Thanh Xuân Rực Rỡ Nhưng Lỡ Lạc Mất Anh
Chương 10: Phía cuối con đường luôn có anh đứng đợi
#Thức giấc
"Dậy mau, đến bây giờ vẫn còn ngủ hả cái con bé này!"
Một tiếng gọi dai dẳng bên tai khiến Hiền giật mình thức giấc. Cô ngồi bật dậy, dụi nhẹ mắt để lấy lại sự tỉnh táo. Nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, Hiền mơ hồ thấy bóng dáng của mẹ.
Cô mệt mỏi đi xuống giường, chạy đến sà vào lòng mẹ. Người mẹ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết thở dài vuốt nhẹ lọn tóc của cô con gái nhỏ và khẽ nhắc nhở:
"Sắp về làm dâu nhà người ta rồi, bám lấy mẹ mãi thế này là không được đâu."
"Huhu, con không muốn lấy chồng nữa đâu, con muốn ở bên mẹ cơ."
Bà mẹ nghe con gái nói vậy thì đau lòng không thôi, bà cố gắng kìm nén song cũng không tránh khỏi xúc động và rơi nước mắt. Thời gian trôi qua nhanh quá, mới ngày nào con bé còn háo hức chuẩn bị cắp sách vào lớp một, vậy mà giờ đây sắp phải về nhà chồng. Bà nhìn ngắm kĩ gương mặt xinh xắn của Hiền, vuốt ve hai bên má căng tròn, trong lòng cảm thấy nuối tiếc.
Sợ cô con gái nhận ra, bà mẹ vội vàng trách yêu để lấp liếm:
"Cái con bé này, không được nói như thế. Thằng Thái nghe thấy thì nó buồn lắm đấy! Nói không chừng nó còn bỏ con rước đứa khác về."
"Anh ấy còn lâu mới dám, nếu có gan to như thế thì con đã không đồng ý từ lâu rồi."
Người mẹ chợt nhớ ra điều gì.
"À mà, trưa nay, con gặp thằng cu Khiêm à. Nó về nước từ mấy hôm trước, mẹ quên mất không bảo con."
Hiền tỏ vẻ khó chịu khi nghe đến cái tên ấy:
"Hắn có về hay không thì mặc kệ hắn, liên quan gì đến con."
"Ừ ừ, được rồi, mẹ chịu con luôn đấy. Về nhà chồng như này thì chết, gần bốn giờ chiều rồi mà vẫn ngáy khò khò trên giường. Xuống dưới nhà đi, anh chồng tương lai đang đợi kia kìa."
Cô vội ngăn cản:
"Ơ mẹ, mẹ ngồi đây đã, cho anh ấy đợi một lúc có sao đâu."
"Thôi, mẹ xuống trước, còn bao nhiêu việc chưa làm, thiệp chất đống đã đi mời xong đâu."
"Thế mẹ xuống trước bảo anh ấy đợi con một lát nhé!"
"Ừ, sửa soạn nhanh lên."
Xuống dưới nhà, Thái đợi cô sẵn từ lúc nào không hay. Anh không tỏ ra vẻ tức giận hay cáu gắt trước tính cao su của Hiền, ngược lại còn âu yếm muốn tự tay đeo mũ bảo hiểm cho cô vợ trẻ con. Hiền thấy vậy không khỏi xúc động, cô đi đến ôm chặt anh vào lòng.
Giấc mơ vừa rồi như cỗ máy thời gian đưa Hiền quay trở về quá khứ. Một lần nữa, cô được cảm nhận mùi vị ngọt ngào xen lẫn đắng cay của mối tình đơn phương và cả sự nuối tiếc khi bỏ lỡ một người từng coi mình là cả sinh mệnh. Giấc mơ ấy khiến Hiền lo sợ sẽ bỏ lỡ Thái thêm một lần nữa, cô không muốn mình mắc phải sai lầm khi xưa. Bỏ lỡ chuyến xe này chắc chắn sẽ có chuyến xe khác. Nhưng, nếu bỏ lỡ sự chân thành của một người thì khó có thể tìm lại được. Thật may mắn biết bao, giữa dòng đời tấp nập, xô bồ, cô được gặp lại anh, được nói cho anh nghe tình cảm của mình và cùng anh bước tiếp đến cuối con đường.
Đang vui vẻ bàn chuyện kết hôn thì Hiền đề cập đến Khiêm và kể cho Thái nghe giấc mơ cô vừa trải qua.
"Anh này, sáng nay, em có gặp lại Khiêm."
Thái tỏ vẻ ngỡ ngàng:
"Cậu ta về nước rồi sao? Sao không báo cho anh em trong hội một tiếng?"
"Em tình cờ gặp trên đường thôi, rồi về nhà hỏi mẹ thì mẹ bảo hắn về từ mấy hôm trước."
"Em gửi cho cậu ta thiệp mời chưa?"
Hiền tỏ vẻ khó chịu.
"Không muốn gửi."
Thái xoa nhẹ đầu Hiền rồi an ủi:
"Bạn bè với nhau cả mà, đừng bận tâm đến chuyện cũ."
"Em không thể quên được chuyện năm ấy. Cứ nghĩ đến là em lại cảm thấy có lỗi với anh."
Thái vòng tay ôm lấy vai Hiền thủ thỉ:
"Anh bảo rồi mà, chuyện cũ thì bỏ qua thôi."
"Nhưng mà em không quên được. Trưa nay, em lại mơ về kí ức ám ảnh đó. Đến lúc đồng ý lời tỏ tình của hắn thì may là mẹ lên gọi dậy. Nếu ngủ thêm vài phút nữa khéo em đau tim chết mất."
"Ừ, anh hiểu mà, thôi, đừng nói lại chuyện cũ nữa, tính đến chuyện tương lai đây này. Bây giờ em có bỏ lỡ anh nữa đâu, đúng không? Vì thế không cần tự trách bản thân đâu. Em mà còn như thế là anh đau lòng lắm đấy."
"Em biết rồi."
Sở dĩ, kí ức năm ấy ám ảnh Hiền như vậy bởi vì sau khi biết cô chấp nhận lời tỏ tình của Khiêm, Thái vì quá đau lòng mà đổ bệnh. Sau đó, cậu luôn tránh mặt Hiền, kể cả khi cô đứng ngoài cửa đợi hàng tiếng đồng hồ cũng nhất quyết không ra. Lúc đó, Thái suy sụp tinh thần trầm trọng, gia đình phải mời bác sĩ tâm lí đến điều trị cho cậu. Chẳng mấy chốc, lên lớp mười hai, cậu chuyển trường. Nghe đám bạn truyền tai nhau tin dữ ấy, Hiền đau lòng không thôi. Cô biết bản thân giờ đã phải lòng Thái, nhưng cô cũng không thể làm tổn thương Khiêm. Ngày cuối cùng gặp anh, cô đã khóc sướt mướt chạy đến ôm trầm lấy cậu bạn thay cho lời từ biệt.
Khiêm sau khi tỏ tình với Hiền xong, biết đối thủ lớn nhất của mình không cánh mà bay, cậu ta bắt đầu giở thói lăng nhăng, đi thả thính hết hoa khôi của khối rồi chuyển đến đàn em của Hiền. Hắn chưa bao giờ công bố cho mọi người biết Hiền là bạn gái hắn. Chỉ có đám bạn thân của Hiền và Thái biết chuyện. Ngày Khiêm tỏ tình, vì tò mò, Thái cùng Thảo, Nga và Ly đã quyết định đi theo sau Hiền. Mặc dù chuẩn bị tinh thần từ trước song Thái không khỏi bất ngờ khi Hiền đồng ý làm bạn gái Khiêm. Cậu đứng lặng không nói gì rồi quay trở về với gương mặt buồn bã. Từ đó, nỗi tuyệt vọng và đau khổ đeo bám Thái đến hết quãng thời gian cấp ba.
Sau khi Thái chuyển trường được một thời gian thì Hiền nói lời chia tay với Khiêm. Cô quyết định đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương suốt năm năm trời. Hiền biết cố chấp cũng chỉ khiến bản thân mình tổn thương nên cô chấp nhận buông bỏ. Khiêm và kí ức đẹp mà cậu đem đến cho Hiền cũng giống như cây xương rồng trên tay. Dù nở hoa đẹp đến mấy cũng khiến trái tim thiếu nữ ứa máu. Không buông, gai nhọn sẽ đâm ngày một sâu.
Lên đại học, Hiền may mắn học cùng trường với Thái. Lần này, cô chủ động theo đuổi anh. Ban đầu, Thái nhất quyết từ chối Hiền và cắt đứt hết mọi hi vọng cuối cùng của cô. Anh thậm chí còn giới thiệu bạn gái mới trước mặt toàn thể các bạn cùng ngành. Lúc đó, Hiền lâm vào cảnh khốn cùng, không biết nên từ bỏ hay tiếp tục. Đến khi nghe lời tâm sự của bạn gái anh, cô vững tin thêm lần nữa, quyết tâm theo đuổi Thái đến cùng.
"Từ lúc cô xuất hiện, tôi đã biết mình chẳng còn vị trí gì trong tim anh ấy nữa rồi. Tôi tác thành cho hai người."
Sau bao ngày gian nan vất vả, cuối cùng, họ cũng trở về bên nhau.
#Kết hôn: Giây phút ấy, em biết mình không còn bỏ lỡ anh nữa rồi.
Không gian tiệc cưới được trang hoàng theo phong cách cổ tích ngập tràn hoa cỏ đúng theo ý muốn của Hiền. Tiếng nhạc vang lên, cô dâu khoác tay bố chầm chậm bước vào lễ đường. Hiền mặc lên mình chiếc váy trắng tinh khôi lộng lẫy nở nụ cười thật tươi nhìn Thái. Có lẽ, vì quá xúc động nên anh bật khóc như một đứa trẻ.
Hiền bước đến bên Thái, lau đi giọt nước mắt còn lăn dài trên má anh và chủ động sà vào lòng chồng an ủi. Hai người đắm đuối nhìn nhau rồi tay trong tay rót rượu vang, cắt bánh sinh nhật. Thái trao cho Hiền nụ hôn ngọt ngào đắm đuối. Cô ôm anh thật chặt trong lòng.
Khi lễ cưới gần đến hồi kết thúc, Hiền xúc động cầm mic nói lên suy nghĩ của mình. Cả căn phòng yên ắng lắng nghe chia sẻ của cô dâu:
"Mùa hè năm nay của tôi có thật nhiều vị ngọt. Anh ấy chính là kẻ đã đưa tôi vào men say đó. Tình yêu mà chồng dành cho tôi từ trước đến giờ lúc nào cũng ngọt hơn cả mía, mát hơn cả dưa và thậm chí còn lạnh hơn cả kem trà sữa. Thật hạnh phúc biết bao khi được ở cạnh bên anh mỗi ngày và may mắn trở thành vợ anh ấy.
Mùa hè năm 17 tuổi tuy rực rỡ nhưng tôi lại bỏ lỡ mất một tấm lòng chân thành và cả một mối tình vốn dĩ có thể thành đôi. Mùa hè năm nay, tôi quyết giữ anh ấy cho riêng mình. Thái tuy không phải là mối tình đầu nhưng chắc chắn sẽ là người cuối cùng nắm tay tôi đi đến cuối con đường!"
Một tràng vỗ tay giòn giã làm bùng nổ cả căn phòng. Mấy đám bạn dưới sân khấu không ngừng hò hét:
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"
Lần này, Hiền chủ động trao cho Thái nụ hôn ngọt ngào đầy lãng mạn. Họ đắm đuối nhìn nhau bằng ánh mắt của kẻ si tình. Cô dâu nắm chặt tay chú rể đứng quay lưng về phía khách mời chuẩn bị nghi thức tung hoa trao duyên. Mấy đứa bạn độc thân lôi kéo nhau lên sân khấu đứng túm tụm lại để cùng đón nhận khoảnh khắc mà họ mong chờ bấy lâu. Thảo, Nga, Ly và Hoa cũng chen chúc trong đám người ấy. Như sợ cô bạn sẽ không "trao duyên" đúng người, Nga chủ động lên tiếng nhắc nhở:
"Hiền, nhớ tung hoa về phía này nhá, có người đang cần được rước về gấp đây."
Tiếng cười xung quanh căn phòng vang lên. Ly nghe thấy vậy chủ động đi tới chọc ghẹo đứa bạn:
"Vã quá rồi hả, haha, tưởng thế nào. Đấy, lúc nào cũng kêu ca nhiều anh theo đuổi này nọ, đến lúc quan trọng thì mới biết hóa ra bản thân vẫn còn đang ế ốm xác."
Nga bực tức đáp trả:
"Sai hoàn toàn nhá, đây chẳng qua là nhiều lúc muốn yêu nhưng kiêu không thèm nói thôi. Chứ tao mà đồng ý là có anh rước về ngay. Đâu giống như ai đó."
Thảo với dáng vẻ trưởng thành đi đến ngăn cản hai đứa bạn làm hỏng thời khắc thiêng liêng:
"Được rồi, đứa nào cũng sẽ lấy được chồng. Còn bây giờ, làm ơn tập trung vào vấn đề chính. Thấy gì chưa? Cô dâu với chú rể đang nhìn hai đứa mày với vẻ mặt hoang mang kia kìa."
Giả bộ chưa được mấy giây, Thảo lộ bộ mặt thật chủ động nhắc nhở Hiền:
"Hiền ơi, kệ hai đứa nó, ném qua đây nha!"
Nga và Ly nghe vậy lập tức đi đến cạnh Thảo, ngăn cản không cho cô thực hiện mục tiêu.
Thấy đám bạn thân tranh nhau muốn nhận duyên từ tay mình, Hiền cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cô khẽ cười rồi ngoảnh mặt lại thông báo thời khắc quan trọng:
"Chuẩn bị tung hoa nè!"
Bó hoa hồng thắm tươi bay lên không trung rồi từ từ đáp xuống mặt đất. Một bàn tay ai đó đã chạm đến. Anh cố giữ bó hoa thật chặt. Sau khi cầm chắc trong tay, anh chủ động đi đến tặng cho người con gái mà anh vẫn hằng mong ước lấy làm vợ. Hoa bất ngờ khi nhận được bó hoa ấy. Nam mỉm cười nhìn cô với ánh mắt trìu mến:
"Hoa, đóa hoa tươi thắm này dành tặng cho em, người mà anh yêu nhất. Em.. đồng ý làm vợ anh nhé!"
"Anh?"
Hoa không dám tin vào cảnh tượng trước mặt. Cô không ngờ Nam cầu hôn cô vào lúc này. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Hoa không thể phản ứng kịp. Cô đứng bất động một hồi. Sau khi trút ra một tiếng thở dài, cô đi đến bên anh:
"Anh thật là! Sao lại cầu hôn em vào lúc này. Kể cả có muốn hay không thì em cũng chẳng có cơ hội từ chối."
"Em đồng ý rồi đúng không?"
"Ừm."
Nam lập tức đứng dậy ôm Hoa vào lòng. Khách mời lại nồng nhiệt vỗ tay chúc phúc cho tình yêu của đôi bạn trẻ. Cô dâu chú rể cũng cảm thấy vui lây. Cuối cùng, hai người cũng đến được với nhau. Hoa thầm thích Nam từ hồi học lớp sáu. Dù biết Nam thích Hiền nhưng cô không bỏ cuộc mà cố gắng theo đuổi cậu đến cùng. Lên đại học, cả hai cho nhau cơ hội để thấu hiểu đối phương. Và, sau tất cả, họ quyết định về chung một nhà.
Tiệc cưới kết thúc. Hiền nắm tay Thái chạy ra phía con đường ngoài cánh cửa, viết tiếp câu chuyện tình yêu ngọt ngào đầy hạnh phúc.
"Dậy mau, đến bây giờ vẫn còn ngủ hả cái con bé này!"
Một tiếng gọi dai dẳng bên tai khiến Hiền giật mình thức giấc. Cô ngồi bật dậy, dụi nhẹ mắt để lấy lại sự tỉnh táo. Nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, Hiền mơ hồ thấy bóng dáng của mẹ.
Cô mệt mỏi đi xuống giường, chạy đến sà vào lòng mẹ. Người mẹ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết thở dài vuốt nhẹ lọn tóc của cô con gái nhỏ và khẽ nhắc nhở:
"Sắp về làm dâu nhà người ta rồi, bám lấy mẹ mãi thế này là không được đâu."
"Huhu, con không muốn lấy chồng nữa đâu, con muốn ở bên mẹ cơ."
Bà mẹ nghe con gái nói vậy thì đau lòng không thôi, bà cố gắng kìm nén song cũng không tránh khỏi xúc động và rơi nước mắt. Thời gian trôi qua nhanh quá, mới ngày nào con bé còn háo hức chuẩn bị cắp sách vào lớp một, vậy mà giờ đây sắp phải về nhà chồng. Bà nhìn ngắm kĩ gương mặt xinh xắn của Hiền, vuốt ve hai bên má căng tròn, trong lòng cảm thấy nuối tiếc.
Sợ cô con gái nhận ra, bà mẹ vội vàng trách yêu để lấp liếm:
"Cái con bé này, không được nói như thế. Thằng Thái nghe thấy thì nó buồn lắm đấy! Nói không chừng nó còn bỏ con rước đứa khác về."
"Anh ấy còn lâu mới dám, nếu có gan to như thế thì con đã không đồng ý từ lâu rồi."
Người mẹ chợt nhớ ra điều gì.
"À mà, trưa nay, con gặp thằng cu Khiêm à. Nó về nước từ mấy hôm trước, mẹ quên mất không bảo con."
Hiền tỏ vẻ khó chịu khi nghe đến cái tên ấy:
"Hắn có về hay không thì mặc kệ hắn, liên quan gì đến con."
"Ừ ừ, được rồi, mẹ chịu con luôn đấy. Về nhà chồng như này thì chết, gần bốn giờ chiều rồi mà vẫn ngáy khò khò trên giường. Xuống dưới nhà đi, anh chồng tương lai đang đợi kia kìa."
Cô vội ngăn cản:
"Ơ mẹ, mẹ ngồi đây đã, cho anh ấy đợi một lúc có sao đâu."
"Thôi, mẹ xuống trước, còn bao nhiêu việc chưa làm, thiệp chất đống đã đi mời xong đâu."
"Thế mẹ xuống trước bảo anh ấy đợi con một lát nhé!"
"Ừ, sửa soạn nhanh lên."
Xuống dưới nhà, Thái đợi cô sẵn từ lúc nào không hay. Anh không tỏ ra vẻ tức giận hay cáu gắt trước tính cao su của Hiền, ngược lại còn âu yếm muốn tự tay đeo mũ bảo hiểm cho cô vợ trẻ con. Hiền thấy vậy không khỏi xúc động, cô đi đến ôm chặt anh vào lòng.
Giấc mơ vừa rồi như cỗ máy thời gian đưa Hiền quay trở về quá khứ. Một lần nữa, cô được cảm nhận mùi vị ngọt ngào xen lẫn đắng cay của mối tình đơn phương và cả sự nuối tiếc khi bỏ lỡ một người từng coi mình là cả sinh mệnh. Giấc mơ ấy khiến Hiền lo sợ sẽ bỏ lỡ Thái thêm một lần nữa, cô không muốn mình mắc phải sai lầm khi xưa. Bỏ lỡ chuyến xe này chắc chắn sẽ có chuyến xe khác. Nhưng, nếu bỏ lỡ sự chân thành của một người thì khó có thể tìm lại được. Thật may mắn biết bao, giữa dòng đời tấp nập, xô bồ, cô được gặp lại anh, được nói cho anh nghe tình cảm của mình và cùng anh bước tiếp đến cuối con đường.
Đang vui vẻ bàn chuyện kết hôn thì Hiền đề cập đến Khiêm và kể cho Thái nghe giấc mơ cô vừa trải qua.
"Anh này, sáng nay, em có gặp lại Khiêm."
Thái tỏ vẻ ngỡ ngàng:
"Cậu ta về nước rồi sao? Sao không báo cho anh em trong hội một tiếng?"
"Em tình cờ gặp trên đường thôi, rồi về nhà hỏi mẹ thì mẹ bảo hắn về từ mấy hôm trước."
"Em gửi cho cậu ta thiệp mời chưa?"
Hiền tỏ vẻ khó chịu.
"Không muốn gửi."
Thái xoa nhẹ đầu Hiền rồi an ủi:
"Bạn bè với nhau cả mà, đừng bận tâm đến chuyện cũ."
"Em không thể quên được chuyện năm ấy. Cứ nghĩ đến là em lại cảm thấy có lỗi với anh."
Thái vòng tay ôm lấy vai Hiền thủ thỉ:
"Anh bảo rồi mà, chuyện cũ thì bỏ qua thôi."
"Nhưng mà em không quên được. Trưa nay, em lại mơ về kí ức ám ảnh đó. Đến lúc đồng ý lời tỏ tình của hắn thì may là mẹ lên gọi dậy. Nếu ngủ thêm vài phút nữa khéo em đau tim chết mất."
"Ừ, anh hiểu mà, thôi, đừng nói lại chuyện cũ nữa, tính đến chuyện tương lai đây này. Bây giờ em có bỏ lỡ anh nữa đâu, đúng không? Vì thế không cần tự trách bản thân đâu. Em mà còn như thế là anh đau lòng lắm đấy."
"Em biết rồi."
Sở dĩ, kí ức năm ấy ám ảnh Hiền như vậy bởi vì sau khi biết cô chấp nhận lời tỏ tình của Khiêm, Thái vì quá đau lòng mà đổ bệnh. Sau đó, cậu luôn tránh mặt Hiền, kể cả khi cô đứng ngoài cửa đợi hàng tiếng đồng hồ cũng nhất quyết không ra. Lúc đó, Thái suy sụp tinh thần trầm trọng, gia đình phải mời bác sĩ tâm lí đến điều trị cho cậu. Chẳng mấy chốc, lên lớp mười hai, cậu chuyển trường. Nghe đám bạn truyền tai nhau tin dữ ấy, Hiền đau lòng không thôi. Cô biết bản thân giờ đã phải lòng Thái, nhưng cô cũng không thể làm tổn thương Khiêm. Ngày cuối cùng gặp anh, cô đã khóc sướt mướt chạy đến ôm trầm lấy cậu bạn thay cho lời từ biệt.
Khiêm sau khi tỏ tình với Hiền xong, biết đối thủ lớn nhất của mình không cánh mà bay, cậu ta bắt đầu giở thói lăng nhăng, đi thả thính hết hoa khôi của khối rồi chuyển đến đàn em của Hiền. Hắn chưa bao giờ công bố cho mọi người biết Hiền là bạn gái hắn. Chỉ có đám bạn thân của Hiền và Thái biết chuyện. Ngày Khiêm tỏ tình, vì tò mò, Thái cùng Thảo, Nga và Ly đã quyết định đi theo sau Hiền. Mặc dù chuẩn bị tinh thần từ trước song Thái không khỏi bất ngờ khi Hiền đồng ý làm bạn gái Khiêm. Cậu đứng lặng không nói gì rồi quay trở về với gương mặt buồn bã. Từ đó, nỗi tuyệt vọng và đau khổ đeo bám Thái đến hết quãng thời gian cấp ba.
Sau khi Thái chuyển trường được một thời gian thì Hiền nói lời chia tay với Khiêm. Cô quyết định đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương suốt năm năm trời. Hiền biết cố chấp cũng chỉ khiến bản thân mình tổn thương nên cô chấp nhận buông bỏ. Khiêm và kí ức đẹp mà cậu đem đến cho Hiền cũng giống như cây xương rồng trên tay. Dù nở hoa đẹp đến mấy cũng khiến trái tim thiếu nữ ứa máu. Không buông, gai nhọn sẽ đâm ngày một sâu.
Lên đại học, Hiền may mắn học cùng trường với Thái. Lần này, cô chủ động theo đuổi anh. Ban đầu, Thái nhất quyết từ chối Hiền và cắt đứt hết mọi hi vọng cuối cùng của cô. Anh thậm chí còn giới thiệu bạn gái mới trước mặt toàn thể các bạn cùng ngành. Lúc đó, Hiền lâm vào cảnh khốn cùng, không biết nên từ bỏ hay tiếp tục. Đến khi nghe lời tâm sự của bạn gái anh, cô vững tin thêm lần nữa, quyết tâm theo đuổi Thái đến cùng.
"Từ lúc cô xuất hiện, tôi đã biết mình chẳng còn vị trí gì trong tim anh ấy nữa rồi. Tôi tác thành cho hai người."
Sau bao ngày gian nan vất vả, cuối cùng, họ cũng trở về bên nhau.
#Kết hôn: Giây phút ấy, em biết mình không còn bỏ lỡ anh nữa rồi.
Không gian tiệc cưới được trang hoàng theo phong cách cổ tích ngập tràn hoa cỏ đúng theo ý muốn của Hiền. Tiếng nhạc vang lên, cô dâu khoác tay bố chầm chậm bước vào lễ đường. Hiền mặc lên mình chiếc váy trắng tinh khôi lộng lẫy nở nụ cười thật tươi nhìn Thái. Có lẽ, vì quá xúc động nên anh bật khóc như một đứa trẻ.
Hiền bước đến bên Thái, lau đi giọt nước mắt còn lăn dài trên má anh và chủ động sà vào lòng chồng an ủi. Hai người đắm đuối nhìn nhau rồi tay trong tay rót rượu vang, cắt bánh sinh nhật. Thái trao cho Hiền nụ hôn ngọt ngào đắm đuối. Cô ôm anh thật chặt trong lòng.
Khi lễ cưới gần đến hồi kết thúc, Hiền xúc động cầm mic nói lên suy nghĩ của mình. Cả căn phòng yên ắng lắng nghe chia sẻ của cô dâu:
"Mùa hè năm nay của tôi có thật nhiều vị ngọt. Anh ấy chính là kẻ đã đưa tôi vào men say đó. Tình yêu mà chồng dành cho tôi từ trước đến giờ lúc nào cũng ngọt hơn cả mía, mát hơn cả dưa và thậm chí còn lạnh hơn cả kem trà sữa. Thật hạnh phúc biết bao khi được ở cạnh bên anh mỗi ngày và may mắn trở thành vợ anh ấy.
Mùa hè năm 17 tuổi tuy rực rỡ nhưng tôi lại bỏ lỡ mất một tấm lòng chân thành và cả một mối tình vốn dĩ có thể thành đôi. Mùa hè năm nay, tôi quyết giữ anh ấy cho riêng mình. Thái tuy không phải là mối tình đầu nhưng chắc chắn sẽ là người cuối cùng nắm tay tôi đi đến cuối con đường!"
Một tràng vỗ tay giòn giã làm bùng nổ cả căn phòng. Mấy đám bạn dưới sân khấu không ngừng hò hét:
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"
Lần này, Hiền chủ động trao cho Thái nụ hôn ngọt ngào đầy lãng mạn. Họ đắm đuối nhìn nhau bằng ánh mắt của kẻ si tình. Cô dâu nắm chặt tay chú rể đứng quay lưng về phía khách mời chuẩn bị nghi thức tung hoa trao duyên. Mấy đứa bạn độc thân lôi kéo nhau lên sân khấu đứng túm tụm lại để cùng đón nhận khoảnh khắc mà họ mong chờ bấy lâu. Thảo, Nga, Ly và Hoa cũng chen chúc trong đám người ấy. Như sợ cô bạn sẽ không "trao duyên" đúng người, Nga chủ động lên tiếng nhắc nhở:
"Hiền, nhớ tung hoa về phía này nhá, có người đang cần được rước về gấp đây."
Tiếng cười xung quanh căn phòng vang lên. Ly nghe thấy vậy chủ động đi tới chọc ghẹo đứa bạn:
"Vã quá rồi hả, haha, tưởng thế nào. Đấy, lúc nào cũng kêu ca nhiều anh theo đuổi này nọ, đến lúc quan trọng thì mới biết hóa ra bản thân vẫn còn đang ế ốm xác."
Nga bực tức đáp trả:
"Sai hoàn toàn nhá, đây chẳng qua là nhiều lúc muốn yêu nhưng kiêu không thèm nói thôi. Chứ tao mà đồng ý là có anh rước về ngay. Đâu giống như ai đó."
Thảo với dáng vẻ trưởng thành đi đến ngăn cản hai đứa bạn làm hỏng thời khắc thiêng liêng:
"Được rồi, đứa nào cũng sẽ lấy được chồng. Còn bây giờ, làm ơn tập trung vào vấn đề chính. Thấy gì chưa? Cô dâu với chú rể đang nhìn hai đứa mày với vẻ mặt hoang mang kia kìa."
Giả bộ chưa được mấy giây, Thảo lộ bộ mặt thật chủ động nhắc nhở Hiền:
"Hiền ơi, kệ hai đứa nó, ném qua đây nha!"
Nga và Ly nghe vậy lập tức đi đến cạnh Thảo, ngăn cản không cho cô thực hiện mục tiêu.
Thấy đám bạn thân tranh nhau muốn nhận duyên từ tay mình, Hiền cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cô khẽ cười rồi ngoảnh mặt lại thông báo thời khắc quan trọng:
"Chuẩn bị tung hoa nè!"
Bó hoa hồng thắm tươi bay lên không trung rồi từ từ đáp xuống mặt đất. Một bàn tay ai đó đã chạm đến. Anh cố giữ bó hoa thật chặt. Sau khi cầm chắc trong tay, anh chủ động đi đến tặng cho người con gái mà anh vẫn hằng mong ước lấy làm vợ. Hoa bất ngờ khi nhận được bó hoa ấy. Nam mỉm cười nhìn cô với ánh mắt trìu mến:
"Hoa, đóa hoa tươi thắm này dành tặng cho em, người mà anh yêu nhất. Em.. đồng ý làm vợ anh nhé!"
"Anh?"
Hoa không dám tin vào cảnh tượng trước mặt. Cô không ngờ Nam cầu hôn cô vào lúc này. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Hoa không thể phản ứng kịp. Cô đứng bất động một hồi. Sau khi trút ra một tiếng thở dài, cô đi đến bên anh:
"Anh thật là! Sao lại cầu hôn em vào lúc này. Kể cả có muốn hay không thì em cũng chẳng có cơ hội từ chối."
"Em đồng ý rồi đúng không?"
"Ừm."
Nam lập tức đứng dậy ôm Hoa vào lòng. Khách mời lại nồng nhiệt vỗ tay chúc phúc cho tình yêu của đôi bạn trẻ. Cô dâu chú rể cũng cảm thấy vui lây. Cuối cùng, hai người cũng đến được với nhau. Hoa thầm thích Nam từ hồi học lớp sáu. Dù biết Nam thích Hiền nhưng cô không bỏ cuộc mà cố gắng theo đuổi cậu đến cùng. Lên đại học, cả hai cho nhau cơ hội để thấu hiểu đối phương. Và, sau tất cả, họ quyết định về chung một nhà.
Tiệc cưới kết thúc. Hiền nắm tay Thái chạy ra phía con đường ngoài cánh cửa, viết tiếp câu chuyện tình yêu ngọt ngào đầy hạnh phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương