Thanh Xuân Bỏ Lỡ
Chương 35
Giờ tự học trôi qua nhanh chóng, những bài cần ôn cô đã ôn rất kĩ để ngày mai thi rồi. Giờ cô chỉ muốn về nhà mà lăn ra ngủ bù sức thôi. 4h30, cô thu dọn sách vở, chọn lấy một vài cuốn sách về đọc. Xong xuôi tất cả, cô đi về cùng bạn bè của mình. Lần này, cô muốn đi về một mình. Diệp Nhi nuối tiếc nhưng không biết làm như nào. Cô tôn trọng bạn bè mình.
Lần này là Linh Anh về một mình, còn ba người kia đi cùng hướng về nhà. Đi trên đường, dù hơi thiếu vắng nhưng có những làn gió nhẹ thổi qua như đồng hành cùng cô. Bật chút nhạc cho đời thêm niềm vui, lên xe buýt về nhà. Theo thói quen thì cô hay nhìn qua một lượt xung quanh xem như thế nào rồi mới yên tâm được. May là giờ này là giờ học sinh tan tầm nên không sao.
Đoạn đường về nhà an toàn, vừa bước vào cổng thấy mami yêu dấu của cô đang tưới nước cho cây. Cô chạy lại chào mẹ cô một tiếng. Tình cảm mẫu tử thiêng liêng và tốt đẹp lắm.
“ Giờ con lên ngủ chút, tí giờ ăn cơm mẹ gọi con dậy nhá. “ – Linh Anh bảo mẹ.
“ Sắp thành heo được rồi đó. Ăn lắm ngủ nhiều coi chừng có ngày lên cân nha. “ – Mẹ cô ghẹo cô.
Mới đầu chị em cô thắc mắc khá nhiều, bố mẹ chỉ trả lời qua loa mà thôi. Biết rằng sẽ không moi được thêm chút thông tin nào, Linh Anh chỉ đành lặng im chờ qua ngày xem như thế nào. Dẫu sao, cô cũng là một người có mắt quan sát khá kĩ. Con cái mà, có những điều nên biết và không nên biết.
Cùng một gia đình, bố mẹ thường cao tay hơn con cái mà. Dù cố gắng tìm điểm bất thường nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Họ tỏ ra bình thường như bao gia đình khác, chỉ là khi nói chuyện họ thường dùng thứ tiếng khác mà cô không biết. Tiếng Pháp chả hạn, cô biết mỗi tiếng Anh với tiếng Trung nên bố mẹ cô nói tiếng Pháp cô mang một gương mặt chấm chấm hỏi hỏi.
“ Mai cả nhà mình đi dự tiệc nhá. Đối tác của bố mời đi. “
“ Hả, bố mẹ đi là được rồi. Sao lại lôi cả tụi con đi? “ – Linh Anh đang ăn nghe bố cô nói vậy sặc cơm luôn. Mọi lần tiệc tùng bố mẹ cô đều đi, chị em cô có bao giờ đi đâu. Sao lần này đột nhiên lại như vậy.
“ Đối tác họ muốn cả gia đình mình cùng đến. 7h tối mai đi. “ – Bố cô đáp tỉnh bơ.
“ Không biết mấy cái váy của con còn mặc được nữa không? Lâu rồi cũng chưa có mặc lại. “
“ Cần thì mua mới hết cho nhanh. “ – Bố cô nói câu này làm cô thêm nghi ngờ về công việc của bố mình. Lúc nào cũng nói là nhân viên công ty lớn mà lấy đâu ra lắm tiền thế nhỉ. Thôi cô mặc kệ luôn, điều tra hoài cũng không có kết quả. Linh Anh ăn xong 2 bát cơm, xin phép đứng dậy. Giờ đầu cô đang nặng ghê, chắc chứa nhiều suy nghĩ quá rồi.
“ Nặng đầu ghê, rửa bát xong ôn bài độ tiếng rồi đi ngủ vậy. “ – Linh Anh lẩm nhẩm.
Lúc sau gia đình cô ăn xong, cô rửa bát nhanh nhanh rồi phóng lên nhà học bài chút để ngày mai thi. Mai cô thi công dân với địa đầu tiên. Những môn này đều nằm trong tầm tay của cô. Giờ chỉ đọc lại kiến thức một lượt, tìm hiểu thêm những kiến thức ngoài lề, phòng ngày mai có những câu không thuộc phạm trù ôn tập.
Đúng như lời nói, sau một tiếng, cô đóng sách vở, soạn sách vở ngày mai. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô ra ban công đứng hít thở không khí, thầm cầu nguyện cho kì thi ngày mai được suôn sẻ tốt lành. Sau đó là lăn vào giường, ngủ một giấc dài đến sáng.
Lần này là Linh Anh về một mình, còn ba người kia đi cùng hướng về nhà. Đi trên đường, dù hơi thiếu vắng nhưng có những làn gió nhẹ thổi qua như đồng hành cùng cô. Bật chút nhạc cho đời thêm niềm vui, lên xe buýt về nhà. Theo thói quen thì cô hay nhìn qua một lượt xung quanh xem như thế nào rồi mới yên tâm được. May là giờ này là giờ học sinh tan tầm nên không sao.
Đoạn đường về nhà an toàn, vừa bước vào cổng thấy mami yêu dấu của cô đang tưới nước cho cây. Cô chạy lại chào mẹ cô một tiếng. Tình cảm mẫu tử thiêng liêng và tốt đẹp lắm.
“ Giờ con lên ngủ chút, tí giờ ăn cơm mẹ gọi con dậy nhá. “ – Linh Anh bảo mẹ.
“ Sắp thành heo được rồi đó. Ăn lắm ngủ nhiều coi chừng có ngày lên cân nha. “ – Mẹ cô ghẹo cô.
Mới đầu chị em cô thắc mắc khá nhiều, bố mẹ chỉ trả lời qua loa mà thôi. Biết rằng sẽ không moi được thêm chút thông tin nào, Linh Anh chỉ đành lặng im chờ qua ngày xem như thế nào. Dẫu sao, cô cũng là một người có mắt quan sát khá kĩ. Con cái mà, có những điều nên biết và không nên biết.
Cùng một gia đình, bố mẹ thường cao tay hơn con cái mà. Dù cố gắng tìm điểm bất thường nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Họ tỏ ra bình thường như bao gia đình khác, chỉ là khi nói chuyện họ thường dùng thứ tiếng khác mà cô không biết. Tiếng Pháp chả hạn, cô biết mỗi tiếng Anh với tiếng Trung nên bố mẹ cô nói tiếng Pháp cô mang một gương mặt chấm chấm hỏi hỏi.
“ Mai cả nhà mình đi dự tiệc nhá. Đối tác của bố mời đi. “
“ Hả, bố mẹ đi là được rồi. Sao lại lôi cả tụi con đi? “ – Linh Anh đang ăn nghe bố cô nói vậy sặc cơm luôn. Mọi lần tiệc tùng bố mẹ cô đều đi, chị em cô có bao giờ đi đâu. Sao lần này đột nhiên lại như vậy.
“ Đối tác họ muốn cả gia đình mình cùng đến. 7h tối mai đi. “ – Bố cô đáp tỉnh bơ.
“ Không biết mấy cái váy của con còn mặc được nữa không? Lâu rồi cũng chưa có mặc lại. “
“ Cần thì mua mới hết cho nhanh. “ – Bố cô nói câu này làm cô thêm nghi ngờ về công việc của bố mình. Lúc nào cũng nói là nhân viên công ty lớn mà lấy đâu ra lắm tiền thế nhỉ. Thôi cô mặc kệ luôn, điều tra hoài cũng không có kết quả. Linh Anh ăn xong 2 bát cơm, xin phép đứng dậy. Giờ đầu cô đang nặng ghê, chắc chứa nhiều suy nghĩ quá rồi.
“ Nặng đầu ghê, rửa bát xong ôn bài độ tiếng rồi đi ngủ vậy. “ – Linh Anh lẩm nhẩm.
Lúc sau gia đình cô ăn xong, cô rửa bát nhanh nhanh rồi phóng lên nhà học bài chút để ngày mai thi. Mai cô thi công dân với địa đầu tiên. Những môn này đều nằm trong tầm tay của cô. Giờ chỉ đọc lại kiến thức một lượt, tìm hiểu thêm những kiến thức ngoài lề, phòng ngày mai có những câu không thuộc phạm trù ôn tập.
Đúng như lời nói, sau một tiếng, cô đóng sách vở, soạn sách vở ngày mai. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô ra ban công đứng hít thở không khí, thầm cầu nguyện cho kì thi ngày mai được suôn sẻ tốt lành. Sau đó là lăn vào giường, ngủ một giấc dài đến sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương