Thanh Vân Thê Thượng
Chương 11: Chương 11
Ứng Thanh Vân khẽ liếc nhìn hắn.Sau lưng Ngô Vi toát mồ hôi lạnh, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của đại nhân có gì đó sai sai, tức thì không khỏi tự nhủ với bản thân rằng câu hỏi vừa rồi của mình có phải quá ngu ngốc hay không? Có điều, hắn không hiểu tại sao phải tìm người bị thương thật mà! ಥ_ಥNhưng mà, hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vì sao người bị thương lại có liên quan đến vụ án thì đã được Phong Thượng Thượng nhịn không nổi “khai sáng” giúp rồi: “Hai tay người chết đều có vết thương nổi bật, móng tay cũng bị gãy, rõ ràng là trong lúc Tam Nha bị sát hại giãy giụa dữ dội gây nên.Đồng thời, trên cổ tay người bị hại không có dấu vết bị trói, điều đó có nghĩa hung thủ đã không trói tay người bị hại.Lúc hung thủ ra tay hành hung đã nắm lấy tóc của người bị hại nhấn đầu cô bé xuống nước, trong lúc sống chết nguy cấp người bị hại đã cào cấu vào cánh tay hoặc bộ phận khác của hung thủ, cho nên trên người hung thủ nhất định có thương tích.”Ngô Vi kinh ngạc há to miệng, những nha dịch khác cũng lộ ra vẻ giật mình.Đúng vậy, nếu như ngươi bị người khác nắm tóc nhấn đầu vào nước sao có thể không vùng vẫy được? Ngươi nhất định phải cào cấu vào tay hoặc bộ phận khác của hung thủ để tự cứu lấy mình, cho dù là một đứa trẻ con cũng không ngoại lệ, vì vậy trên người hung thủ đa phần là đã bị thương!Sao hắn lại không nghĩ tới chuyện này chứ? ಥ_ಥBất chợt, Ngô Vi đã hiểu ra ánh mắt vừa nãy đại nhân nhìn hắn là có ý gì rồi, đó không phải là ánh mắt nhìn một kẻ ngốc hay sao? ಥ_ಥHắn không khỏi có chút đề phòng, vừa lo lắng vừa dẫn nha dịch vào thôn tìm người bị thương.Đầu óc không tốt thì phải làm việc nhanh hơn, nếu không sẽ thật sự bị sa thải mất! ಥ_ಥ.Không đến nửa canh giờ, tất cả những người bị thương trong thôn đều được đưa về.Tổng cộng có năm người, trong đó có một đứa trẻ bảy, tám tuổi.Ứng Thanh Vân dứt khoát thiết lập án đường trong nhà chính Thẩm gia, thẩm vấn tại chỗ.Thôn dân đầu tiên được đưa vào, vừa vào cửa đã sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, cơ thể run lẩy bẩy: “Thảo dân… Thảo dân là Vương Trụ Tử, bái kiến đại nhân.”Ứng Thanh Vân khẽ nhíu mày, cảm giác dân chúng nơi này đặc biệt sợ hãi người quan phủ, nghĩ cũng biết là tác phong làm việc của tri huyện tiền nhiệm kia dọa bách tính ở đây rồi.Quan phụ mẫu cần sự kính trọng của bách tính, chứ không phải là sự sợ hãi.“Đứng lên nói, bổn quan gọi ngươi đến đây chỉ để hỏi một chút vấn đề, không cần căng thẳng.Ngươi chỉ cần trả lời thành thật là được, miễn là không liên quan đến vụ án, bổn quan sẽ không hàm oan bất cứ người nào cả.”Lời nói của Ứng Thanh Vân khiến Vương Trụ Tử thở phào nhẹ nhõm.Hắn lau mồ hôi trên trán, run rẩy đứng dậy.Ứng Thanh Vân nhìn cánh tay của Vương Trụ Tử, chỉ thấy cánh tay hắn được bọc bằng một lớp vải vàng sậm, bên trên còn dính một ít bùn đất.“Vết thương trên cánh tay ngươi là do dâu?”Vương Trụ Tử che vết thương trên cánh tay, mặc dù không hiểu tại sao vị quan lão gia này lại hỏi về vết thương của mình, nhưng hắn vẫn thận trọng trả lời: “Lúc tiểu nhân lên núi đốn củi, vô tình bị gai cào vào, có chút nghiêm trọng.Tiểu nhân sợ xuống ruộng bị bùn đất dính vào sẽ làm vết thương mưng mủ, cho nên nương tử đã băng bó cho tiểu nhân.”“Ngươi bị thương từ lúc nào?”“Bẩm đại nhân, là sáng hôm qua ạ.”“Có ai chứng minh được vết thương của ngươi là bị từ sáng hôm qua không?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương