Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 42: Anh Đến Tiễn Em Ra Sân Bay
Bữa cơm trôi qua rất vui vẻ, đầy tiếng cười và những câu nói vui đùa của họ. Sau khi ăn xong, Lục Tuyết Nhi lưu luyến không muốn trở về, nhưng thời gian không còn sớm, cô vẫn phải ra về. Nhưng trước đó, cô lại ôm chầm lấy Hàn Tiểu Tịch, nước mắt khiến áo cô ướt một mảng, miệng khẽ nói: “Mình sẽ rất nhớ cậu, nhớ phải chú ý sức khỏe, phải bình an nhé. Mình về đây.” Nói xong cô ấy quay bước đi luôn, không nhìn lại cô. Hoàng Bạch Phong cũng ôm cô, bình thường tuy hai người hay cãi vã, đá đểu nhau, nhưng thực ra họ rất thân thiết. anh cũng rất quan tâm đến cô mà nói: “Sang đó nhớ chú ý an toàn, đừng để tên nào khác quyến rũ, nếu tôi mà biết cậu phản bội Thiên Vũ, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Quan trọng hơn là sức khỏe, nếu như thiếu thứ gì, có thể nhờ tôi mau hộ, số tiền đó là cậu nợ tôi, sau này trả lại cũng không muộn.” Cô cũng xúc động, người bạn mà suốt ngày chỉ biết chảnh chọe với bạn thực ra rất quan tâm đến bạn, cô nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn, chắc chắn sẽ làm phiền cậu rồi. Nhớ nhé, khi nào có bạn gái phải dẫn đến đây, bản cô nương sẽ giúp ngươi giám định. Cũng mạnh khỏe nhé, đừng nhớ tôi quá, vì tôi không có thời gian nhớ cậu đâu.” Hoàng Bạch Phong đen mặt: “Nói chuyện tử tế đi.” Sau khi Hoàng Bạch Phong rời đi, anh và cô cũng quay trở về. Trên đường, có vài cơn gió thổi qua khiến bầu không khí dịu hơn hẳn so với buổi sáng, hai người vẫn tay nắm tay, vừa đi vừa trò chuyện. Đối với anh và cô bây giờ, mỗi một phút ở bên nhau cũng đáng giá ngàn vàng, họ trân trọng từng giây từng phút ở cùng nhau. Ba năm, ngắn không ngắn, dài cũng không dài. Mà vào những kỳ nghĩ, họ vẫn có thể gặp nhau, nhưng, với họ, trước đây ngày nào cũng gặp được đối phương, soa có thể chịu được việc chia xa chứ. Nhưng vì một tương lai sáng lạn, vì một tương lai có thể đường đường chính chính cưới cô về làm vợ, không để cô phải làm việc vất vả, anh sẽ chấp nhận hết mọi chuyện, chỉ là xa nhau vài tháng, gặp lại nhau rồi lại xa nhau thôi. Rất nhanh, ba năm sẽ trôi qua. Còn cô, vì muốn tìm hiểu rõ ràng về cái chết của mẹ mình, vì để xứng đáng đứng bên cạnh anh, cùng anh tiếp tục trở thành một cặp đôi đẹp nhất, nổi bật nhất, hạnh phúc nhất, cô cũng sẽ chấp nhận xa nhau một thời gian. Rất nhanh đã về đến nhà, cô chủ động hôn tạm biệt anh, rồi vẫy vẫy tay chạy vào nhà. Anh khẽ chạm lên môi mình, thật ngọt. Anh sẽ rất nhớ hương vị này đây. Ngày bay cũng đã đến, sáng sớm hôm đó, cô dậy rất sớm, lưu luyến nhìn lại căn phòng cô sống từ nhỏ đến giờ. Sau đó, kéo vali xuống nhà. Cô chào tạm biệt dì Lâm, mặc dù trước đây nói, khi ra nước ngoài du học, dì Lâm sẽ đi cùng cô, nhưng cô nghĩ lại, nếu bà ấy đi, vậy bác Lâm và bà ấy sẽ rất nhớ nhau, cô không muốn dì Lâm vì cô mà phải xa chồng mình. Vì vậy, cô quyết định sẽ đi một mình. Hơn nữa, cô sẽ chỉ dùng số tiền mà mẹ cô để lại cho cô. Trước đây, khi Hàn Lãnh Hải biết cô sẽ ra nước ngoài du học, ông cũng chẳng nói gì, cũng chẳng quan tâm. Cô cũng quen rồi, nên không suy nghĩ nhiều. Dù sao thì cô cũng không cần, vơi số tiền mẹ cô để lại, thêm nữa, khi sang đó, cô sẽ vừa học vừa làm, như vậy cũng không phải lo lắng quá nhiều về kinh tê. Hơn nữa, cô còn có bạn trai cơ mà, cô có thể hỏi vay tiền anh, sau này chắc chắn cô sẽ trả lại anh đầy đủ. Tính cách cô rất sòng phẳng, kể cả sau này trở thành vợ chồng, cô vẫn muốn cái gì cũng phải rõ ràng. Dì Lâm nước mắt lưng tròng ôm lấy cô, xoa xoa đầu cô, dặn dò: “Tiểu Tịch, sang bên đó phải học hành chăm chỉ, nếu không đủ tiền thì hãy nói với dì, hoặc nói với ông chủ, đừng vì cái tôi mà hành hạ bản thân. Còn nữa, quan trọng nhất là con phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đừng gầy quá, bây giờ con đang phát triển, phải chú trọng đến đồ ăn, dinh dưỡng, rõ chưa?” Cô vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, dì Lâm, con sẽ nhớ dì lắm đó.” Bà quệt giọt nước mắt bên má, nắm lấy tay cô hỏi: “Tiểu Vũ không học cùng trường với con thật sao?” Cô cũng nắm lấy tay bà, mỉm cười nói: “Vâng ạ, anh ấy học Viện đại học Harvard ạ, anh ấy được nhận vào luôn, nên không thể cùng con sang Pháp được. So với tình cảm, sự nghiệp cũng rất quan trọng mà dì, hơn nữa, con rất ủng hộ anh ấy.” Thấy nụ cười tươi rói trên khóe miệng cô, dì Lâm cũng cảm thấy an tâm hơn. Thật ra, lâu lắm rồi, từ khi bà chủ mất, bà rất hiếm khi gặp được nụ cười trên môi cô, nếu có cũng chỉ nhàn nhạt. Nhưng chỉ cần nói về Hạ Thiên Vũ, đôi môi cô không nhịn được, luôn luôn cong lên, nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp. Sau khi nói chuyện với dì Lâm một lúc, cô chào tạm biệt bà, rồi cùng bác Lâm đến sân bay. Đi ra cửa, lại nhìn thấy anh đang đứng đợi cô, vẫn vị trí như mọi ngày đến đón cô đi học. Dưới ánh nắng nhẹ, trông anh cực kỳ đẹp trai. Thấy cô đi ra, anh liền bước tới, ôm lấy cô, miệng để gần vành tai cô, nói nhỏ: “Anh muốn đi tiến em ra sân bay.” Cô mỉm cười, đôi mắt cong trông rất xinh đẹp: “Vâng.” Đúng lúc đó, bác Lâm cũng đã lái xe đến. Bác định xuống xe mở cửa cho cô, thì lại thấy anh rất lịch thiệp mà mở cửa, để cô ngồi vào, sau đó cũng ngồi lên theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương