Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau
Chương 10: Cú Sốc Quá Lớn
Những chuỗi ngày không có cậu ấy đã bắt đầu, tôi vẫn chưa thích nghi lắm khi những tin nhắn quan tâm hay những cuộc gọi về đêm đã không còn, tôi bắt đầu thức khuya đến mức ai cũng bảo tôi giống chú gấu trúc vì quầng mắt thâm đen sì, tôi cũng muốn ngủ sớm lắm nhưng cứ nghĩ đến cậu ấy tôi lại không ngủ được. Đến một hôm tôi phát hiện trong người có chút thay đổi khi dạo này tôi đang giảm cân nhưng số kí lại tăng nhanh và quần áo cũng mặc không vừa, chợt nhớ điều gì đó, tôi lật cuốn sổ ghi chép thì phát hiện bà dì không ghé thăm tôi cũng được vài tháng, lại lướt xem thông tin trên internet, tôi vội vã chạy ra tiệm thuốc gần phòng, sau một hồi tư vấn về tình hình chu kì thì chị bán thuốc đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ và dặn tôi làm theo hướng dẫn trong đó. Tôi lo lắng trở về làm y như lời chị ấy nói và hồi hộp chờ kết quả, không cần đợi lâu, hai vạch hiện lên thật nhanh, tôi không tin vào mắt mình, 'tôi đã mang thai', và đứa bé là kết quả của tôi và Gia Luật khi có lần chúng tôi đã vượt quá giới hạn. Tôi chết sững tại chỗ, hiện tại tôi phải làm thế nào khi Gia Luật đã kết hôn cùng người khác và lời chia tay cũng chính tôi nói ra, tôi hoang mang đến tột cùng.Lấy lại bình tĩnh tôi dùng số tiền ít ỏi của mình để đi bác sĩ vì tôi vẫn không tin vào điều ấy, vừa lo lắng vừa hồi hộp, vừa bước vào phòng khám bác sĩ đã hỏi tôi được mấy tháng rồi, tôi ngơ ngác không biết trả lời thế nào, thấy vậy vị bác sĩ liền khám cho tôi, kết quả càng khiến tôi không thể nào chấp nhận được khi tôi đã chính thức mang thai ở tuần hai mươi mốt và là một bé trai, thấy tôi lặng đi, vị bác sĩ cũng khẽ hỏi:- Chồng con đã biết chưa? Ở tuần này rồi không phá được nhé, con nhìn đi em bé đang đạp nè, còn nghe được cả nhịp tim nữa đây nè!Vừa nói vị bác sĩ còn tận tình chỉ tôi xem, một chiếc em bé đang nghịch ngợm trong bụng tôi, tôi vô cùng lo lắng, sau đó tôi được tiêm thuốc, hướng dẫn vài điều cơ bản khi mang thai, sau khi khám xong tôi trở về, trên chiếc xe đã cũ, tôi nghĩ vẩn vơ là rồi lại bật khóc, đặt tay lên bụng tôi lại càng đau lòng hơn, tôi không biết phải đối diện với chuyện này ra sao. Trở về phòng tôi nằm dài trên giường, muốn gọi về nhà nhưng không dám, tôi biết mở lời thế nào khi gia đình kì vọng vào tôi rất nhiều, chưa làm được gì phụ giúp gia đình nay lại thêm gánh nặng và thêm tai tiếng, tôi bật khóc nức nở, tôi cầu mong ông trời hãy cho tôi biết đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần ngủ một giấc sau thức dậy thì tôi vẫn là con người hồn nhiên và yêu đời, tôi ước.. ước thật nhiều, nhưng giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ!Tôi thật sự không biết nên làm thế nào ở hiện tại, tôi nhốt mình trong phòng suốt nhiều ngày, không dám gọi về gia đình cũng chẳng dám kể cho bạn bè nghe vì xấu hổ và mặc cảm, anh hàng xóm thấy tôi cứ ở mãi trong phòng liền sang gõ cửa hỏi thăm tôi thế nào? Trong lúc ấy không kìm được cảm xúc tôi lại bật khóc trước mặt anh, và vô tình hồ sơ siêu âm của tôi nằm trên bàn anh đã trông thấy, anh thoáng hỏi có phải vì chuyện này mà tôi buồn đến thế không, tôi khẽ gật đầu, anh hỏi han tôi rất nhiều, tôi cũng cảm giác nỗi buồn vơi đi một phần vì có người hiểu cho tôi ngay lúc này, sau đó anh đề nghị:- Nếu em đồng ý thì chúng ta kết hôn đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em, anh không nói, em không nói thì mặc nhiên người khác sẽ hiểu đứa bé là con của chúng ta, em nghĩ sao về điều đó?Tôi khá bất ngờ về lời đề nghị đó của anh, đó cũng là cách giải quyết tốt nhất đối với tôi nhưng tôi vẫn còn đắn đo, như thế thì quá thiệt thòi đối với anh, khi tình cảm tôi không dành cho anh nhưng lại bắt anh chịu trách nhiệm với tôi như thế, tôi khẽ từ chối anh vì cần thời gian suy nghĩ thêm.Tôi nghĩ đến lúc nên thú thật với gia đình vì chiếc bụng của tôi đã ngày một to dần, tôi bắt đầu tâm sự với chị gái, chị tôi cũng khá bất ngờ, chị im lặng một lúc lâu và gọi cho tôi nhưng đầu dây bên kia lại là mẹ tôi, vừa nghe giọng mẹ tôi, tôi đã bật khóc, tôi không thể nói gì thêm, chỉ biết nói xin lỗi, mẹ liên tục hỏi tôi cha của đứa bé là ai nhưng tôi không dám trả lời, mẹ kêu tôi lập tức trở về nhà nhưng do tôi còn làm đồ án tốt nghiệp nên tôi đã không về. Tôi là sự kì vọng lớn lao của gia đình lúc hiện tại nhưng tôi đã phá vỡ nó, từ một đứa con ngoan ngoãn biết nghe lời nay tôi lại mang thêm tai tiếng cho gia đình khi trở thành đứa 'chữa hoang', cụm từ khiến tôi vừa nghĩ đến đã thấy đau lòng. Khoảng thời gian này đối với tôi quá khủng khiếp, chỉ cần nhắc đến đứa bé trong bụng là tôi bật khóc, có lúc tôi khóc đến mức ngất đi, cha tôi vẫn chưa biết được chuyện này vì không ai dám nói cho ông biết nhưng không thể giấu mãi, và mẹ tôi đã quyết định nói ra. Cha tôi lặng người đi không nói lời nào, cả ngày hôm ấy ông bỏ cơm, mẹ tôi bảo tôi về nhà nhưng tôi không dám về, tôi bảo khi nào tôi bình tĩnh lại tôi sẽ trở về, lúc ấy tôi dần biết tiết chế cảm xúc của mình lại vì khi tôi buồn tôi khóc đứa bé trong bụng cũng sẽ bị ảnh hưởng.Anh hàng xóm lại sang với tôi và nhắc lại vấn đề lần trước anh đã nói với tôi nhưng tôi đã từ chối vì anh xứng đáng có được tình yêu tốt hơn là ở bên tôi, sau hôm ấy tôi dọn đồ trở về nhà, đứng trước cổng nhưng tôi lại chẳng dám vào, nhìn hai đứa cháu đang vui vẻ chơi trước nhà, chị gái đang loay hoay nấu ăn, bà và mẹ tôi thì đang nhặt rau, tôi lùi bước tính quay đi thì đứa cháu reo lên mừng rỡ, mọi người đổ dồn ánh nhìn ra hướng cửa, tôi cười gượng bước vào, bà tôi đi lại đánh nhẹ vào vai tôi và khóc nức nở:- Sao mà dại thế hả cháu? Thằng đó là thằng nào nói mau?Thấy vậy mẹ và chị gái tôi chạy đến can ngăn, sau đó cả bốn người cùng vào nhà, không khí là những tiếng nấc của tôi và bà, tôi không thể trả lời câu hỏi nào ngoài từ xin lỗi, mẹ và bà tôi mệt mỏi rời đi, còn chị gái, đi nhẹ đến xoa đầu tôi và bảo:- Không sao, đừng buồn, mọi người chỉ buồn một xíu thôi! Về nhà rồi thì cố gắng ăn uống, buồn nhiều khóc nhiều không tốt cho em bé đâu, ở đây với chị.Nghe xong câu ấy tôi lại khóc như một đứa trẻ, đến khi cha tôi đi làm về ông lại nhìn tôi và không nói gì, bữa ăn cơm gia đình hôm ấy lạ lắm, chẳng ai nói với ai lời nào, không khí ảm đạm bao trùm cả căn nhà. Hàng xóm xung quanh nhà tôi thi thoảng lại sầm xì to nhỏ nhưng gia đình tôi như bỏ ngoài tai, hạn chế cho tôi tiếp xúc với họ vì sợ sẽ làm tôi buồn, ngày sinh cũng đã cận kề khi mọi chi phí đều do chị và mẹ tôi lo hết vì khi ấy trong người tôi không có gì cả. Nhiều đêm nằm trằn trọc suy nghĩ mãi tôi thấy mình quá vô dụng, cha mẹ đã lo cho tôi từ bé, đến hiện tại còn phải lo thêm cho con của tôi lại còn mang thêm nhiều tai tiếng khi không biết dạy con để ra nông nổi này, có lẽ cả đời này tôi nợ gia đình tôi nhiều hơn hai từ CẢM ƠN và XIN LỖI.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương