáy. Hắn nhớ năm đó hắn phi thăng thành thần, chỉ một vòng xoáy thôi đã suýt lấy mạng hắn. Nay lại có tận chín cái, hắn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa đã ngã xuống từ giữa tầng mây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương